Bật Mí

chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuối cùng Dịch Thời vẫn bị Hạ Chiêu kéo vào tiệm bánh ngọt của Lâm Bội Linh.

Hạ Chiêu hếch hếch cằm:

– “Cậu đã ăn mỳ Ý chính tay mẹ tớ nấu, uống ly nước chính tay tớ rót, cậu phải quên đi lịch sử đen của tớ đó biết không?”

Dịch Thời uống một hớp, nói mà chẳng để bụng:

– “Lịch sử đen gì cơ?”

Hạ Chiêu tức đảo trắng mắt:

– “Cậu đừng có mà quá đáng nhá?”

Bàn tay gầy mảnh của Dịch Thời cầm ly thủy tinh lên nhìn cậu ấy:

“Bố mẹ tôi ly hôn năm tôi tuổi, sau này mỗi người đều có gia đình riêng. Tôi ở giữa hai gia đình hệt như người ngoài vậy,nhưng họ tôn trọng quyết định của tôi và đồng ý cho tôi sống chung với bà ngoại. Nếu cậu nói đó là lịch sử đen thì giờ cậu cũng biết lịch sử đen của tôi rồi đấy. Nhưng xin lỗi nhé, tôi thật sự khóc không nổi.”

Hạ Chiêu không ngờ Dịch Thời đột nhiên lại nói nhiều như vậy, cậu ngẩn ra:

– “Tớ cũng không có ý đó…”

Thấy Dịch Thời trông vẫn như thường, tựa hồ chỉ là đùa một câu thôi, có hơi dỗi:

– “Bình thường tớ cũng không phải đứa mau nước mắt mà, đó là tại…”

Dịch Thời tiếp nói:

– “Gió thổi cay mắt.”

Đó là lý do mà Hạ Chiêu đã giải thích lúc vừa thấy Lâm Bội Linh.

Hạ Chiêu:

– “Cuối cùng tớ hiểu tại sao cậu lại ít nói rồi, cậu mà nói là người ta càng muốn bụp cậu hơn.”

Ra khỏi Sweet Time, Hạ Chiêu như nhớ gì đó thì hỏi:

– “Thế cậu có chơi bóng rổ không. Hà Đại Tiên ngày nào cũng bám theo tớ hỏi hết, phiền chết luôn.”

Dịch Thời:

– “Chơi chứ.”

Hạ Chiêu hơi khó hiểu:

– “Sao tự dưng quyết nhanh thế? Không suy nghĩ thêm sao?”

Dịch Thời:

– “Ừ.”

“Ừ cái gì mà ừ, nói rõ xem nào.” Hạ Chiêu nói

“Trước là tại sợ không có thời gian học, giờ thì cũng tạm ổn rồi.” Dịch Thời nói.

Hạ Chiêu dài giọng sâu xa:

– “Không hổ là thánh mà. Lý do này ông Chu mà nghe xong nhất định cảm động phát khóc luôn.”

Đi tới gần cổng trường thì bắt gặp Hà Sùng Sơn cùng với vài bạn nam cùng lớp đi đằng trước, không biết đang nói gì mà nói cười xô đẩy rôm rả.

Hạ Chiêu chạy tới với tay xu luôn cái mũ Hà Sùng Sơn đang đội bỏ lên đầu nam sinh khác nọ. Nhân lúc cả đám bị cho hết hồn Hạ Chiêu chen vào giữa họ khoát vai Hà Sùng Sơn rồi nói bằng giọng điệu như tuyên bố tin tốt:

– “Chúc mừng Hà Đại Tiên nè, đúng ý ông rồi nhé. Dịch Thời nhận lời chơi bóng rổ rồi đó, tớ có được tính có công lớn hông?”

Hà Sùng Sơn lấy lại mũ từ trên đầu người nọ đội đại lên đầu, giơ chai coca chưa bật nắp lên cao ngược phía Hạ Chiêu:

- “Khỉ chúa à, giờ tớ hơi bị nghi cậu tính chỉa chai coca lạnh của tớ nên mới nổ đó.”

