Bắt Ma Đặc Công

quyển 4 chương 22: khốn cảnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đống lửa phát ra tiếng lốp ba lốp bốp, Ngưu Nhị Xuyên bên trên đống lửa cơ hồ đã hoàn toàn ngừng giãy giụa, chẳng qua thỉnh thoảng vẫn còn phát ra tiếng rên ư ử.

Tiểu Cầm nhìn thấy thân ảnh lão bà bà, nhất thời cuồng hỉ bò về phía bậc tam cấp, nhưng Ngưu Tam gia đã sớm một bước chặn trước người lão bà bà, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô cháu gái đồng tộc, sau đó liếc sang bên cạnh nhẹ phất phất tay, lập tức có hai thôn dân xông tới trước, gắt gao đè người Tiểu Cầm xuống.

Tiểu Cầm liều mạng vùng vẫy, nhưng sao có thể thoát khỏi khống chế? Cô khóc rống lên, rồi thì thỉnh thoảng pha lẫn những tiếng cười to.

Hàn Di đã sắp không thể nhìn tiếp, chuẩn bị muốn xông lên phía trước, nhưng thân thể lại bị Lữ Minh Dương khẽ kéo lại. Lão bà bà trên bậc tam cấp rốt cục có động tĩnh.

Đầu tiên bà lão ho khan một trận như kéo bễ thổi lò, sau đó nhẹ nhàng đẩy Ngưu Tam gia chắn trước người ra, thở dài một tiếng nói:” Đứa nhỏ đáng thương, anh ngươi biến thành cương thi rồi, ngươi còn lo cho hắn làm gì?”

Tiểu Cầm tựa hồ nghe mà không hiểu lời của lão bà bà, khi không lại cười lên hắc hắc.

Lão bà bà ra sức ngước đầu, trợn đôi mắt đùng đục mà quỷ dị kia nhìn Tiểu Cầm một cái, sau đó lại thở dài một tiếng, nói:” Đứa nhỏ này quay về chưa được mấy ngày, cho nó thêm chút thịt ăn đi.” Bà nâng quải trượng trên mặt đất nhẹ nhàng điểm xuống hai cái, Ngưu Tam gia vội vàng nhìn sang bên cạnh ra hiệu, lập tức có hai thôn phụ cầm tới một khối thịt bò nhỏ quăng đến trước mặt Tiểu Cầm.

Hàn Di không khỏi nhíu chặc chân mày, mấy ngày gần đây Tiểu Cầm mới từ trong thành phố trở lại thôn, mà qua sự quan sát của cô trong hai ngày nay, thì những thôn dân này tựa hồ quỷ dị hơn cô ta nhiều. Nghe thấy lời của lão bà bà kia, thì không lẽ tình trạng đó và việc ăn thịt nhiều hay ít có quan hệ với nhau sao?

Cô không khỏi hơi liếc mắt nhìn Lữ Minh Dương bên cạnh một cái.

Lữ Minh Dương đang gắt gao nhíu mày, nhìn đám người trong sân trống. Nhưng hắn chợt có một loại cảm giác, chính là hơn trăm thôn dân ở trong sân trống đó, tựa hồ chỉ có một Tiểu Cầm kia là có chút giống con người --- cho dù cô ta đã gần như phát điên.

Khi Tiểu Cầm nhìn thấy thịt bò, nhất thời trong mắt phóng ra tia sáng nóng rực, vội vàng đưa tay vồ lấy khối thịt, cũng chẳng quan tâm khối thịt bò kia rơi dưới đất bám bao nhiêu cát bụi, phập một cái đã bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, khoé miệng vẫn còn phát ra tiếng cười hắc hắc si ngốc.

Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, giờ phút này ngay cả Tiểu Cầm sợ là cũng chẳng còn giống người.

Lão bà bà lại ho khan một trận, sau đó dùng mộc trượng khẽ đập xuống đất mấy cái, nhất thời cả đám người trong quảng trường đều sôi lên sùng sục, từng người một liên tiếp phát ra tiếng gào rú, bộ dáng đó so với hooligan còn muốn điên cuồng hơn.

Trong lúc này có hai thôn dân nhặt lên con dao, vọt tới trước đống lửa bắt đầu cắt xuống từng miếng thịt trên thi thể Ngưu Nhị Xuyên.

Lữ Minh Dương nhất thời kinh hoàng, cái quái gì nữa đây? Chẳng lẽ bọn họ muốn… Cảm giác buồn nôn lại lần nữa xông lên đầu.

Nhưng Hàn Di chỉ khẽ vỗ nhẹ vào đầu vai Lữ Minh Dương, sau đó từ từ cúi thấp người bắt đầu rút lui.

Lữ Minh Dương vừa cau chặc mày vừa cùng Hàn Di lùi đến bên trong con hẻm nhỏ, rồi hướng phía sau thôn nhanh chóng bước đi.

“ Xảy ra chuyện gì?” Lữ Minh Dương vừa bước nhanh theo Hàn Di vừa thấp giọng hỏi.

“ Lão bà bà kia không phải là người sống!” Hàn Di vừa nói, vừa vọt vào căn nhà nhỏ phía sau thôn.

“ Không phải là người sống?” Lữ Minh Dương không khỏi nhíu mày thật chặc. Ánh mắt lão bà bà kia mặc dù quỷ dị, nhưng bà ta nói chuyện đi đứng đều không có gì dị thường a.

“ Khoan hỏi, lúc này không rãnh giải thích cho ngươi.” Hàn Di lộ rõ vẻ lo lắng trên mặt, vội vã nhắm hướng gian phòng phóng tới, nói:” Chúng ta phải lập tức yêu cầu trợ giúp.”

Trong lúc còn đang nói chuyện thì đã đến cửa rồi, Lữ Minh Dương chợt ngửi thấy trong phòng bay ra một mùi hôi thối nhàn nhạt, hắn muốn kéo Hàn Di lại, nhưng đã không kịp, Hàn Di đã bước một chân qua ngưỡng cửa.

Bất chợt trong bóng tối có một đôi tay trắng bệch vươn ra chụp lấy cổ Hàn Di, Lữ Minh Dương cuống cuồng lao vào, tung một chưởng chém lên cổ tay kia, nhưng hắn cảm giác giống như là đã chém vào khúc cây khô, đôi tay kia không ngờ chẳng hề gì.

Lưu Thuý Hoa, đó chính là cương thi mất tích Lưu Thuý Hoa. Mặt ả đã nhăn nhúm khô cứng, lộ ra vẻ mặt hung ác kinh khủng, trên trán ả ta xuất hiện mấy lỗ thủng đen ngòm, đó là mấy cái lỗ do nỏ tiễn và đạn bắn thủng. Ả đưa hai cánh tay thẳng tắp tới trước, gắt gao siết chặc cổ họng Hàn Di.

Trong cổ họng Hàn Di đã phát ra tiếng thở khò khè ngắt quãng, cô đột nhiên nhấc chân đạp thẳng vào vị trí trái tim trên ngực Lưu Thuý Hoa, nhưng cổ họng yếu hại đã bị chế trụ, cô căn bản không thể xuất ra bao nhiêu khí lực, vậy thì làm sao có thể đá văng con cương thi căn bản chẳng biết đến đau đớn là gì đó?

Lữ Minh Dương đã lấy một cây nỏ tiễn từ trong ngực ra, lập tức đâm vào huyệt thái dương của Lưu Thuý Hoa. Huyệt thái dương của ả sớm đã bị bắn thủng rồi, Lữ Minh Dương rất dễ dàng đâm nỏ tiễn vào trong.

Nhất thời động tác của Lưu Thuý Hoa cứng lại, Hàn Di thừa cơ thoát thân, Lữ Minh Dương bồi thêm một cước đá bay Lưu Thuý Hoa ra ngoài, rồi cuống cuồng đỡ lấy Hàn Di đang khổ sở ho khan.

Hàn Di còn chưa dứt cơn ho, Lưu Thuý Hoa trên mặt đất đã bật người dậy rồi, ả dùng sải chân khổng lồ, lần nữa nhắm hai người vọt tới.

Lữ Minh Dương lập tức lấy súng lục trong ngực ra, nâng tay nhắm vào đầu Lưu Thuý Hoa bóp cò. Viên đạn xuyên thủng mắt trái của ả, Lưu Thuý Hoa lần nữa té lăn trên đất.

Hàn Di không kịp đợi đến khi cổ họng hết khó chịu, lập tức rút ra một mũi nỏ tiễn, gắn vào một tấm phù, thấp giọng ngâm chú ngữ.

Lữ Minh Dương chăm chú giám thị Lưu Thuý Hoa trên mặt đất, vừa cầm súng lục nhắm ngay đầu lâu của ả, vừa thầm mong mấy câu chú ngữ của Hàn Di nhanh một chút kết thúc.

Lưu Thuý Hoa trên mặt đất lần nữa động thân đứng lên, Lữ Minh Dương còn chưa kịp bóp cò, Hàn Di đã phóng mũi nỏ tiễn đang cầm trong tay bay đi, nỏ tiễn mang theo phù chú, chính xác găm thẳng vào mi tâm Lưu Thuý Hoa, Lưu Thuý Hoa lập tức bất động ngã nhào trở lại mặt đất thêm lần nữa.

Lữ Minh Dương thở phào nhẹ nhõm, hạ súng trên tay xuống. Nhưng Hàn Di vẫn không chậm lại, mà lắc người lao tới bên cạnh cái bàn, nhấc điện thoại lên.

Bấm xuống phím gọi, Hàn Di vội vàng a lô mấy tiếng, nhưng đầu dây bên kia không có phản hồi, trong điện thoại chỉ có thanh âm rẹt rẹt truyền đến…

Hàn Di và Lữ Minh Dương liếc mắt nhìn nhau, lại là thứ thanh âm rẹt rẹt đó, đến tột cùng là thứ gì đã làm nhiễu tín hiệu chứ?

Tình hình bây giờ có thể nói là cực kỳ hung hiểm, tiếng súng mới vừa rồi nói không chừng đã kinh động tới đám thôn dân đang chia chác thịt cương thi ở trước nhà tổ, còn có lão bà bà theo như lời Hàn Di nói thì không phải là người kia nữa, bọn họ có thể xông tới đây bất cứ lúc nào.

“ Mau, lập tức rời khỏi nơi này.” Hàn Di vừa vội vàng nói, vừa lôi cái túi du lịch to đùng kia tới, đổ hết đồ vật bên trong ra bàn. Cô tìm trong đám vật phẩm, nhanh chóng lấy một bó nỏ tiễn cùng với vài băng đạn tiện tay nhét vào mấy cái túi trên người.

Lữ Minh Dương cũng cầm mấy băng đạn, sau đó liếc mắt nhìn thi thể Lưu Thuý Hoa trên mặt đất, nói:” Xử lý cô ta thế nào? Có muốn thiêu huỷ không?”

“ Không kịp nữa.” Hàn Di nói vội một câu, cầm điện thoại lên, xoay người lập tức vọt ra khỏi phòng, ngõ hẻm bên ngoài sân đã truyền đến hàng loạt tiếng bước chân, trong chốc lát ánh đuốc loé lên, ánh lửa xuyên qua vách tường nhà chiếu đỏ cả mái ngói, nhìn cảnh này tựa hồ đám thôn dân kia đang kéo tới nơi đây, hơn nữa nhân số tuyệt đối không ít.

Hàn Di xoay người chạy về phía vách tường gần đó, đạp hai cái lên tường, khẽ mượn lực một chút liền trực tiếp nhảy qua. Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, cũng vội vàng đuổi theo bóng cô bay qua tường nhà.

Phía ngoài chính là mảnh đất hoang phía đông thôn, trên bãi đất hoang mọc đầy bụi rậm, xuyên qua khe hở của bụi rậm, có thể thấy gần như tất cả nam nhân trong thôn đều chặn ở trước cửa nhà, còn có một số thôn dân hướng sang hai bên hông nhà lao đi, nhìn kiểu này thì đúng là chuẩn bị đem cả căn nhà bao vây lại, nếu như chậm chút xíu nữa, hiển nhiên là bị bọn người này chặn lại bên trong nhà rồi. Lữ Minh Dương và Hàn Di cuối thấp người xuống, vòng quanh mấy bụi rậm lặng lẽ nhắm hướng đông thôn bước đi.

“ Phải nghĩ biện pháp liên lạc với chân núi ngay lập tức, chúng ta cần trợ giúp của đại đội.” Hàn Di cau chặc chân mày, phiền não nói.

“ Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Lữ Minh Dương nhíu mày hỏi.

“ Nếu như ta không đoán sai, lão bà bà kia căn bản không phải là người.” Hàn Di thở dài, nhẹ giọng nói,” Lúc nãy ngươi có chú ý đến chân của lão thái bà kia không?”

“ Chân bà ta?” Lữ Minh Dương nhíu mày nhớ lại.

“ Bà ta đi chân trần đấy.” Hàn Di bình thản nói.

“ Chân trần?” Lữ Minh Dương chợt liên tưởng đến dấu chân vừa nhỏ vừa nông trên mặt tuyết kia, chẳng lẽ dấu chân kia không phải do tiểu hài tử lưu lại, mà là dấu chân của lão bà bà?

Còn nữa, thân ảnh thấp nhỏ kia, không phải vừa vặn có chút tương tự với bộ dáng gù lưng của lão bà bà à?

Chẳng lẽ cái lão bà bà ngay cả đi đường còn không nổi, lại chính là quỷ ảnh nho nhỏ kinh khủng kia sao?

Bà ta không phải là người, như vậy bà ta là thứ gì? Cương thi hay là ác linh?

“ Nếu như ta không đoán sai, bà ta nhất định là người đã chết qua rồi, nhưng trước lúc hạ táng thì hồi quang phản chiếu sống lại cho đến bây giờ.” Hàn Di trầm giọng nói, đôi chân vẫn như cũ cẩn thận từng chút đi về phía đông thôn.

“ Hồi quang phản chiếu? Mà lại còn sống đến bây giờ?” Lữ Minh Dương cười khổ,” Bà ta rốt cục là người là quỷ, hay là cương thi?”

Hàn Di nhẹ lắc đầu, nói:” Cái nào cũng không đúng, nhưng cũng có thể cái nào cũng đúng.”

“ Không cần biết bà ta là thứ gì, trực tiếp đập chết bà ta rồi hãy bàn!” Lữ Minh Dương chợt thở phì phò nói, cảm giác tê buốt ở đầu vai trái không biến mất mà vẫn như cũ còn đang truyền đến, khiến cho hắn không khỏi tức giận trong lòng.

Hàn Di nhàn nhạt liếc Lữ Minh Dương một cái, cô đương nhiên biết Lữ Minh Dương chẳng qua là đang nói lẫy, “ Khoan nói chúng ta không phải là đối thủ của bà ta, chỉ nói tới thôn dân của một thôn này ngươi có thể đối phó được mấy người?”

“ Thôn dân của một thôn?” Lữ Minh Dương chợt phát lạnh trong lòng, nói,” Ý cô là…”

Hàn Di ngửa đầu nhẹ thở dài một tiếng, nói:” Ừ, nếu như ta không đoán sai, thôn dân một thôn này hiện tại sợ rằng đều đã bị bà ta khống chế

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio