Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Chiêu sấy tóc xong nằm luôn trên giường chơi điện thoại. Đánh xong một ván mới nhớ không biết Dịch Thời có về nhà an toàn chưa.
Mở WeChat lên với hơn cả trăm tin chưa đọc, toàn là mấy tin linh ta linh tinh trong nhóm, kéo hết xuống.
Nick WeChat của Dịch Thời là một cái tên tiếng Anh, “Chris”, đơn giản, ava thực chất là avatar mặc định.
Thế kỷ rồi, ai đời còn dùng ava mặc định chứ.
Hạ Chiêu nhấp vào. Như dự đoán, chả có Khoảnh Khắc nào.
Chris là tên tiếng Anh của cậu í ư?
Cái acc này đừng bảo là mới đăng ký vài ngày đó chứ?
Cậu ấy có biết xài không, có biết chức năng Khoảnh Khắc này không vậy?
Nick của Hạ Chiêu là “Tôm hùm đất cay”. Cậu đổi tên theo tên đồ ăn tùy tâm trạng hay theo mùa, thời gian trước đúng là đang mùa tôm hùm đất. Ảnh đại diện là một con mèo mặt méo ngộ nghĩnh, đầu đầy chấm hỏi. Có đăng tin gì cũng có hiệu ứng châm biếm, Hạ Chiêu thích cực.
Hạ Chiêu tính sơ sơ thời gian, Dịch Thời nhắn cái câu “Tôi đã về tới rồi” đã qua tiếng phút.
Cậu nhập vào khung đối thoại một câu “Về nhà an toàn là tốt rồi ~ nghỉ ngơi sớm sớm nhe”, nghĩ nghĩ thì cho thêm một biểu tượng mặt cười [
].
Giả trân hông… À đâu… Chủ thuê nhà hòa đồng dễ gần ghê chưa.
Gần như là trong chớp mắt, bên dưới hiện lên một dòng: Đang nhập…
Hạ Chiêu đợi một hồi, nhưng dòng trạng thái biến mất rồi mà vẫn không có gì hiện lên cả.
Hạ Chiêu nghĩ nghĩ, nhập vào khung:Cậu tính bao giờ dọn…Chưa gõ xong chữ “Qua”, đối phương đã nhắn sang.Chris: Có hợp đồng không?Hạ Chiêu ngớ ra, hợp đồng? HỢP ĐỒNG??? Còn phải cần hợp đồng, chuyên nghiệp như vậy sao? Hạ Chiêu xóa cả hàng chữ rồi lên công cụ tìm kiếm tìm “mẫu hợp đồng cho thuê”. Nghĩ hay là viết một cái luôn cho cậu ấy? Cậu lướt tìm các trang mẫu, hình như dùng được nè. Chợt nghĩ tới chuyện khác, Dịch Thời đủ tuổi chưa ta? Chắc chưa đâu ha? Thế là đổi thành “Vị thành niên có được ký hợp đồng cho thuê nhà không?”
Nhìn lướt sơ sơ, queo… Bên cậu có thể đưa Lâm Bội Linh ký, nhưng bố mẹ Dịch Thời hình như ở nước ngoài cả. Đúng rồi, Dịch Thời là quốc tịch gì ta? Hay là nhờ cậu của cậu ấy thuê giúp?Tôm hùm đất chua cay: Không có, nhưng mà có cũng được. Tớ tìm mẫu hợp đồng rồi viết mai đưa cậu ha?Không phản hồi.
Hạ Chiêu nhìn chằm chằm vào giao diện trò chuyện, tắt thông báo của vài cái hội nhóm đang hăng máu, sau đó tắt máy.
Thường thì Hạ Chiêu cũng là chủ xị dẫn đàn rảnh là spam emoji, nhưng hiện tại cậu có công chuyện.
Qua chừng phút, điện thoại Hạ Chiêu rút cục cũng rung rung.Chris: Được rồi, không cần.Được rồi? Không cần? Được rồi không cần là sao??
Không thuê hay không cần hợp đồng?
Điện thoại lại tiếp tục rungChris đã chuyển khoản cho bạn (hơn củ)Tôm hùm đất chua cay:?Sao tự nhiên lại nhảy tới bước đặt cọc luôn rồi, sao tự nhiên lại chuyển ? Tiến độ có hơi bị nhanh không?Chris: Đặt trả Không biết là do nhận được khoản tiền lớn hay do lời của Dịch Thời, Hạ Chiêu không khỏi cong cong mắt. Chà, biết cả đặt trả cơ đấy, không phải dạng vừa. Thật sự là xem thường bạn nước ngoài rồi.
Hạ Chiêu tham tiền nhận liền, thu tiền rồi thì tính thôi!
Sau đó gõ lại câu tính hỏi từ đầu:cậu định bao giờ chuyển tới?Chris: Bao giờ thì tiện?Bao giờ tiện? Ý là càng nhanh càng tốt hả.
Chủ thuê quốc dân tiền đã thu, đáp cực kỳ thấu hiểu lòng người:Bao giờ cũng tiện hết, cơ mà cần chút thời gian quét dọn lại đãĐối phương đang nhập hơn giây, biến mất, sau đó lại đang nhập hơn giây tiếp. Hạ Chiêu kiên nhẫn đợi, rồi vẫn không có gì cả.
Cậu ấy đang làm gì thế? Bị cắt ngang hay muốn nói gì đó nhưng thôi? Hay cậu ấy không rành gõ ký tự Hán ta?
Đợi thêm chừng s, cậu gửi dấu “?” qua.
Bây giờ trái lại Dịch Thời phản hồi rất nhanh.Chris: Không cần quét dọnGấp đến thế sao?
Hạ Chiêu đi ra cửa, Lâm Bội Linh xem TV đang chuẩn bị về phòng ngủ. Hạ Chiêu nói:
– “Mẹ ơi, mai mẹ có rảnh lên dọn dẹp nhà trên được không mẹ? Dịch Thời muốn chuyển tới nhanh nhanh, nếu mẹ không rảnh thì con đi tìm dì lao công phụ vậy.”
Dù sao bây giờ cậu là phú ông nhí, không để bụng chút tiền nhỏ này.
Lâm Bội Linh cười cười với cậu:
– “Có rảnh đó. Sáng mai mẹ lên xem thử coi sao, có gì cần dọn dẹp không.”
Hạ Chiêu:
– “Dạ, vất vả cho mẹ rồi.”
Sau đó lập tức cúi đầu gõ chữ:Sáng mai mẹ tớ lên lau dọn đó. Chậm nhất tối mai là cậu chuyển qua ở được rồi.Chỉ s sau, Chris nhắn lại:Phòng vẽ của cậu có thể giữ lại, tôi chỉ ở một phòng thôiHạ Chiêu nghĩ bụng, vị khách trọ này không chỉ hào phóng mà còn nai sừ quá nha.Rep: Ukie
Cậu lập tức báo tin lại tắp lự:
– “Mẹ ơi, Dịch Thời nói phòng vẽ của con cứ để vậy đi, cậu ấy không dùng phòng đó.”
Lâm Bội Linh đáp ừ, như nhớ tới gì đó hỏi tiếp:
– “Vậy còn phòng ngủ thì sao. Phòng nào cũng trống hết, có cần mua thêm giường hay gì đó không con?”
Hạ Chiêu nhắn cho Dịch Thời một cái meme “Hợp tác vui vẻ”:
– “Để từ từ đi. Bao giờ cậu ấy có cần thì con lại nói với mẹ.”
Lâm Bội Linh hiểu ra:
– “Thằng bé nó sống một mình sao?”
Chuyện Dịch Thời không muốn nói Hạ Chiêu cũng không dám nói quá nhiều, ậm ờ cho qua:
– “Tạm thời cậu ấy ở một mình. Mẹ ngủ ngon.”
Hạ Chiêu đóng cửa lại lên giường lần nữa. Chừng nửa phút sau, Dịch Thời nhắn lại.Chris: Hợp tác vui vẻNhất thời Hạ Chiêu không biết nên nói gì cho được. Này có tính là tin kết thúc trò chuyện, không cần phải trả lời thêm nữa không ta?
Cậu nhìn chăm chăm vào cái tên tiếng Anh này. Tuy cậu với Dịch Thời không phải là quá quen, nhưng Chris thì hơi lạ lẫm quá, như thể họ không đến từ cùng một thế giới, xa đến mức không bao giờ cắt nhau vậy.
Cậu nghĩ ngợi, sửa lại ghi chú “Khách thuê“
Cậu lướt lên trên xem lại đoạn chat của đứa. Tuy không dài nhưng đây đã là cuộc trò chuyện lâu nhất từ lúc quen biết nhau đến nay rồi.
Đúng rồi, quên hỏi cậu ấy muốn thuê bao lâu.
Hạ Chiêu tính nhập vào, nhìn xuống thời gian đã là : thì cũng thôi. Thôi, mai hỏi lại.
Khó khăn lắm mới kết thúc chủ đề sao cho tự nhiên, đừng bắt đầu lại nữa.
Chi bằng chơi game đi.
Tối hôm nay Hạ Chiêu tay đen hết sức. Từ buổi tự học tối đã thua liên tục, ai dè bây giờ qua giờ thì vận may về lại. Có thể nói là vượt đèo chông gai đạp sóng, thẳng đến giờ sáng cậu mới hài lòng đi ngủ.
Cho nên sáng ngày hôm sau, Hạ Chiêu suýt không dậy nổi. Cậu loay hoay trên giường hồi lâu, nhìn trân trân trần nhà đếm thầm s mới chịu vén chăn lên xuống giường.
Trên bàn cơm có bữa sáng Trương Giang Dương để dành cho cậu. Trong nhà không có ai, Trương Giang Dương đã ăn xong đi trước rồi. Lâm Bội Linh mỗi ngày đều đến cửa hàng làm việc từ sớm, cậu và Trương Giang Dương tự lo bữa sáng. Cái tên Trương Giang Dương này tuy học hành không giỏi nhưng có thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm, trước giờ đã đúng giờ đi ngủ, sáng sớm dậy chạy bộ rồi. Sẵn trên đường về mua bữa sáng luôn, ăn sáng xong lại chạy đến trường huấn luyện bóng rổ.
Hạ Chiêu ngậm bánh mì nhét sữa bò vào ba lô rề rà ra ngoài.
Đi ngang qua tiệm bánh mỳ hay ghé, Hạ Chiêu, mới ăn bánh mì xong, chếch mắt nhìn thấy sandwich trong tủ trước mặt như ma xui quỷ khiến mà đi vào.
Đãi khách thuê một bữa vậy, chắc cậu ấy thích sandwich nhỉ?
Dọc đường Hạ Chiêu cảm giác mơ hồ hình như hôm nay mình dậy sớm. Thưa thớt học sinh đi trên đường ai cũng điềm tĩnh đi, rất có một sự tự tại nhàn hạ như dạo bộ vậy.
Từ tiệm bánh mì đi ra, cậu lấy điện thoại ra xem, quả nhiên, chưa tới giờ.
Tiết truy bài sáng của trung học số bắt đầu lúc :, sáng nào cậu cũng đúng giờ đến lớp.
Cậu nghĩ lại một cách chậm rãi, thường thì cậu sẽ dậy vào âm báo thứ vang lên, nhưng hôm nay hình như mới nghe tới âm thứ nhất thôi.
Cậu nhanh chóng ra kết luận trong lòng. Hạ Chiêu ơi là Hạ Chiêu cuối cùng mày đã trưởng thành, trưởng thành là thành người lớn ngủ dậy một cách dễ dàng rồi, vỗ tay chúc mừng nào.
Ai dè, ngay khi cậu mấy hôm bước vào lớp sớm, trời cao lại ban cho cậu một thằng, à không, một chú khỉ ngồi chỗ cậu, đang nói xàm bậy với bạn cùng bàn kiêm khách thuê của cậu.
“…Thật ra cái tên Hạ Chiêu này trông thì hiền lành, chứ cậu ta thích kéo bè kéo phái nhỏ trong lớp lắm. Tự cho mình là anh đại, rồi cả đám vây quanh gọi cậu ta là anh. Suy cho cùng còn ngây thơ ham chơi lắm, suốt ngày lười nhác không lo học hành, chỉ được cái mặt cũng coi như là đẹp cười đùa với nữ sinh, những người khác cũng túm tụm hùa theo cậu ta. Nếu cậu ta làm ảnh hưởng cậu học hành thì cứ nói với tớ, tớ…”
Giọng điệu này Hạ Chiêu chẳng cần nhìn cũng biết là lớp phó Đỗ Sĩ Kiệt. Đỗ Sĩ Kiệt thành tích không tệ, luôn đứng trước mấy hạng trong lớp. Tuy vóc dáng trông không tốt mấy nhưng được cái trắng trẻo nho nhã. Nghe nói gia cảnh cũng rất tốt, phải cái hay trưng hờ cái mác học sinh xuất sắc. Hạ Chiêu nhìn ra Đỗ Sĩ Kiệt không mấy ưa cậu như mọi khi. Thật ra cũng không có sai hết, có điều Đỗ Sĩ Kiệt hay nhìn cậu với ánh mắt chút kiêu ngạo và có phần hơi khinh thường. Hạ Chiêu tự nhận mình là một người bao dung lười so đo với cậu ta.
Cậu không hề biết Đỗ Sĩ Kiệt lại có ý kiến với cậu đến vậy, đến nỗi mới sáng sớm đã kể lể cậu với bạn mới tới rồi.
Dịch Thời một mực không lên tiếng, không phụ họa cũng không ngăn cản. Từ góc độ của Hạ Chiêu chỉ có thể nhìn thấy hơn nửa bóng lưng Dịch Thời, tư thế ngồi rất chuẩn. lưng thẳng băng, nhìn không thấy biểu cảm, mà đoán chừng chẳng có biểu cảm gì.
Hạ Chiêu không thể nói được cảm giác trong lòng ra sao. Cậu với Dịch Thời vốn không mấy thân quen, hay trông chờ gì Dịch Thời thay mặt cậu giải thích. Nhưng Dịch Thời thật sự không nói tiếng nào lại khiến cậu hơi buồn lòng, cảm thấy thứ gì đó trong lòng chưa kịp nảy mầm đã nhanh chóng khô héo rồi.
Ông Chu còn nhờ cậu quan tâm tên này nhiều hơn. Quan tâm cái khỉ á, chẳng phải người ta hô mưa gọi gió trong lớp luôn kia kìa? Chả phải giao thiệp rất tốt à? Còn cần cậu quan tâm nữa?
Hạ Chiêu mở miệng:
– Lớp phÓÓ à… Còn cậu thì sao?
Cố tình kéo từ “Phó” chữ ó thật dài, nhấn âm thật mạnh.
Đỗ Sĩ Kiệt nghe thì sững như trời trồng, vô thức đứng dậy mạnh đến mức suýt làm đổ bàn Hạ Chiêu luôn.
Hạ Chiêu đặt cặp lên bàn, đẩy cậu ta ra rồi đặt mông ngồi xuống.
Đỗ Sĩ Kiệt đứng yên tại chỗ một chốc, muốn đi nhưng rồi như lại hơi không chấp nhận được. Cậu ta hếch hếch cằm, căng vai, có một sự không chịu nhượng bộ:
– Bộ tao nói sai hả?
Hạ Chiêu lấy điện thoại, sữa ra, đến chìa khóa nhà cho Dịch Thời cùng với bữa sáng sandwich sữa bò chủ nhà đãi khách thuê thì khựng lại, không lấy ra mà treo cặp cạnh bàn luôn.
Hạ Chiêu rút ống hút ra bắt đầu uống chai sữa bò của mình, không hề ngẩng lên:
– Cậu không nói sai, nhưng cậu có thể về chỗ mình rồi. Dù sao mồm ai rẻ rúng người đó là cháu.
Đỗ Sĩ Kiệt chẳng ngờ Hạ Chiêu lại đột nhiên xuất hiện, vốn có hơi xấu hổ và lúng túng do bị bắt quả tang. Giờ thấy thái độ ngạo mạn này của cậu mà trở nên tức tối hết:
– Mày…
Dịch Thời đảo mắt nhìn cậu ta, ánh mắt ấy vừa lạnh lùng sắc bén vừa dường như mang theo ý cảnh cáo.
Đỗ Sĩ Kiệt sững sờ. Cậu ta quan sát thấy học sinh mới này và Hạ Chiêu quan hệ cũng không tốt là bao. Tuy giáo viên sắp xếp cho họ ngồi cùng bàn nhưng đã tuần rồi họ cũng chẳng nói với nhau được mấy câu. Cậu ta nghĩ, Dịch Thời là học sinh giỏi, sao có thể chơi chung với Hạ Chiêu được? Chỉ có La Hạo, cái tên mắt mù mới suốt ngày vây quanh Hạ Chiêu kêu “Anh Chiêu anh Chiêu” thôi. Điểm số mình tốt như vậy cứ một hai bám Hạ Chiêu làm chiếc lá trên cành, bị lợi dụng còn chẳng hay.
Đỗ Sĩ Kiệt không hiểu được Dịch Thời có ý gì, mắt thấy trong lớp lục tục có người vào thì cậu ta về lại chỗ ngồi cho đỡ mặt mũi.
Dịch Thời dời mắt khỏi sách văn học cổ nhìn sang Hạ Chiêu. Cậu ấy đang vừa chơi một cách hững hờ với bản mặt hờ hững vừa ngậm ống hút uống sữa tươi. Ngón tay linh hoạt múa lia lịa trên màn hình, trông không mấy khác thường gì, chỉ có khóe môi hơi hơi xụ xuống tỏ rõ cậu ấy đang cáu.
Dịch Thời nhìn cậu ấy, muốn nói lại thôi, nhưng rồi chỉ mím môi mà không nói gì.