Bát Long Quy Nguyên Truyện

chương 448: đánh đâu thắng đó

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Việc bọn họ là trở lại nhà, cùng gia đình mình vui vẻ đón Tết Cổ truyền cũng như bao gia đình khác mới là chuyện cấp thiết.

...

Một ngày sau..! Chấn Nam Đại Sơn! Đại Cao Phong..

Khác biệt không khí đón tết vui mừng tại Trần Gia Trấn cũng như khắp mọi nơi xung quanh Chấn Nam Thành quản hạt địa phương nơi đây, bên trong Đại Cao Phong Sơn là một không khí u ám, khăn tang khắp mọi nơi đâu đâu cũng nhìn thấy, bên trong Chấn Nam Đạo người là không có ai nở ra nụ cười cho nỗi.

Vui làm sao được khi mà tin tức truyền về nói hơn một trăm binh sĩ đi diệt Trần Gia Trấn đã một đi không trở lại, không người nào có thể sống sót, ngay cả Tam Đương Gia của bọn họ Hắc Cẩu, người thứ ba bên trong Chấn Nam Đạo có tu vi Yêu Sư cảnh giới cũng đã chết.

Tam thiếu gia Tiếu Nhất Hồ cũng đã tiêu tùng. Không hẹn ngày trở lại nữa rồi.

Đó là còn chưa nói đến những mất mát mà Chấn Nam Thành quân đội gây ra cho bọn họ mấy ngày qua.

Lần này có thể nói đây là tổn thất thảm trọng nhất của Chấn Nam Đạo mấy chục năm trở lại đây, tổn thất như vậy không ai lại đi vui mừng cho được.

Đặc biệt là bên trong phòng nghị sự của Chấn Nam Đạo hiện tại, không khí càng thêm cô đặt lại, mọi ánh mắt của vạn người Chấn Nam Đạo đều đổ dồn về nơi này, bọn họ muốn nhìn xem, qua tổn thương lớn đến như vậy, những vị cao tầng kia sẽ đưa ra đối sách gì, là vẫn ở lại chờ Bang Chủ xuất quan hay là dẫn bọn họ ngay lập tức đem Trần Gia Trấn hủy diệt, lấy lại uy danh cho Chấn Nam Đạo.

"Bọn mày điếc hết rồi sao? Mau lập tức cho tao ra một cái chủ ý gì hay đi..?"

Bình tĩnh cùng cơ trí như Hồ Phi bây giờ cũng là không thể kìm nén được cảm xúc của bản thân mình, gương mặt của hắn đỏ bừng, quét mắt nhìn xuống sáu người đương gia còn lại, lên tiếng gầm rú.

Muốn Hồ Phi bình tĩnh trong thời khắc này, đây là chuyện không thể nào.

Trong vòng có vài ngày ngắn ngủi, Chấn Nam Đạo liên tục nhận được tin tức không tốt đẹp gì. Ngoài hơn một trăm binh sĩ vừa mới bị Chấn Nam Thành quân đội tiêu diệt không bao lâu.

Bên mình còn nhận về tin tức Hắc Cẩu cùng Tiếu Nhất Hồ thêm hơn trăm binh sĩ tinh nhuệ nữa tử trận.

Đây đều là những người thân cận nhất của Hồ Phi hắn, trước đó còn là sự ra đi của Hồng Côn nữa.

Nếu mà hơn trăm binh sĩ vừa mới chết vào ngày mùng một đây là do thế lực cực mạnh Chấn Nam Thành quân đội diệt đi thì hắn cũng không nói làm gì.

Đối phương thực lực mạnh hơn bọn hắn, thua trong tay đối phương, bị đối phương giết cũng không phải là chuyện gì to tát lắm.

Tuy nhiên Trần Vân Thanh cùng Trần Gia Trấn bên kia là loại mặt hàng gì?

Đó chỉ là một đám dân đen, hằng năm đều phải lo cống phẩm dâng hiến cho Chấn Nam Đạo mình để cầu mong bình an, không bị tiêu diệt.

Ấy thế mà một đám người mạt rệp, lại dám đi giết binh sĩ tinh nhuệ của Chấn Nam Đạo bọn họ? Lại có thực lực giết người của Chấn Nam Đạo bọn họ? Ai cho lũ tạp chủng kia lá gan ?

Cơn giận như vậy, thử hỏi hắn làm sao có thể nuốt trôi cho được.

'Hừ..! Chủ ý cái gì..?' Cả sáu người còn lại cúi gầm mặt xuống, không dám đối diện với lại gương mặt đang thịnh nộ của Hồ Phi, chỉ là trong lòng bọn họ liên tục hừ lạnh, không co là đúng.

Hiện bây giờ Hồ Phi, có lẽ cũng đã quá mức tức giận đến nỗi lấn át hoàn toàn lý trí, nếu mà bình tĩnh lại, chắc hắn cũng nghĩ đến trước đây mình đã đánh giá Trần Vân Thanh rất cao, còn muốn tự mình ra tay tiêu diệt tên đó nữa kia mà.

Nhưng bây giờ thì thế nào đây?

Hắc Cẩu cùng hơn một trăm binh sĩ đã bị diệt trong lần đi giết Trần Vân Thanh chuyến này.

Điều đó chứng minh cái gì?

Nó chứng minh những đánh giá của Hồ Phi lần trước về Trần Vân Thanh là không có sai.

Thằng khốn đó thật sự có đủ thực lực để uy hiếp đến sự tồn vong của Chấn Nam Đạo bọn họ.

Nhận ra được điều này từ sớm, đáng lý Hồ Phi nên vui lòng vì những dự đoán của mình hoàn toàn là chính xác. Còn ở đây kêu la cái gì.

Nghĩ lại đám người mình cũng thật là may mắn, may mắn nhiệm vụ đi giết Trần Vân Thanh lần này có Hắc Cẩu đứng ra gánh hộ, không thì người chết không phải là Hắc Cẩu cùng Tiếu Nhất Hồ, mà chính là đám người mình đây.

Trước đó vì chuyện Hắc Cẩu được Hồ Phi cấp cho một chi quân đội đi giết Trần Vân Thanh, đám người mình còn hâm mộ thật sâu, tuy nhiên đến hiện tại bây giờ cảm giác kia nữa rồi, ngay cả Yêu Sư cường giả đi còn nạp mạng như thường, đám người mình xuất trận thì có làm được cái gì đâu chứ.

"Nhị ca..! Theo ý của tôi chúng ta tạm thời đưa toàn bộ người bên ngoài về cố thủ tại Đại Cao Phong Sơn. Chờ đến khi đại ca xuất quan, chúng ta sẽ lập tức phản công đem đám người triều đình quân đội đánh lui. Sau đó đem Trần Vân Thanh cùng Trần Gia Trấn đó hủy đi cũng không có muộn..!" Ngũ đương gia của Chấn Nam Đạo là Sầm Ngọc Sơn đứng ra bày tỏ ý kiến của mình.

Sầm Ngọc Sơn cũng chẳng muốn nói ra ý kiến này của mình đâu, nhưng mà Hồ Phi đã lên tiếng, cũng không thể không cho y một cái thể diện.

Còn những tên anh em phía sau nhìn hắn cũng quá rát đi một chút, cứ như không phải hắn thì không ai khác được nữa.

"Hừ..! Mày nói cũng như không..!" Sầm Ngọc Sơn không lên tiếng đưa ra chủ ý thì cũng thôi, tên này vừa nói ra, Hồ Phi hắn càng thêm chán ghét.

Chờ đại ca Tiếu Nhất Hồng xuất quan để giải quyết mọi chuyện, nói như vậy là chỉ thẳng mặt của hắn bảo hắn là người vô dụng.

Tại Chấn Nam Đạo bên trong, nếu mà không có đại ca Tiếu Nhất Hồng, hắn không làm được cái gì cả. Đây là trần trụi sĩ nhục hắn mà.

Chỉ là sau khi suy nghĩ một chút, Hồ Phi cũng không có phát tác, hắn hít sâu một hơi làm cho mình trở nên bình tĩnh lại để suy nghĩ mọi chuyện một cách thấu đáo.

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy lời Sầm Ngọc Sơn vừa rồi cũng không phải là không có lý.

Trước mắt của hắn đây là đội quân triều đình do một vị tướng tài lãnh đạo, hắn là đã phái đi nhiều tốp người nghênh chiến, tập kích có đủ, nhưng cũng không thể nào cản được bước chân của đối phương.

Mà nếu một ngày không thể đem đội quân này đánh bại, như vậy chuyện tìm Trần Vân Thanh báo thù rửa hận là chuyện dường như không thể.

Nói không chừng qua đợt công kích này của triều đình quân đội, Chấn Nam Đạo mình có thể bị diệt cũng nên. Trong hoàn cảnh này hắn ngoài liều mạng ra, đúng là không có cách gì khác.

"Báo...!"

Đang nghĩ cách làm sao ứng phó với nghịch cảnh trước mắt của mình đây, bên ngoài chạy vào một người làm cho tất cả mọi người ở nơi này đưa ánh mắt nhìn lại.

"Khư Ngung ..! Lại có chuyện gì nữa...!" Hồ Phi gương mặt càng thêm tối tăm.

Người đến báo cáo là một tên đường chủ chuyên nhận công tác tình báo về chiến sự đang diễn ra giữa Chấn Nam Đạo cùng Phủ Thành Chủ quân đội.

Tên này không lâu trước đây còn đang ở bên ngoài năm trăm km quan sát tình hình địch quân.

Bây giờ hắn bỏ nhiệm vụ chạy về nơi đây, bộ dáng còn đang bị thương, xem ra tình hình phía trước không có được tốt cho lắm.

"Bẩm nhị đương gia..! Phủ Thành Chủ quân đội đã phát hiện chúng ta mai phục, phát động tấn công, làm cho hai ngàn anh em tử thương thảm trọng..!" Khư Ngung mặt đầy đau thương lên tiếng hội báo tin tức mới nhất mà mình vừa nhận được không lâu.

Tin tức này đối với lại Chấn Nam Đạo mà nói nó giống như là ngày tuyết lại thêm sương, tình cảnh khá là u ám, nói không chừng Chấn Nam Đạo của bọn họ trải qua mấy trăm năm trường tồn ở Chấn Nam Đại Sơn này sẽ phải tiêu tùng trong năm nay.

"Rút..! Rút hết người của chúng ta tại xung quanh Chấn Nam Đại Sơn trở về cố thủ Đại Cao Phong Sơn..!" Hồ Phi sau khi nói ra lời này cũng liền xụi lơ xuống bên dưới.

Đây là phương án do Sầm Ngọc Sơn nghĩ ra vừa rồi, chính Hồ Phi hắn là người khinh thường nhất, cũng là không muốn thực hiện theo phương pháp này nhất. Có điều trong hoàn cảnh bây giờ, không làm theo không được.

Bên kia Chấn Nam Thành quân đội khí thế như cầu vồng, đánh đâu thắng đó, còn đám người mình cứ ra trận thì lại thua tơi tả, ngay cả ẩn trốn quan sát bên ngoài cũng là bị người của Chấn Nam Thành quân đội tìm ra.

Cứ tiếp tục như thế này, không bao lâu nữa, toàn bộ người mả Chấn Nam Đạo bọn họ phân bổ tại xung quanh Chấn Nam Đại Sơn này sẽ bị những người kia diệt đi mất thôi.

Xem ra Sầm Ngọc Sơn nói đúng, hắn là không có thiên phú làm lãnh đạo, Chấn Nam Đạo bên trong này trừ đại ca của hắn ra, không có ai có thể chủ trì đại cục khi có biến cố lớn.

'Về đi..! Về cả đi..! Khi đó sẽ là ngày tàn của Chấn Nam Đạo tụi mày..!' Nghị sự phòng trong này nhiều người mang tâm trạng sầu thảm, duy chỉ có Mang Huyền Phong là không có một chút buồn phiền gì, ngược lại trong lòng hắn bây giờ còn là vui như là được mùa nữa là đằng khác.

Mọi chuyện theo đúng kế hoạch của hắn tiến hành, người mà đi báo tin cho đám người Trần Gia Trang biết để chuẩn bị ứng phó với quân đội của Hắc Cẩu là do hắn phái đi.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio