Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng như Trương Giang Dương nói, có điểm thi tháng rồi.
Đến tiết tự học tối là tất cả bài thi được phát ra hết.
Trừ La Hạo có mẹ trông chặt ra thì phần lớn các học sinh trong lớp đã quá chai lỳ với kỳ thi tháng nho nhỏ rồi. Xem điểm xong thì nhét bài thi vào ngăn bàn cái một.
“Chời !” Không biết Khương Lâm kích động cái gì, quẹt đít vào ghế trúng bàn Hạ Chiêu.
Hạ Chiêu đang cầm bút viết làm bài Tiếng Anh, tay bị run quẹt một đường.
Hạ Chiêu bỏ bút xuống, nắn nắn xương tay:
– “Búa Tạ!”
Khương Lâm nghe tiếng quay đầu lại, Hạ Chiêu chỉ vào con chữ, giữa dòng những chữ cái tiếng Anh hoàn hảo tựa một tác phẩm nghệ thuật lại có một vệt dài:
– “Mau xin lỗi nó đi!”
Khương Lâm chỉ ngó qua một cái rồi cầm tờ bài làm thi toán lặng lẽ cho cậu ấy xem, vừa vặn cho thấy điểm, .
Hạ Chiêu ngạc nhiên quá chừng, điểm tuyệt đối của toán là mà thi được điểm luôn, Khương Lâm có tiền đồ thế nhờ.
Chẳng đợi cậu kịp thốt “Chó lên tiên chớ quên bạn” thì Khương Lâm lại đẩy đẩy bài thi chỗ tên.
Dịch Thời.
Khương Lâm lặp lại y chang cho mọi người xung quanh cùng xem, sau đó cung kính đặt lên bàn Dịch Thời, vuốt cho phẳng rồi còn cầm cục gôm chặn tờ giấy lại nữa.
Sau giờ học, mấy cái đầu nhao nhao bu lại, đầy ắp tiếng kinh ngạc cảm thán thiếu điều đè ngộp bạn cùng bàn của chủ nhân luôn.
“Cao thủ thiệt kìa.”
“Có mà thánh luôn á chèn. Lớp A thi còn chưa được điểm này nữa.”
“Toán bên Mỹ khó hơn bên mình hả ta?”
“Tưởng học sinh bên nước ngoài không lo học chỉ lo mở pạc ty thôi chứ?”
“Làm gì có. Có lúc thi đại học là khác thôi chứ vẫn phải tới lớp mà nhỉ?”
“…”
Hạ Chiêu gõ bàn:
– “Lố quá mấy đứa. Cũng tầm tầm vậy thôi.”
Khương Lâm quay xuống buông lời thề đắp mana son sắt:
– “Anh Dịch chắc chắn sẽ được chuyển tới lớp A nhanh thui.”
Hạ Chiêu căng mặt mím miệng cực kỳ nghiêm túc viết cho xong câu Tiếng Anh cuối cùng thật hoàn hảo:
– “Ai cơ?”
Khương Lâm:
–”Anh Dịch í, thánh điểm, bạn cùng bàn của ông đó.”
Hạ Chiêu cũng không ngẩng lên:
– “Nhận làm anh bao giờ đấy?”
Khương Lâm thở dài:
– “Mới đây, mới đây thoi à. Quỳ trước con điểm .”
Dịch Thời bị giáo viên gọi vào văn phòng nói chuyện nên đến tiết thứ tiết tự học tối mới quay lại.
Cậu cầm cục gôm để trên bài thi mình, mắt nhìn Hạ Chiêu đã làm xong bài tập dựng sách vừa ngậm kẹo mút vừa lén chơi game đối kháng.
Hạ Chiêu không hề dời mắt, cắn kẹo mút lấy cái que chọt chọt Khương Lâm, sẵn đá đá ghế cậu ấy coi như gọi hộ Dịch Thời.
Khương Lâm quay xuống nhưng sai người. Hạ Chiêu nói:
– “Anh Dịch của cậu trả cục gôm kìa.”
Khương Lâm xoay cái phóc qua bốn mắt nhìn nhau với Dịch Thời. Dịch Thời im lặng đẩy cục gôm sang, Khương Lâm lập tức nhận lại bằng hẳn cả hai tay, quay về lấy sách bài tập rồi hỏi một cách cẩn thận mà kinh nể:
– “Anh Dịch này, cậu chỉ tui làm câu toán này được không?”
Hạ Chiêu liếc qua. Hồi nghỉ giải lao giữa giờ Khương Lâm chạy khắp nơi hỏi câu này, không ngờ được nửa tiết rồi mà vẫn chưa xong nữa.
Sau một lúc im lặng, cậu nghe Dịch Thời nói:
– “Lát nữa, tôi chưa làm bài tập của mình.”
Một câu ngắn ngủn thế thôi mà Khương Lâm cũng mừng hết biết rồi, ừa ừa tận hai lần:
- “Vậy anh Dịch lát tui qua nhe.”
Không có tiền đồ.
Đúng là có sữa là anh.
Hạ Chiêu chợt nghĩ mặt lạnh một chút, kiêu ngạo một chút cũng không có gì xấu. Tuy ban đầu mọi người sẽ ngại với mình nhưng đồng thời không kỳ vọng gì nhiều. Bạn chỉ cần tỏ ra hơi tốt tính xíu thôi là đủ khiến người ta giật mình ngạc nhiên rồi.
Hiển nhiên với điều kiện bạn phải có khả năng nào đó, được lạnh lùng được kiêu ngạo.
Dù sao đi nữa nếu bạn chỉ hơi giỏi hơn người ta một chút thì sẽ có người không chấp nhận, khinh khi, mắng chửi, bằng mọi cách đạp bạn xuống. Nhưng nếu bạn nổi bật hơn hẳn người ta, không ai đủ sức đuổi kịp hay vượt qua nổi thì sẽ nịnh nọt bạn bưng bạn lên thờ e ngại bạn.
Tay Hạ Chiêu lướt màn hình vèo vèo đánh lộn với quân địch.
Dịch Thời bỗng lên tiếng:
– “Thầy Chu gọi cậu lên văn phòng một chuyến, thầy ấy có chuyện cần nói với cậu.”
Qua vài giây Hạ Chiêu mới phản ứng lại đang nói chuyện với cậu. Lại thêm vài giây nữa cậu mới hiểu thầy Chu cậu ấy nói là ông Chu.
Hạ Chiêu nhìn cậu một cái:
– “Hóa ra cậu có thể nói nhiều hơn từ nhỉ. Cậu giỏi ngữ pháp đấy chứ.”
Giây tiếp theo, cậu chuyển mắt về màn hình, cậu ngỏm mất tiêu rồi.
Ông cha ta nói đúng, chơi game không được phân tâm.
Còn s nữa mới hồi sinh.
Hạ Chiêu rề rà nhìn quanh. Có lẽ bị kích thích bởi sự xuất hiện của một vị cao thủ ở đây, các học sinh chung quanh không chụm đầu rì rầm tán dóc như mọi lần nữa mà vùi đầu cày sách học hành. Vì thế cậu bỏ điện thoại vào ngăn bàn của cao thủ đây:
- “Có rảnh thì chơi giúp tớ một cửa đi, không bị anh em rì pọt là được.”
Dịch Thời:
– “Không rảnh.”
Hạ Chiêu cũng không ép:
– “Vậy thì thôi.”
Hạ Chiêu vừa đi khỏi Khương Lâm quay xuống, hỏi nhỏ La Hạo:
– “Mập nè, hôm nay anh tui sao thế? Sao trông không được vui lắm.”
Hạ Chiêu không tự tiện trút cảm xúc của mình lên đầu người khác, nhưng tâm trạng của cậu ấy rõ đến mức huỵch toẹt ra luôn. Có là ai cũng có thể nhìn ra tâm trạng không tốt.
Dịch Thời đang múa bút như bay tạm ngừng một lúc, lật giấy sang trang tiếp tục với bài hình giải tích.
La Hạo thở dài thật khẽ:
– “Ba cậu ấy tới nên hồi chiều cậu ấy phải đi ăn với ba. Ông đừng làm phiền cậu ấy, cứ để cậu ấy yên tĩnh cái đã.”
Khương Lâm “Hả” một cái thấu hiểu:
– “Tui nói sao mà tối nay cậu í cứ sầu sầu im im mãi thế. Tự nhiên ba cậu í tới vậy.”
La Hạo:
– “Ai biết đâu. Cơ mà mỗi nhà mỗi cảnh mà.”
Một hồi sau, La Hạo không yên lòng dặn dò:
– “Về ông cũng đừng đi kể lung tung đó. Đừng kể với bà nội, mẹ ông cũng đừng có kể nữa.”
Khương Lâm nói:
– “Tui biết mà biết mà. Mẹ tui mà biết cái là ngày mai cả xóm biết chuyện ba của anh tui tới thăm luôn.”
Nói rồi, cậu lại chuyển hướng sang Dịch Thời:
– “Uầy, anh Dịch này, ông Chu gọi anh tui làm chi vậy?”
Dịch Thời lãnh đạm nói:
– “Không biết.”
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sột soạt, trời bắt đầu đổ mưa, một cơn mưa bất chợt. Có ai đó hít một hơi thật sâu.
Qua không lâu, Khương Lâm lại quay xuống nhìn Dịch Thời đầy mong mỏi, như muốn nói gì đó.
Trái lại Dịch Thời không nói gì, nhận lấy sách bài tập trên tay cậu ấy nhìn một lượt rồi xoèn xoẹt viết lời giải vào giấy làm bài. Sau đó xé phần này kẹp vào sách bài tập đẩy lại cho cậu ấy:
– “Cậu xem trước, không hiểu thì hỏi.”
Khương Lâm bị bối rối nhẹ bởi một chuỗi hành động nhanh nhẹn nhất quán của cậu ấy:
– “À à, để tui xem thử.”
Hạ Chiêu không ở đây, cậu quay hẳn xuống để sách vở lên bàn rồi ngồi vào chỗ cậu ấy luôn, ngồi ngâm cứu miếng giấy mà Dịch Thời đã viết lời giải cho cậu.
Các bước giải của Dịch Thời rất đơn giản nhưng mỗi bước đều có hướng giải rõ ràng. Cậu xem như hiểu mang máng, hoặc là đã hiểu đi ha.
Chợt Dịch Thời hỏi:
– “Cậu có biết chỗ nào cho thuê gần trường không?”
Khương Lâm ngẩng phắt lên:
– “Anh Dịch cậu muốn thuê nhà hả?”
Dịch Thời đáp một cách ngắn gọn:
– “Ừ.”
Khương Lâm ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
– “Thật ra thì gần trường nhiều chỗ thuê lắm, để tui giúp cậu hỏi.”
Người cậu hỏi đầu tiên chính là Hạ Chiêu, lặng lẽ lấy điện thoại nhắn tin cho Hạ Chiêu.
“Anh ei, nhà anh còn cho thuê không?”
“Anh Dịch muốn thuê nhà.”
Điện thoại của Hạ Chiêu bỏ trong ngăn bàn Dịch Thời rung nhẹ.
Nhắn một hồi đợi mãi không thấy trả lời, Khương Lâm sực nhớ Hạ Chiêu đang trong văn phòng nên không trả lời cậu được.
Cho nên Khương Lâm nói thẳng với Dịch Thời luôn:
– “Anh Dịch này, cậu có thể hỏi anh tui ấy. Tui nhớ ổng có cho thuê nhà, mấy cái khác để tui hỏi thăm giúp luôn cho.”
Dịch Thời nói:
– “Cảm ơn.”
Khương Lâm phẩy phẩy tay:
– “Không có gì không có gì. Cậu đã vào lớp B- thì chúng ta là người một nhà.”
Đến khi Hạ Chiêu bước ra khỏi văn phòng thì tiết tự học tối đã tan từ phút trước. Mấy lớp học đèn đã tắt ngúm, tối đen như thể con quái vật há cái mồm máu me của nó vậy.
Trong lớp không còn ai nhưng đèn vẫn sáng. Hạ Chiêu nghĩ bụng, không biêt ai ra sau mà không tắt đèn vậy cà. Không biết bảo vệ môi trường gì cả, bị bắt là còn bị trừ điểm lớp nữa.
Cậu mò trong ngăn bàn mình thì không thấy điện thoại đâu. Lúc này mới nhớ ra mình nhét vào ngăn bàn Dịch Thời cơ mà. Chuyển sang mò trong ngăn bàn Dịch Thời một lúc thì tìm được.
Tòa nhà dạy học bây giờ yên ắng vắng vẻ quá, có phần khác lạ khó tả xiết. Rõ ràng vẫn là cái bàn này, cái cửa này, cái ban công này nhưng có gì đó khác với ban ngày. Có lẽ tòa nhà cao tầng nhiều chi tiết trong đêm tối đèn chẳng hay có yêu ma quỷ quái nào ẩn núp, chẳng hay có con quỷ yêu nào nhảy ra không. Cái cảm giác không biết cái gì sắp xảy ra này thật khiến bản thân không thoải mái mà.
Thảo nào trường học luôn luôn là một trong những chủ đề được ưa chuộng trong phim kinh dị.
Hạ Chiêu đeo balo lên toan tắt đèn thì có người đi vào.
Là Dịch Thời.
Hạ Chiêu hơi ngạc nhiên:
– “Sao cậu chưa về nữa?”
Dịch Thời đi vào thản nhiên dọn sách vở trên bàn mình:
– “Có việc.”
Hạ Chiêu phát hiện trên bàn Dịch Thời sạch sẽ vô cùng, miễn là không có ai ở đây thì bàn vẫn luôn sạch sẽ thoáng đoãng.
Cậu nhìn lại bàn mình, nó vẫn ngổn ngang vài quyển sách. Rồi sẵn tiện nhìn ngăn bàn đứa luôn, bên Dịch Thời được sắp xếp ngăn nắp, còn bên cậu… À thì, hơi bừa bộn.
Quả là một bạn học sinh giỏi siêng năng dũng cảm.
Hạ Chiêu đi tới công tắc trước cửa lớp:
– “Cậu có đi chưa?”
Dịch Thời dọn bàn xong, đeo hờ balo lên vai:
– “Ừ.”
Hạ Chiêu tắt đèn cái “Phựt”, cất tiếng trong đêm:
– “Đi về chung đi.”
Hai người cùng xuống lầu. Xung quanh rất yên ắng, yên ắng đến mức nghe thấy tiếng ồn ã huyên náo từ khu trọ. Thật khó mà nói đó là tiếng bước chân của họ hay của ai khác vọng lại rõ rệt, nhẹ nhàng mà dây dưa, cứ như có thứ gì đó đi theo sau lưng họ vậy.
Cơ mà bên cạnh có người đi chung, một người bước đi ổn định chẳng chút sợ hãi, cứ như thầy trừ tà ấy, xua đi nỗi sợ hãi trong lòng Hạ Chiêu.
Trí tưởng tượng cũng như sức tưởng tượng của Hạ Chiêu rất phong phú, thế mà cũng cứ dòm ngó chung quanh, hạ giọng cố tình tạo cảnh giật gân:
– “Cậu có xem “Hồi chuông Tử thần” không? Cậu có thấy bố cục hành lang trường mình có giống cái trường trong phim không?”
Không dọa được người ta mà trái lại lòng mình lại dâng lên nỗi khác thường.
Dịch Thời mặt không đổi sắc:
– “Chưa xem.”
Hạ Chiêu còn nói:
– “Bữa nào rảnh cậu xem thử đi. Phim điện ảnh Hàn đó, gay cấn cực.”
Hạ Chiêu thích xem phim kinh dị, mấy dòng phim trên thị trường cậu đã xem gần hết luôn rồi. Nhưng thích xem không đồng nghĩa với không sợ.
Dịch Thời nhìn cậu một cái, không nói gì.
Bước xuống dưới lầu Hạ Chiêu mới nhận ra trời đang mưa. Cơn mưa không lớn nhưng dai dẳng, dưới đất đã có vài vũng nước đọng, có vẻ như đã mưa từ khá lâu và có lẽ phải mưa thêm lúc lâu nữa. Hạ Chiêu không khỏi phun câu chửi trong lòng.
