Hạ Chiêu cúi đầu gửi cho Khương Lâm và Hà Sùng Sơn mỗi người một tin giống nhau:
đừng kể lại chuyện tối nay với Trương Giang Dươngđó
Phố ăn vặt này khá huyên náo vào buổi tối, ánh đèn sáng trưng lóa mắt đan chéo nhau. Các hàng quán nhỏ hàng rong tựa những mảnh ghép lấp đầy không gian của con phố, những bài ca nhạc pop các hàng quán mở hòa điệu với nhau. Mùi thơm thức ăn, vô vàn câu từ chồng lên nhau. Cột khói bếp bốc lên bập bùng rộn rã.
Thực chất Hạ Chiêu có nghe Dịch Thời rời đi, cũng như biết Dịch Thời đang đi phía sau mình. Cậu đi chậm dần, cuối cùng đơn giản đứng lại ở một chỗ ít người. Đợi Dịch Thời đến gần mới làm như không có chuyện gì cất điện thoại đi:
– “Hồi nãy cậu cũng chưa ăn được mấy miếng nhỉ? Có đói không? Có muốn đi ăn chút gì không?”
Dường như Dịch Thời có hơi bất ngờ, cúi đầu nhìn cậu ấy hồi lâu mới chần chừ lên tiếng:
– “Hồi sáng hôm nay…”
Hạ Chiêu cười cười, rộng lòng bảo:
– “Không sao đâu. Tớ biết cậu không liên quan mà. Tớ với đsk gây nhau không phải mới ngày một ngày hai.”
Nói thì nói thế, Hạ Chiêu cũng biết Dịch Thời không phải loại người nói này nói nọ sau lưng người ta. Nhưng cả ngày hôm nay đúng là cậu có một sự buồn rầu khó nói cũng như giận cá chém thớt.
Cơ mà cái khoảnh khắc vừa rồi Dịch Thời rời đi theo cậu luôn, không hiểu sao cậu cũng cảm được lập trường quyết đoán và kiên định của Dịch Thời ra sao.
Giữa Hạ Chiêu và đsk, Dịch Thời chọn Hạ Chiêu.
Việc kéo bè kéo phái rất là ấu trĩ, nhưng thật sự, có một ai đó, ngay lúc này, đối tượng đsk muốn kết giao lại chẳng chút đắn đo đứng cùng một phía với cậu. Kể cũng tuyệt vời sung sướng phết.
Ấu trĩ thì ấu trĩ, nhỏ nhen thì nhỏ nhen. Đsk càng không vui thì cậu càng vui. Nói sao thì bây giờ tâm trạng cậu không tệ.
Hạ Chiêu nói thêm:
– “Có một chuyện tớ muốn đính chính cái. Mấy lời mời kết bạn WeChat không phải tớ cho, không hề liên quan gì tới tớ hết.”
Cậu không bao giờ làm mấy chuyện quá giới hạn như vậy đâu. Hơn nữa cũng không thích việc có thể bị hiểu lầm nữa.
Dịch Thời đáp lời:
– “Tôi biết.”
Nói rõ ràng rồi Hạ Chiêu nhẹ nhõm hẳn, cậu nói một cách vô cùng hào phóng:
– “Cậu muốn ăn gì thì cứ nói ha. Tớ phát tài tớ đãi.”
“Phát tài nhờ tiền tôi đi đãi khách?” Dịch Thời nói.
Hạ Chiêu vui vẻ, giả vờ nghiêm túc:
– “Gì mà tiền cậu tiền tớ chứ. Vào túi tớ cả rồi mà dù gì cũng là hai chúng ta ăn thôi.”
Hạ Chiêu nhìn quanh quất thì thấy một nhà hàng đồ nướng:
– “Không phải cậu muốn ăn đồ nướng sao? Có muốn ăn nữa không?”
Dịch Thời nhìn cậu ấy một cái:
– “Tôi không đến vì ăn đồ nướng mới đến.
Hạ Chiêu quay qua nhìn cậu ấy sửa cho:
– “[Tôi đến không phải vì ăn đồ nướng] hoặc [tôi không phải vì ăn đồ nướng mới đến]. Không cần phải lặp lại đâu.”
Dịch Thời im lặng một lúc:
– “Hiểu rồi.”
Hạ Chiêu:
– “Giờ tớ tin cậu lớn lên ở nước ngoài rồi. Nhóc mập dưới tầng học lớp cũng không bị sai ngữ pháp cơ bản như này đâu.”
Dịch Thời:
– “…”
“Cậu không ăn đồ nướng vậy thì sao lại đến?” Hạ Chiêu lấy điện thoại ra vừa tra cứu hàng ăn ở gần đây, vừa nhìn người bên cạnh, “Cậu muốn ăn gì?”
Dịch Thời như thở dài một hơi:
– “Tìm chủ nhà đưa chìa khóa.”
Hạ Chiêu nhớ mình làm chìa xong chưa đưa cậu ấy thì lục lục trong cặp:
– “Sao cậu không nói sớm?”
Hạ Chiêu chỉ nói thế thôi, Dịch Thời lại hỏi ngược lại:
– “Sớm cỡ nào?”
Hạ Chiêu nghẹn lời một hồi:
– “Hôm nay cậu cũng nói được phết chứ nhể.”
Dịch Thời toan nói thêm gì đó, điện thoại của Hạ Chiêu lại vang lên, Trương Giang Dương gọi.
“Alo gì đấy? Đồ ăn khuya mang về, phí ha.” (~k)
Trương Giang Dương chẳng hề nghe cậu ấy nói cái gì, cậu la lớn:
– “Ê! ÔNG ANH! CÓ NGHE KHÔNG? ANH ĐANG Ở ĐÂU? TIÊU RỒI MẬP BỊ NGƯỜI TA DẪN ĐI RỒI ĐÓ!”
Chắc cậu đang lái xe đạp, tiếng gió vù vù to ngang giọng cậu cùng phát ra trong điện thoại.
Hạ Chiêu đưa điện thoại ra xa xa:
– “Quần què gì? Cái gì đại sư huynh tiêu rồi, sư phụ bị yêu quái bắt đi? Gió bên mài lớn quá anh nghe không rõ!”
Tiếng gió chợt yên ắng, chắc là Trương Giang Dương dừng xe lại. Cậu nhịn vừa gào vừa giải thích:
– “Bạn Em, Thấy Mập! La Hạo! Nó Bị Mấy Thằng Bên Trung Học Lôi Đi Chỗ Tiệm Gà Rán Gần Trường Vào Hẻm Nhỏ Phía Bắc. Hẻm Nhỏ Phía Bắc! Anh Đi Ăn Bbq Với Đám Hss Mà Phải Không? Anh Kêu Tụi Nó Đi Coi Sao Rồi Em Qua Liền.”
Sau đó cúp máy cái rụp.
Hạ Chiêu ngớ người, không thể tin nổi mình vừa nghe. Cậu quay sang hỏi Dịch Thời:
– “Cậu có nghe rõ nó nói gì không?”
Dịch Thời bình tĩnh lặp lại:
– “La Hạo bị mấy người trường Trung học lôi vào hẻm nhỏ phía Bắc.”
Hạ Chiêu:
– “Đù?”
Sao La Hạo lại dính vào lũ trường Trung học được?
Không kịp nghĩ thêm nữa, Hạ Chiêu đã chạy tuốt đi cả trăm mét, xẹt qua người Dịch Thời như cơn gió. Cậu vừa chạy vừa luồn lách giữa đám đông một cách linh hoạt:
– “Tránh đường một chút ạ! Cảm ơn!”
Một hồi sau đã quẹo vào ngõ nhỏ phía bên tay phải mất hút.
Hẻm nhỏ phía Bắc là một khu phố nhỏ trong diện chờ di dời sau trường. Ẩn mình sau những chung cư cao ốc xung quanh, bước vào bên trong toàn là những ngôi nhà lụp xụp. Những căn nhà tự xây đơn sơ bừa bộn trong con hẻm tối và ẩm thấp, trên đầu chằng chịt dây nhợ, dưới chân là mặt đường lỗ chỗ, quanh co như mê cung.
Hạ Chiêu chạy nhanh quá, lúc dừng lại chưa lấy lại nhịp thở xoay người vịn đầu gối thở hồng hộc mấy hơi. Tay phẩy phẩy quạt gió rồi đi vào.
Hẻm phía Bắc không lớn nhưng nhiều ngõ. Hạ Chiêu nghe mang máng tiếng ai đó nói nhưng không tìm được nơi phát ra âm thanh.
Cậu đi loanh quanh ngõ hẻm hồi lâu, chẳng ngờ lại gặp Dịch Thời trước.
Hạ Chiêu lau đi mồ hôi trên trán:
– “Sao cậu tới đây được?”
Dịch Thời không đáp, chỉ chỉ bên tay trái:
– “Đường này.”
Hạ Chiêu:
– “Sao cậu biết?”
Dịch Thời:
– “Nghe thấy.”
Hạ Chiêu nghiêng tai lắng nghe thử nhưng không nghe được gì, tiếng nói chuyện hình như dừng rồi.
Cậu nghi ngờ nhìn thoáng qua Dịch Thời, nhưng vẫn đi phía trái.
Miễn là đừng đi loanh quanh như con ruồi mất đầu là được.
Đi chừng tá mét, thế mà Hạ Chiêu cũng tìm thấy La Hạo, cũng như nam sinh vây quanh cậu ấy.
Hạ Chiêu ngạc nhiên không thôi:
– “Cậu phải chó không dợ? Không tin được là cậu nghe được thiệt đó.”
Dịch Thời không nói gì, tên học sinh nọ cũng thế. Họ lạnh lùng nhìn Hạ Chiêu và Dịch Thời, như thể có ngon thì vào đây. Tên đầu đinh chính giữa hấc hấc cằm:
– “Bạn mày hả?”
La Hạo cứng người miễn cưỡng quay sang, nhìn lướt qua Hạ Chiêu thật nhanh, cố sức tránh mắt cậu ấy:
– “Không… Không quen.”
Hạ Chiêu tới gần vài bước, mượn ánh đèn mờ cậu thấy được rõ đúng là tên kia mặc đồng phục trường Trung học , nhưng tên còn lại là của Trung học số .
Trường và trường số chỉ cách nhau có con phố nhưng danh tiếng lại một trời một vực. Tuy Trung học số là trường cấp chuyên nhưng không hẳn là có tiếng, trong khi trường lại tai tiếng đồn xa. Đây là ngôi trường cấp III tệ hại nhất trong thành phố, không hẳn do chất lượng mà là không giống trường trung học bình thường tí nào, như cái trại tập trung thanh thiếu niên bất lương vậy. Trường người ta tranh nhau cái tỉ lệ chọi tranh nhau cái mác trường chuyên, trường họ kéo nhau đánh hội đồng. Tới mức mà lên tin tức xã hội mấy lần do bạo lực học đường.
Hồi cấp II còn sợ Trương Giang Dương thi lớp rớt xuống trường mà Hạ Chiêu, Khương Lâm với cả Từ Mộng Phàm có thể nói là bỏ ra hết vốn liếng kèm cặp cậu cơ.
Nam sinh mặc đồng phục Trung học số chợt nói:
– “Nó là anh trai Trương Giang Dương đấy.”
Đầu đinh cảm thấy hứng thú nhìn về phía Hạ Chiêu:
– “Mày là anh của Trương Giang Dương à?”
Nhất thời Hạ Chiêu không biết được cậu ta có ân oán gì với Trương Giang Dương hay chỉ quen thôi, nên không đáp.
Trái lại đầu đinh cũng không hỏi dồn, thằng chả đưa tay vỗ vỗ mặt La Hạo phát ra tiếng chat chat. Hạ Chiêu thấy La Hạo run run nhắm mắt lại.
Đầu đinh hỏi:
– “Anh Trương à, ông quen tên mập chết bầm này à?”
Mày mới anh Trương, mày mới mập chết bầm.
Hạ Chiêu gật gật đầu:
– “Tao biết nó.”
Đầu đinh nở nụ cười:
– “Thế mày có biết nó nợ tao chưa trả không? Mày trả giúp nó hả?”
“Mày đưa nó qua đây tự nó nói với tao.” Hạ Chiêu nói.
Giọng điệu của Hạ Chiêu có một sự không cho phép phản bác, đầu đinh huýt sáo:
– “Lâu rồi tao mới thấy có đứa trong cái tụi mọt sách Trung học số dám lên giọng với tao như thế đó.”
Hạ Chiêu nghĩ bụng, cậu cũng lâu rồi mới thấy lại bạn đồng trang lứa nói năng trẻ trâu như vậy.
Tóm tại không được tỏ ra yếu thế trước mặt cái tên tự xưng đại ca mắc bệnh trẩu tre này. Hạ Chiêu cười khẩy:
– “Sao mà nói nhảm lắm thế. Thẳng thắn cái đi, mày muốn sao?”
Đầu đinh nhấc chân đá một cú vào bụng La Hạo làm cậu lui lại hai bước. Không biết là vì đau đớn hay cảm thấy nhục nhã mà cậu không rên tiếng nào, bên má run run, dường như đang siết hàm nín nhịn vậy.
“Kiếm đâu ra bảo kê làm chỗ dựa thế? Còn anh Trương Giang Dương, sao không khóc lóc méc thầy cô đi?” Đầu đinh nói.
Hạ Chiêu mắng thầm cái đìn địc, đi tới kéo La Hạo về phía mình tức giận mắng cho:
– “Thằng chó bị điên à sao mày đá nó?”
Đầu đinh cười một tiếng giả tạo:
– “Xì anh hùng cứu mỹ nhân, à không anh hùng cứu heo mập. Chao ôi anh hùng à mày không biết à? Tên mập chết bầm cũng bắt chước người ta làm anh hùng, bạn bè yêu quý của tụi này mà nó dám dọa đòi báo cảnh sát kìa. Ê mập, sao giờ mày không báo cảnh sát nữa? Giỏi lắm mà.”
Hạ Chiêu lấy điện thoại trong cặp ra:
– “Chà cảm ơn mày đã nhắc. Tao gọi cảnh sát vậy.”
Đầu đinh chưa phản ứng gì mà La Hạo đã kéo cậu lại, lắc đầu như trống bỏi, giọng điệu như van xin:
– “Đừng… Đừng báo cảnh sát.”
Hạ Chiêu ngớ người, đầu đinh với bọn đồng bọn của nó lập tức cười phá lên.
Đầu đinh nói:
– “Khà khà, trước khi báo cảnh sát có muốn xem cái clip này hay cực một tí không nào? Tao quay kỹ lắm luôn, chỉ đợi chia sẻ ra mọi người thôi đó.”
La Hạo ngẩng phắt đầu lên:
– “ĐỪNG!”
Đầu đinh lại cười lớn, không đợi gì nữa mà bật clip lên. Ở khoảng cách xa hơn khoảng m, Hạ Chiêu nhìn không rõ lắm, nhưng thấy được mờ mờ trong clip hình như là La Hạo bị ép quỳ rạp dưới đất.
Đầu đinh chỉnh âm lượng lên to nhất, trong clip giữa tràng cười có người hỏi:
– “Mày tên gì nào?”
“La Hạo”
“Mày là gì?”
La Hạo run run đáp:
– “Tôi là chó.”
Sau đó trong clip cười phá lên.
Đầu đinh ấn tạm dừng, cười nói:
– “Cảnh sau còn hay hơn nữa cơ, muốn xem không? Cơ mà mày phải trả tiền mới được xem rồi. Anh Trương à, mày thấy cái clip phải được giá không? Tao muốn đăng lên mạng hơn cơ, nhưng tiếc là Mập không cho.”
La Hạo cắn chặt môi, lúc này tay cậu cũng run bần bật, có vẻ đã đứng trên bờ sụp đổ mất rồi.
Trg sao còn chưa tới nữa!
Khoan, ngoài ngõ hình như có tiếng thắng xe đạp.
“Tao thấy ấy gọi cảnh sát cũng được. Tao nóng lòng chia sẻ cái clip này cho đám học sinh trung học số lắm rồi…”Đầu đinh vẫn tiếp tụ nói.
Hạ Chiêu không nhịn nổi nữa quăng cặp vào mặt tên đầu đinh, giật phắt đi điện thoại của nó rồi vứt mạnh xuống đất. Rồi còn nhặt cục gạch trong góc hẻm đập nát nó mấy lần. Làm một hơi một loạt hành động.
Hạ Chiêu đá cái điện thoại vỡ tan tành thành mấy mảnh tới bên chân tên đầu đinh, chửi:
– “Thằng điên giẻ rách tưởng mình là đại ca hả tao khinh đồ cục u ác tính của xã hội thứ côn trùng phá hoại! Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!”
Đầu đinh sờ sờ mặt, nhìn xuống điện thoại còn mỗi cái xác dưới đất thì phẫn nộ vung nắm đấm sang:
– “Cái địc cụ mày!”
Hạ Chiêu đã chuẩn bị sẵn cảnh lao vào tẩn nhau rồi, toan động thủ thì đầu đinh đã bị tóm ra sau. Hạ Chiêu quay đầu lại, Dịch Thời một tay xách cổ áo đầu đinh, tay kia siết thành nắm đấm đấm vào mặt nó. Cậu chưa bao giờ biết hóa ra nắm đấm vô mặt có thể phát ra tiếng lớn đến thế, làm cậu càng thêm hoảng sợ. Sau đó lại thấy Dịch Thời nắm cổ đầu đinh nện đầu vô tường một cái, tiếng vang phát ra không nhỏ chút nào.
Dịch Thời vẫn trưng cái mặt không biểu cảm như mọi người, nhưng ánh mắt lại dã man hung tợn, chẳng hề lưu tình.
Thoáng cái Hạ Chiêu bị cho hãi hùng quá chừng, hoàn toàn quên mất cục tức nghẹn trong bụng luôn. Huống hồ cậu là học sinh ngoan chưa đánh nhau bao giờ, trước kia Trương Giang Dương thì hay đánh nhau nhiều, tánh nết hung hăng một lời không vừa ý là động thủ với người ta liền. Tuy nhiên chưa hề có cái sự không nương tình đánh tới gần chết mới thôi bất chấp mọi thứ này cả.
Hạ Chiêu nghiêng đầu sang bên kia thì thấy Trương Giang Dương lái xe đạp địa hình mới tới đang đứng sững sờ ra đó ngoài hẻm. Trong khi mấy tên tay chân nọ dường như cũng chưa từng thấy cái cảnh này bao giờ mà đứng đực ra tại chỗ, thậm chí quên phải lên giúp luôn.
Nhất thời trong lòng Hạ Chiêu thấy cân bằng hẳn, thì ra không chỉ có mình là chưa trải sự đời.
Dịch Thời thả đầu đinh xuống, đầu đinh sượt luôn xuống chân tường.
Hạ Chiêu lùi lùi ra nửa bước, trợn mắt há hốc mồm hỏi:
– “Nó… Không chết ha?”
Dịch Thời đảo mắt nhìn cậu ấy, ánh mắt như thể cậu ấy đang hỏi vấn đề ngu ngốc gì vậy, nhưng vẫn đáp:
– “Không chết đâu.”
Đầu đinh ộc máu qua khóe miệng, ho một hơi.
Hạ Chiêu thở phào, không chết là tốt rồi.
Cuối cùng Trương Giang Dương mới phản ứng lại, quăng xe đạp đi chạy vội tới:
– “Đờ ka mờ, bắt nạt thì giỏi bắt nạt tao này! Nhào vô, tưởng tao sợ lũ tụi mày thật hả! Trò dó chái!”
nam sinh còn lại rõ ràng là từ chối lên, cả bọn ngó nhau rồi dìu đầu đinh dậy đi vội về phía đầu ngõ, nói mà khí thế yếu xìu:
– “Tụi bây chờ đó!”
Trương Giang Dương cười khẩy:
– “Kê luôn! Tao chờ nè! Thằng nào không tới là đồ nhát cáy!”
Hạ Chiêu:
– “Trương Giang Dương chú mày đi với Dịch Thời ra trước rồi kiếm chỗ nào ăn chút gì đó đi. Tụi anh ra theo liền.”
Trương Giang Dương nhìn thoáng qua La Hạo, “À” đáp một tiếng rồi nghe lời đi ra ngõ dựng xe đạp dậy.
Dịch Thời không nói gì, quay đầu đi luôn qua người Hạ Chiêu, Hạ Chiêu thấp giọng nói:
– “Anh Dịch, cảm ơn.”
Cám ơn cậu ấy mới ra tay.
Cũng cám ơn cậu ấy đã theo cậu vào hẻm nhỏ phía Bắc.
Lúc ăn BBQ Hạ Chiêu gọi cậu ấy anh Dịch đơn thuần là đùa giỡn khuấy động không khí, nhưng bây giờ là thật lòng.
Dịch Thời tạm dừng một lúc, đi vài bước rồi mới nói:
– “Ừ.”