Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trình Thiên Diệp và Diêu Hoằng nghe ngóng tình hình chiến đấu của Trịnh Châu, biết rõ ngày ấy Lý Văn Quảng bị Ngôi Danh Sơn đột kích, bất ngờ không kịp đề phòng, thượng tướng Phượng Túc bị trọng thương, binh bại ba mươi dặm, hai vạn đại quân thiệt hại mấy ngàn người.
Sau đó Ngôi Danh Sơn lại tiếp tục đánh úp Tấn quân, lợi dụng địa lợi chặt đứt đội hình quân Tấn, lao thẳng tới trận tuyến nơi có chủ quân Tấn quốc.
May thay Trình Thiên Diệp đã bỏ chạy, Du Đôn Tố kịp thời tổ nhóm nhân mã phản kích.
Ngôi Danh Sơn thất bại nhưng cũng không ham chiến, nhanh chóng rút lui. Nghe nói, ngoại trừ Trương Phức của Tấn quân bị thương, sống chết chưa rõ, còn lại thì không có tổn thất gì lớn.
Trình Thiên Diệp nghe được Du Đôn Tố đã phản kích, ổn định đại cục, thoáng an lòng.
Hiện tại mình phải bảo đảm được an toàn của mình trước nhất, cố gắng thoát khỏi nơi đây trở về Tấn quốc hoặc là Biện Châu.
Một người hầu lên điện, rỉ tai Diêu Hoằng vài câu, Diêu Hoằng nói: “Hiền đệ, gia mẫu nghe nói hiền đệ đang làm khách ở đây, trong lòng rất mừng, muốn mời hiền đệ qua gặp mặt.”
Trình Thiên Diệp đứng dậy: “Vậy tiểu đệ cần phải đến tiếp kiến cao đường rồi.”
Diêu Hoằng dẫn Trình Thiên Diệp đi vào một tòa nhà hiên ngang tráng lệ nằm giữa đại viện.
Vào trong phòng, chỉ thấy có một lão bà tóc đã hoa râm đang ngồi đoan trang ở phía trên.
Diêu Thiên Hương đứng hầu bên cạnh.
Hôm nay nàng ta mặc một bộ trường bào khúc cư [] bằng gấm có hoa văn. Cổ áo màu đỏ thẫm quấn quanh rồi xoay tròn xuống, dáng người có vẻ duyên dáng, đoan trang và chững chạc.
[] mình kèm hình nhé.
Nếu không phải nàng ta thừa cơ mọi người chưa kịp ngồi xuống, liếc mắt với Trình Thiên Diệp, Trình Thiên Diệp đã nghĩ là mình nhận lầm người.
Lão thái thái kia chính là mẫu thân của Diêu Hoằng và Thiên Hương, Cơ thái phu nhân.
Vị Thái phu nhân này thấy Trình Thiên Diệp chậm rãi đi tới, phong thái ung dung, áo bào đỏ thẫm, dung mạo tuấn mỹ, trong lòng thầm vui mừng.
Lại thấy hắn có lễ độ, tao nhã, thế nên càng hài lòng hơn.
Vì vậy, bà mỉm cười mời Trình Thiên Diệp ngồi, tha thiết hỏi tuổi tác và gia thế của Trình Thiên Diệp.
Khi nghe được mặc dù Trình Thiên Diệp đã có vài vị phu nhân và thị thiếp, nhưng chưa cưới chính thê thì mặt bà càng cười tươi như hoa nở.
Bà mừng rỡ trong lòng, nhìn lại nữ nhi đang quỳ bên người, chỉ thấy nữ nhi này thường ngày kiêu căng, giờ đây mặt đỏ lựng, xấu hổ e sợ cúi thấp đầu, có dáng vẻ tiểu nữ nhi.
Cơ phu nhân thầm nghĩ: “Đây đúng là con rể của ta rồi.”
Nhớ tới đám lúc trước của nữ nhi, gả cho một vị hôn phu lớn tuổi, thành gia thất chưa đến một năm, đã thành quả phụ, trong lòng Cơ thái phu nhân chợt thấy chua xót.
Vì vậy bà thầm hạ quyết tâm, nhất định phải chọn Tấn Việt hầu tuổi trẻ, lịch sự, tuấn tú này làm con rể.
Vì vậy vấn đề đàm hôn luận gả này, dường như bà muốn công khai rõ ràng ra.
Diêu Hoằng đằng hắng, cố cắt đứt chủ đề càng nói càng “lộ” của Cơ thái phu nhân.
Trước tiên mời Trình Thiên Diệp vào phòng khách, giải tán mọi người. Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con ngồi nhìn nhau.
Cơ thái phu nhân giận tái mặt: “Bây giờ ngươi làm quốc quân, quả thực đã không còn xem ta ra gì rồi.”
Diêu Hoằng kinh hãi: “Mẫu thân sao thế ạ? Sao lại nói vậy?”
Cơ thái phu nhân gạt lệ nói: “Ta cũng chỉ có một đứa con gái là muội muội của ngươi, từ nhỏ đã nâng niu trong lòng bàn tay, nuông chiều như tượng vàng tượng ngọc, trưởng thành trong xa hoa. Thế nhưng, ngươi và cha ngươi lại quá nhẫn tâm, chỉ vì chiêu bài nước nhà xã tắc, không quan tâm đến sự phản đối của ta, cố ý gả muội muội như hoa như ngọc của ngươi cho lão già thối Lỗ Trang công kia.”
Diêu Hoằng nhớ đến dáng vẻ ngây thơ của muội muội ngày bé, trong lòng cũng thấy áy náy.
Cơ thái phu nhân nói tiếp: “Ai ngờ Lỗ Trang công đó và muội muội của ngươi thành thân chưa đến một năm thì bị trúng gió, lìa đời mất. Đáng thương cho Thiên Hương tuổi còn trẻ mà phải về nhà mẹ đẻ sống đời quả phụ, đau đớn tội nghiệp đến thế. Hôm nay nó thân là quả phụ, sao có thể gả tốt nữa, cũng do ngươi khiến nó lầm lỡ một đời.”
Diêu Hoằng thở dài: “Con là quân hầu một phương, sao muội muội có thể không tái giá được một phu quân tốt chứ, mẫu thân sao cứ vội vã thế. Vị Tấn Việt hầu này...”
“Phu quân, phu quân. Trong lòng ngươi nói phu quân, không phải là muốn tiếp tục dùng hôn nhân của muội muội ngươi để trao đổi lợi ích giữa đám nam nhân các ngươi nữa chứ.” Cơ thái phu nhân cắt ngang lời ông ta.
“Tấn Việt hầu, ta thấy rất tốt, tuổi tác, diện mạo và gia nghiệp đều xứng đôi với Thiên Hương, muội muội của ngươi cũng có ý với hắn. Chung quy sẽ không thoát khỏi liên hệ với hắn. Lần này ta phải chọn một cô gia mà Thiên Hương thích. Nếu ngươi lại làm trái ý ta, từ nay về sau ta không nhận nhi tử như ngươi nữa.”
Diêu Hoằng vô cùng buồn bực, sau khi trở về phòng thầm triệu kiến phụ tá đệ nhất của mình, Thẩm Văn Tú.
“Văn Tú, ta vốn muốn giam giữ Tấn Việt hầu, dùng mưu đoạt lấy mảnh đất Biện Châu. Hôm nay, mẫu thân chủ trương muốn gả muội Thiên Hương của ta đi, ngươi xem việc này thế nào?”
Thẩm Văn Tú nói: “Tấn Việt hầu mới vừa kế vị, cựu thần trong nước hắn cũng không phục hắn. Dạo trước còn suýt nữa bị thứ đệ âm mưu chiếm tước vị, nếu Chúa công dùng hắn trao đổi Biện Châu, chỉ sợ không thể như nguyện, mỗ phỏng chừng chỉ có thể bỗng dưng trở mặt với Tấn quốc mà thôi.”
Gã đứng dậy, nhẹ lay động quạt lông: “Chẳng qua người này tuổi còn trẻ, co được dãn được. Trong nghịch cảnh, lại thu hút được sự chú ý của Thiên Hương công chúa, mưu cầu đường sống cho bản thân, há không tầm thường. Chúa công không thể không đề phòng.”
Diêu Hoằng cau mày nói: “Hôm nay mẫu thân thấy hắn, đã vô cùng yêu thích. Lúc trước ta gả Thiên Hương cho Lỗ Trang công, mẫu thân rất bất mãn, trong lòng ta cũng thấy áy náy, lần này cũng không thể ngỗ nghịch mẫu thân.”
Thẩm Văn Tú: “Nền tảng lập quốc giữa Tấn quốc và ta không giáp giới, nếu mất quốc quân, quốc nội rung chuyển, chẳng qua sẽ tiện nghi cho Bắc bộ Tấn quốc - Lã Tống và Hoa Vũ Trực mà thôi. Vệ quốc ta khó có thể được chỗ tốt gì. Nhưng nếu dựa vào ý định giao hảo cùng Tấn quốc của Thái phu nhân thì chưa hẳn là không tốt.”
Diêu Hoằng trầm ngâm một lát, rốt cuộc gật đầu: “Tấn quân đóng ở Biện Châu, trở thành lá chắn giữa Vệ quốc ta và Khuyển Nhung, đối với Vệ quốc ta cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Tuy nhiên, chẳng lẽ cứ gả muội cho Tấn Việt hầu rồi thả hắn trở về vậy sao?”
Thẩm Văn Tú cười nói: “Tấn Việt hầu tuổi hãy còn trẻ, tính tình chưa ổn, theo ngu ý là tốt hơn cứ vây hắn trong nước Vệ, đưa thật nhiều mỹ sắc và đồ chơi quý giá để đả động hắn, mài mòn ý chí. Thời gian lâu dài, xem thế nào rồi tính tiếp vậy.”
Diêu Hoằng vỗ bàn, nói: “Hay, vậy cứ làm theo như Văn Tú nói đi.”
Mấy ngày sau, Vệ Hằng công sắp xếp buổi tiệc lớn, mời đông đảo tân khách, gả muội của ông ta là Diêu Thiên Hương cho Tấn Việt hầu.
Đến tối muộn khách khứa tản dần, hai hỉ bà mở đường, mười hai cung nhân cầm đèn, dẫn Tấn Việt hầu vào phòng.
Chỉ thấy nến đỏ chiếu rọi.
Thiên Hương công chúa mũ phượng khăn quàng, đầu đội hỉ khăn đỏ thẫm, ngồi ngay ngắn trên giường.
Đợi hỉ bà nói xong mấy câu cát tường, lui ra cửa, đóng kín cửa phòng.
Diêu Thiên Hương vươn ngón tay ngọc ra, tự mình giật khăn voan hồng xuống, mỉm cười nhìn Trình Thiên Diệp: “Đã như ngươi mong muốn rồi, ngươi cảm ơn ta thế nào đây?”
Trình Thiên Diệp khom người hành lễ: “Ân tương trợ của công chúa, Vũ khắc trong tâm khảm, tất không dám vọng động.”
Ánh mắt Diêu Thiên Hương lấp lánh, đôi môi đỏ mọng khẽ cười, nhưng lời nói lại không hề có tình ý: “Ta không muốn nghe mấy lời nói suông này của ngươi đâu, ngươi muốn ta giúp ngươi trở về Tấn quốc, cần phải đồng ý với ta ba điều trước.”
“Mời công chúa nói.”
“Thứ nhất, quan hệ giữa ta và ngươi, chỉ dừng ở bước này, tránh cho sau này phải cãi cọ phiền phức.”
“Ta cũng mong thế.”
“Thứ hai, nếu ta giúp ngươi về nước, ngươi phải xây riêng cho ta một trạch viện, không được hỏi việc tư của ta.”
“Ước định này thành.”
“Thứ ba, hàng năm phải cấp bổng lộc cho ta như một vị công chúa Tấn quốc, hơn nữa trông coi mấy cơ thiếp của ngươi để không quấy rầy ta.”
Trình Thiên Diệp cười: “Nàng mà sợ họ sao?”
Diêu Thiên Hương nhíu mày: “Ngươi có chịu không?”
Trình Thiên Diệp nghiêm mặt hành lễ: “Ba việc, ta đều đồng ý. Không chỉ vậy, ta sẽ dùng hết khả năng của mình, báo đáp công chúa, sẽ cho nàng trải qua … cuộc sống như ý nàng muốn.”
Bấy giờ Diêu Thiên Hương mới cười nhẹ, nàng ta vỗ tay, ở bên ngoài phòng có một nữ tỳ bước vào.
Nữ tỳ khom người hành lễ, nói nhỏ: “Mời cô gia theo nô tỳ đến sương phòng nghỉ ngơi.”
Trình Thiên Diệp theo nàng ta đi ra phòng ngoài, lúc qua hành lang gấp khúc, vừa khéo thoáng nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi, dưới sự chỉ dẫn của một tỳ nữ khác đi vào phòng ngủ của công chúa.
Ôi mẹ ơi, mới đêm tân hôn mà cái đầu đã xanh lè [] rồi cơ à. Trình Thiên Diệp hài hước nhủ thầm.
[] ý nói đội nón xanh, chồng/vợ mình ngoại tình.
Nàng được dẫn đến một gian phòng, đẩy cửa vào, chợt có một mùi hương ngọt ngào xộc vào, trước mặt có một cây tử đàn để trang trí, thêu bức Hải Đường Xuân thụy đồ của Đường Bá Hổ.
Vòng qua đồ trang trí, chỉ thấy trong phòng nến đỏ thành đôi, giường gỗ hoa lê khá lớn khắc long trổ phượng, màn trướng hoa mai hồng khẽ khàng lay động.
Sập gụ cuối giường hoa được trải một tấm vải màu trắng thuần, trên đó bày một loạt “dụng cụ” bằng ngọc chế có kích cỡ và hình dáng khác nhau, cái nhỏ nhất còn nhỏ hơn một cây trâm gài tóc, mặt trên được tỉ mỉ gọt giũa thành những viên tròn tròn.
Trình Thiên Diệp nhìn kỹ một lát, đột nhiên hiểu rõ những vật này có công dụng gì, dù là nàng tự nhận da mặt mình rất dày, cũng thấy xấu hổ.
Nàng xốc màn lên, giật mình vì trên giường đã có một người đang nằm.
Hai tay người này bị dây đỏ trói ở đầu giường, trên mắt bị che một dải lụa đỏ, thân hình được phủ áo ngủ uyên ương đỏ thẫm bằng gấm, hiển nhiên không phải là hình hình nộm.
“Kiều Sinh?” Trình Thiên Diệp kinh ngạc nói.
Nàng vừa bực mình vừa buồn cười cởi bỏ dây đỏ cho Mặc Kiều Sinh, đầu ngón tay chợt chàm vào phần da thịt đang run rẩy bên dưới.
“Là ta, đừng sợ.”
Trình Thiên Diệp cởi bỏ dây thừng cho Mặc Kiều Sinh, tháo dây lụa đỏ trên mắt hắn, chỉ thấy hai mắt Mặc Kiều Sinh đầy sương mù, mặt ửng hồng.
“Làm sao vậy? Bị dọa hả?”
Mặc Kiều Sinh ngậm miệng không nói một câu.
Trình Thiên Diệp ngồi ở đầu giường, nhìn quanh phòng ngủ được bố trí ấm áp lãng mạn, trong lòng buồn cười.
Vị Thiên Hương công chúa nọ, tối nay có hẹn với tình lang, lại sợ tân lang quan Tấn Việt hầu không vui, cho nên đưa “người trong lòng” Tấn Việt hầu lên giường, còn trang trí phòng thành như vậy, nhằm tăng tình thú.
Trình Thiên Diệp vỗ trán cười nói: “Diêu Thiên Hương này thật là.”
Nàng đột nhiên phát hiện có chỗ không đúng, nghi hoặc quay đầu: “Sao vậy Kiều Sinh? Sao ngươi không ngồi dậy?”
“Ta... Ta bị hạ dược.“ Gương mặt Mặc Kiều Sinh đỏ bừng, quay sang chỗ khác: “Tay chân vô lực, nâng... nâng người không nổi nữa.”
Dược?
Trình Thiên Diệp há miệng, nàng biết là thuốc gì rồi.
Mặc Kiều Sinh nằm đó, mắt như thu thủy, vẻ mặt xuân sắc, bờ môi xưa nay nhạt nhẽo giờ đây trở nên đỏ thẫm kiều diễm, đang không thể nhịn mà phải thở dốc. Trong tấm chăn lớn, một hình dáng khó miêu tả đang nhô cao lên.
Vậy phải làm sao đây? Tuy ta rất thích hắn, nhưng khoảng cách chúng ta phát triển đến bước này còn xa lắm.
Trình Thiên Diệp ngồi bên giường, nhìn cơ thể nam nhân trần trụi dưới lớp chăn hỉ, cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn cười.
“Chủ nhân chuyển ta xuống đất đi, ném trong xó nào đó là ổn.” Mặc Kiều Sinh mặt đỏ tới mang tai, lắp bắp: “Chủ nhân kính xin sớm đi an giấc.”
“Như vậy ngươi sẽ rất khó chịu?” Trình Thiên Diệp đứng dậy, đi đến trước bàn dập tắt nến đỏ.
Trong bóng tối, Mặc Kiều Sinh căng thẳng thấy người kia ngồi lại bên giường, nhẹ nhàng sờ đầu hắn, ghé vào tai hắn: “Không sao, Kiều Sinh, ta giúp ngươi một chốc là tốt thôi.”
Nương theo ánh trăng, chỉ thấy một bàn tay trắng muốt như ngọc, chui vào chăn gấm đỏ thẫm.
Mặc Kiều Sinh cảm thấy trái tim của mình, ‘ong’, vỡ òa dưới đêm trăng sáng mùa xuân.