Ông ngoại đang chuẩn bị bữa tối, cầm giỏ đựng rau củ ra vườn nhặt rau thì thấy hai bà cháu ngồi dựa nhau, ông cười bảo:
“Hai người đang thủ thỉ gì đấy? Sợ con Vàng bự nghe được à?”
“Có nói tôi cũng không kể với ông được. Đây là bí mật của Chiêu Chiêu với tôi mà.” – bà ngoại nói.
Ông ngoại sầu sầu nói:
“Ôi, có bí mật nhỏ lại không kể với tôi.”
Hạ Chiêu lập tức cầm ghế con sang giúp ông lặt rau:
“Con phụ ông lột đậu nành Nhật ha.”
“ y gu, nó là đậu hà lan” – ông ngoại lắc đầu – “Con thấy trẻ thành phố mấy con chẳng phân biệt được đậu nành Nhật với đậu hà lan kìa.”
“Aigoo, sau này là con biết chứ gì ạ.” – Hạ Chiêu nói.
“Chú Trương của con cái gì cũng giỏi nhưng có cái hơi đen quá.” – bà ngoại mắt cứ nhìn đăm đăm ra đằng trước, chợt nói.
Hạ Chiêu nhìn theo, Lâm Bội Linh với Trương Bằng đi dạo về trên con đường nhỏ, từ trong sân qua cổng vườn được mở vẫn có thể thấy họ.
Bà ngoại của Hạ Chiêu có niềm đam mê đặc biệt về màu da, gu thẩm mỹ giản đơn, thấy cứ da trắng là đẹp. Dì nhỏ của Hạ Chiêu trông y hệt như Lâm Bội Linh, hồi nhỏ lại càng giống, nhưng bà ngoại toàn thấy dì không xinh, Lâm Bội Linh mới xinh. Lý do không có gì khác ngoài dì hoạt bát, hiếu động, hay bơi lội phơi nắng nhiều đen da.
Bố mẹ vợ nhà người ta có thể chê không tiền của, không nhà, không bằng cấp; bà ngoại lại không quan tâm mấy cái đó. Bà chỉ chê Trương Bằng đen quá.
Hạ Chiêu nghĩ tới Dịch Thời ngay, Dịch Thời vừa trắng trắng lại lạnh lạnh. Chắc chắn là bà ngoại sẽ thấy cậu ấy ưa nhìn, kiểu gì cũng thích cậu ấy à.
“Không có được rồi, đứa nhỏ đẻ ra không trắng trẻo bụ bẫm như Chiêu Chiêu rồi.” – bà ngoại bắt đầu càm ràm – “Mẹ phải đi hỏi ăn gì cho bé trắng mới được.”
Hạ Chiêu phá ra cười, cười tới nỗi Lâm Bội Linh đi vào thì hỏi:
“Con cười gì đó? Có gì vui hả con?”
“Mẹ nói Trương Bằng đen quá, thế là nó cười vậy đó.” – bà ngoại vẫn thấy không hài lòng – “Trương Bằng à, da con là bẩm sinh hay sau này mới vậy thế?”
Trương Bằng nói thật:
“Con nghĩ là bẩm sinh, da con trai con cũng như thế này.”
“Ôi không được, không có được.” – bà ngoại nói.
Hạ Chiêu lại hớn hết sức:
“Ngày nào chú Trương cũng dang nắng hết, với cả Trương Giang Dương trong đội tuyển bóng rổ ra nắng mỗi ngày luôn. Nên của nó là da ngăm đấy ạ.”
“Sao con không dẫn Tiểu Dương đi luôn? Để thằng nhỏ ở nhà một mình vậy ư? Trương Bằng à, bố phê bình con chuyện này đấy.” – nhắc tới Trương Giang Dương, ông ngoại nhíu mày.
“Đúng đó, làm cha làm mẹ thế sao được hả con? Linh Linh à con có duyên được làm mẹ thằng bé, Tiểu Dương cũng là cháu trai của bố mẹ mà. Lần sau đừng như vậy nữa nhé.” – sẵn ông ngoại phê bình Trương Bằng, bà ngoại cũng phê bình Lâm Bội Linh nốt.
Hạ Chiêu giải thích:
“Tại Trương Giang Dương phải đi học, giờ đang còn là thời gian học bình thường mà ạ.”
“Thế sao con không đi học hả?” – bà ngoại đáp nhanh nhất.
Những lúc như thế này Hạ Chiêu phải cố gắng vờ ngoan ngoãn:
“Tại con nhớ ông bà ngoại nhiều mà. Con xem trên Khoảnh Khắc của dì nhỏ thấy rượu ông bà ủ ấy ạ, nên là con nhớ hai người lắm. Đương nhiên học tập quan trọng nhưng con muốn thăm ông bà hơn.”
Ông ngoại nói với cậu:
“Con đó, đừng có đứng bét lớp đó nghen. Xấu cả hổ.”
Hạ Chiêu:
“Con không đứng bét được đâu ạ, con thông minh mà. Vả lại con có không đi học thì đã có bạn cùng bàn con giỏi cực luôn. Cậu ấy đứng đầu khối luôn đó ạ, cậu ấy kèm con được mà.”
Lâm Bội Linh cười bảo:
“Con cũng đừng làm phiền Dịch Thời chứ con. Thằng bé nó tốt tính mới chiều con.”
“Dịch Thời? Tốt tính ấy ạ?” – Hạ Chiêu ít khi nghe ai đó hình dung Dịch Thời như vậy.
“Lại còn không tốt à?” – Lâm Bội Linh nói.
Bà ngoại hỏi:
“Dịch Thời? Ai thế con?”
Hạ Chiêu là kiểu được gia đình chiều sinh hư, càng quen thân lại càng hư. Từ nhỏ cậu đã vậy, không phải hở ra là nổi sùng nhưng cảm xúc phần nào đó sáng nắng chiều mưa. Ra đường thì lễ phép và tốt tính, về nhà rồi là vui hay không vui là hiện hết ra mặt. Bà ngoại hay chọc cậu lúc bé rằng về tới nhà là lộ hết cái nết.
Ông bà ngoại có biết hoặc nghe nói về những người bạn thân thiết với Hạ Chiêu từ bé đến lớn, nhưng đây là lần đầu tiên họ được biết có người mà Hạ Chiêu mới nghe tên thôi đã hạ phòng bị và hiện ra bản chất của mình rồi.
“Bạn cùng lớp của Tiểu Chiêu ạ, giờ thằng bé nó sống tầng trên nhà con. Tụi nhỏ nó thân nhau lắm, Tiểu Chiêu thiếu điều sang nhà người ta ngủ lại mỗi ngày thôi.” – Lâm Bội Linh nhỏ nhẹ giói thiệu – “Thằng bé kia nó chững chạc, hiểu chuyện, dễ tính lắm, bình thường còn quan tâm đến Tiểu Chiêu, kèm nó học nữa. Lần trước Tiểu Chiêu ốm còn phiền thằng bé đã chăm sóc giúp.”
Tuy là những gì Lâm Bội Linh nói là thật, Hạ Chiêu cảm thấy Dịch Thời trong lời của Lâm Bội Linh chẳng giống Dịch Thời mà cậu biết tí nào, lắc đầu:
“Cậu ấy nào có thế ạ. Cậu ấy không chín chắn lại còn không có dễ tính đâu ạ.”
“Thằng bé nó không tốt tính thì sao con ngày nào cũng chạy sang nhà người ta thế?” – bà ngoại cười mắng cậu – “Thằng bé nó nợ con hay sao, đã kèm học cho còn chăm sóc con lúc ốm nữa mà con lại bảo người ta không tốt à con.”
“Con cũng tốt với cậu ấy mà.” – Hạ Chiêu nói.
Câu chuyện chẳng mấy mà qua, Lâm Bội Linh với bà ngoại bắt đầu nói về nên đặt tên gì cho em bé trong bụng.
Nhắc đến Dịch Thời, bỗng nhiên Hạ Chiêu thấy rất nhớ cậu ấy, rất nhiều lắm lắm.
Cứ như là bao nhiêu suy nghĩ ồn ào cuồn cuộn đã lắng xuống, chỉ còn lại nhớ nhung.
Cậu đã ngày không gặp Dịch Thời rồi.
May mà ngày mai là cậu về rồi.
Cậu có thể viện cớ học bù mấy tiết vắng mà nhờ kèm này.
Hôm sau, Hạ Chiêu cầm theo vài chai rượu hoa quế ông bà ngoại ủ làm quà cho Dịch Thời. Cậu vừa đến khu cư xá là ra xe vọt lên lầu ngay. Nhưng nhấn chuông cửa cả buổi lại chẳng có ai ra mở cửa.
Không có nhà ư?
Đến lớp truy bài tối rồi sao?
Hạ Chiêu sạc đầy pin điện thoại thấy có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, khung chat với Dịch Thời bị đẩy xuống tít phía dưới.
Dịch Thời:
Xin nghỉ ốm à?
Tin gửi đến vào sáng thứ Hai, hôm nay là chiều thứ Tư.
Trước đó còn một tin Hạ Chiêu nhận hôm Chủ Nhật nhưng cậu chưa nhắn lại:
Chân sao rồi?
Lúc đó, Hạ Chiêu có đáp ra sao cũng thấy kỳ, nên cậu để đó.
Ngoài ra thì không còn tin nhắn nào nữa.
Hạ Chiêu hơi hụt hẫng, cậu đi mất ngày, Dịch Thời chỉ gửi có một tin nhắn thôi ư?
Mất công cậu còn mang về chai rượu hoa quế cho cậu ấy, biết vậy cho chai thôi.
Thất vọng thì thất vọng, Hạ Chiêu dành cả ngày nằm bên cửa sổ đợi Dịch Thời về.
Nếu như nhà Dịch Thời sáng đèn thì sẽ có vài tia sáng lọt vào qua bệ cửa sổ, cậu biết Dịch Thời đã về.
Nhưng tới khi Lâm Bội Linh tắt TV đi ngủ rồi mà Dịch Thời vẫn không về. Hạ Chiêu nhìn lên đồng hồ, :, sắp giờ khuya rồi.
Nếu như là đi học truy bài tối thì không thể nào trễ đến vậy chứ?
Dịch Thời đi đâu được đây?
Nhà Dịch Khiêm ư?
Hạ Chiêu không đợi nổi nửa nhắn tin cho Dịch Thời:
Tớ về rồi nè, cậu có nhà không?
Nhưng cho tới tận sáng hôm sau cậu dậy, Hạ Chiêu vẫn không nhận được hồi âm.
Cậu tới lớp thì hay Dịch Thời đã đi học luyện thi Lý tận ngày, phải tới tuần sau mới về.
Hạ Chiêu thấy kỳ này chắc mình nhớ phát hờn luôn rồi.
Từ lần đầu tiên cậu gặp Dịch Thời cho đến nay, còn là bạn cùng bàn kiêm tầng trên, đây là lần đầu tiên cậu không thấy cậu ấy lâu đến thế.
Tới chiều, Dịch Thời mới nhắn lại tin nhắn tối hôm qua:
Lớp luyện thi
Ba từ lạnh lùng và khô khan.
Không biết có phải mình tưởng bở hay không, không hiểu tại sao, Hạ Chiêu cảm thấy Dịch Thời đang giận.
Hạ Chiêu vội vàng giải thích:
Tớ xin nghỉ về thăm ông bà ngoại, điện thoại lại hết pin mà ở quê thì không có sạc đúng loại không có bật máy. Xin lỗi không trả lời của cậu mà.
Lý do mà hôm nay cậu đã giải thích cho nhiều người nghe, giải thích lại với Dịch Thời nhưng lần này lại thấy chột dạ đến lạ.