Hạ Chiêu tỏ ra ghét bỏ:

- “Chim cút đê, ai mà thèm chai coca quèn của cậu.”

Nói rồi lập tức làm như định chôm chỉa, Hà Sùng Sơn là ace đội bóng rổ trường cơ mà, phản ứng cực kỳ nhanh không để cậu thực hiện được:

“Chậc chậc chậc mánh lới kiểu này, Chiêu nhi à, anh bắt bài cưng từ đời nào rồi.”

Hạ Chiêu xí một tiếng, quay đầu nhìn về phía Dịch Thời cất giọng:

- “Dịch Thời cậu qua đây đòi công bằng cho tớ!”

Mặt trời ban trưa nắng gắt chói chang, Dịch Thời híp híp mắt rồi đi về phía nhóm Hạ Chiêu cùng với các nam sinh đang cười đùa cạnh cậu ấy. Cảm giác vào lần đầu tiên đi tới thành phố này cũng hiện về, sống động làm sao mà cũng nóng bức quá đỗi.

Buổi chiều là tiết thể dục. Theo lịch học thì sẽ học chung với lớp C.

“Làm nóng” xong là thời gian hoạt động tự do, Hà Sùng Sơn chẳng đợi nổi nữa mà lập đội bóng mới tạm thời cho lớp để mà tập luyện luôn.

không lâu sau, lớp phó thể dục lớp / bên cạnh qua bên này mời đấu giao hữu. Hà Sùng Sơn mới nhậm chức hlv lớp xét thấy được dịp huấn luyện độ phối hợp cho đội bóng mới lập thì đồng ý.

Các giác viên thể dục tụ tập một chỗ làm trọng tài xem thi đấu, Hạ Chiêu cũng ngồi vào gần đó dưới bóng râm hóng mát.

La Hạo ngồi lxuống cùng và hỏi với giọng nhiều chuyện:

- “Nghe Búa Tạ bảo là Đỗ Sĩ Kiệt gây sự với cậu à?”

Hạ Chiêu chống cằm nói như thường:

- “Ừa, tớ còn chả buồn để ý cậu ta.”

La Hạo:

- “Sao tớ cảm thấy cậu tốt tính lên hẳn nhỉ.”

Hạ Chiêu:

- “Nhờ ơn Trương Giang Dương đó, ngày nào cũng hở ra là nổ đùng như đốt pháo ấy. Tớ đã khuyên nó phải bình tĩnh mãi mà chả biết có nghe vào không, trái lại tớ đã tâm lặng như nước.”

Các nữ sinh sợ nắng không muốn vận động ngồi rải rác dưới bóng râm gần sân bóng xem tụi con trai chơi bóng. Bỗng có tiếng hoan hô nho nhỏ.

Mặc dù Hạ Chiêu đang nói chuyện nhưng vẫn chú ý trên sân bóng kịp thấy toàn quá trình. Hai người bên đối thủ lao tới đoạt bóng, Dịch Thời cầm bóng nhảy lấy đà làm hẳn một quả ba điểm.

Hạ Chiêu nghĩ lại Dịch Thời có nói mình chơi bóng rổ chắc không đến nỗi tệ, nhưng nào ngờ chơi tốt thế chứ.

Theo kinh nghiệm nhiều năm thẩm trận bóng rổ của Hạ Chiêu, cộng thêm hiểu biết của cậu về Hà Sùng Sơn thì với cái vẻ vui mừng như nhặt được vàng ấy, cái trình của Dịch Thời chắc chắn không hề thua kém đội bóng trường đâu.

Nom Dịch Thời mọi ngày như anh chàng ngầu lòi luôn trưng vẻ mặt lãnh đạm, làm gì cũng thản nhiên. Lúc này ở trên sân bóng lại có hơi khác. Hạ Chiêu nhìn bóng dáng chạy như bay trên sân ấy, trông hệt như dòng chảy xiết bên dưới lớp băng mỏng vậy, một sức sống dồi dào sôi nổi bên dưới cái lặng lẽ tĩnh lặng. Như thể chiếc vỏ trai lạnh lẽo hé mở là cả người đã bừng sáng vậy.

Mồ hôi nè thiếu niên rồituổi trẻ nè.

Hạ Chiêu cảm thán:

- “Tớ nghĩ là chưa gì mà tớ đã nghe thấy tiếng hét của mấy bạn nữ khắp khán đài trên sân đấu chính thức luôn rồi.”

La Hạo gật gật đầu:

- “Phải đó. Anh Dịch mà, đến tớ còn muốn hú hét đây.”

Từ cái lần Dịch Thời ra tay giúp La Hạo là nghiễm nhiên trở thành thần tượng của La Hạo luôn.

Hai người chăm chú xem trên sân một lúc, Hạ Chiêu cười phá lên:

- “Tiếc là trai đẹp có đẹp thì cũng bị mù mặt thoi.”

Hạ Chiêu cá luônd là chắc chắn Dịch Thời chưa nhận mặt được hết lớp đâu, trong đội bóng chắc quen được có đứa Khương Lâm với Hà Sùng Sơn, nên chỉ có đứa nó là được Dịch Thời chuyền bóng cho nếu có cơ hội thôi. Rõ ràng cậu thấy rất nhiều lần Dịch Thời giữ bóng do dự, đưa mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua áo của Ngô Tranh với Lư Khải mà. Cuối cùng đành phải ném rổ luôn.

Có vẻ Hà Sùng Sơn cũng nhận ra, cậu đi tới không biết nói gì đó với Dịch Thời rồi quay đi chạy về phía Hạ Chiêu:

- “Anh Chiêu đừng có mừng chứ. Cậu đổi với Ngô Tranh, phối hợp với anh Dịch chút, cậu ấy không nhận mặt.”

Hạ Chiêu được xác nhận phỏng đoán của mình thì càng hớn. Lên sân đứng cạnh Dịch Thời cũng không kìm được bật cười:

- “ đấu vui hông?”

Dịch Thời liếc cậu, không nói gì.

Hạ Chiêu nói tiếp:

- “Chuyền bóng vượt qua đối thủ cũng đỉnh đó, phải cái ngay đồng đội mình thôi.”

Dịch Thời đứng hình:

- “Cậu lên đây để chế giễu tôi à?”

Không ngờ Dịch Thời đây vừa chơi siêu cấp đẹp trai mà cũng có ngày cạn lời chịu thua cơ, Hạ Chiêu cười hả hê:

- “Tất nhiên là không rồi. Tớ thiện lương như vậy sao có thể thiên vị được, với cả tiện thể trêu cậu xíu thôi.”

hà Sùng Sơn chạy ngang qua hai người họ vỗ vỗ vai Hạ Chiêu:

- “Chiêu nhi à, phối hợp với anh Dịch cho tốt đó.”

Hạ Chiêu đáp:

- “Ukie.”

Hạ Chiêu tự nhận điểm mạnh của mình là phản ứng nhanh và tầm nhìn tốt, vừa phòng thủ được mà chuyền bóng hay yểm trợ đồng đội được nốt. Với lại những ai chơi chung với cậu cũng khá là hài lòng với hiệu quả phối hợp.

Nhưng chơi mấy hồi cậu phát hiện tuy Dịch Thời chơi bóng rất cừ nhưng phối hợp lại không được tốt. Cách chơi của hướng với đầu đường bóng rổ hơn, nhanh nhưng không theo quy tắc nhiều cũng như phối hợp. Cậu ấy không chắc khi nào nên dẫn bóng vượt đối thủ, không chắc khi nào thì làm động tác giả đánh lừa đối thủ mà còn làm đồng đội hoang mang luôn. Có mấy lần cậu ấy dẫn bóng không hề dừng lại mà chuyền thẳng cho Hạ Chiêu luôn.

Hạ Chiêu không hiểu cậu ấy không nhìn đã nhắm thấy mình ở ngay sau cậu ấy kiểu gì nữa. Nhưng được cái đối thủ cũng hoang mang, may mà cậu phản ứng nhanh.

Về sân Dịch Thời đi ngang qua Hạ Chiêu, cậu không khỏi mà:

- “Anh ei, cậu có thể ra hiệu bằng mắt xíu xiu cho tớ được không? Đồng đội cậu còn không biết cậu tính làm gì tiếp theo nói gì tới đối thủ. Nó mông lung lắm.”

Dịch Thời bình tĩnh đáp:

- “Hiểu rồi.”

Hạ Chiêu chỉ nghĩ Dịch Thời đáp thế thôi, nào ngờ cậu ấy đã bảo là hiểu tức là hiểu thật. Cậu ấy nhanh chóng điều chỉnh lại, ít ra trước khi chuyền đều thản nhiên liếc cậu một cái.

Đấu giao hữu nên cũng tự do, thậm chí không dùng đến bảng điểm mà ghi điểm bằng miệng luôn. Trình độ đối thủ không cao nên Dịch Thời cũng không có chơi quá đà, để họ muốn chặn thì chặn, chỉ đôi lúc tìm cơ hội chuyền bóng cho đồng đội thôi. Nhưng toàn cục sau một hồi rõ ràng nghiêng về một phía. Thấy sắp tới giờ tan học thầy thể dục thổi còi kết thúc trận đấu, Hạ Chiêu loáng thoáng nghe có ai đó nói mấy vs mấy, lớp / thua đậm.

Cả tiết truy bài tối, cả gương mặt Hà Sùng Sơn toát ra ánh sáng hy vọng tràn trề.

Quy tắc thứ nhất của Cúp Trường là vòng loại theo nhóm nhỏ. Hồi năm ngoái lớp / mới vòng đầu đã đụng lớp / mạnh nhất lúc bấy giờ, chơi một vòng là Game Over luôn.

Hà Sùng Sơn canh cánh chuyện ấy trong lòng mãi, muốn phục thù từ lâu rồi. Năm nay lớp có thêm Dịch Thời, nói theo cách của cậu chính là “Đúng là như hổ thêm cánh”.

Hôm sau, trong giờ học, Hà Sùng Sơn đi rút thăm về mà tắt điện luôn.

Đám con trai trong lớp bu lại, Hà Sùng Sơn bực bội nói:

- “Lớp /.”

Ngô Tranh nhẹ thở phào:

- “Lớp thôi mà, dòm ông như vầy tôi còn tưởng bốc phải lớp / cơ. Cho bọn nhóc con mới vào thấy chúng ta không chỉ có lớn hơn tuổi là được chứ gì!”

Bóng rổ của lớp / kể ra xem như là giỏi nhất trong phân khối AB. Giờ chỉ việc thắng được vòng loại đầu thì có đụng top cũng không phải là vấn đề lớn mấy.

Hà Sùng Sơn thở dài, có chút tuyệt vọng:

– “Tớ hỏi rồi, lớp khoa Thể thao đó.”

Có người hỏi:

– “Khoa thể thao? Khoa thể thao gì?”

Hà Sùng Sơn:

– “Hồi trước phải lên lớp mới bắt đầu phân khoa Thể thao cơ, nhưng năm nay tụi lớp vào học đã phân luôn rồi. Nghe đâu còn tuyển sinh mấy đứa chuyên thể thao vô nữa.”

Im lặng một hồi, Khương Lâm thở dài:

– “Hà Đại Tiên cái số sao mà không gì để nói luôn. Nói thiệt đi khai quang cái đi.”

Hà Sùng Sơn đạt mông ngồi xuống ghế trống, ngả đầu ra lưng ghế:

– “Tớ sầu luôn. Tụi kia không biết ăn cái đách gì mà cứng như trâu ấy.”

Chung Nguyên an ủi:

– “Bọn họ chơi điền kinh à? Chưa chắc đã chơi bóng rổ giỏi mà?”

Hà Sùng Sơn:

– “Nào biết chứ, dù sao thì thể chất hơi bị đỉnh.”

Hạ Chiêu chống gối lên cạnh ngăn bàn, móc chân vào chân ghế đẩy đẩy, lâm vào trầm tư:

– “Khoa Thể Thao à…”

Hà Sùng Sơn đưa mắt nhìn về phía cậu ấy:

– “Anh Chiêu này, ông có diệu kế gì hử?”

Hạ Chiêu đáp tỉnh bơ:

– “À không, tớ chỉ nghĩ Trương Giang Dương cũng có thể chuyển lên Khoa Thể Thao này.”

Bỗng cảm giác có một bàn tay đỡ lưng ghế cậu đẩy đẩy lên trước, chân ghế đáp vững trên đất.

Khương Lâm ngồi bàn Dịch Thời đứng phắt dậy nhường chỗ, Hạ Chiêu chẳng cần nhìn cũng biết Dịch Thời đã quay lại.

Hà Sùng Sơn như tìm thấy vị cứu tinh:

– “Anh Dịch à, bốc trúng Khoa Thể Thao rồi, kỳ này chúng ta toi rồi.”

Dịch Thời nhìn cậu ấy một cái:

– “Ai bốc?”

Hà Sùng Sơn tỏ ra buồn thiu lau lau nước mắt vô hình, thành thật đáp:

– “Tớ.”

Dịch Thời nói nhẹ hẫng:

– “Giỏi ghê.”

Hạ Chiêu hết nhìn Hà Sùng Sơn lại ngó Dịch Thời, khoanh tay lần nữa lâm vào trầm tư.

Đến khi chuông vào học vang lên và cả đám xung quanh họ cũng quay về chỗ ngồi của mình hết, Dịch Thời nhìn cậu ấy một cái:

– “Cậu muốn nói gì?”

Hạ Chiêu cảm thán không thôi:

- “Hình như tớ đã hiểu vì sao mới khai giảng đây thôi đã tổ chức đấu bóng rổ rồi. Các học sinh đoàn kết với nhau, nỗ lực và vui buồn cùng nhau, vì mục tiêu chung là giải bóng rổ này. Những người ra thi đấu cố gắng vì danh dự lớp, những ai không tham dự thì cổ vũ cho lớp mình, mọi người gắn kết với nhau thành một khối đoàn kết. Từ đó tạo điều kiện sinh ra các mối quan hệ tốt, thúc đẩy tình bạn giữa các học sinh thêm sâu sắc và củng cố tình đoàn kết lớp này…”

Hạ Chiêu nói như sấm đánh tới nửa, sau đó đọc được cái sự hối hận đã hỏi từ nọ qua biểu cảm của Dịch Thời. Hạ Chiêu quơ quơ ngón tay với cậu ấy, chỉ cười mà chẳng nói dòm cao thâm khó dò.

Vẻ mặt gì chớ, nói cậu đó.

Sau trận đấu tập bóng rổ, chỉ trong ngày ngắn ngủi thôi mà Dịch Thời gần như đã nhận hết tên mặt các bạn nam trong lớp. Tuy cậu ấy vẫn không quá thân thiện như cũ nhưng ít ra không còn giống người ngoài nữa.

Mà dường như cả lớp cũng thật sự đã xem cậu ấy là một thành viên trong lớp rồi, không dùng mấy từ như “Học sinh chuyển trường” “Trai đẹp”,… gọi thay tên cậu ấy nữa.

Xem ra trận bóng rổ quả là có ích.

Trận đấu với / được xếp vào ngày thứ tư, cái tên hào hứng nhất lớp là Hà Sùng Sơn, mà hào hứng hơn cả nó là ông Chu. Thầy tự phong cho mình làm hlv bóng rổ và nhanh chóng xếp lịch huấn luyện.

Nhưng đấu bóng rổ có quan trọng cũng chắc chắn không quan trọng bằng việc học rồi, cái gọi là lịch huấn luyện chỉ đơn giản là buổi chiều tan học dành chút thời gian huấn luyện thôi. Đến giờ truy bài tối có thể đến trễ xíu.

Nhưng thời gian huấn luyện thật sự rất ngắn, chớp mắt mà trận đấu với lớp / đã đến gần rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio