Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trình Thiên Diệp chán nản nhận ra rằng khi mình cởi bỏ quầng sáng Chúa công, hóa ra mình chỉ là một kẻ vô dụng.
Giờ đây, họ đã chuyển đến một khe núi bí mật.
Trình Thiên Diệp bận bịu trước đống củi thật lâu, khiến cho mặt và đầu cổ mình bám đầy bụi bẩn, sau vô số lần thất bại, rốt cuộc nàng cũng đã nhóm được một ngọn lửa nho nhỏ.
Nàng vội vàng ném đá đánh lửa đi, quỳ rạp dưới đất, hai tay bảo vệ ngọn lửa quý giá mà mình đã vất vả nhóm được này.
Nàng cẩn thận lấy ít cỏ khô, cành khô có thể bắt lửa cho thêm vào, đến khi ngọn lửa đã ổn định, mới thôi bỏ cây khô vào.
Nhìn ngọn lửa cháy sáng, Trình Thiên Diệp ngồi phịch xuống đất, thở ra một hơi dài.
Sau đó, nàng mới nói với người mình muốn hôn mà không dám là Mặc Kiều Sinh: “Không có gì to tát, ngươi yên tâm nằm nghỉ đi, ngươi xem không phải đã nhóm lửa xong rồi sao? Chúa công ngươi không vô dụng đâu.”
Trình Thiên Diệp nói rất kiêu ngạo, nhưng thật ra trong lòng trống rỗng.
Nàng nhìn con cá mà mình phải mất sức chín trâu hai hổ mới bắt sống được, thật muốn che mặt vừa đi vừa khóc.
Ăn cá thì nàng biết đấy, nấu cá cũng gắng gượng thử xem sao, nhưng giết cá thì phải làm sao hả?
Ngay cả chợ mà nàng còn chưa vào được đôi ba lần, Trình Thiên Diệp cảm thấy bó tay hết cách.
Con cá chẳng lớn hơn bàn tay là bao kia đang nằm trên mặt đất, vẫy đuôi đành đạch, miệng nhả bong bóng, như đang thị uy với Trình Thiên Diệp.
Trình Thiên Diệp thầm phát cáu, ‘soạt’ một tiếng rút ra một con dao găm.
Hừ, cứ giết chết là có thể ăn thôi!
Sau nửa canh giờ, Trình Thiên Diệp bất đắc dĩ gỡ con cá đã bị nướng khét lẹt, quên cạo vảy, cũng chưa được mổ lấy nội tạng kia xuống từ trên đống lửa.
Gỡ bỏ những phần bị khét, cố lắm vẫn có thể có thịt cá để ăn, nếm thử, ấy thế mà thịt vừa dai vừa tanh còn có vị khét.
Trình Thiên Diệp xấu hổ bẻ cá thành hai nửa, chia phần nhiều cho Mặc Kiều Sinh.
“Ngươi ăn không? Chỉ có cái này thôi.”
Mặc Kiều Sinh nhận cá, hai tay đưa lên trước trán nhẹ nhàng đón lấy, rồi mới ôm vào ngực bắt đầu ăn một cách dè dặt.
Hắn ăn như được vật báu, không hề muốn lãng phí, không phải đang ăn một con cá nướng nát bấy, mà là một món ăn gì đó rất trân quý và thơm ngon.
Trình Thiên Diệp nhìn hắn ăn vui vẻ như vậy, cũng cảm thấy ngon miệng, ngồi xếp bằng cùng hắn xé cá ăn.
Không gian rừng núi yên tĩnh, tiếng chim chóc và côn trùng kêu vang.
Món cá nướng khó ăn này dường như cũng trở nên không tệ tí nào.
Từ đêm qua đến hôm nay, Trình Thiên Diệp bôn ba tứ bề, trầy trật mãi, vào buổi sáng tổng cộng chỉ ăn được một nửa quả dại. Bụng đã đói mốc meo lên từ lâu, đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, chút thịt cá vào bụng, đã không được việc, ngược lại càng làm cho nàng cảm giác thấy đói đến hoa cả mắt.
Nhưng hiện tại, nàng vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, thật sự không muốn động đậy.
Nàng dựa vào Mặc Kiều Sinh, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Bụng rỗng vang lên ‘rột rột’, Trình Thiên Diệp cuộn tròn co người lại.
Nghỉ ngơi một lát rồi tìm thêm đồ ăn thôi, Kiều Sinh chảy nhiều máu như vậy, không thể để hắn bị đói.
Trong cơn mơ màng, nàng cảm thấy có một đôi tay to lớn, như nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai nàng, nàng cảm thấy vừa thoải mái vừa an tâm.
Trình Thiên Diệp bị một mùi thơm đánh thức.
Nàng mở to mắt, đầu tiên là trông thấy Mặc Kiều Sinh đang bận rộn bên đống lửa.
Nam nhân trẻ tuổi này, mặc toàn thân màu đen, vén tay áo lên, lộ ra cánh tay dài rắn chắc, trán thấm một lớp mồ hôi mỏng, tập trung và nghiêm túc dùng một nhánh cây để cời lửa.
Trình Thiên Diệp ngồi dậy, bên cạnh tay nàng có bày một gói to được rửa sạch sẽ, còn có thêm vài quả dại vẫn còn ướt nước, những quả dại nho nhỏ nâu xám kia trông xiêu xiêu vẹo vẹo, thật là xấu xí.
Nàng thử nhặt một quả bỏ vào miệng, khẽ cắn, nàng chợt phát hiện nước khá ngọt, hơi chát, ăn rất ngon.
Trình Thiên Diệp như nhặt được bửu bối, vừa nhét vào miệng vừa mời Mặc Kiều Sinh: “Kiều Sinh, dừng tay đi, mau tới đây ăn nè, quả này ăn ngon lắm.”
Mặc Kiều Sinh thấy nàng tỉnh lại, lấy cái ống trúc được cắm bên đống lửa, đổ nước bên trong ra, thấm ướt khăn tay mà khi trước Trình Thiên Diệp đã dùng đắp lên trán hắn. Hắn quỳ một gối xuống cạnh Trình Thiên Diệp, hai tay nâng khăn lên.
Trình Thiên Diệp nhận lấy, lau mặt, chỉ thấy chiếc khăn tay sạch sẽ chợt biến thành đen sì, có thể thấy được trước đó nàng nhóm lửa nướng cá, đã khiến mình chật vật thế nào.
Mặc Kiều Sinh đứng hầu một bên, đổ nước trong ống trúc ra, để Trình Thiên Diệp rửa mặt rửa tay, nước này vừa đủ ấm, lau rất thoải mái.
Hầu hạ Trình Thiên Diệp rửa tay xong, Mặc Kiều Sinh dập tắt đống lửa, đẩy bó củi ra, đào ra một cục tròn tròn đen kịt bốc khói nghi ngút từ trong đất.
Hắn tẩy sạch vết bùn đen, lột bỏ lớp lá ngoài màu nâu, lộ ra thịt gà trắng nõn bên trong, trong không khí lập tức tràn ngập hương thơm.
Trình Thiên Diệp nuốt nước bọt, nàng nhận con gà lá sen nóng hôi hổi này, bẻ hai cái đùi gà, mạnh mẽ nhét một cái vào tay Mặc Kiều Sinh, kéo Mặc Kiều Sinh cùng ngồi sóng vai với mình.
Thịt gà non mềm nhiều nước, ăn ngon đến mức nàng suýt nữa đã nuốt cả lưỡi.
“Kiều Sinh, ngươi giỏi giang thật đấy.” Trình Thiên Diệp miệng ngồm ngoàm, ngọng nghịu khen ngợi, nàng nhớ tới món cá nướng kinh khủng của mình, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Sao cái gì ngươi cũng biết vậy, võ nghệ giỏi, nấu ăn cũng ngon, chữ viết còn có thể bì kịp với ta nữa.” Nàng lấy cùi chỏ huých Mặc Kiều Sinh: “Từ nay về sau đừng đánh nhau nữa, ngươi chuyển sang nấu cơm cho ta đi, được không?”
Mặc Kiều Sinh khẽ cúi đầu, trong mắt ánh lên sự vui vẻ.
Nhưng nụ cười của hắn đột nhiên cứng lại.
“Có người đến.” Hắn nói.
Hắn kéo tay Trình Thiên Diệp, chuẩn bị rời đi ngay.
Trên sườn núi xuất hiện một đội giáp sĩ, nhân số khoảng ba bốn mươi người, đúng lúc ngăn chặn đường đi của hai người họ.
Đội quân sĩ này không phải người Khuyển Nhung, nhưng cũng không phải binh lính Tấn quốc, bọn họ mặc kiểu áo giáp kì quái màu đen bó sát người, tay cầm trường mâu lưng đeo cung tên.
Là trang phục của binh sĩ tác chiến thường niên trên đường thủy.
Một vị tướng cầm đầu, thấy hai người, không nói hai lời vung tay lên: “Bắt lấy chúng!”
Mặc Kiều Sinh rút dao ra, nghiêng người về phía trước, bảo vệ Trình Thiên Diệp ở sau mình.
“Kiều Sinh.” Trình Thiên Diệp cầm cánh tay hắn, lắc đầu.
Đối phương đông lắm, Mặc Kiều Sinh vừa bị trọng thương, Trình Thiên Diệp không thể trơ mắt nhìn hắn liều mạng.
Nàng bước lên, ôm quyền hành lễ, nói với vị tướng lãnh kia: “Tướng quân chính là tướng sĩ dưới trướng Vệ quốc Vệ Hằng công sao? Tại hạ là người của Tấn quân, hôm qua bộ ta gặp phải Khuyển Nhung đột kích, bị phân tán khắp nơi. Ta và ngươi là hai nước bạn đang cùng chống lại quân đội Khuyển Nhung.”
Người kia nói: “Ta không quan tâm là quân bạn hay không, lục soát người hắn, trói lại, giải về rồi hẵng nói.”
Có hai binh lính đi ra từ phía sau gã, vô cùng thô lỗ vừa đẩy Trình Thiên Diệp, vừa lấy dây thừng ra, muốn trói Trình Thiên Diệp lại.
Mặc Kiều Sinh nổi cơn thịnh nộ, ra tay chống cự, mười mấy binh lính nhất tề đè xuống, cuối cùng ép hắn ngã xuống đất.
Đang lúc lôi kéo nhau, cổ áo của hắn lại lệch ra, để lộ dấu ấn nô lệ ở sau vai.
Người dẫn đầu nhìn hắn lạnh lùng nói: “Hóa ra chỉ là một tên nô lệ, giết chết hắn.”
“Khoan đã, không được giết hắn.” Trình Thiên Diệp ngăn cản trước mặt: “Ta là Tấn Việt hầu Trình Thiên Vũ, dẫn ta đi gặp Chúa công của nhà ngươi.”
Mặc dù nói xuất thân sẽ vô cùng bị động, nhưng nếu không nói, môt khi bị soát người, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Hơn nữa Kiều Sinh có thân phận nô lệ, rất có thể sẽ bị tùy tiện giết chết.
“Ngươi là Tấn Việt hầu?”
Người nọ đánh giá Trình Thiên Diệp, thấy y phục nàng đẹp đẽ quý giá, phục sức tinh xảo, nên cũng không dám mặc kệ. Cuối cùng miễn cưỡng hành lễ với nàng, chỉ trói hai tay của nàng và Mặc Kiều Sinh, áp giải xuống núi, đến bờ sông Qua.
Trên mặt sông có neo vài chiến thuyền cao lớn, trên thuyền là cờ hiệu Vệ quốc bay phấp phới.
Trình Thiên Diệp và Mặc Kiều Sinh bị giải lên chiến thuyền, dọc theo Tế Thủy đi xuôi dòng.
Thuyền đi một ngày đêm, vào một hệ thống hồ nước cực lớn, rồi ngừng lại. Trình Thiên Diệp đoán có lẽ họ đã đến biên giới Vệ quốc.
Trên đường đi, binh sĩ trên thuyền không nói với bọn họ câu nào, cũng không hỏi thăm nàng gì cả. Sau khi lên bờ, nàng bị giam vào một căn phòng đơn sơ, tuy vậy trong phòng vẫn có đệm giường và những đồ dùng cần thiết, thậm chí còn có một ít thư tịch bút viết cùng một bộ đàn tranh.
Nhưng trên cửa sổ được chèn lan can cứng cáp, cửa lớn thì bị khóa chặt. Cửa có một khe nhỏ, một ngày ba bữa đúng giờ có người sẽ đưa vào theo đường này. Hiển nhiên là đang giam nàng như phạm nhân.
Trình Thiên Diệp nắm lan can cửa sổ nhìn ra ngoài, chợt thấy ở chuồng ngựa cách đó không xa, hai tay Mặc Kiều Sinh bị treo lên, bị buộc vào một cây cột trong chuồng ngựa, không thể nằm xuống, cũng không thể ngồi, chỉ có thể cố đứng dựa vào cây cột đó.
Tuy thức ăn của Trình Thiên Diệp không phải là ngon, nhưng tốt xấu gì cũng một ngày ba bữa, đúng giờ đúng bữa. Nhưng hai ngày bị giam ở đây, nàng chưa bao giờ thấy người ta đưa gì cho Mặc Kiều Sinh dù chỉ là một hạt thóc.