Một lát sau, Dịch Thời:
Biết rồi
Hạ Chiêu:
Thiệt không, tớ không lừa cậu đâu. Không tin cậu hỏi mẹ tớ đi.
Đúng là cậu không nói dối cậu ấy, song cậu cũng lấy cái cớ ấy để tránh mặt mấy ngày nay.
Dịch Thời:
Đi học đã
Hạ Chiêu tự hỏi Dịch Thời bảo mình đi học trước hay nói cậu đi học đi. Cậu nhìn lên đồng hồ treo tường bên trên bảng đen, đã giờ chiều, đúng là đang thời gian trong giờ của trường.
Chắc hẳn Dịch Thời đã làm xong bài tập bồi dưỡng rồi mới có thời gian xem di động chứ ha?
Hạ Chiêu:
Tiết Lý, có nghe cũng chả hiểu
Hạ Chiêu:
Bao giờ cậu về kèm tớ học?
Hạ Chiêu:
Tớ không theo kịp bài
Hạ Chiêu thầm chêm thêm một câu, tớ nhớ cậu nhiều lắm.
Dịch Thời:
Tôi thì nghe?
Giọng điệu mỉa mai hỏi ngược lại ấy khiến Hạ Chiêu phải nghẹn họng, tới tận tan học vẫn không nhắn lại.
Dịch Thời đi học bồi dưỡng, cả tuần không đi học ở trường nên dĩ nhiên là cậu ấy không có nghe giảng rồi. Trong lúc đó Hạ Chiêu đã không nghĩ tới việc này, cậu tồ tẹt thật nhưng có cần phải dữ như vậy không?
Hình như Dịch Thời luôn là như thế, lạnh lùng và vô tâm.
Vào cái lần đầu tiên gặp Dịch Thời trên xe buýt, cậu bạn cao ráo, đẹp trai này thật sự rất nổi bật giữa đám đông chen chúc trên xe nên cậu mới hơi để ý chút. Nào ngờ đi giao bài tập cho lh về lại gặp anh bạn đẹp trai ấy, có vẻ như rõ ràng là đang lạc đường. Cậu gọi lại cậu ấy mang tinh thần của một công dân tốt, nhưng cậu ấy quay lại với một vẻ mặt rất lạnh lùng kèm mất kiên nhẫn nhẹ thấy rõ.
Hàng mày thoáng chau, môi mỏng, đường cong nét cổ và yết hầu góc cạnh,… Trên gương mặt mất kiên nhẫn ấy nhìn thì đơ, nhưng cậu ấy có khí chất khiến người ta cảm thấy như nó dội thẳng vào mình vậy.
Bây giờ nghĩ lại, công nhận là lạnh lùng, xấu tính, lại còn căng, lại còn… Đẹp trai.
Giả sử tên này mà giận, dù có im lìm không nói năng gì thì đảm bảo vẫn khiến người ta rén tới không dám thở.
Vừa lạnh lùng vừa sắc bén, nhưng sao mà lạnh lùng sắc bén một cách đẹp trai cuốn hút như vậy nhỉ.
Hạ Chiêu cảm thấy chắc mình điên rồi mới nghĩ, giá như mà Dịch Thời đứng trước mặt cậu bây giờ mà tức giận thì hay biết mấy.
Cách nhau qua màn hình không nhìn thấy biểu cảm, không nghe thấy giọng điệu. Cậu thật sự không biết làm sao để biết được Dịch Thời có giận hay không chỉ qua mấy từ đơn giản như thế này.
Các học sinh được đi học bồi dưỡng cũng rất là giỏi, là nhóm nhỏ các học sinh đứng đầu của các trường. Chắc là Dịch Thời rất bận rộn, mệt mỏi lắm? Hay là đợi đến khi Dịch Thời đi thi về vậy.
Hết giờ truy bài tối, Hạ Chiêu vừa ra khỏi trường thì điện thoại reo. Cậu đang đeo tai nghe nghe nhạc, không lấy điện thoại ra mà nhấn nút trả lời ngay trên tai nghe luôn.
“Moshi moshi.”
“Là tôi. Tôi quên nói với cậu, cái hoodie hôm đó tôi mặc giặt rồi để trong phòng. Cậu lên phòng tôi lấy cũng được.” – Dịch Thời thấp giọng nói.
Là Dịch Thời.
Hạ Chiêu dừng bước, nhanh chóng chụp mũ áo hoodie lên đầu che đi bớt tiếng gió.
Cậu nhẹ nhàng bảo:
“Không vội mà. Bao giờ cậu về hẵng tính.”
Theo như những gì Hạ Chiêu quan sát, Dịch Thời không thích nhắn tin trên WeChat, được thì gọi trực tiếp luôn. Nhiều lần, Hạ Chiêu thấy Dịch Khiêm gửi tin nhắn tới, Dịch Thời nhấn gọi thoại gọi đi nói vài lời rồi cúp.
Rất là không có kiên nhẫn.
Cậu ấy gọi chỉ để nói việc này thôi ư?
Nói xong rồi vậy là sắp cúp máy ư?
Nhưng Dịch Thời không cúp.
“Đang trên đường về à?” – Dịch Thời hỏi.
“Ừa, mới hết tiết, gió hơi lớn.” – Hạ Chiêu nói.
Dịch Thời im lặng, đầu bên kia cậu ấy rất yên tĩnh, yên tĩnh đến lạ, không nghe thấy bất cứ âm thanh gì. Hạ Chiêu nghĩ, Dịch Thời còn nghe được tiếng gió bên này của cậu, chắc tiếng của dòng không khí truyền qua sóng di động ồn dữ lắm.
“Về khi nào?” – Hồi sau, Dịch Thời hỏi một cách chậm rãi.
“Chiều tối hôm qua.” – Hạ Chiêu bước đi dưới ngọn đèn đường. Cơn gió trở nên mạnh hơn, thổi vào mặt đau đau.
“Vui không?” – Dịch Thời lại hỏi.
“Vui chứ, ở nông thôn đẹp lắm. Ông bà ngoại nấu mấy món ngon ơi là ngon, ngày nào tớ cũng vui vẻ hết.” – Hạ Chiêu nghĩ ngợi, liên tục kể thêm nhiều chi tiết – “Tớ chụp nhiều tấm hoàng hôn đẹp cực, rồi con Vàng bự nó tồ lắm…”
Hạ Chiêu kể hết từ ngày đầu tiên tới ngày thứ ba, trong ba ngày qua cậu đã làm những gì, thấy những gì. Nhớ được cái nào là kể tuốt cho Dịch Thời nghe, về tới khu cư xá mới thôi.
Dịch Thời không nói gì, Hạ Chiêu chỉ nghe thấy tiếng động rất khẽ từ đầu bên kia cậu ấy.
“Đừng nói là cậu ngủ rồi nhé?” – Hạ Chiêu cười hỏi.
“Không.”
“Vậy sao cậu không nói gì hết?”
Im lặng vài giây, Dịch Thời lên tiếng, cậu hỏi:
“Sao cậu không vui?”
Hạ Chiêu cúi đầu nhìn xuống chân, dừng lại giữa cầu thang:
“Ể?”
Dịch Thời:
“Vì sao cậu thấy buồn nên về quê?”
Chung quanh yên ắng, gió đã lặng, tiếng nói của Dịch Thời vang lên thật thấp, thật rõ ràng, như thể cậu ấy đang kề ngay tai cậu hỏi vậy.
Hạ Chiêu đứng lại gần bên cửa sổ ở góc tầng hai, cậu thấy những cột đèn đường ngoài phố và con phố sáng đèn ngoài kia, chỉ có lác đác người đi đường, cảnh vật yên tĩnh như một bức tranh. Nhưng vừa nghe Dịch Thời nói vậy, trái tim cậu rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi ngực, mất một lúc mới bình tĩnh nổi.