Bát Long Quy Nguyên Truyện

chương 477: không kịp ngáp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

'Lần này phát lớn rồi..!' Trần Tiêu Đông lui ra phía sau.

Tuy nhiên, ánh mắt của hắn chưa bao giờ rời bỏ Dương Tư Tư, dù chỉ một giây, dường như tính từ khi xuất hiện, đến khi lui ra, hắn chưa bao giờ rời mắt qua Dương Tư Tư. Khi đang cùng Trần Vân Thanh đối thoại cũng là như thế.

Như Trần Tiêu Đông để ý kỹ hơn, bây giờ trên miệng của hắn đã là chảy ra rất nhiều nước miếng.

Đây là nước miếng của sự thèm khát, cũng là nước miếng của sự dâ.m dục.

Phải nói thêm, Trần Tiêu Đông hắn duyệt qua vô số nữ nhân, thế nhưng chưa bao giờ, hắn gặp được một người con gái xinh đẹp như Dương Tư Tư này cả, nếu đem cô ta đặt dưới thân, lay chuyển hầu hạ, như vậy không phải là tuyệt vời biết bao.

Nghĩ đến tình cảnh Dương Tư Tư bên dưới sung sướng cầu xin tha thứ, Trần Tiêu Đông trong lòng nhiệt huyết dâng trào, phía dưới phân thân của hắn đang là biểu tình dữ dội.

Phải khó khăn lắm, hắn mới có thể kìm nén lại hành động của mình, không lao lên đem Dương Tư Tư hành xử ngay lập tức.

Vì là hắn hiểu quá rõ, vẫn còn một hòn đá cản con đường đi của hắn, đó là tên thối tha Trần Vân Thanh kia, khi nào chưa đem tên đó diệt, khi đó hắn còn chưa thể đem người đẹp đặt dưới thân chà đạp cho được.

"Nhị Thiếu gia an tâm! Chúng tôi sẽ không làm cho cậu phải thất vọng..!"

Trần Quan Tâm hai người ôm quyền đối với lại Trần Tiêu Đông một tiếng.

Hai người bọn họ trong lòng dục hỏa cũng không hề kém hơn Trần Tiêu Đông là bao, phải nói thật là Dương Tư Tư kia quá xinh đẹp, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp được người con gái xinh đẹp như Dương Tư Tư, không ai muốn bỏ qua thưởng thức một thân thể ngọc ngà đến như thế.

Có chút tiếc nuối là hai người bọn họ chưa thể nào thưởng thức Dương Tư Tư trước, mà phải nhường nó lại cho tên đáng ghét Trần Tiêu Đông này.

Nhưng hai người mình không phải là không có cơ hội, chỉ cần Trần Tiêu Đông chơi xong rồi, sẽ là đến phiên bọn họ, với công lao mình làm được, không tin là hai người bọn họ lên tiếng, Trần Tiêu Đông lại không nhường cho bọn họ chơi vài ngày.

Tuy nhiên trước mắt phải đem Trần Vân Thanh này diệt đi cái đã.

"Vân Thanh đại ca..!"

Dương Tư Tư trốn phía sau lưng Trần Vân Thanh, không dám ló mặt ra bên ngoài dù chỉ một phút giây.

Ánh mắt của ba người đó thật là đáng sợ, nàng chưa nhìn thấy ba đôi mắt nào mà kinh khủng đáng ghét đến như thế kia.

Ngay cả người mà nàng luôn tò ra chán ghét là Trần Tuyết Tùng, cũng là không mang cho nàng loại cảm giác này.

Nàng thật sự sợ, sợ nếu phải rơi vào trong tay ba người đó, mình sẽ có kết cục thảm hại như thế nào.

'Không được..! Phải chuẩn bị phía sau..! Nếu như Vân Thanh đại ca có chuyện gì không hay xảy ra, mình còn có thể ứng phó!' Dương Tư Tư trong lòng thầm nghĩ, đồng thời, không biết khi nào, trong tay của nàng đã xuất hiện một con dao nhỏ.

Nàng đã quyết định, nếu lỡ không may, Trần Vân Thanh không trấn áp được ba người kia, nàng ngay lập tức liền tự sát, dù có chết, nàng cũng tuyệt đối không muốn rơi vào trong tay của ba người kia.

"Tư Tư..! Không sao đâu..! Em tạm nhắm mắt lại một chút đi..!"

Trần Vân Thanh cảm nhận được sợ lo lắng của Dương Tư Tư, khẽ vỗ nhẹ lên vai của nàng, lên tiếng an ủi một chút.

Ba người này hắn đã phán bọn họ tử hình, phía trước sẽ là một màn rất huyết tinh, hắn là không muốn Dương Tư Tư phải nhìn thấy cảnh này, đối với một cô gái hiền lành như Dương Tư Tư, nó sẽ để lại ấn tượng không tốt, ảnh hưởng đến tâm cảnh sau này của cô ta.

"Ân..! Vân Thanh đại ca..! Anh cẩn thận..!"

Cũng có thể đoán trước được Trần Vân Thanh tiếp theo sẽ làm gì, Dương Tư Tư gật đầu một cái sau đó nhắm mắt lại, nàng lần này là tin tưởng vào lời nói của Trần Vân Thanh.

Chỉ nhắm mắt thôi mà, tai của nàng vẫn còn có thể nghe ra được âm thanh, như có chuyện không ổn, nàng vẫn có thể tự sát được như thường.

Nàng cũng không có tin,ở khoảng cách hơn hai mươi mét, ba người Trần Tiêu Đông có thể ngăn cản được nàng tự sát.

"Hắc.. Hắc ...Hắc..!"

"Trần Vân Thanh..! Cô ấy đúng là không có sao...! Nhưng mày thì có chuyện rất lớn đó..!"

"Phi Hoa Kiếm Pháp..! Giết..!"

Hai người Trần Quan Tâm nhìn Trần Vân Thanh cười lạnh một tiếng, sau đó liền rút kiếm ra, sử dụng tuyệt kỹ thành danh của mình, tấn công Trần Vân Thanh, không cho tên này bất kỳ cơ hội phản nào.

Đánh nhanh thắng gọn, đây là tiêu chí của hai người bọn họ, huống gì còn có một mỹ nhân còn xinh hơn hoa đang chờ bọn họ hưởng thụ bên kia, ai trong hoàn cảnh này lại muốn đi phí thời gian với một tên sắp chết làm cái gì.

...

"Như vậy cũng tốt.! Mình không cần phải ra tay nữa đi..!"

Tại một con hẻm khá hoang vắng, Trần Phụng Minh đang ẩn tàng nơi đây, hắn nhìn ra bên ngoài hoàn cảnh, không khỏi gật đầu một cái nói nhỏ.

Theo dõi Trần Vân Thanh đã lâu, kể từ khi Trần Vân Thanh từ thư phòng của Trần Tiêu Thiên trở về biệt viện, cho đến khi Trần Vân Thanh rời đi biệt viện đến tận nơi đây.

Khi thấy Trần Vân Thanh rời khỏi Trần Phủ, hắn là biết cơ hội của mình đã đến, nhưng vị trí hướng đi của Trần Vân Thanh vẫn còn quá gần Trần Phủ, nhiều người qua lại nhìn thấy, nếu ra tay trong lúc đó sẽ không loại trừ khả năng không thể bảo thủ được bí mật, nên hắn vẫn chưa có ra tay, vẫn kiên nhẫn chờ đến tận bây giờ.

Đang khi thấy cơ hội đã đến, thì ba người của Trần Tiêu Đông xuất hiện, ra tay với lại Trần Vân Thanh, cái này làm cho hắn thay đổi chủ ý, như có người thay hắn ra tay đối phó với lại Trần Vân Thanh, như vậy hắn còn mạo hiểm đắt tội với Trần Tuyết Tùng làm gì nữa, vẫn nên để ba người đó làm thay công việc của mình, cũng không phải là chuyện gì tệ hại cho lắm.

"Xẹt...! Xẹt...! Ong..!"

"Trần Quan Tâm tên này vẫn còn ẩn giấu thực lực sao?" Trần Phụng Minh quan sát Trần Quan Tâm xuất thủ, hết sức là ngạc nhiên.

Yêu Sĩ tứ trọng sơ kỳ cảnh giới, loại cảnh giới này cũng thuộc hàng tốp một tốp hai trong Trần Phủ Nội Viện rồi, Trần Quan Tâm chính là thể hiện ra cảnh giới này để mà dành lấy một suất đi Mân Việt Quận Thành.

Nhưng giờ đây hắn quan sát kỹ lại, đối phương ra tay Chân Khí trong người lưu động, liền nhận ra ngay Trần Quan Tâm đang che giấu thực lực của mình, Yêu Sĩ tứ trọng hậu kỳ cảnh giới mới là tu vi chân chính của Trần Quan Tâm.

Với tu vi này, bên trong Trần Phủ hiện tại, trừ yêu nghiệt Trần Tuyết Tùng ra, Trần Quan Tâm có thể nói là đệ nhất nhân rồi, ngay cả Trần Lâm, hắn nghĩ cũng không thể nào sánh được với lại Trần Quan Tâm đâu.

'Cũng vậy..!' Trần Phụng Minh âm thầm gật đầu.

Ban đầu hắn còn lo lắng cho thực lực của hai người Trần Quan Tâm không thể khắc chế được Trần Vân Thanh, còn có ý định thủ sẵn sàng Chân Khí, một khi có gì biến cố, hắn liền sẽ lao ra bảo hộ cho Trần Tiêu Đông.

Nhưng bây giờ xem ra không cần phải làm như vậy nữa. Một người Yêu Sĩ tam trọng hậu kỳ, một người Yêu Sĩ tứ trọng hậu kỳ, hai người liên thủ lại với nhau, nếu mà không thể đem một tên Yêu Sĩ tam trọng sơ kỳ trấn áp được, như vậy cũng quá mức phi lý một chút.

Lần này hắn là đã hoàn toàn an tâm.

"Xẹt..! Xẹt..!"

"Phập...!Phốc....Phốc..!".

"Gì thế kia...! Không thể nào..!"

Trần Phụng Minh trố mắt kinh ngạc nhìn hai người Trần Quan Tâm chết dưới kiếm của Trần Vân Thanh, đến nỗi hắn cất lên tiếng thật to cũng không hay biết.

Kịch bản vốn không phải như vậy, người bị chết phải là Trần Vân Thanh mới đúng, một tên Yêu Sĩ tam trọng sơ kỳ mạt rệp, sao người chết lại có thể là hai người Trần Quan Tâm cho được...?

Có chuyện gì xảy ra mà hắn không được biết đây...?

"Ân..! Khoan đã...! Dừng tay..! Trần Vân Thanh..! Dừng tay cho ta..!"

Trần Phụng Minh kinh hãi thất sắc, mãi quan tâm đến chuyện hai người Trần Quan Tâm bị Trần Vân Thanh diệt, hắn lại quên mất một chuyện, đó là Trần Tiêu Đông vẫn còn ở bên ngoài, đồng thời là người chủ mưu lần này chặn giết Trần Vân Thanh.

Tên kia đã đem hai người Trần Quan Tâm diệt đi, không có lý do gì để y không đem luôn Trần Tiêu Đông diệt nốt..

Nếu như Trần Tiêu Đông bị giết..! Nghĩ đến đây, Trần Phụng Minh không khỏi rùng mình một cái.

"Xẹt..! A...!"

"Nhị thiếu gia...! Nhị thiếu gia..! Cậu làm sao vậy..?"

Chậm một bước, Trần Phụng Minh hắn vẫn chậm một bước, không nghĩ đến dù mình đã vận dụng hết tốc độ, nhưng vẫn so với lại Trần Vân Thanh chậm hơn một bước.

Nghĩ đến hậu quả, Trần Phụng Minh mặt không còn một giọt máu, hắn ôm lấy thân thể của Trần Tiêu Đông, lay động thật mạnh, chờ đợi kỳ tích có thể xảy ra.

"Phụng Minh...Trưởng Lão..! Trả...Thù...!"

Kỳ tích không hề xuất hiện như Trần Phụng Minh mơ mộng trong lòng, Trần Tiêu Đông là không thể sống nổi, như ai bị kiếm đâm xuyên trái tim, cũng không có khả năng sống được.

Trần Tiêu Đông chỉ có thể lấy một hơi thở cuối cùng, nắm lấy tay áo của Trần Phụng Minh, chỉ tay về hướng Trần Vân Thanh, sau đó liền là tuyệt khí bỏ mình mất rồi..

"Nhị thiếu gia..! Cậu an tâm..!"

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio