Trong xe ngựa, Triệu Tử Lam đang say giấc nồng, bên cạnh là Lưu Ly ngọ nguậy không yên vì không có người chơi cùng. Đứa nhỏ vén màn xe lên, hỏi Phúc bá đang đánh xe: “Phúc gia gia, Ly nhi ngồi ra ngoài với ngươi được không?”
“Được, cẩn thận đừng đánh thức Vương gia.”
Đứa nhỏ gục gặc đầu, nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Khi nào chúng ta tới Tô Châu?”
“Nhanh thôi, khoảng hai ba ngày nữa. Tới đó chúng ta sẽ đi tìm cữu cữu của ngươi.”
“Ta rất nhớ cữu cữu.”
Tỉnh ngủ, Triệu Tử Lam lập tức vén màn xe, kéo Lưu Ly vào bên trong. Phúc bá thấy vậy chỉ vuốt râu cười: “Quả nhiên Vương gia một khắc cũng không rời tiểu gia hỏa này.”
“Lam……” Khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn lại.
“Sao thế?”
“Trước lúc ngủ, bảo bối quên hôn ngươi.”
Triệu Tử Lam cười lớn rồi đưa mặt đến gần: “Vậy ta phải phạt ngươi.” Hắn ôm đứa nhỏ vào lòng, bàn tay lớn bắt đầu thâm nhập xuống phía dưới, bóp nhẹ ngọc hành của đứa nhỏ, thăm dò.
Thình lình bị kích thích khoái cảm, Lưu Ly nức nở: “Ưm ưm Không cần”
Hắn dùng tay rảnh rỗi còn lại đỡ lấy đầu đứa nhỏ, cắn vào chiếc mũi xinh đẹp: “Ta không thích bảo bối nói dối a. Đã lâu rồi chúng ta không làm, hẳn nhiên bảo bối cũng muốn, đúng không?”
Đứa nhỏ đỏ mặt thành thật gật đầu.
Hắn hài lòng, đem đứa nhỏ nằm trên thảm mao dương, cởi quần áo của nó. Điểm trên làn da trắng mị như ngọc là tràn ngập những hôn ngân nhàn nhạt, đó là dấu vết của mấy ngày trước. Lửa tình dâng cao, hắn cũng nhanh chóng lột sạch ở mình, một chiếc hôn dài cuồng nhiệt diễn ra. Bốn cánh hoa đào gắt gao dính lấy nhau, bàn tay không ngừng hoạt động gợi chút mĩ.
Nụ hôn dần hạ thấp, đến ngọc hành đang đợi. Cảm giác vật trong miệng ngày càng căng ra, Triệu Tử Lam cười tà, hóa ra phân thân của bảo bối cũng không hề nhỏ.
Lưu Ly rên rỉ một tiếng liền bắn ra. Bạch trọc được thay làm thứ bôi trơn.
Triệu Tử Lam đem Lưu Ly ngồi lên trên, đặt mình vào bên trong. Mỗi lần xe ngựa xóc nảy, chạm được chỗ nhạy cảm nhất, khoái cảm tột độ. Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú ngượng ngùng của đứa nhỏ mang biểu cảm quyễn rũ lạ lùng, dục tình lại dâng cao nhất, hắn nhịn không lập tức thúc thượng hạ điên cuồng đồng thời đầu lưỡi vội vàng quét dọc ngang thân thể.
Thời điểm kết thúc, Lưu Ly vô lực ngã nhào vào g ngực của hắn. Mặc kệ hắn trêu ghẹo, đứa nhỏ chỉ thẹn thùng cố gắng rúc người sâu trong, bộ dạng y hệt con mèo nhỏ xấu hổ.
“Mặc y phục……”
“Ta muốn ngắm thân thể bảo bối thêm, bảo bối không muốn à?”
“Không phải không muốn.” Đầu nhỏ lắc quầy quậy.
“Vậy đừng mặc vội.”
Rốt cuộc là Triệu Tử Lam bị mê hoặc đến hồ đồ hay là Lưu Ly bị câu dẫn tới ngoan ngoãn vâng lời.
Mấy ngày sau, hai người đến Tô Châu, theo chỉ dẫn của Triệu Dật đi tìm bọn họ.
Thanh Trúc mở cửa, sau quay lại ngồi cạnh giường, nhìn ái nhân còn đang ngủ. Đã nhiều ngày nay hắn cứ trầm uất gầy yếu vậy, đặc biệt là thích ngủ. Thanh Trúc hiểu tuy hắn không hề oán trách mình lấy một câu nhưng trong lòng hẳn vẫn có khúc mắc. Thanh Trúc ngần ngừ một lúc rồi lay hắn dậy.
Triệu Dật ưm a hai tiếng, lại trở mình vào trong, ý muốn ngủ tiếp.
“Dật nhi, Tam ca tới thăm ngươi.”
Vừa nghe thông báo, Triệu Dật lập tức nắm lấy tay Thanh Trúc, khẩn trương hỏi: “Tam ca ta xảy ra chuyện gì? Ngươi bắt cóc hắn?”
Thanh Trúc ngẩn người ra một lúc rồi cúi đầu, vị chua bắt đầu lan tỏa.
“Cầu ngươi đừng làm tổn thương Tam ca ta. Hắn luôn là người hiểu rõ ta nhất.”
“Là Lưu Ly muốn thăm ta nên Triệu Tử Lam mới đến đây.” Dứt lời, Thanh Trúc đứng dậy rời đi.
Triệu Dật vội vàng đi xuống giường, ôm lấy Thanh Trúc: “Thực xin lỗi… Ta đã hiểu lầm ngươi…”
“Người nên nói lời xin lỗi là ta… Sau này ta sẽ còn phải nói xin lồi nhiều hơn nữa…”
“Thanh Trúc…” Triệu Dật thắt chặt đôi tay mình.
“Được rồi, mau đi gặp đi, bọn họ chắc đang chờ ở đại sảnh.”
“Cữu cữu.” Vừa dứt lời, thanh âm non nớt tức khắc vang lên. Lưu Ly đẩy cửa, thấy Thanh Trúc liền bổ nhào vào lòng hắn. Xem chừng lực khá lớn nên đẩy luôn con người gầy trơ xương đang đứng ở sau ra ngoài khiến Triệu Tử Lam vội tiến về phía trước đỡ lấy.
“Tam ca.” Triệu Dật đứng vững lại, đối ca ca mình cười.
Triệu Tử Lam đăm đăm nhìn Triệu Dật chốc lát rồi quay sang Thanh Trúc nói: “Ly nhi chờ không được nên ta mới mạo muội dẫn vào.”
“Không sao, chúng ta đến tiền thính nói chuyện.” Thanh Trúc dìu Triệu Dật, dẫn đường tới phòng khách.
“Lục đệ, một mình ngươi ở ngoài chịu khổ rồi.”
“Sao lại là một người? Còn Thanh Trúc nữa!” Triệu Dật cười cười, liếc sang Thanh Trúc một cái.
“Ta đi pha trà, các ngươi cứ ngồi nói chuyện.”
Thanh Trúc vừa khuất dạng, Triệu Dật định bảo hai người rời đi nhưng có vẻ Lưu Ly muốn ở lại đây nên hắn thật không biết phải giải quyết thế nào cho đúng.
“Thuyền đến đầu cầu ắt thẳng. Nếu là lựa chọn của mình tất sẽ không hối hận.”
Triệu Dật nghe được, chỉ cảm giác Triệu Tử Lam có ý ám chỉ song không hiểu rõ hắn muốn nói gì.
“Lam, thuyền đến đầu cầu ắt thẳng là gì?”
Bây giờ, trong mắt Triệu Dật, Lưu Ly giống như một con người bí ẩn. Nếu là ngày xưa, hắn nhất định sẽ trả lời. Chính là hiện tại hắn cảm thấy sợ hãi, không chừng đứa nhỏ kia mới là diễn viên lợi hại nhất.
“Nghĩa là nếu bảo bối chọn thích ta thì sau này bảo bối sẽ không thể hối hận.”
Đôi mắt trân châu to tròn kiên định, “Hiểu rồi.”
“Tam ca, thực là lầm nhân đệ tử.” (thầy mà vô trách nhiệm sẽ làm lỡ mất tương lai của đệ tử)
“Kỳ thực, hôm nay ta đến định đến xem ngươi trả lời hắn thế nào nhưng ngươi cư nhiên không mở miệng nên ta chỉ còn cách thay ngươi trả lời.” Triệu Tử Lam mở mặc mầu phất nhẹ.
Triệu Dật chợt giật mình, lảng tránh: “Đúng rồi, Phụ vương và Mẫu hậu khỏe không? Còn Triệu Tuyên lâu nay không thấy ta, chắc cao hứng muốn chết.”
“Cái này ta không biết, ta cũng đã rời kinh khá lâu.”
Đợi Lưu Ly quấn lấy Thanh Trúc, Triệu Dật mới có cơ hội nói chuyện riêng với Triệu Tử Lam.
Triệu Tử Lam đang ngồi trong đình nhàn nhã thưởng rượu, phóng tầm mắt ngắm nhìn từng cơn sóng nhỏ gợn nhẹ trên mặt hồ. Triệu Dật thấy ca ca, vội chạy nhanh đến, thân thể gầy yếu trong gió thổi tựa hồ sắp bị đẩy ngã.
“Làm sao phải chạy thế?”
“Tam ca, ngươi đi mau đi! Một mình thôi!” Triệu Dật gấp gáp nói.
“Đi? Đi đâu?”
“Quay về kinh thành! Mau! Đi một mình!” Triệu Dật kéo mạnh tay Triệu Tử Lam hướng ra phía ngoài.
“Vị Nhuyễn Cân Tán (nghe tên đủ hiểu, giống thuốc tê bây giờ, độc này nghe đồn là ở Ỷ Thiên Đồ Long Kí) trong rượu Lí gia quả nhiên là thơm.” Triệu Tử Lam rút tay về, nụ cười vẫn ngự trên gương mặt tuấn tú.
“Nhuyễn Cân Tán?”
“Đi cũng không được nữa, có người tới rồi.”
Lời vừa dứt, từ trong rừng cây thình lình xuất hiện một đám người, tất cả đều cầm cung tên. Bắc Đường Ngạo đứng ở giữa đám người đi ra, ngửa mặt cười lớn:
“Triệu Tử Lam ơi là Triệu Tử Lam, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!” Toàn bộ mũi tên đồng loạt hướng thẳng Triệu Tử Lam.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Triệu Dật đứng một bên kinh hãi, lắp bắp: “Không… Không thể nào, Thanh Trúc sẽ không đối xử với ta như thế… Sẽ không…”
Triệu Tử Lam thản nhiên đứng dậy, phủi bụi áo choàng: “Ngươi tự ý hành động không sợ chủ tử trách tội sao? Hay chủ tử cũng chỉ là một quân cờ của ngươi?”
“Mặc kệ ngươi ba hoa gì, hiện tại ngươi còn mỗi con đường là phải chết.”
“Ha ha, nghêu sò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Năm nghìn binh mã trấn thủ ngoài thành Tô Châu giờ đã bao vây toàn bộ chỗ này, thân tín của ngươi ẩn trong triều đình cũng bị Triệu Lẫm khống chế hoàn toàn. Ngươi không cần phí công vô ích.”
“Không phải dọa ta, ngươi không thể nào biết hết người của ta trong triều, hưống chi ngươi đã trúng Nhuyễn Cân Tán. Hôm nay, người chết nhất định là ngươi!!!” Bắc Đường Ngạo cười lạnh.
“Bắc Đường Ngạo!!!” Thấy có ánh lửa, Thanh Trúc lập tức chạy đến, tình cờ chứng kiến hết thảy sự tình.
Bắc Đường Ngạo quay người, gặp Thanh Trúc và Lưu Ly, hắn lập tức xông lên tóm lấy Lưu Ly. Bởi bất ngờ, Thanh Trúc chưa kịp thủ thế khiến đứa nhỏ bị lôi đi.
“Đây là nhi tử của công chúa Y Nhĩ Hách, mới là vương thật sự của chúng ta!” Bắc Đường Ngạo giơ cao tay, hô tô, đám người bên dưới cũng đồng loạt hưởng ứng. Âm thanh vang dội một vùng, ánh lửa bỗng bốc lên cao, cháy mạnh mẽ như hòa theo.
Lưu Ly bị cảnh tượng hừng hực khí thế trước mắt làm cho sợ hãi. Đứa nhỏ giãy dụa muốn về bên Triệu Tử Lam nhưng lại bị Bắc Đường Ngạo giữ chặt.
“Lam…… Lam…… Hu hu”
“Bảo bối, không sợ. Ngoan ngoãn đứng yên, ta sẽ đến ngay đây.”
Đứa nhỏ thấy Triệu Tử Lam mỉm cười trấn an mình, dũng cảm gật gật đầu, cố gắng nuốt tiếng khóc vào trong.
“Hừ, không ngờ ngươi còn có tâm tư dỗ dành chủ tử của chúng ta.”
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Thanh Trúc nổi giận nói.
Bắc Đường Ngạo thình lình xuất chưởng, Thanh Trúc vất vả tiếp được hai chiêu song vẫn bị đánh bay về phía đình.
Triệu Dật vội vàng chạy tới đỡ: “Ngươi không sao chứ?” (hỏi ngu, không sao mới lạ???)
Tuy phun ra một vũng máu nhưng Thanh Trúc vẫn cố gắng đứng dậy.
“Đừng quên võ công của ngươi là do ta dạy. Người ta thường nhắc nhở đồ đệ sẽ quên sư phụ nên ta phải có biến pháp đề phòng.”
“Ngươi… Vì sao ngươi đối xử với ta như thế?”
“Nhị vương gia, ngươi nghĩ vì sao ta lại đối xử với ngươi như thế?”
“Cái gì?” Thanh Trúc lùi từng bước về, kinh ngạc nhìn người từng là sư phụ mình.
“Ta vốn nghĩ, dù kế hoạch phục quốc không thành công thì các ngươi cũng đã tự giết lẫn nhau, không ngờ ngươi cùng Triệu Dật diễn giả làm thực, trì hoãn rất nhiều lần hành động của chúng ta chỉ vì hắn. Hừ, hôm nay ta phải cho huynh đệ các ngươi chôn xác ở đây!”
“Ta nói nhiều vậy mà ngươi vẫn không hiểu ư? Ngươi mới là người phải chết!” Triệu Tử Lam cười lớn.
“Bằng cái gì?”
Triệu Tử Lam tự rót cho mình một chén rượu, chậm rãi nói: “Nhuyễn Cân Tán này không đủ liều lượng. Ngươi sắp chết nên ta lật bài luôn, ngươi thua bởi ngươi không nói cho con ngươi, Bắc Đường Dị Hòa rằng Thanh Trúc là Hoàng tử giả. Tất cả tình báo đều là do hắn cung cấp cho ta, hắn muốn có Triệu Dật nên hợp tác với ta, hi vọng diệt trừ Thanh Trúc.”
“Tam ca, ngươi…..”
“Nhưng Thanh Trúc là huynh trưởng của ta, ta tuyệt sẽ không động đến hắn.”
“Dị Hòa? Không thể nào?” Sắc mặt của Bắc Đường Ngạo chuyển xấu vài phần.
Lúc này, Bắc Đường Dị Hòa mới từ đám người bước ra. Hắn rút dao, hướng thẳng vào người Triệu Tử Lam: “Là ngươi lừa ta.”
“Đúng, Triệu Tử Lam ta chưa bao giờ tự nhận mình là chính nhân quân tử?” (hay, anh ơi, hay quá)
Trong mắt Bắc Đường Dị Hòa ánh lên tia đỏ rực, sát khí bắt đầu lan tỏa.
“Ngươi giết ta thì Triệu Dật sẽ càng hận ngươi.”
Sát khí chậm rãi rút dần, Bắc Đường Dị Hòa đăm đăm nhìn người hắn yêu thương, biểu tình vô cùng thống khổ.
“Bắc Đường Dị Hòa, ngươi đi nhanh đi, đi nhanh đi!” Triệu Dật hô to. Hắn biết Tam ca luôn là người nắm thế chủ động, tiếp tục dây dưa ở chỗ này chỉ còn đường chết.
“Ngươi thực sự không có tình cảm với ta sao?”
“Đúng, ngươi đi đi.” Triệu Dật đỡ Thanh Trúc đứng dậy, trao cái nhìn lạnh lùng cho Bắc Đường Dị Hòa.
“Ta đây vĩnh viễn sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa.”
Thấy đứa con buông xuôi rời đi, Bắc Đường Ngạo lập tức tiến đến ngăn cản, “Đồ vô liêm sỉ, thời điểm này ngươi còn định đi đâu?”
“Phụ thân, hãy từ bỏ, ngay cả nửa chiêu của Triệu Tử Lam ngươi cũng chẳng tiếp nổi đâu.”
Bắc Đường Dị Hòa quyết tâm đi, Bắc Đường Ngạo cũng không ngăn cản nữa. Hắn hướng đội quân, hô lớn: “Bắn!”
Triệu Tử Lam mở mặc mầu, chưởng phong xuất khởi, nước hồ dâng lên tạo thành một tấm khiên lớn chừng mười trượng, chắn mưa tên đang lao tới. Khi màn nước hạ, trong chớp nhắt, Triệu Tử Lam bay vọt đến trước mặt Bắc Đường Ngạo. Bắc Đường Ngạo đang mải đánh trả, không nghĩ tới đối thủ hạ thẳng chuôi quạt xuống cổ lão, khống chế tay, phế bỏ võ công của lão.
Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc.
Khi này, binh mã từ bên ngoài xông vào, vây quanh toàn bộ binh lính Ma Nô quốc.
(lãng xẹt vậy đấy các bạn ạ, thì truyện pink mà)
“Lam…… Hu hu Bảo bối sợ.” (cậu mi còn đang hấp hối kia kìa, cháu với cả chiếc)
“Bảo bối ngoan, không sợ, ta ở đây.” Triệu Tử Lam ôm Lưu Ly vào lòng, dỗ dành.
“Tam vương gia, thuộc hạ đã cứu giá chậm trễ.” Tướng quân chỉ huy quỳ xuống, hành lễ.
“Được rồi, phế nhân này giao cho ngươi xử lý.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Thấy Triệu Dật cố gắng dìu Thanh Trúc đang bất tỉnh nhưng khí lực không đủ nên không đứng dậy nổi, Triệu Tử Lam bèn đi đến đỡ giúp, đối Triệu Dật nhắc nhở: “Ai Lục đệ, ngươi hãy béo lên rồi nói sau.”
Triệu Dật đứng một bên lo lắng nhìn Triệu Tử Lam đang bắt mạch, “Tam ca, hắn sao rồi?”
“Hắn bị thương khá nghiêm trọng.” Triệu Tử Lam thu tay về, nhíu mày.
“Vậy giờ phải làm gì? Ngươi nhất định phải cứu hắn!”
Lưu Ly tưởng Thanh Trúc đang ngủ nhưng thấy tiểu cữu cữu khóc, trong lòng đứa nhỏ cũng xuất hiện tia bất an, vội lắc tay Triệu Tử Lam: “Cữu cữu làm sao thế?”
“Không sao, chỉ là cữu cữu đang ngủ thôi.”
“Vậy ngày mai bảo bối sẽ mang cơm sáng cho cữu cữu.”
“Đúng rồi bảo bối, Hương Châu lần trước ta tặng ngươi đâu?”
Lưu Ly lấy từ trong túi nhỏ ra Hương Châu. Triệu Tử Lam tháo một viên ngọc nhỏ trên chiếc vòng xuống, đưa cho Triệu Dật, dặn dò: “Cho hắn ăn.”
“Tam ca, thêm một viên nữa.” Thằng em được voi đòi tiên định giật thêm nhưng lại túm vào khoảng không.
“Đừng tham, thân thể quá yểu không thể dùng dược mạnh được. Mà nhìn ngươi bây giờ gầy yếu vậy Thanh Trúc cũng không khỏe nổi.”
Đợi Triệu Dật giúp Thanh Trúc ăn xong, Triệu Tử Lam nói tiếp: “Bát Mặc Đào Hoa trong phủ đã trồng được một năm, qua mấy ngày nữa là nở. Hai ngươi đến đó, mỗi ngày lấy một bông, nghiền nhỏ rồi uống tới khi thân thể các ngươi khá lên mới thôi.”
“Đa tạ Tam ca.” Triệu Dật bắt đầu cười khổ, “Thanh Trúc thực sự là Nhị ca của ta?”
“Đích xác là thật, bất quá ta nghĩ có ta ở đây, bên Phụ vương hẳn không có vấn đề gì.”
“Đa tạ Tam ca.” Triệu Dật nhẹ nhàng thở ra.
“Cám ơn nhiều rồi. Thôi, đã khuya, ta muốn cùng bảo bối đi nghỉ.” Đi tới cửa, bỗng nhiên Triệu Tử Lam quay lại, “Hẳn sẽ không nghi ngờ bảo bối của ta nữa chứ?”
Triệu Dật ngượng ngùng gật đầu.