Hạ Chiêu chả rõ mình khóc bao lâu, chỉ biết khóc xong sau đầu hơi bị bí thở. Cậu vào WC rửa mặt, nhìn trong gương cặp mắt chưa hết hoe đỏ, sưng húp, với đầu mũi đỏ lừ.
Nhìn là biết mới khóc luôn.
Khóc sao mà dữ.
Chuyện gì vầy nè?
Nhưng mà khóc một trận ra trò xong đúng là thoải mái hơn nhiều, nhẹ lòng hơn không ít.
Ra khỏi WC, Dịch Thời ngồi trên chỗ cậu mới ngồi. Hạ Chiêu dụi dụi mũi, trả áo khoác lại cho cậu ấy:
– “Tớ có lỡ quệt nước mũi vào không?”
Dịch Thời cũng không ngại, khoác áo khoác vào rồi kéo khóa lên.
Hạ Chiêu ngồi xuống cạnh Dịch Thời, một chốc sau thì nghe Dịch Thời hỏi nhỏ:
– “Có khát không?”
Hạ Chiêu lắc đầu một cái.
“Không khát sao?” – Dịch Thời hỏi lại lần nữa, còn nói thêm – “Mất nhiều nước vậy mà.”
Hạ Chiêu khóc xong hơi buồn ngủ, chưa phản ứng kịp ngay được, mất nhiều nước như vậy?
Phải mất một lúc cậu mới hơi mở lớn hai mắt, ý là nước mắt mà cậu đã khóc ấy hả?
Nếu không vì Dịch Thời trông nghiêm túc đến thế, Hạ Chiêu thật sự đã nghĩ cậu ấy đang chọc mình rồi.
“Không khát lắm, nhưng có chai nước đá lạnh chườm mắt cũng được.” – Hạ Chiêu khàn giọng nói.
Dịch Thời đứng lên và đi thẳng đến máy bán nước tự động cuối hành lang, sau một lúc quay lại cầm theo chai nước suối.
Mắt Hạ Chiêu hơi khô, cậu nheo mắt nhìn cậu thiếu niên cao gầy đang đi về phía mình. Tựa như có hòn đá thả xuống mặt hồ trong tim cậu, rạo rực rồi quay về tĩnh lặng.
“Cám ơn,” – Hạ Chiêu nhận lấy chai nước suối lạnh – “Mẹ tớ không sao rồi.”
Tuy rằng Hạ Văn Ngạn hay nói lời quá đáng nhưng làm việc vẫn đáng tin cậy lắm. Nếu ổng đã nói không có gì đáng ngại thì hẳn không sao rồi.
Thật ra thì Hạ Chiêu từng trải qua một lần hồi còn rất nhỏ. Lâm Bội Linh bỗng nhiên bị ngất xỉu ngay bên ngoài, Hạ Văn Ngạn mang cậu ngồi lên xe cấp cứu.
Suốt một đường Hạ Văn Ngạn đều cùng trò chuyện với bác sĩ, Hạ Chiêu ngồi một bên nhìn điều dưỡng chích mũi kim vào người Lâm Bội Linh đang bất tỉnh không chớp mắt, một màu đỏ đẹp chảy ngược lên một bình chứa trong suốt. Nhìn điều dưỡng điều chỉnh tốc độ truyền dịch, thứ thuốc nhạt màu được treo trên cao nhỏ từng giọt qua ống nhựa, truyền vào cơ thể Lâm Bội Linh. Bé không hiểu tại sao mẹ bé mới đây còn nói cười tự nhiên lại thành như thế này, chỉ thấy sợ hãi. Con nít dễ mau nước mắt, nhưng bé không dám khóc ra tiếng, sợ làm phiền đến mẹ nghỉ ngơi, quấy rầy điều dưỡng bác sĩ, sợ mẹ sẽ không tỉnh lại nữa.
Hạ Văn Ngạn nhận ra bé không ổn rất nhanh, che mắt bé lại, nhưng vẫn trễ.
Sau ngày hôm đó, Hạ Chiêu bị hoảng và hay mơ thấy ác mộng. Sau đó Hạ Văn Ngạn nói với bé rằng Lâm Bội Linh ngất là vì mẹ bị bệnh tim, chăm sóc cho mẹ thật tốt thì mẹ sẽ không sao hết.
Đó là một trong những phút dịu dàng hiếm hoi của Hạ Văn Ngạn trong trí nhớ của Hạ Chiêu.
Đến bây giờ Hạ Chiêu vẫn nhớ, Hạ Văn Ngạn với cậu từng hứa phải cùng nhau chăm lo cho mẹ thật tốt.
Cậu làm được. Từ đó về sau nếu như ông bà nội hoặc là Hạ Văn Ngạn có bất cứ trách mắng gì Lâm Bội Linh, lúc Lâm Bội Linh và Hạ Văn Ngạn ly hôn, cậu cũng sẽ cố gắng bảo vệ Lâm Bội Linh, nhưng Hạ Văn Ngạn lại không làm được.
Trẻ nhỏ có thể nhớ rất lâu, nhưng người lớn bao giờ cũng dễ quên.
“Cãi nhau với bố à?” – Dịch Thời chợt hỏi.
Mấy khi thấy Dịch Thời chủ động hỏi han, hình như là lần đầu tiên. Cậu ấy lúc nào cũng im lìm, dù có nhận ra gì đó thì chỉ cần Hạ Chiêu không nhắc đến thì cậu ấy cũng im lặng không đề cập.
Cơ mà, cái khiến Hạ Chiêu ngạc nhiên là:
– “Sao cậu biết ba tớ ở đây?”
“Vừa rồi tụi tôi mới gặp chú.” – Dịch Thời nói – “Trương Giang Dương nói chú ấy là một bác sĩ rất giỏi.”
Cậu ấy nói rất khẽ khàng, thật thấp, như thể cậu ấy sợ Hạ Chiêu nghe lại không vui.
Hạ Chiêu:
– “Tớ vẫn luôn cảm thấy ba và tớ như hai loại người khác nhau. Có câu tình cha như núi, ba thật sự giống như một ngọn núi đứng sừng sững ở đó. Ba không quan tâm tớ có hạnh phúc buồn đau hay không, không quan tâm tớ thay răng khi nào cao lên từ bao giờ, những thứ đó chỉ là việc nhỏ nhặt không đáng kể, ba chỉ quan tâm đến cái gọi là chí hướng tiền đồ. Vì ba là ba của tớ, đương nhiên ổng có quyền lo liệu lẫn quản giáo mọi thứ của tớ. Có đôi lúc tớ tự hỏi, một ngày ba cứu người, được trao danh hiệu “Diệu thủ thần y”, cho nên ổng tự cho mình là thần thánh thật luôn. Tớ lấy ổng làm một tấm gương, hay hay lấy ra tự ngẫm lại mình để sau này đến tuổi trung niên không bao giờ trở thành một người tự cao tự đại lại còn vô tâm như ổng.”
Có tiếng khóc bắt đầu kêu “Bác sĩ” từ phòng bệnh nào đó, tiếng khóc không lớn nhưng nghe mà não lòng. Rất nhanh sau đó có điều dưỡng hối hả chạy bước nhỏ ngang qua, kéo theo làn gió nhẹ. Những người khác ngoài hành lang vẫn ai làm việc nấy, không hề bị ảnh hưởng, cùng lắm chỉ nhìn thoáng qua về phía đó thôi.
Trong bệnh viện người đến người đi mỗi ngày, cái không thiếu nhất là sinh ly tử biệt.
Dịch Thời hơi nghiêng người lên trước, chống khuỷu tay trên đùi che đi tầm mắt của Hạ Chiêu muốn nhìn về phía đó theo phản xạ.
Nhưng cậu ấy không hề dời mắt mà vẫn cực kỳ tập trung rủ mắt nhìn Hạ Chiêu, như thể lắng nghe Hạ Chiêu nói là chuyện quan trọng nhất vậy. Trái tim Hạ Chiêu nghe tiếng khóc nhức óc mà chợt lạc nhẹ mất một nhịp, lúc này đây bỗng nhiên được xoa dịu và khiến cho bình tĩnh lại.
“Ngày hôm nay tớ chợt nhận ra thật sự thì tớ giống y như ba vậy,” – Hạ Chiêu nhắm mắt, để chai nước suối lạnh buốt lên, “Nhiều khi đúng là ổng muốn tốt cho mẹ và cho tớ thật, hận mài sắt không nên kim muốn tốt cho mẹ và tớ, muốn mẹ con tớ phải sống đúng như mong đợi của ổng với cả không cho phép hai mẹ con tớ sống quá tệ hại, ngoài ra thì tiêu chuẩn là ổng quyết. Ngẫm lại thì, tớ chả khác gì ổng hết, tớ sợ hãi và đau khổ vì sợ mất đi mẹ, tớ muốn mẹ được khỏe mạnh và vui vẻ. Nhưng mẹ muốn sống một cuộc sống ra sao, phải như thế nào mới thấy vui, vốn dĩ là chính bản thân mẹ quyết định đó thôi. Mà dù nếu có đúng như Hạ Văn Ngạn nói, mẹ chỉ muốn cứu vớt lấy mình đi nữa thì có gì sai đâu? Giữa người với người vốn dĩ đã khó có thể đồng cảm như với bản thân mình rồi, sao chúng ta có thể hiểu mẹ đã sợ hãi như thế nào trước cái chết được? Mà mẹ không cho người khác, mẹ có bố mẹ và con cái, nhưng mẹ vẫn có quyền lợi tự quyết định sống chết cũng như tương lai của mình mà.”
Không rõ là giọt nước đọng từ chai nước suối hay nước mắt của Hạ Chiêu, có dòng lệ chảy dài từ khóe mắt đang khép của Hạ Chiêu.
“Tự cho mình có trách nhiệm thay người khác như một lẽ đương nhiên đã là một kiểu ích kỷ rồi. Việc đòi hỏi người khác phải sống theo cái tiêu chuẩn “tốt” mà mình đặt ra chẳng qua thỏa mãn cái mong muốn ích kỷ của bản thân mà thôi.” – Hạ Chiêu chốt lại.
Dịch Thời kiên nhẫn đợi vài giây, thấy Hạ Chiêu không tiếp tục nữa thì nói hạ giọng thật thấp:
– “Không giống. Cậu không giống bất cứ ai mà tôi từng gặp cả.”
“Hả?” – Hạ Chiêu không mở mắt, lăn chai nước suối quanh con mắt.
“Cậu rất đặc biệt, cậu là chính cậu, cậu không giống bất kỳ ai khác.” – Dịch Thời nói từng lời thật chậm rãi.
Thường thì vào lúc này người ta sẽ nói mấy cái an ủi như là “Cậu không có ích kỷ”, “Tôi hiểu ý cậu”, “Tại cậu yêu mẹ quá thôi”, ngay cả khi tự biết trong lòng mình có nói vậy cũng không an ủi được người ta là bao.
Nhưng Dịch Thời lại không, cậu ấy sẽ không nói mấy thứ thừa thãi và sáo rỗng. Có thể cậu ấy không biết Hạ Chiêu đang nói về cái gì hay hiểu được cảm giác của cậu, nhưng cậu ấy không vờ như mình biết, mình hiểu. Cậu ấy chỉ nghiêm túc đáp lại những phần mà mình hiểu trong đó mà thôi.
Hạ Chiêu lại dính như vậy mới chết, bản thân cậu là người “bình thường” giỏi an ủi người khác, nhưng trên thực chất khi được an ủi lại thì khó, trái lại thấy cách hồi đáp của Dịch Thời rất chân thành.
Hạ Chiêu nhếch khóe môi nhưng không cười ra tiếng. Ngày hôm nay cậu đã trải qua nỗi sợ hãi tột độ rồi, làm mình làm mẩy một phen rồi khóc to một trận, cảm xúc cứ chập chờn hết lên lại xuống, và sau đó rơi xuống cơn thái bình chết lặng.
Trút hết mọi cảm xúc rồi thì sao nữa? Chẳng thay đổi được gì.
Ít nhất Hạ Văn Ngạn có nói một câu đúng, sợ hãi và khóc lóc thì có ích gì đâu? Đúng vậy, chẳng giúp ích được gì cả.
Cứ bình tĩnh từ từ mà giải quyết, không được gấp gáp.
Từ ông bà nội đến Hạ Văn Ngạn cứ luôn xem cậu như con nít thôi, như thể cậu luôn là cậu bé nhỏ trong trí nhớ của họ vậy. Hạ Chiêu nghĩ chắc họ sẽ không tin là cậu nắm giữ trách nhiệm tương tự như nóc nhà trong gia đình chắp vá này đâu. Hạ Chiêu biết Trương Giang Dương sẽ nói cái gì, đảm bảo nó sẽ nói là Lâm Bội Linh đã muốn giữ đứa bé thì cứ sinh thôi, cẩn thận chút là được, nó bao giờ cũng vô tư thế đó. Cậu cũng biết Trương Bằng sẽ lựa chọn như thế nào, chú ấy chưa bao giờ làm trái ý Lâm Bội Linh, ngay cả khi nếu như không đồng ý thì Lâm Bội Linh chỉ việc hơi kiên quyết xíu thôi là chú ấy nhường nhịn ngay.
Thật hết biết.
Một bên xem cậu là một đứa trẻ ngây thơ chưa biết gì như một lẽ hiển nhiên, như thể cậu phản nghịch hay tỏ ý kiến chỉ như đang làm nũng, dỗi hờn, cho rằng những suy nghĩ khác với họ của cậu là ngỗ nghịch của tuổi mới lớn vậy. Trong khi bên kia cậu là người trưởng thành, Lâm Bội Linh và Trương Bằng đều là người rất tốt nhưng đầu óc hơi đơn giản, nhiều lúc dựa dẫm vào Hạ Chiêu trong vô thức. Hạ Chiêu như người lớn không gì không làm được, từ lo liệu cho tương lai sau này, lo lắng vấn đề tiền cho thuê nhà, sổ sách tiệm bánh ngọt, cho đến điểm số của Trương Giang Dương, kinh tế gia đình,…
Hạ Chiêu mở mắt, nhưng có Dịch Thời ở đây cậu có thể làm một cậu thiếu niên tuổi không phải vờ làm người lớn hay trẻ nhỏ không biết gì. Cậu chỉ là một học sinh cấp III bình thường mang nhiều suy nghĩ của bản thân, chả phải quan tâm liệu chúng có chính chắn hay ấu trĩ gì hay chăng.
“Mẹ tớ có thai, nhưng mẹ lại bị bệnh tim mang thai thì không tốt, nên mới bị ngất xỉu.” – Hạ Chiêu vì khóc nên mắt hơi sưng, nhưng nó long lanh ánh nước sáng ngời – “Tớ phải đợi chú Trương tới bàn lại đã. Giờ tớ đang rối lắm, không biết phải làm sao đây nữa.”
Hạ Chiêu bước ra ngoài phòng bệnh vốn tính bình tâm lại, nhưng cậu càng nghĩ càng thấy rối rắm không thôi. Đến tận lúc này mới thật sự bình tĩnh lại.
Cậu nghĩ, nhìn thì cậu có vẻ ôn hòa đấy nhưng thật ra cậu rất dở trong việc kiềm chế cảm xúc. Bình thường cậu vui vẻ là vì cậu đang vui thật, và một khi đã xúc động rồi là khó kiểm soát lắm. Về điểm này thì Dịch Thời mạnh mẽ hơn cậu nhiều, cảm xúc của cậu ấy dường như luôn là một chấm hỏi, nhăn mày cũng im lặng nữa.
“Ừ, đói bụng không,” – Dịch Thời thấy cậu nhìn đỡ hơn một chút rồi thì hỏi – “Cậu có muốn ăn gì trước không?”
Hạ Chiêu lắc đầu một cái, thở dài:
– “Tớ ăn không vào.”
Dịch Thời cũng không ép, ngồi yên kế bên cậu.
Hạ Chiêu không hỏi tại sao Dịch Thời lại tới đây.
Lúc mà Dịch Thời tới nơi cùng Trương Giang Dương, Hạ Chiêu có hơi kinh ngạc nhưng không bất ngờ.
Những bạn cùng lớp bình thường chỉ quan tâm hỏi han đôi câu rồi thôi, chứ không phải chạy tới tận bệnh viện như thế này. Nhưng Dịch Thời nào có phải bạn cùng lớp bình thường.
Trong thời gian này, dường như cứ mỗi lần cậu rơi vào tình cảnh không được tốt hay xấu, Dịch Thời sẽ xuất hiện.
Tuy rằng không nhiều, nhưng lần nào cũng là Dịch Thời ở bên cạnh cậu. Lần nào cũng thế.
Hạ Chiêu bỗng nhớ lại cái lúc mà Hạ Văn Ngạn và Lâm Bội Linh ly hôn, khi mà cậu biết quyền nuôi dưỡng mình sẽ vào tay Hạ Văn Ngạn, trong lúc đó cả thế giới như sụp đổ.
Cậu khóc òa nhiều cơn và cầu nguyện, liệu có ai đó ngoài kia nói cho cậu nên làm gì không?
Hồi nhỏ, mỗi khi cậu cảm thấy buồn phiền và cô đơn, hay buồn bã và sợ hãi, cậu sẽ niệm hết tên các nhân vật D yêu thích một lượt, như thể làm vậy là cậu có các người bạn ảo bên cạnh mình.
Lớn hơn chút thì cậu không làm thế nữa.
Trẻ con quá thể.
Cơ bản là vô ích.
Nhưng mà, cái cảm giác khi cô đơn có ai đó bên cạnh thật sự rất tuyệt.