Nghiêu Vân Xuyên đang ở trong phủ vội lo chuyện võ lâm đại hội, nghe nói đệ đệ Nghiêu Vân Tiệp đã trở lại, lập tức chạy tới cửa, đã thấy Nghiêu Vân Tiệp mang về vài vị bằng hữu.
Triệu Tử Lam từ trên xe ngựa đi xuống, một đóa hoa đào thêu trên chiếc áo choàng tử sắc, y khuyết nhẹ nhàng, mái tóc đen được một vòng dây tím cột gọn gàng, dắt theo một thiếu niên còn đậm tính trẻ con, bộ dáng linh động, một thân áo khoác trắng tựa như tiên đồng. Hai người đứng chung một chỗ mang đến cho người ta cảm giác tiên linh, Nghiêu Vân Xuyên liếc mắt liền biết hai người này cũng không phải loại người bình thường.
Trong xe ngựa lại đi ra một nam tử nữa, nam tử bộ dáng hơn hai mươi, một đôi mắt hoa đào xem chừng chung quanh, khóe miệng mang tươi cười nhợt nhạt, đột nhiên hắn quay hướng Nghiêu Vân Xuyên mà lộ ra nụ cười tuyệt mỹ, tâm Nghiêu Vân Xuyên đột nhiên nhảy dựng, thở dồn dập.
Nghiêu Vân Xuyên trong chốn giang hồ cũng coi như mỹ nam tử hạng nhất hạng nhì, hôm nay sau khi nhìn thấy này ba người tựa như thiên tiên mới giựt mình phát hiện ra nhân ngoại hữu nhân.(ngoài người này còn có người khác – thuần Việt: vỏ quýt dày có móng tay nhọn)
Nghiêu Vân Tiệp đi lên trước thân thiết giữ chặt bả vai Nghiêu Vân Xuyên, nói:“Ca, đây là mấy bằng hữu của ta.”
Nghiêu Vân Xuyên nói với Triệu Tử Lam:“Các hạ là bằng hữu tiểu đệ cũng là bằng hữu của ta, tại hạ là Nghiêu Vân Xuyên.”
Triệu Tử Lam cũng đáp lễ nói:“Tại hạ Mặc Lam, là thương nhân từ kinh thành tới, vị này chính là gia huynh Mặc Văn. Mấy ngày gần đây đi du ngoạn non sông, trong quá trình tình cờ kết bạn với Nghiêu huynh đệ, hiện tại lại quý phủ đây làm phiền.”
Nghiêu Vân Xuyên cười nói:“Không sao không sao, người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, ngươi quang lâm hàn xá cũng là vinh hạnh của ta, mọi người tiến vào ngồi đi.”
Đoàn người Triệu Tử Lam vào phòng, hàn huyên vài câu, Nghiêu Vân Xuyên cũng thật sự vội, sau một lúc lâu liền rời đi, đem chuyện tình tiếp đón khách khứa giao cho Nghiêu Vân Tiệp, Nghiêu Vân Tiệp tự nhiên rất thích thú.
Hoắc Tử Văn tới phòng, đem mặt nạ da người mấy ngày trước đây đã lấy được ra nghiên cứu cẩn thận. Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, dựa theo cước bộ nặng nhẹ mà phán đoán hẳn là Nghiêu Vân Tiệp, Hoắc Tử Văn không hề có chút bối rối, chậm rì rì thu hồi mặt nạ bỏ vào trong ngăn tủ. Vừa khéo truyền đến thanh âm của Nghiêu Vân Tiệp:“Tử Văn, ngươi ở đâu?”
“Ta trong này, ngươi vào đi.”
Nghiêu Vân Tiệp vào phòng Hoắc Tử Văn lại nói:“Đừng gọi ta Tử Văn, ta hiện tại tên là Mặc Văn, ngươi phải gọi như thế giúp ta.”
Nghiêu Vân Tiệp ngại ngùng nhẹ giọng nói:“Kia…… Văn Văn……”
Hoắc Tử Văn bật cười:“ Được, vậy ta đây gọi ngươi là Vân Tiệp. Vân Tiệp, ngươi tìm ta có việc gì?”
“Ta nghĩ ngươi vừa tới nơi này, nhất định chưa có đi ra ngoài ngao du, ta muốn mang ngươi đi ngắm cảnh.”
Hoắc Tử Văn cười nói:“Tốt lắm, ta đi gọi Lưu Ly cùng theo.”
Nghiêu Vân Tiệp hé miệng, muốn nói lại thôi nghĩ nghĩ gì đó lại ngậm miệng lại. Nguyên bản là muốn hai người một mình xuất môn, nghĩ lại Lưu Ly dù sao cũng là khách, ý đồ chiếu cố riêng Hoắc Tử Văn quá mức rõ ràng, vẫn là mấy người cùng đi thì tốt hơn.
Mấy người đi dạo trên đường một lúc, thời điểm tới bên hồ Lưu Ly nhìn thuyền hoa màu sắc rực rỡ trong lòng thập phần thích, chỉ cảm thấy hồng hồng lục lục trông rất đẹp mắt. Lưu Ly một bàn tay được Triệu Tử Lam nắm, đối mặt với hồ nước, khóe miệng hé mở lộ ra nụ cười trẻ con, cứ như vậy nhìn nhìn một hồi lâu mới xoay người nhìn Triệu Tử Lam,“Lam Lam…… Ly nhi muốn ngồi cái kia……”
Triệu Tử Lam cười vui mừng, khó có được lúc bảo bối yêu cầu nhờ vả mình, chính mình sao có thể không nhận lời đây?
Bốn người lên thuyền hoa, Lưu Ly ngồi xổm ở mũi tàu, nhìn cá bơi qua bơi lại trong nước, Triệu Tử Lam sợ hắn ngã xuống, một bước cũng không dám rời, một bàn tay giữu chặt hắn, một bàn tay chỉ cá làm cho hắn vui vẻ.
Gió nổi to, Triệu Tử Lam ôm lấy Lưu Ly đi vào khoang thuyền.
Bốn người vây lấy cái bàn uống thanh rượu (thanh trong trong vắt, đơn thuần), Lưu Ly chìa đầu lưỡi liếm liếm chén Triệu Tử Lam, rồi mới thè lưỡi nhăn mặt.
Triệu Tử Lam ha ha cười rót một chén trà cho Lưu Ly.
Triệu Tử Lam nói với Nghiêu Vân Tiệp:“Ngày mai là đại hội võ lâm, đến lúc đó tụ tập võ lâm đàn hiệp (), nơi này nhất định rất hồ nháo.”
Nghiêu Vân Tiệp hừ một tiếng nói:“Cái gì mà võ lâm đàn hiệp, bên trong không biết bao nhiêu đồ đệ gà gáy cẩu trộm, ngay cả Đường môn bại hoại trên giang hồ cũng đến đây, cũng không biết đại ca sao lại làm chuyện này, lại đi mời cái loại môn phái này.”
Triệu Tử Lam trong lòng sáng ngời, sắc mặt cũng không hoảng không đổi, hờ hững nói:“Chuyện trong giang hồ ta không hiểu, nhưng đại ca ngươi nếu là minh chủ võ lâm, nên có đạo lý của hắn.”
Nghiêu Vân Tiệp hít vào một hơi lạnh nhạt nói:“Đại ca luôn cùng Đường môn gần gũi với nhau, Mặc Ảnh kia giáo tuy là tà giáo, nhưng mới đích thật là diệt trừ nguỵ quân tử trong giang hồ bạch đạo, coi như là vì dân trừ hại, mà Đường môn kia làm việc lại vô nguyên tắc, thật sự đáng xấu hổ.”
Hoắc Tử Văn vừa ăn đậu phộng vừa nói:“Đại ca ngươi cùng Đường môn quan hệ tốt lắm hả?”
Nghiêu Vân Tiệp gật đầu xưng:“Đại ca cùng Đường môn môn chủ Đường Tĩnh là bằng hữu nhiều năm, nhưng thái độ làm người không ai không biết, ngươi nói xem Đường Tĩnh nếu là chính nhân quân tử, đại ca sao lại phải trộm đạo như thế, nếu không phải chính nhân quân tử, đại ca cũng thật đáng xấu hổ.”
Triệu Tử Lam khẽ nhíu mày, chỉ trong nháy mắt liền tan thành mây khói.
Trở về Nghiêu phủ, Triệu Tử Lam cùng Lưu Ly sớm trở về phòng nghỉ ngơi, đi đường lâu như vậy, khó mới có được lúc thư thư phục phục mà tắm.
Triệu Tử Lam ôm Lưu Ly cùng nhau vào bồn tắm, tuy rằng trong nhà không có dục trì khoan khoái, nhưng được cái nước ấm vừa đủ tắm rửa cũng coi như thoải mái.
Lưu Ly ngồi ở trong thùng nước, lấy tay nghịch nước, Triệu Tử Lam sợ Lưu Ly lạnh liền đẩy nhanh tốc độ, giúp Lưu Ly lau khô liền đưa hắn đặt ở trên giường.
Triệu Tử Lam đem Lưu Ly đặt vào trong mền, cầm ngưng phu lộ giúp hắn lau mặt. Lưu Ly đột nhiên cười ha ha:“Lam Lam, đau, đau.”
Triệu Tử Lam buồn cười xoa bóp mũi Lưu Ly:“Ta đã muốn ngươi hai ngày nay,nhưng giờ lại là vào đông, bảo bối chịu nổi sao?”
Lưu Ly khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn, nhỏ giọng nói:“Bảo bối muốn đau, đau……”
Vừa rồi thời điểm ở trong nước Triệu Tử Lam kỳ thật đã cương, nhưng lại nghĩ thầm gần đây làm nhiều hơn, sợ Lưu Ly chịu không nổi đành phải gắng gượng kìm nén, hiện tại bị Lưu Ly trêu trọc làm sao còn nhẫn được, lập tức đem Lưu Ly đặt ở dưới thân thầm nghĩ phải cực độ yêu thương một phen.
Triệu Tử Lam hàm trụ hai tiểu hồng trước ngực Lưu Ly, đầu lưỡi liếm lộng khoả đào nho nhỏ của hắn, tay chậm rãi hướng ngọc hành Lưu Ly sờ soạng, lại phát hiện Lưu Ly sớm đã cao cao thẳng tắp.
Hai bên tiểu hồng bị gây xích mích lại hồng lại sưng lên, Triệu Tử Lam đem Lưu Ly ôm vào lòng mình, một bên hôn hắn một bên mê hoặc nói:“Bảo bối, hôn nhẹ nó……” Triệu Tử Lam hơi thở suyễn đặc hơn, cảm thấy dục vọng kiềm chế cơ hồ dâng lên mà trào ra điên cuồng.
Lưu Ly quỳ gối ở giữa hai chân hắn, chậm rãi cúi thấp nửa mình dưới, hơi thở mùi đàn hương từ miệng hơi hơi mở ra hàm trụ ngọc hành của hắn, Triệu Tử Lam vừa lòng cười, tay cũng gây xích mích ở ngọc hành Lưu Ly.
Một lúc lâu sau Lưu Ly buông lỏng miệng, ai oán nhìn Triệu Tử Lam:“Bảo bối muốn đau, đau, làm như vậy miệng không thoải mái……”
Triệu Tử Lam bất đắc dĩ nhìn Lưu Ly, nâng hai chân hắn lên đặt lên vai mình, rồi mới động thân một cái tiến vào. Trên mặt Lưu Ly chậm rãi xuất hiện vẻ mặt mê loạn, hé ra toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, cái miệng nhỏ nhắn cắn ngón tay, lại vẫn nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ.
Sau khi hai người làm ba lượt Lưu Ly đã hoàn toàn kiệt lực, Lưu Ly mơ mơ màng màng hôn hai cái trên mặt Triệu Tử Lam, rồi rốt cuộc nhịn không được mà lăn ra ngủ.
Triệu Tử Lam giúp Lưu Ly tẩy sạch thân thể rồi nhẹ nhàng cẩn thận đắp chăn cho hắn, liền xuống giường. Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, Triệu Tử Lam tự rót cho mình chén trà vừa nói:“Vào đi.”
Hoắc Tử Văn đẩy cửa ra, đi đến đầu giường liếc mắt một cái xem Lưu Ly, nhếch môi cười:“Vật nhỏ hiện giờ mặt đỏ hồng, thực mê người nha.”
Triệu Tử Lam lại rót một chén trà cho Hoắc Tử Văn, nói:“ Để ngoại công đợi lâu.”
Hoắc Tử Văn đĩnh đạc ngồi xuống, uống ngay chén trà rồi nói:“Cũng không lâu, cũng đợi một canh giờ mà thôi. Nhưng mà tiểu Lam Lam, làm hơi nhiều nha, cục cưng còn nhỏ mà, ngươi phải cẩn thận thân thể hắn chứ.”
Triệu Tử Lam cười:“Ngoại công, ta xem ngươi là cấm dục lâu lắm rồi, đã không thể hiểu mùi vị tuyệt vời trong đó.”
Hoắc Tử Văn nháy mắt mặt đỏ bừng, lúng túng nói:“Ai…… Ai nói ta cấm dục? Ngươi đừng quên ta luyện võ công, sinh lý của ta cùng người hai mươi lăm tuổi không có gì khác biệt!”
Triệu Tử Lam khẽ chau mày:“Nhỏ giọng chút, bảo bối đang ngủ.”
Hoắc Tử Văn mếu máo:“Già mồm còn cãi láo!”
Triệu Tử Lam mỉm cười.
Triệu Tử Lam lại nói:“Vậy ngươi bình thường giải quyết ra sao?”
Hoắc Tử Văn chậm rãi nói:“Tự mình giải quyết ……”
Triệu Tử Lam khóe miệng gợi lên:“Ta chưa từng tự mình giải quyết qua, đương nhiên không biết mùi vị trong đó.”
Hoắc Tử Văn dẩu môi:“Có thể trách ta sao? Ta dù sao cũng là Thừa tướng, hơn năm mươi tuổi, vào kỹ viện dưỡng tiểu quan, loại sự tình này chỉ có tiểu bối các ngươi làm!” (tiểu bối: chính xác hơn một chút là tiểu hậu bối, “bối” ở đây là thế hệ, vai lứa, ý chỉ lớp người đi sau)
Triệu Tử Lam đột nhiên nói:“Kỳ thật ta đề nghị ngươi có thể đi tìm một người giúp ngươi giải quyết.”
“Ai?”
“Nghiêu Vân Xuyên.” Triệu Tử Lam nâng chén trà lên vừa vặn che lại khóe miệng mang ý cười.
“Ý của ngươi là……” Hoắc Tử Văn khẽ nhíu mày.
“Vừa vặn tương phản.” Triệu Tử Lam đặt chén trà xuống, khóe miệng mang ý cười tà nịnh, nhấn mạnh,“Lần này, bạch tử nhất định thất bại thảm hại!”
Triệu Tử Lam hướng cửa sổ liếc liếc mắt một cái, đột nhiên nói:“Đường Tĩnh cả đời không con cháu, nhập Đường môn giả cùng đổi họ là Đường. Hiện tại giữa một đám người tài đức vẹn toàn kia không có mấy người, chân chính được xưng tụng cao thủ dụng độc ngoại trừ Đường Tĩnh cũng chỉ có hai, ba người, từ sau khi chiếm được mật báo, ta đã muốn phái người môi giới một ngày một đêm canh giữ mấy điểm trọng yếu của Đường môn hai, ba người này cũng không phải kẻ kế thừa chân chính.”
Hoắc Tử Văn cũng khẽ nhíu mày:“Như vậy kẻ kế thừa chân chính là kẻ đã che dấu bản thân mình thành vô danh tiểu tốt ở trong Đường môn, nếu không cũng phải là kẻ ở gần Đường Tĩnh?”
Triệu Tử Lam hơi hơi vuốt cằm lại nói:“Cũng không hoàn toàn, người trước có thể tính cơ hồ là vì linh cảm, Đường Tĩnh là một kẻ tham lam, đối với danh lợi luôn luôn cố chấp, hắn tuyệt sẽ không lưu một người không thể trợ giúp bản thân làm truyền nhân của mình, còn nữa, một kẻ vô danh, hiện tại lại không xây dựng được thanh danh, sau này nếu Đường Tĩnh chết đi, truyền nhân này chắc chắn không có khả năng trấn được bách độc bảo điển của Đường môn.”
Hoắc Tử Văn thở dài:“Bày mưu tính kế chẳng qua là sớm lấy được bách độc bảo điển, nghe nói Trí Viễn hiện tại đang luyện binh, chỉ sợ chiến sự sắp tới rồi.”
Triệu Tử Lam cười nói:“Chết ở chỗ là trên tay ta nắm tám mươi vạn đại quân, hiện tại chúng ta ở bên ngoài, bọn hắn tìm không thấy ta nhất định sắp phát điên.”
“Mệt ngươi vẫn còn cười được.”
“Bằng không ngươi trở về đi?”
“Không thèm.”
Triệu Tử Lam mỉm cười, nói:“Đã khuya rồi, bên ngoài người nghe lén cũng đi rồi, ngươi cũng trở về ngủ đi.”
“Hừ, trở về cũng có thể, đem tiểu Uy Vũ trả cho ta.” Hoắc Tử Văn nói xong liền đứng lên tìm, liếc mắt một cái thấy được con hổ bông nằm ở góc giường, liền cười đưa tay ra bắt.
Triệu Tử Lam hơi hơi chắn lại đẩy hắn ra, nói:“ Sáng mai sau khi Lưu Ly tỉnh dậy không thấy nhất định đi tìm, khó có được thứ hắn thích, ngươi cũng đừng keo kiệt với hắn như thế.”
Hoắc Tử Văn đô đô miệng, nén giận nói:“Nhưng mà ta không có thứ gì ở bên người thì không ngủ được.”
“Vậy đi tìm người ngươi nên tìm, chúng ta cũng không còn lại nhiều thời gian lắm.”
“Hừ.” Hoắc Tử Văn đi tới cửa lại quay đầu hướng Triệu Tử Lam nói,“Sau này thời điểm mật âm lọt vào tai khe khẽ một chút, đều làm vỡ nát lổ tai ta.” (mật âm: chính là kiểu truyền âm trong không khí, mà chỉ có người nào mình hướng tới mới có thể nghe được)
Triệu Tử Lam cùng Hoắc Tử Văn hai người này cũng coi như lợi hại, miệng nói một phen, mật âm một phen, hai đoạn đối thoại đồng thời tiến hành thế nhưng không hề hỗn loạn.
Sau khi Hoắc Tử Văn ra khỏi cửa Triệu Tử Lam liền lên giường, Lưu Ly giật giật thân thể mơ mơ màng màng dụi dụi mắt tỉnh:“Các ngươi nói xong rồi?”
Triệu Tử Lam thản nhiên mỉm cười, đem bảo bối mơ hồ ngủ ủng vào lòng:“Đánh thức ngươi?”
“Ân…… Khò khò……” Lưu Ly chìa một bàn tay đặt lên thắt lưng Triệu Tử Lam, đảo mắt cái đã ngáy khò khò.
Hoắc Tử Văn ra khỏi phòng Triệu Tử Lam, liền một đường hướng hoa viên đi đến, gặp được nam tử kia trong dự kiến.
Nghiêu Vân Xuyên ngồi ở trên ghế đá một mình độc ẩm ngắm trăng, vẻ mặt thích ý hờ hững.
Hoắc Tử Văn cười nói:“Nghiêu minh chủ thực sự hưng trí a.”
Nghiêu Vân Xuyên vừa chuyển đầu nhìn thấy Hoắc Tử Văn, lập tức đứng lên nói:“Mặc huynh đi đường mệt nhọc sao không nghỉ ngơi mà còn ở đó.”
Hoắc Tử Văn ảm đạm cười:“Ngủ không được, liền đi chung quanh một chút, Nghiêu minh chủ sao còn chưa nghỉ ngơi?”
“Vội cả một ngày giờ mới ở trong này thưởng trăng, cũng giúp tiêu trừ một ngày mệt mỏi. Đúng rồi, Mặc huynh sao lại xa cách như thế, có thể gọi ta Vân Xuyên mà.”
Hoắc Tử Văn cười nói:“Vậy tại hạ mạo muội, Vân Xuyên……” Hoắc Tử Văn nâng mắt lên nhìn Nghiêu Vân Xuyên thật sâu, tràn đầy nhu tình trước mắt, một tiếng mềm nhẹ kêu gọi kia giống như gió nhẹ nhẹ phẩy, phất qua lòng Nghiêu Vân Xuyên.
Nghiêu Vân Xuyên trong lòng vừa động, nhất thời không biết nói gì, si ngốc nhìn Hoắc Tử Văn, lại không tự giác được cánh môi đang run rẩy.
Hoắc Tử Văn sang sảng cười:“Hôm nay đã tối muộn, tại hạ trở về phòng trước.” Hoắc Tử Văn quay đầu bước đi, trêu trọc vừa khéo đã khiến Nghiêu Vân Xuyên nội tâm gợn sóng mãnh liệt.
Hoắc Tử Văn xoay người, nháy mắt khóe miệng phác thảo ra tươi cười thản nhiên, lập tức cười vui mừng, miệng còn huýt sáo. Không nghĩ tới đến cái tuổi này rồi, còn có thể làm rung động thiếu niên bình thường nha.
Hoắc Tử Văn chưa đi được hai bước đã thấy Nghiêu Vân Tiệp ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng thẳng, Nghiêu Vân Tiệp cắn môi dưới, đôi mắt trong đêm đen phát sáng lòe lòe, bộ dạng hắn cũng không thể coi là anh tuấn, làn da có chút thô, nhưng giờ phút này bộ dáng lại khiến người ta thương tiếc.
Hoắc Tử Văn nở nụ cười:“Ngươi sao lại ở đây?”
“Văn Văn……” Nghiêu Vân Tiệp nhẹ nhàng nỉ non, rồi gắt gao ngậm miệng lại.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, Hoắc Tử Văn đứng trong chốc lát, không còn kiên nhẫn lại thêm cái lưng mỏi nữa, liền ngồi xuống thềm đá, cũng vỗ vỗ chỗ bên người:“Ngồi đi.”
Nghiêu Vân Tiệp do dự một chút liền chậm rãi ngồi xuống.
“Có chuyện gì?” Hoắc Tử Văn hỏi, đầu chậm rãi hạ dần tựa vào đầu vai Nghiêu Vân Tiệp.
“Văn Văn…… Ngươi quan hệ với ca ta thật thân thiết sao?” Nghiêu Vân Tiệp rầu rĩ hỏi.
Hoắc Tử Văn bật cười, trong lòng biết một màn trêu chọc kia đã bị Nghiêu Vân Tiệp bắt gặp, một khắc này hơi thở hai người trong lúc đó lưu động cũng ảnh hưởng tới Nghiêu Vân Tiệp.
Hoắc Tử Văn cắn môi cười, nhìn ánh trăng, nói:“Ta mới nói với ca ngươi hai câu mà thôi.”
“Chính là bộ dáng ngươi vừa rồi…… Thật ôn nhu……” Nghiêu Vân Tiệp chậm chạp nói, cắn môi dưới, có chút không cam lòng.
Hoắc Tử Văn xoa xoa ôm cánh tay Nghiêu Vân Tiệp, nhẹ giọng nói:“Ta như thế mới lạ……” Nói xong hơi hơi ngẩng đầu ở trên mặt Nghiêu Vân Tiệp nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, rất nhỏ làm cho người ta khó có thể phát hiện.
Nhưng mà chính một nụ hôn mềm nhẹ kia lại khiến lòng Nghiêu Vân Tiệp nổi lên sóng to gió lớn, Hoắc Tử Văn nguyên bản chỉ định làm yên lòng hắn một chút, không nghĩ tới thân thể còn chưa kịp lùi về đã bất ngờ bị kéo trở lại, một nụ hôn nóng cháy sâu đậm xuất hiện. Nghiêu Vân Tiệp lửa nóng cắn cắn môi Hoắc Tử Văn, Hoắc Tử Văn tránh cũng không thể tránh, bị hắn chặt chẽ khóa vào trong g ngực.
Nghiêu Vân Tiệp nhẹ mở khớp hàm Hoắc Tử Văn, đầu lưỡi khẩn cấp tiến vào, hôn ngày càng sâu hơn, chỉ bạc mĩ từ khóe miệng hai người tràn ra, Nghiêu Vân Tiệp hưởng thụ dịch thuỷ ngọt ngào của Hoắc Tử Văn, tay không tự giác thăm dò vào trong nội y Hoắc Tử Văn, ngón tay nắn trụ tiểu hồng trước ngực hắn.
Hoắc Tử Văn đột nhiên một trận khoái cảm đánh úp lại, khiến Hoắc Tử Văn lập tức khôi phục lý trí, dùng sức đẩy Nghiêu Vân Tiệp ra. Hai người suyễn khí, trên mặt đều là một mảnh đỏ ửng.
Nghiêu Vân Tiệp thất vọng nhìn Hoắc Tử Văn,“Ngươi không vui sao?” Nghiêu Vân Tiệp lông mày nhíu lại, chờ mong nhìn Hoắc Tử Văn.
“Này…… Nơi này là bên ngoài……” Hoắc Tử Văn nhỏ giọng, đầu lại tới gần Nghiêu Vân Tiệp một ít.
Nghiêu Vân Tiệp mừng rỡ, đứng lên ôm Hoắc Tử Văn hướng trong phòng chạy tới như bay.
Hoắc Tử Văn đột nhiên sửng sốt, bỏ qua tay Nghiêu Vân Tiệp.
Hốt hoảng thất thố, vặn vẹo ngón tay giống như đứa trẻ nhỏ bình thường:“Hình như hơi quá nhanh ……”
Nghiêu Vân Tiệp cũng hồng mặt, nhỏ giọng nói:“Vậy chúng ta từ từ đi.”
“Được……”
Nghiêu Vân Tiệp đưa Hoắc Tử Văn đến cửa phòng, Hoắc Tử Văn hôn một cái trên mặt Nghiêu Vân Tiệp mới bay nhanh xoay người vào nhà, rồi mới đóng then cửa.
Nghiêu Vân Tiệp sờ hai má ngây ngốc đứng ở cửa cười cười, nhìn cánh cửa mà trong lòng vui rạo rực, thật lâu sau mới hoàn hồn rời đi.
Hoắc Tử Văn vừa vào phòng liền nằm xuống, thở dài hối hận nói:“Ta hy sinh thật sự lớn……”
Hoắc Tử Văn sáng sớm tỉnh lại, vừa mở cửa liền thấy Nghiêu Vân Tiệp, lập tức bị hoảng sợ.
Nghiêu Vân Tiệp nhức đầu:“Hôm nay nhiều người, phòng bếp bề bộn nhiều việc, ta sợ ngươi dậy muộn không kịp ăn điểm tâm, cho nên ở chỗ này chờ ngươi.”
Hoắc Tử Văn đỏ mặt, không biết phải làm sao. Đêm qua bầu trời tối đen, hôm nay cũng nhìn rõ ràng, trong mắt Nghiêu Vân Tiệp chứng kiến một khuôn mặt đỏ hồng xấu hổ mang tên Hoắc Tử Văn.
“Muốn ăn gì?” Thanh âm Nghiêu Vân Tiệp phát ra ôn nhu.
“Quán ven đường.” Hoắc Tử Văn nhắc tới ăn liền nở nụ cười, tươi cười ngọt ngào như vậy hoàn toàn lọt vào mắt Nghiêu Vân Tiệp, trong lúc nhất thời tim đập mênh mông.
Hai người ra phủ ăn bát mì tuyết trắng trên mặt để một tầng thịt bò thật dày, Hoắc Tử Văn thật sâu hít một hơi:“Thơm quá a ”
Hoắc Tử Văn được ăn no, sờ sờ cái bụng căng tròn vừa lòng liếm liếm khóe miệng.
“No rồi chứ?”
“Ân.” Hoắc Tử Văn đột nhiên thấy một bên bán bánh bao, liền chạy tới.
“Cho ta hai cái.” Hoắc Tử Văn đưa tiền đem bánh bao bọc lại cẩn thận.
“Mang đi?” Nghiêu Vân Tiệp hỏi.
Hoắc Tử Văn gật gật đầu:“Lưu Ly đêm qua mệt muốn chết rồi, hôm nay khẳng định thức dậy muộn, ta đem cho hắn.”
“Vậy mua thêm hai cái đi. Bằng không không đủ hai người bọn họ ăn.”
“Không cần không cần, Tử Lam thích ăn đồ thừa của Lưu Ly.” Hoắc Tử Văn ôm bánh bao cùng Nghiêu Vân Tiệp trở về.
Lưu Ly hai tay lấy cái bánh bao thật to, bánh bao tuyết trắng cơ hồ che hơn phân nửa gương mặt Lưu Ly, một hơi cắn xuống miệng đầy mỡ.
Triệu Tử Lam chìa đầu lưỡi liếm liếm khóe môi Lưu Ly, Hoắc Tử Văn không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, Nghiêu Vân Tiệp lại đỏ mặt.
Nghiêu Vân Tiệp chậm rãi nói:“Giờ này võ lâm đại hội sắp bắt đầu rồi, chắc đang tuyển tân minh chủ, cùng đi xem đi?”
Triệu Tử Lam cười nói:“Chúng ta sẽ không đi, hôm nay nhiều người tới, khó tránh khỏi có nhiều người có thể nhận ra ta, đến lúc đó cho các ngươi thêm phiền toái sẽ không tốt.”
Nghiêu Vân Tiệp cũng biết người giang hồ kiêng kị, nghe Triệu Tử Lam nói như thế cũng hiểu được lợi hại trong đó.
Nghiêu Vân Tiệp vốn muốn lưu lại bồi bọn hắn, chợt nghe Hoắc Tử Văn nói:“Ngươi đi xem đi, buổi tối nói cho chúng ta hay có náo nhiệt hay không.”
Nghiêu Vân Tiệp nhìn ánh mắt cầu xin của Hoắc Tử Văn không đành lòng cự tuyệt, liền dùng sức gật đầu đáp ứng.
Lưu Ly ăn bánh bao xong, nuốt xuống một miếng hé miệng nói với Triệu Tử Lam:“Khát ”
Triệu Tử Lam đặt ly trà ở bên môi thổi thổi, rồi mới chậm rãi đưa cái chén đến bên môi Lưu Ly đút cho hắn uống một ngụm. Lưu Ly uống một ngụm trà rồi mới lại cắn một miếng bánh bao, mỉm cười ngọt ngào với Triệu Tử Lam.
“Ăn ngon ” Thanh âm ngọt ngào mềm mại của Lưu Ly làm cho Triệu Tử Lam tâm dương khó nhịn.
“Cho ta ăn một miếng.” Triệu Tử Lam hé miệng.
Lưu Ly đem bánh bao nhét vào miệng Triệu Tử Lam, Triệu Tử Lam cắn một miếng nhỏ nhai nhai.
Nghiêu Vân Tiệp thấy thời gian không còn sớm định rời đi, đi được mấy bước nhịn không được hôn một cái ở khóe miệng Hoắc Tử Văn.
Hoắc Tử Văn xơ cứng tại chỗ, quả nhiên, Nghiêu Vân Tiệp vừa đi Triệu Tử Lam liền nhịn không được cười ha hả. Lưu Ly không biết Triệu Tử Lam cười cái gì, chỉ là thấy hắn cười liền ngốc hồ hồ cười theo.
“Xú tiểu tử, cười cái chi mà cười?” Hoắc Tử Văn trừng mắt nhưng một chút cũng không thấy biểu hiện hung hãn.
Triệu Tử Lam cười nói:“Không nghĩ tới ngươi vì quốc gia, thế nhưng nguyện ý làm tới mức này.”
Sau khi Hoắc Tử Văn hừ một tiếng từ biệt cũng không thèm để ý tới hắn nữa.
Chờ Lưu Ly ăn xong Triệu Tử Lam giúp hắn xoa xoa miệng, lại nói với Lưu Ly:“Bảo bối, ta có việc muốn đi ra ngoài xem một chút, ngươi theo Phúc ông nội chơi một lúc, được không?”
Lưu Ly trề môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn lại một chỗ, đôi mắt to đen nhánh chớp chớp nhìn Triệu Tử Lam.
Triệu Tử Lam thở dài một hơi đem Lưu Ly ôm lên đùi, hôn hai cái trên cái miệng nhỏ nhắn rồi nói:“ Được rồi mà, ta đi cùng ngươi, cười một cái nào.”
Lưu Ly ôm cổ Triệu Tử Lam khanh khách cười, đầu ở cổ của hắn thượng đi từ từ.
Bảo bối thật sự là càng làm nũng càng đáng yêu. Triệu Tử Lam xoa bóp mặt hắn, lại nói:“Ta đây mang ngươi theo, nhưng ngươi không thể chạy loạn nói lung tung, quan trọng hơn phải nhanh đi theo ta được không?”
“Hảo bảo bối không nói lời nào ”
Triệu Tử Lam bất đắc dĩ cười cười, giúp Lưu Ly thay đổi quần áo bình dân, giúp hắn búi sơ mái tóc, chính mình cũng thay quần áo bình dân, nói với Phúc bá:“Ở trong đống mặt nạ chọn ra cái bình thường nhất.”
Sau khi đeo mặt nạ, Phúc bá lại giúp Triệu Tử Lam dịch dung, dù là người trong nghề cũng nhìn không ra diện mạo nguyên bản của Triệu Tử Lam.
Lưu Ly thú vị nhìn mặt Triệu Tử Lam, ngồi ở trên đùi hắn lộn xộn, tay không an phận ở trên mặt Triệu Tử Lam rà qua rà lại.
Phúc bá vừa hướng Lưu Ly vừa cười nói:“Tiểu thiếu gia ngài mà cứ niết như thế, thiếu gia sẽ bị ngài niết đau.”
Lưu Ly lui tay về, nhút nhát nhìn mặt Triệu Tử Lam, rồi mới lại nhẹ nhàng vươn tay bính bính hai má Triệu Tử Lam:“Không đau không đau ha ha ”
Triệu Tử Lam dở khóc dở cười nhìn Lưu Ly, quay đầu nói với Hoắc Tử Văn:“Ngươi ở nguyên chỗ này đừng có chạy loạn.”
Hoắc Tử Văn dẩu môi lớn tiếng ồn ào:“Ta cũng muốn ra ngoài xem, ngươi mới phải ở nguyên chỗ này!!”
Triệu Tử Lam cười hào phóng, ngồi xuống nói:“ Được thôi, chỉ là nếu lầm kế hoạch, có xảy ra sơ sót, ta sẽ dùng ngươi làm giao dịch với Liêu vương, bằng dung mạo của ngươi cũng có thể đổi một thành trì, đến lúc đó thật có thể nói là là khuynh quốc khuynh thành nha.”
“Ngươi!!” Hoắc Tử Văn mặt tức giận đến đỏ bừng,“Hừ, sớm trở về!” Sau khi Hoắc Tử Văn từ biệt, coi như đây là lần đầu tiên sinh khí.
Triệu Tử Lam nắm tay Lưu Ly ra cửa, trên mặt đất rộng trống trải sau núi đã ngồi đầy người, ở giữa có bỏ trống một khoảng tròn, mấy vị tiền bối đức cao vọng trọng đứng gần khuôn viên đó, phía sau đều là đệ tử các đại môn phái.
Triệu Tử Lam kéo Lưu Ly chui vào một môn phái đứng ở cuối cùng mặt hướng vào phía trong xem, Lưu Ly nhón mủi chân lên nhưng lại vẫn bị biển người che mất, trong lòng quýnh lên miệng trề ra muốn khóc.
Triệu Tử Lam thấy thế mang một tảng đá vừa phải trơn nhẵn đến, để cho Lưu Ly đứng bên trên, một bàn tay giữ thắt lưng hắn để tránh hắn té xuống.
Tuyển cử tân minh chủ kỳ thật chỉ là hình thức, Nghiêu Vân Xuyên tám chín phần mười có thể trúng cử, rất nhiều chưởng môn các môn phái đều tán thưởng hắn chỉ có thêm chứ không có bớt. Đường môn Đường Tĩnh cũng ủng hộ Nghiêu Vân Xuyên, điều này càng khiến cho Triệu Tử Lam thêm khẳng định nghi ngờ trong lòng.
Sau khi xác định Minh chủ liền bắt đầu thương lượng đại sự võ lâm, lập tức có môn phái đứng ra nói:“Mặc Ảnh giáo mấy năm gần đây sát hại không ít nhân sĩ chính nghĩa, Ngô Đẳng cho rằng loại tà giáo này quyết không thể tồn tại trên võ lâm.”
Chưởng môn phái Vô Động đứng ra nói:“Đúng vậy, Mặc Ảnh giáo giết Lí Diệu Tường phái Không Động ta.”
“Giết Ưng Tường của phái Thời Giam Quý ta.” (nguyên bản raw: “Khi Giam Quý”)
“Giết Hải Sa của phái Cát Bằng ta.”
Trong lúc nhất thời rất nhiều môn phái đứng ra lên án Mặc Ảnh giáo đã đắc tội họ. Trong đống lên án có đến một nửa là do Mặc Ảnh giáo gây nên, cũng có một nửa là vu oan giá họa. Mặc Ảnh giáo cũng không giết sai một người, cũng không hạ thủ lưu tình, cho nên gây ra cục diện ngày hôm nay.
Không biết ai hô to một tiếng:“Diệt trừ Mặc Ảnh giáo, diệt trừ Mặc Ảnh giáo.”
Nháy mắt mọi người nổi lên sóng to gió lớn, mọi người ở đây, trừ bỏ đại phái Thiếu Lâm Võ Đang(nguyên văn “ Thiếu Lâm Vũ Đương”) đứng ở ngoài, mặt khác đều đã giơ cao nắm tay, hô to khẩu hiệu.
Lưu Ly nhìn thấy cười ha ha không ngừng, ngốc hồ hồ nắm tay theo một đám người.
Triệu Tử Lam dở khóc dở cười nhéo nhéo mặt hắn.
Phía trước, một đệ tử đột nhiên quay đầu lại dùng bả vai huých huých Triệu Tử Lam:“Đừng đứng lăng ra đó a, mau cùng hô to đi.”
Triệu Tử Lam trên trán gân xanh bạo động, lúc này lại đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Nghiêu Vân Xuyên đứng ở trung tâm nói:“Mặc Ảnh giáo mấy năm gần đây càng ngày càng cường đại, giáo chủ lại vô danh không họ, bặt vô âm tín, thần bí đến độ khiến kẻ khác kinh ngạc không thôi, muốn tấn công Mặc Ảnh giáo cần một kế hoạch chu tường, không biết các phái có ý kiến gì.”
Mọi người lập tức yên tĩnh trở lại, thật lâu sau mới có một nam nhân hô to:“Trong thiên hạ cao thủ nhiều như mây, chỉ nghe đồn Tam vương gia Triệu Tử Lam võ công đệ nhất thiên hạ, trăm năm qua không ai đấu được với hắn, thêm vào đó thái độ làm người chính phái cùng với tay cầm đại quân, nếu chúng ta có thể được hắn đến hỗ trợ nhất định làm ít công to.”
Lại có người đứng ra nói:“Điều đó không có khả năng, Lam Vương gia là người của triều đình, chúng ta hướng triều đình mượn người đó là biến thành đi nhờ vả triều đình, như vậy là sỉ nhục vào mặt mũi người giang hồ chúng ta. Nói đi nói lại, Lam Vương gia xưa nay làm việc luôn luôn tùy tâm sở dục, thiện ác nan biệt, nếu là tìm hắn sớm muộn gì cũng nhắm trúng một thân tinh.” (Kitô không biết “thân tinh” là cái chi cả bạn chỉ biết “thân” có các nghĩa sau: thân mình, thân sĩ, hoặc gần gũi thân cận còn “tinh” trong tinh hoa, cái hoàn mĩ tốt nhất, yêu tinh)
Lời này vừa ra lập tức có người hùa theo nói:“Nghe nói Triệu Tử Lam nuôi nam sủng làm thê, cũng không chút che dấu, làm việc ương bướng ngang ngược như thế, chúng ta nào có thể thông đồng làm bậy cùng người như vậy?”
“Nam sủng kia nhất định là một con hồ ly tinh lẳng lơ, bằng không sao có thể làm cho Triệu Tử Lam thành như vậy, hồng nhan hoạ thuỷ, từ trước đến nay Triệu Tử Lam cũng không phải châu báu gì cho cam.”
“Đúng vậy, người triều đình không có ai tốt đẹp cả, Triệu Tử Lam tuy rằng võ công cao cường, nhưng có chỗ nào tốt hơn đâu, Mặc Ảnh giáo còn không có nguy hại lớn tới triều đình.”
Trong nháy mắt lời nói mọi người đều chuyển tới triều đình, tiếng mắng tuôn ra không ngừng, Triệu Tử Lam là nhân vật phấn khích như thế lại trở thành trung tâm chửi mắng, cũng có không ít người hạ lời bình luận khó nghe với Lưu Ly. Mỗi người đều trăm miệng mắng Triệu Tử Lam những lời khó nghe, trên mặt lại đều là vẻ mặt khâm tiện. (khinh rẻ, Kitô không chắc từ này lắm vì “khâm” là kính trọng, “tiện” là bỉ ổi, đê hèn=>nếu mà chính xác hơn thì là vừa kính lại vừa khinh, mà chính xác hơn nữa thì là kính trên mặt nhưng lòng lại khinh)
Trong thiên hạ, người có thể làm cho mọi người khâm tiện lại bị mọi người biến thành mục tiêu công kích.
Triệu Tử Lam ánh mắt nguy hiểm nheo lại, hai mắt để lộ ra hàn quang, nhưng không có phát hiện Lưu Ly bên người đã thay đổi sắc mặt.
Một thanh âm trẻ con nhuyễn ngọt đột nhiên lớn tiếng vang lên:“Các ngươi đều là người xấu, người xấu, ô ô ”
Trong nháy mắt tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, nhìn lại hướng nơi phát ra thanh âm. Một đứa nhỏ khoảng mười bốn mười lăm tuổi khóc lê hoa đái vũ, bàn tay nhỏ bé lau nước mắt lung tung, làn da trắng nõn nổi lên một mạt hồng nhạt, đôi mắt to đen nhánh sáng ngời nhiễm màn sương mù nồng đậm, cái mũi khéo léo run lên, thần cánh hoa phấn nộn khóc to hơn, mồm to suyễn khí, bộ dáng kia khiến người ta trìu mến không thôi.
Mọi người nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chặp không rời.
Triệu Tử Lam bất đắc dĩ vỗ vỗ cái trán. Ngồi xổm xuống ôm Lưu Ly, vỗ vỗ đầu hắn cười nói:“Tiểu soả qua, không phải bảo ngươi đừng nói lung tung sao? Đứa ngốc này.”
Triệu Tử Lam đem Lưu Ly ôm vào lòng, sủng nịch giúp hắn lau nước mắt, nhưng mà không khiến cho tình hình thay đổi tốt đẹp hơn chút nào. Lưu Ly ủy khuất khóc nháo:“Bọn họ là người xấu, bọn hắn nói ngươi phá hư…… Ô ô không phải nam sủng…… Không phải……”
Triệu Tử Lam đau lòng ôm chặt Lưu Ly, liên tiếp đặt mấy nụ hôn trên mặt Lưu Ly, càng là ôn nhu Lưu Ly lại càng cảm thấy ủy khuất, đến cuối cùng gào khóc lớn lên.
Triệu Tử Lam nắm tay Lưu Ly chậm rãi hướng phía trong đám người đi đến, đám người tự động nhượng ra một đường, Triệu Tử Lam đi thong thả, bên cạnh là người thiếu niên vẫn đang khóc.
Triệu Tử Lam vung tay lên chưởng phong hướng một chưởng trong đó môn toàn tốc bay đi, người nọ là người thứ nhất nói Lưu Ly là nam sủng. Chưởng phong tránh cũng không thể tránh, nam nhân bị ném thẳng lên mặt đất, ghế dựa từ không trung xẹt qua một độ cung vững chắc đã rơi xuống bên người Triệu Tử Lam. Triệu Tử Lam miễn cưỡng ngồi lên, trong lòng ôm Lưu Ly, chậm rãi kéo mặt nạ xuống.
Trong nháy mắt phong vân thất sắc, Triệu Tử Lam không chỉ có khuôn mặt kinh người, càng hơn cả là tồn tại một loại khí phách, đôi mắt lợi hại khiến người khác phải rùng mình.
“Triệu Tử Lam.” Một người nhanh mắt lập tức hô to, trong lúc nhất thời mọi người đều bắt đầu hoảng hốt.
Không khí dần dần ngưng kết, Nghiêu Vân Xuyên đứng ra nói với Triệu Tử Lam:“Cũng không biết Mặc huynh nguyên lai là Tam vương gia, nếu đã đến đây liền tham gia đại hội võ lâm luôn, mọi người cũng cùng nghiên cứu thảo luận, sinh kế cho quốc gia.”
Trong lời nói Nghiêu Vân Xuyên có thể nói là đang lấy lòng, hy vọng lảng sang chuyện khác.
Triệu Tử Lam lạnh lùng cười nói:“Bổn vương luôn luôn là có oán báo oán, có cừu oán báo thù nhân, chỉ là trí nhớ bổn vương không tốt lắm, có chút chuyện cũ không nhớ kĩ được.”
Nghiêu Vân Xuyên nghĩ rằng, đây là đang tạo cơ hội cho mọi người bậc thang đi xuống, không nghĩ tới Triệu Tử Lam lại nói:“Cho nên, hôm nay nợ nần vẫn là thanh toán cho xong.”
Nghiêu Vân Xuyên cả kinh vừa định mở miệng lại bị Triệu Tử Lam chặn lại:“Năm trước ta chính thức thông cáo thiên hạ, thú Lưu Ly làm phi, vì Lưu Ly là nam tử, cấp bậc lễ nghĩa mặc dù không chu đáo, nhưng vẫn tính là chính thức. Sao hôm nay còn có nhiều người vẫn nghĩ Lưu Ly là một nam sủng vậy? Ai cũng cho rằng vì triều đình dốc sức lại hạ thấp thành loại tình trạng này, hình như võ lâm mọi người từ trước đến nay không hề chú ý quyết sách của triều đình?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chịu áp lực từ Triệu Tử Lam nên không người nào dám mở miệng nói chuyện, Đường Tĩnh ngồi ở một bên tựa tiếu phi tiếu xem chuyện hay.
Nghiêu Vân Xuyên thân là minh chủ võ lâm đương nhiên phải có nói chuyện:“Giang hồ triều đình đều là một quốc gia, hôm nay có không ít người nói lầm lạc, chỉ thỉnh Vương gia tha thứ, đại nhân không chấp qua kẻ tiểu nhân.”
Triệu Tử Lam cười lạnh, ấn mạnh chỗ tay vịn, lộ ra chưởng ấn thật sâu. Triệu Tử Lam lạnh nhạt nói:“Tam Vương phi luôn luôn là bảo bối của ta, bình thường phủng trong lòng bàn tay, ngay cả mắng cũng chưa từng mắng qua một câu, triều đình cao thấp ngay cả phụ hoàng thấy đều là lộ ra khuôn mặt tươi cười, thế nhưng hiện tại lại bị nhóm người đạo quân ô hợp các ngươi mắng chửi mà khóc, ngươi kêu bổn vương nhẫn một hơi ác khí này như thế nào?”
Một câu “đạo quân ô hợp” biến thành mọi người mặt lộ vẻ hung sắc, dù sao Triệu Tử Lam cũng chỉ là người môi giới triều đình, võ công sâu không lường được, trong tay lại nắm tám mươi vạn đại quân, trong lúc nhất thời tất cả mọi người dám giận mà không dám nói.
Lưu Ly lạp kéo ống tay áo Triệu Tử Lam, khụt khịt mũi:“Chúng ta trở về……”
Triệu Tử Lam cúi đầu, ánh mắt lập tức ôn nhu nói:“Mệt mỏi sao?”
“Bọn hắn phá hư, ta không muốn thấy bọn hắn.” Lưu Ly thật vất vả mới ngừng nước mắt, giờ đây lệ lại ở trong hốc mắt đảo quanh.
Triệu Tử Lam ôm hắn nói:“Bảo bối ngủ một lát, chờ ta xử lý xong sự tình sẽ mang ngươi trở về.”
Lưu Ly nhìn ánh mắt Triệu Tử Lam, đột nhiên một trận buồn ngủ đánh úp lại, Lưu Ly ngáp một cái ở trong lòng Triệu Tử Lam tìm chỗ thoải mái liền nhắm hai mắt lại.
Nghiêu Vân Xuyên tiến lên nói:“Nếu Vương phi mệt mỏi, không bằng sớm trở về nghỉ ngơi.”
Triệu Tử Lam lạnh nhạt nói:“Ngươi là muốn dạy bổn vương phải làm gì sao?”
Nghiêu Vân Xuyên khẽ nhíu mày nói:“ Đại hội võ lâm còn phải tiếp tục, thỉnh Vương gia đại lượng cho chúng ta hoàn thành công sự.”
Triệu Tử Lam tỏ ra không hiểu chút nào, chỉ hơi lời nói:“Dựa theo quy củ triều đình, vừa rồi người nói chuyện đó là chính là bất kính với bổn vương và vương phi, ta có quyền động vào. Dựa theo quy củ giang hồ, như vậy đây là ân oán của cá nhân ta. Hôm nay nếu ở đây đều là người trong giang hồ, như vậy ấn theo quy củ giang hồ mà lo liệu.”
Dứt lời, Triệu Tử Lam phất tay áo, vài tiếng kêu thảm thiết từ mấy nam tử bị chưởng phong cuốn lên không trung. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, võ công của Triệu Tử Lam không chỉ quái dị mà còn thâm sâu khó lường. Mà mấy nam tử bay lên đều là vừa rồi nói Lưu Ly là nam sủng, lúc này sắc mặt đã hoàn toàn trắng bệch.
Có một nam tử phục lạy cầu xin tha thứ:“Ta biết sai rồi, thỉnh Vương gia tha thứ, Vương gia, ngài đại nhân đại lượng……”
Thiếu Lâm phương trượng lúc này lại nói:“A di đà phật, Vương gia hôm nay đến đây, vài vị này quả thật nói nặng một chút, nhưng cũng không nghiêm trọng như thế, để bọn họ nói lời xin lỗi hiểu rõ chuyện này là được rồi.”
Triệu Tử Lam cười lạnh, mục tiêu kế tiếp của Mặc Ảnh giáo chính là ngươi, Trận phương trượng gian nam đồng Thiếu Lâm, hiện tại ta không động ngươi, nhưng sẽ không cho ngươi sống đến ngày mai.
Triệu Tử Lam thản nhiên cười nói:“Các ngươi năm người cùng tiến lên, có thể bắt được góc áo của ta ta sẽ bỏ qua, nếu không……” Triệu Tử Lam đột nhiên nảy sinh ác độc nói:“Ta đem các ngươi sung quân làm quân kĩ, cho các ngươi nếm thử mùi vị làm của riêng, môn phái nào dám tiến lên trước ngăn cản, ta hôm nay giết, không, tha.”
Chưởng môn phái Hải Sa vốn muốn định can thiệp, thà một người bị giết vẫn còn hơn là bị diệt môn, cuối cùng ngoan tâm nói:“Lâm Ba Bạch, hôm nay ngươi hồ ngôn loạn ngữ đắc tội Vương gia, Hải Sa ta tuyệt không nuông chiều sinh hư, ngươi hãy tự lo cho mình đi.” Nói xong lại ra lệnh đệ tử cả bang ly khai.
Còn lại mấy chưởng môn cũng nói vài câu ít ỏi liền vội vàng rời đi. Năm nam tử ở trên đài tứ cố vô thân.
Năm người liếc nhau ăn ý hướng Triệu Tử Lam đánh tới, Triệu Tử Lam vung tay áo năm người trùng điệp ngã trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi.
“Không biết tự lượng sức mình, đây là kết cục của các ngươi, tưởng mạnh có thể làm càn, thật sự xảy ra chuyện thì kẻ đi sớm nhất lại là cái mà các ngươi vẫn gọi là danh môn chính phái!” Triệu Tử Lam thản nhiên nói. Nhìn thiếu niên trong lòng ngủ say, âm thanh lạnh lùng nói:“Chuyện hôm nay ta tạm không so đo, nếu để ta ngày khác biết được các ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ, chửi bới trên giang hồ người nào hảo hán, Triệu Tử Lam ta sẽ không dễ dãi như thế đâu.”
Đường Tĩnh cuối cùng cười to ra tiếng:“Tam vương gia quả nhiên hảo khí phách, thả người nương tay. Hôm nay vừa thấy quả nhiên nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Triệu Tử Lam lạnh lùng nói:“Quá khen, bổn vương chẳng qua có cái danh hiệu Vương gia, chân chính nhưng cũng chưa làm được chuyện gì. Thế nào có thể so được với Đường đại môn chủ công tích vĩ đại! Cáo từ.”
Triệu Tử Lam bế Lưu Ly đứng lên, công phu trong nháy mắt đã biến mất trước mặt người khác, với khinh công như vậy người đứng ở chỗ này đều âm thầm lấy làm kỳ lạ. Đem Lưu Ly đặt ở trên giường, mới vừa đổi quần áo xong chợt nghe thấy hàng loạt tiếng đập cửa không ngừng.
Người tới là Nghiêu Vân Xuyên.
Nghiêu Vân Xuyên sau khi vào nhà xấu hổ nhìn Triệu Tử Lam, thật có lỗi nói:“Tam vương gia, chuyện tình vừa rồi thật sự có lỗi, sự tình phát triển ra ngoài dự liệu của ta, chúng ta đều không phải là thật sự có ý gạt bỏ triều đình……”
Triệu Tử Lam đột nhiên đánh gãy lời nói của hắn:“Vân Xuyên huynh không biết vì sao nói lời này? Tại hạ trí nhớ kém là thực, có một số việc thật sự đảo mắt liền quên mất luôn.”
Nghiêu Vân Xuyên vui mừng quá đỗi, kính nể nói:“ Trí tuệ Vương gia kẻ khác kính nể, hôm nay để cho ta cẩn thận cho người thiết yến đãi Vương gia.”
“Vậy không cần, ta vốn không thích ăn uống linh đình, Vân Xuyên huynh cứ coi ta là bằng hữu của Nghiêu Vân Tiệp, tùy tiện tiếp đón là được rồi.”
Nghiêu Vân Xuyên còn muốn nói gì, sau lại bị Triệu Tử Lam chặn:“Lưu Ly ngủ không sâu, ta cũng có chút buồn ngủ, từ chối cho ý kiến, lần sau bàn lại.”
Triệu Tử Lam rõ ràng hạ lệnh trục khách, Nghiêu Vân Xuyên đành phải khẽ gật đầu rời đi.
Triệu Tử Lam ôm Lưu Ly nhợt nhạt ngủ trong chốc lát, Lưu Ly tỉnh lại nghĩ đến chuyện tình trước đó lại khóc rống lên, Triệu Tử Lam phải dỗ thật lâu cậu nhóc mới an phận ngừng lại. Một đôi mắt to vì khóc mà trở nên hồng toàn bộ, đáng yêu hệt con thỏ nhỏ, nhưng lại vẫn còn chua xót khó chịu.
Phúc bá lấy ngưng lộ cho hắn xoa mắt, sau khi thoa xong rửa mặt lại không ngờ khôi phục được nguyên dạng, ánh mắt thật to linh động, lông mi thật dài cuốn lại.
Triệu Tử Lam hôn môi mắt của hắn, ôn nhu nói:“Bộ dáng này thật sự là đáng yêu vô cùng nha, lần sau còn tùy tiện khóc nữa, ngươi khóc lòng ta đều tan nát.”
“Lam Lam……” Lưu Ly khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn hít hít cái mũi.
Triệu Tử Lam đem hắn ôm vào lòng vỗ nhẹ lưng hắn an ủi nói:“ Được rồi được rồi, ta biết hôm nay bảo bối chịu ủy khuất, bảo bối nghe đám người kia mắng ta, cho nên khó chịu, ta vui mừng vô cùng, bảo bối cũng biết đau lòng ta.”
Không bao lâu lại có người đến gõ cửa, lần này là Đường Tĩnh.
Triệu Tử Lam để Đường Tĩnh vào cửa, Đường Tĩnh khoảng hơn bốn mươi, khuôn mặt cũng bình thường, chỉ là trong lời nói khí phách hào hùng vạn phần, lại thêm khéo léo, lấy lòng người khác.
Bốn người ở trong phòng, không khí trở nên tế nhị. Triệu Tử Lam trong lòng nghi hoặc, hắn cùng với Đường Tĩnh này coi như là không quen không biết, song phương đều ngầm tính toán nhau.
Triệu Tử Lam bế Lưu Ly vào trong ngực, hôm nay khóc thật lâu, Triệu Tử Lam cũng đau lòng lợi hại, buông ra trong chốc lát cũng không bỏ được.
Hôm nay Triệu Tử Lam làm rõ ràng, không kể triều đình, ngay cả trên giang hồ đều đã hiểu tầm quan trọng của Lưu Ly này, không dám lại có thêm mạo phạm chi nữa.
“Không biết Đường môn chủ tới đây có chuyện gì?” Triệu Tử Lam cầm một khối phù dung cuốn đưa tới miệng Lưu Ly.
Đường Tĩnh cung kính, tán dương nói:“Vương phi quả nhiên là thiên tiên chuyển kiếp, xinh đẹp phi phàm.” Khi nói lời này chứng thật là si mê nhìn Lưu Ly, ánh mắt loé sáng.
Triệu Tử Lam cười lạnh:“Tam Vương phi là người các ngươi có thể thấy sao? Lúc không thấy trái một tiếng nam sủng phải một tiếng độc chiếm, không khác chi một đống háo sắc bại hoại ánh mắt không rời, vậy để bổn vương xem ngày khác cho Lưu Ly mang khăn che mặt, miễn cho cho các ngươi mang ra làm chuyện tán gẫu!”
Đường Tĩnh lập tức thu hồi mắt, khiêm tốn nói:“Vương gia minh giám, hôm nay trên đại hội võ lâm Đường mỗ quả thật một câu chưa nói, mấy môn phái kia vũ nhục Vương phi Đường mỗ cũng thật không quen nhìn.”
Triệu Tử Lam mặt mang tươi cười nói:“Vậy không biết Đường môn chủ hôm nay tới đây có chuyện gì?”
“Tại hạ ngưỡng mộ Vương gia đã lâu rồi, Đường gia có một biệt viện, bốn mùa như xuân, tại hạ muốn mời Vương gia quá giang trụ phủ tại hạ.”
Triệu Tử Lam nói:“Bổn vương sớm đã an bài lộ trình rồi, không muốn thay đổi kế hoạch, ngươi về đi, bổn vương không rảnh hàn huyên với ngươi.”
Triệu Tử Lam hạ lệnh trục khách, khuôn mặt lãnh đạm, Đường Tĩnh ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, trên mặt cũng làm bộ cung kính:“Quấy rầy Vương gia nghỉ ngơi, tại hạ cáo từ.”
Đường Tĩnh vừa đi Phúc bá liền hỏi:“Vương gia, Đường Tĩnh vì sao cho ngươi tới cửa? Nếu không khéo bị ngươi phát hiện hắn cùng Liêu quốc quan hệ, vậy không phải là đả thảo kinh xà sao?” (“đả thảo kinh xà”: thuần Việt là đánh rắn động cỏ, ở đây là đánh cỏ động rắn)
Triệu Tử Lam cười:“Hắn là phòng tám mươi vạn đại quân của ta, sợ ta biết tin tức trở về kinh. Lão tặc kia dọc theo đường đi giết không ít quan chức triều đình đến thông báo, chờ lấy được bách độc bảo điển ngươi liền phái người giết hắn.”
“Vâng thưa Vương gia.”
()Võ lâm đàn hiệp: 武林群侠 (phiên âm: Vũ lâm quần hiệp). Võ lâm thì ai cũng biết, “quần” ở đây là bầy, đàn,.. ý chỉ một tập hợp với số lượng lớn. “hiệp” ở đây là hiệp trong đại hiệp, hiệp sĩ. Nói tóm lại là tập hợp các anh hùng trong võ lâm. [Kitô giữ nguyên theo bản raw, k đổi lại thành “võ lâm quần hiệp” nữa.]