Dịch Thời mở dù ra rồi nhìn cậu, như muốn xem cậu định làm gì mà cũng như đang đợi cậu đi vào trong dù.
Hạ Chiêu do dự hỏi:
– “Nhà cậu ở đâu? Cậu có thể dẫn tớ tới tiệm mẹ tớ được không?”
Dịch Thời không trả lời câu hỏi của cậu mà cũng không từ chối:
– “Đi thôi.”
Hạ Chiêu đi vào dù, sau đó không ai lên tiếng, một đường im lìm. Tối nay Hạ Chiêu không có tâm trạng gì mấy, không mang nỗi xoắn xuýt ngại ngùng mọi ngày nữa. Cậu lắng nghe hạt mưa lộp bộp rơi trên mặt dù, ngọn gió mang theo hạt mưa lớt phớt phả lên mặt mình, thậm chí cậu còn cảm thấy sự im lặng này nhẹ lòng bất ngờ đấy chứ.
Đi một lúc, Hạ Chiêu nhận ra Dịch Thời khá là cao, hình như mình chỉ nhìn được tới miệng cậu ấy.
Hạ Chiêu quay đầu xem thử, đúng luôn, chỉ thấy được chút xíu đến môi cậu ấy thôi.
Dịch Thời không biết cậu đang làm cái gì, lên tiếng nhắc nhở:
– “Nước.”
Nước?
Hạ Chiêu chưa hiểu mô tê gì thì đã bước hụt vào vũng nước mưa.
Hạ Chiêu cúi đầu nhìn đôi giày thể thao bị ướt của mình, hơi bất đắc dĩ:
- “Anh đại à cậu nói năng rõ ràng hơn xíu được không? Nước gì cơ? Cậu không nói dưới chân tớ có nước được à?”
Dịch Thời thấp giọng đáp:
– “Không giỏi văn.”
Hạ Chiêu:
– “…”
Làm ơn đi.
Đừng hiểu lầm cậu được chứ ồ kế?
Hồi tiết tự học tối cậu khen cậu ấy học văn giỏi là khen ngợi thật lòng đấy chứ. Cậu nghĩ Dịch Thời nói chuyện ngắn gọn không phải không giỏi tiếng Trung đâu, Dịch Thời thuật lại lời của ông Chu bảo cậu xuống văn phòng nói chuyện chủ-động-tân ngữ đủ hết mà.
Nhưng hiển nhiên Dịch Thời lại không cảm thấy thế.
Tsk.
Càng tức hơn là, vốn dĩ trước giờ Sweet Time giờ mới đóng cửa mà bây giờ đã đóng mất tiêu rồi.
Hạ Chiêu bất lực lấy điện thoại trong túi ra định gọi Trương Giang Dương tới rước cậu về. Vừa mở điện thoại thì tin nhắn của Khương Lâm đập vào mắt.
Cậu nhấn mở tin thì ngạc nhiên nhìn sang người bên cạnh:
–”Cậu muốn thuê nhà hả?”
Dịch Thời khựng lại đôi giây:
–”Ừ.”
Hạ Chiêu tắt điện thoại đi:
–”Tớ một nhà muốn cho thuê, nhưng mà…”
Cậu nhìn Dịch Thời một lượt từ đầu đến chân, trước đề xuất:
–”Giờ cậu có rảnh xem nhà không? Gần lắm, từ đó đến Trung học số chỉ mất có phút thôi, chân dài thì đi nhanh hơn nữa, đi trạm xe buýt là tới. Thằng nhóc Trương Giang Dương nói nó đi xe đạp chỉ mất có phút thôi. Giao thông siêu thuận lợi luôn, xe buýt tàu điện ngậm đủ hết. Cơ mà tàu điện ngầm phải đi thêm mấy trăm mét nữa lận. Vấn đề duy nhất là khu nhà ở lâu năm rồi, sợ cậu ở không quen thôi.”
Mặt đất ẩm ướt, đâu đâu cũng là vũng nước, ngọn đèn đường chiếu vào lấp lóe, Dịch Thời nắm cán dù:
–”Đi xem vậy.”