CHƯƠNG
Cây kim giây trên đồng hồ cứ nảy lên từng chút một.
Tuy ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại thoải mái, nhưng Lâm Tịch Hải lại giống như đang đứng trên đống lửa, tim đập bịch bịch trong g ngực, muốn trấn định tâm tình kích động nên hắn liền mở cửa tủ lạnh lấy ra một chai rượu, vừa uống vừa chờ, bất tri bất giác, đã uống hết hơn nửa chai……
Đột nhiên, chuông cửa nhẹ nhàng vang lên, Lâm Tịch Hải lật đật chạy vội ra mở cửa, quả nhiên, người đang đứng bên ngoài chính là người hắn chờ đợi đã lâu.
“Ta đã đến đây.”
Nam nhân khẽ cười nói, lộ ra một lúm đồng tiền nhợt nhạt trên gò má.
“Vào đi.”
Lâm Tịch Hải cố gắng kiềm nén cảm xúc của chính mình, mời y tiến vào bên trong.
“Vào mau đi a, làm sao vậy?”
Lâm Tịch Hải quay đầu thúc giục Bành Diệc Hàn, y tựa hồ có chút nao núng, chỉ đứng im tại chỗ, không chịu đi vào bên trong.
“Có chuyện gì, cứ nói ngay tại đây đi. Thời gian không còn nhiều lắm, ta và Tiểu Hoa còn có rất nhiều hành lý phải thu dọn, nên sớm trở về mới được.”
Bành Diệc Hàn lẳng lặng nhìn hắn.
Đó là ánh mắt bình tĩnh mà lại xa xôi, giống như khoảng cách hiện tại của cả hai người.
Lâm Tịch Hải trong lòng lại truyền đến cảm giác đau đớn âm ỉ, nhịn không được lớn tiếng nói : “Suốt ngày Tiểu Hoa Tiểu Hoa hoài vậy, ngươi thật sự thích hắn như vậy sao?”
Bị hương rượu dày đặc đập vào mặt, Bành Diệc Hàn không khỏi hơi hơi nhíu mi : “Ngươi uống rượu?”
“Không cần ngươi quan tâm!”
Lâm Tịch Hải căm giận ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Hắn đã mong chờ y đến như vậy, thế mà người vừa xuất hiện đã đòi đi, chẳng lẽ y đối với hắn một chút lưu luyến cũng không có?
Chẳng lẽ, hắn đã hoàn toàn bị y dứt bỏ rồi?
Là bởi vì cái tên Tiểu Hoa kia sao?
Mọi thứ đều không thể trở về như lúc trước được nữa sao?
Lâm Tịch Hải gắt gao cắn chặt môi dưới, đầu lưỡi truyền đến hương vị máu thoang thoảng.
Bành Diệc Hàn chần chờ một chút, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hắn, thấy khuôn mặt hắn buông xuống trông thật buồn thảm : “Ngươi làm sao vậy?”
Lâm Tịch Hải ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của y : “Từ khi ngươi rời nơi đây ra đi, có lẽ đã hơn một năm.”
“Đúng vậy, chính xác là đã hơn một năm, thời gian trôi qua thực mau, nếu ngươi không nói, ta còn không để ý.”
Trong đôi mắt y, chỉ có sự ôn tĩnh, sự ôn tĩnh sâu thẳm đến mức không thấy được đáy.
“Chúng ta đã lâu như vậy không gặp, lại không có cơ hội cùng nhau ngồi nói chuyện.”
Y nói đến đây, kìm lòng không đậu mà nở một nụ cười.
“Ngươi cười cái gì?” Lâm Tịch Hải trừng mắt nhìn y.
“Nhớ rõ trước kia khi chúng ta ở cùng một chỗ, ngươi cũng rất ít theo ta nói chuyện phiếm, vì sao bây giờ đột nhiên lại muốn nói chuyện với ta?”
Không có ngữ khí châm chọc, chuyện y vừa nói ra vốn hoàn toàn là sự thật.
Lâm Tịch Hải liền nghẹn lời.
Trước đây, hắn chỉ xem y là người giúp việc ( culi) thì làm sao muốn tán ngẫu với y chứ, hắn chưa bao giờ hảo hảo nghe qua lời y nói. Chưa bao giờ.
“Bất quá cũng không sao, nếu bây giờ ngươi muốn nói gì, thì ta đang nghe đây.”Bành Diệc Hàn vi vi cười, ngồi bên cạnh hắn.
Ánh mắt bao dung kia khiến cho Lâm Tịch Hải cảm thấy thật xấu hổ, xấu hổ vô cùng.
“Đột nhiên bảo ta đến đây, ngươi hẳn là có chuyện rất quan trọng, cứ nói đi.”Bành Diệc Hàn nhìn hắn.
“Ta…… Ta nghĩ……ta nhớ những món ăn ngươi làm.”
Nhất thời tình thế cấp bách, hắn lại phun ra những lời bậy bạ này.
Bành Diệc Hàn giật mình, lập tức lộ ra nụ cười tươi tắn : “Không lẽ ngươi chưa ăn cơm chiều sao, việc này cũng đơn giản, bây giờ ta có thể làm cho ngươi ăn, nhưng không biết tủ lạnh có nguyên liệu hay không?”
Bành Diệc Hàn đi đến phòng bếp, nhìn thấy bóng dáng của y rời đi, Lâm Tịch Hải không khỏi thống hận thật sâu sự yếu đuối của chính mình.
Chỉ là một câu bày tỏ, sao lại khó mở miệng như thế!
Mở tủ lạnh ra, không có rau củ quả gì cả, chỉ toàn là rượu, Bành Diệc Hàn lắp bắp kinh hãi : “Như thế nào lại có nhiều rượu như vậy?”
“Ta thích uống a.”
“Ngươi trước kia rất ít khi uống rượu.”
“Không cần ngươi đa sự, bây giờ ngươi rốt cuộc có muốn làm hay không hả?” ( hung dữ = =’’)
Mùi rượu ở dạ dày cuồn cuộn lên từng trận, nhiều lời muốn nói ra, nhưng cứ nghẹn lại ở yết hầu, một câu cũng không thốt ra được, đến khi ngôn từ thoát ra được đến tai Bành Diệc Hàn thì đã trở nên khác hẳn.
“Ngươi chờ một chút.”
Bành Diệc Hàn tìm đông tìm tây, mò mẫm loạn xạ ở nhà bếp nửa ngày, vất vả lắm mới lôi từ trong góc nhỏ bụi bặm ra được một cái bao mì .
Khi y không ở đây, hắn cứ sống một mình như vậy sao? Quả nhiên không biết tự chiếu cố chính mình, trong lòng Bành Diệc Hàn khó tránh khỏi sự xót xa.
Nhưng mặc kệ như thế nào, bây giờ y và Lâm Tịch Hải đều không nên liên quan đến nhau nữa.
Bành Diệc Hàn tự nói thầm trong lòng, không thể mềm lòng, thật vất vả mới buông được hắn ra, giống như tráng sĩ tự chặt đứt cổ tay, bỏ quê hương mà đi đến phương xa, không muốn tham gia vào cuộc sống của hắn nữa. Thật vất vả mới có thể bắt đầu một tình yêu mới, bắt đầu một cuộc sống mới, cố gắng làm cho chính mình vui vẻ và hạnh phúc hơn, thật vất vả mới cắt đứt được mối quan hệ ràng buộc với hắn.
Cho nên, bây giờ tuyệt đối không thể mềm lòng!
“Ngoài loại mì này ra, thì không còn cái gì khác có thể ăn được, để ta đến siêu thị gần đây mua ít đồ.”
Bành Diệc Hàn nhìn hắn, lại lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ.
“Không cần, mì là được rồi” Lâm Tịch Hải vội vàng ngăn cản hành động của y.
Nước ấm sôi trào, phát ra âm thanh “Phốc phốc”trong nồi inox, nhìn thấy bóng dáng nam nhân đang yên lặng quấy nồi, ánh mắt Lâm Tịch Hải đã ươn ướt.
Thật quen thuộc biết mấy, thật khiến kẻ khác hoài niệm!
Vì sao phải đợi đến khi mất đi, hắn mới có thể ý thức được hình ảnh bình dị này đáng quý đến mức nào.
Mỗi một giây sau khi y ra đi, chính những sự việc vụn vặt trước đây hắn cho là không quan trọng, từng đêm lại luôn hiện ra trong giấc mơ của hắn, tình cảm trước đây hắn không nhận định được lại dần dần nảy mầm thành hình, như cơn mưa phùn nhè nhẹ, từng giọt từng giọt, rót vào tận nội tâm, từ đó về sau lưu lại những dấu vết thật sâu, khó có thể phai nhạt.
Hắn đợi cả đời chỉ để có thể thấy lại được khoảnh khắc này.
Vì sao trước đây lại để cho y rời đi?
“Thức ăn xong rồi, tranh thủ lúc còn nóng mau ăn đi.”
Nam nhân múc thức ăn từ trong nồi ra rồi cho vào bát, bưng một bát đầy đến trước mặt hắn, cũng không quên đưa đũa cùng giấy ăn……
Giống như trước đây, y luôn phục vụ hắn chu đáo và cẩn thận.
Lâm Tịch Hải cúi thấp đầu xuống, Bành Diệc Hàn nhìn không thấy được vẻ mặt của hắn, nghĩ là hắn thật sự đói bụng, y vừa cười vừa thúc giục : “Mau ăn nhanh đi.”
Lâm Tịch Hải cầm lấy chiếc đũa, miễn cưỡng chọn lấy hai cái diện điều, nhét vào miệng, cố gắng nhai nuốt.
Hắn không dám ngẩng đầu, sợ khi vừa nhấc đầu lên nhìn thấy y, cảm xúc sẽ đột nhiên vỡ đê.
Bành Diệc Hàn nhìn nhìn đồng hồ : “Thời gian không còn sớm, ta phải đi về, Tiểu Hoa còn đang chờ ta. Ngươi cứ từ từ ăn, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại, tái kiến.”
“Chờ một chút!” Lâm Tịch Hải vội vàng ném chiếc đũa, ôm lấy tay hắn : “Không được đi, không được trở về!”
“Nhưng mà, Tiểu Hoa ở……” Bành Diệc Hàn lộ ra biểu tình phức tạp, tầm mắt dừng lại ở cánh tay đang bị hắn gắt gao nắm giữ, sau lại nhìn đến gương mặt đang lo lắng vạn phần của hắn……
“Không được đi, hãy ở đây với ta!” Lâm Tịch Hải cắt ngang lời nói của y, gia tăng lực kiềm giữ ở tay.
Hắn biết mình từng sai lầm, cho nên lúc này đây, hắn sẽ tuyệt đối không thả y ra nữa.
“Chia tay với Tiểu Hoa đi.”
“Cái gì?” Bành Diệc Hàn còn tưởng rằng mình vừa nghe lầm.
“Cùng Tiểu Hoa chia tay, trở lại bên cạnh ta!”Lâm Tịch Hải nhìn chằm chằm vào y, lớn tiếng lặp lại câu nói.
“Vì cái gì?”Bành Diệc Hàn kinh ngạc nhìn hắn.
“Bởi vì ta thích ngươi!”
Rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
Hai khuôn ngực va chạm vào nhau, cơ hồ đã xé rách tâm can của hắn, muốn đoạt lại y, nhất định phải thẳng thắn thừa nhận tỉnh cảm của chính mình, đây là một canh bạc lớn, hắn đã không bận tâm đến mặt mũi cùng tôn nghiêm của mình nữa.
Ở trước mặt người yêu, căn bản tôn nghiêm cùng địa vị đều không đáng nhắc đến.
Đột nhiên, bên tai truyền đến một trận cười lớn, Lâm Tịch Hải lúc này mới phát hiện, Bành Diệc Hàn đã cười đến mức sắp không thở nổi ( aaaa thèn ngu này, zời ơi), ngay cả nước mắt cũng muốn trào ra.
“Hôm nay đâu phải là ngày cá tháng tư? Hình như còn lâu lắm mới tới.”Bành Diệc Hàn cười cười mà lau khóe mắt.
“Ta không phải đang nói giỡn!”
Trong ngực Lâm Tịch Hải cuồn cuộn một trận huyết khí ( sôi máu), không ngờ mình đã thật tình thông báo như vậy mà lại trở nên trò cười cho y.
“Không, ngươi khẳng định là đang nói giỡn.” Bành Diệc Hàn cười lắc đầu : “Không nên đùa với ta nữa, ta thật sự phải đi về.”
Thấy y xoay người rời đi, Lâm Tịch Hải trong lòng quýnh lên, liền lao đếm ôm chầm lấy eo của y……
Bành Diệc Hàn cứng đờ cả người, không khí nhất thời trầm mặc ngưng kết.
Y vẫn không nhúc nhích, để mặc hắn ôm, giống như đã hóa thân thành một pho tượng phật.
“Ta không phải đang nói giỡn, ta đều là nói thật đó.”
Lâm Tịch Hải gắt gao ôm y, tựa như con kaola con đang ôm mẹ, mà người kia vẫn đứng thẳng bất động, chậm chạp không đáp lại.
“Ta thích ngươi…… Thích ngươi…… Ta thật sự thích ngươi……”
Lâm Tịch Hải đem mặt chôn thật sâu ở tấm lưng của y, hai tay thắt chặt lại, giống một đứa trẻ đang ôm một món đồ chơi yêu thích.Miệng vẫn không ngừng lặp lại những lời kia.
Mỗi lần yết hầu phát thanh là g ngực lại giống như đang bị ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt……
Vì cái gì y lại không tin hắn, vì cái gì y vẫn không chịu đáp lại, vì sao nội dung vở kịch lại hoàn toàn không giống những gì mình đã dự đoán? Vì Sao y đã nghe nhưng lại không biểu lộ ra một tia mừng rỡ nào hết?
Hắn vốn nghĩ đơn giản, chỉ cần thông báo một tiếng là đã hoàn tất rồi.
Chỉ cần hắn ôm y, chính mồm nói thích y, chắc chắn nam nhân kia sẽ dao động, lại ngoan ngoãn nghe lời, một lần nữa trở lại bên cạnh hắn.
Hắn chính là tự tin chắc cú như vậy, bởi vì hắn biết, y cũng rất thích hắn.
Nếu không thích, vì sao lại ôn nhu, ngoan ngoãn phục tùng, cố nén dục vọng của chính mình để làm cho hắn thoải mái, mọi chuyện đều chiếu cố đến hắn, nếu không phải vì yêu thì ai lại tự nguyện hành xác bản thân như vậy?
Huống chi, y cũng đã từng thừa nhận có cảm tình với hắn kia mà.
Nghĩ đến lúc trước, hắn dẫn nam nhân khác về nhà để chọc tức y, làm cho y giận tím mặt, thiếu chút làm hắn thất thân, tim Lâm Tịch Hải càng đập nhanh hơn nữa……
Ký ức đáng sợ như thế lại hiện ra trong trí nhớ.Biểu tình của y lúc đó thật kinh khủng, khiến nội tâm hắn không ngừng rung động.
Đúng vậy, hắn có thể kết luận, nam nhân này, đối với hắn rất thật tình! Cho nên chỉ cần lần này hắn cũng thật tình đối tốt với y, thẳng thắn tỏ tình, chắc chắn có thể thắng tên tiểu Hoa kia!
Nhưng mà vì sao, y lại giống tên ngốc tử, không có chút phản ứng nào hết?
Theo tính cách của y, thì lúc này đã quay lại ôm lấy hắn, cũng kể ra nỗi lòng với hắn a, sao tự dưng lại im lặng thế này.
Không biết đã đợi bao lâu, rốt cục hắn mới nghe được giọng nói của y.
“Không có khả năng, ngươi làm sao có thể thích ta được?Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!”
Ngữ khí phủ định quyết liệt của y khiến cho lòng hắn lại dấy lên một hơi men cay, lại một trận khổ sở. Lúc này hắn mới hiểu được, trước đây hắn đã gieo quả đắng nên giờ phút này phải thu nhận lại tất cả.
Lúc ấy hắn đã rất quá phận, nên bây giờ mới bị báo ứng.
Nhân quả tuần hoàn, hắn đã mua dây buộc mình nên bây giờ mới “Đau”đến như vậy.
Chuyện đã đến mức này, Lâm Tịch Hải rốt cuộc không thể rụt rè nữa.
“Đừng nói là không có khả năng, ta đã đặt câu hỏi trong khoảng thời gian dài như vậy, rốt cục mới có thể hiểu được, nguyên lai người ta thích chính là ngươi. Lúc trước ngươi luôn ở bên cạnh ta, nên ta căn bản không có ý thức được, sau khi ngươi đi rồi thì ta mới nhận ra điều đó. Ngươi đối với ta rất quan trọng. Trước đây đều là do ta không đúng, ta rất ngạo mạn, rất ích kỷ, chẳng những không có quan tâm đến cảm thụ của ngươi, còn nhiều lần thương tổn ngươi. Ta đã biết ta sai rồi, ngươi có thể tha thứ cho ta hay không? Không được đi, hãy trở lại với ta, chúng ta sẽ làm lại từ đầu, được không? Ta thật sự yêu ngươi, ta không thể không có ngươi……”
Nói chưa hết câu, hắn đã dần dần nghẹn ngào……
Cái gì là tôn nghiêm, cái gì là bộ dáng, tất cả đều bị hắn loại bỏ ra khỏi đầu, dù có khó coi cũng không thèm để ý. Cho dù hắn đã khóc đến mức rối tinh rối mù, nhưng cũng muốn nói ra tất cả những điều chôn giấu trong lòng đã lâu.
Vì sao lại không tin ta? Mau tin tưởng ta a!
Lâm Tịch Hải trong lòng cuồng hô……
Bành Diệc Hàn giật giật, nắm lấy hai tay hắn, nhẹ nhàng đẩy ra, xoay người đối mặt với hắn, đôi mắt vốn trầm tĩnh, dần dần có dao động.
“Tịch Hải, ngươi đã nhầm rồi.”
Trong ánh mắt của y lóe ra rất nhiều tình tự mà hắn không thể hiểu được.
“Ngươi đã nhầm rồi, ngươi thật sự không có thích ta. Cho dù ngươi nghĩ là ngươi thích ta, nhưng kỳ thật, đây cũng chỉ là ảo giác mà thôi.”
“Ảo giác?” Lâm Tịch Hải ngơ ngác nhìn y.
“Đúng vậy, ảo giác. Bởi vì hiện nay ngươi cảm thấy tịch mịch, không có ai chăm sóc ngươi, không ai nấu cơm, quét dọn phòng, không ai ở bên cạnh ngươi như hình với bóng, cho nên ngươi mới có loại ảo giác này, mới bắt đầu để ý đến ta, nghĩ rằng ngươi không thể ly khai ta, ngươi cho rằng loại cảm tình này chính là thích, nhưng kỳ thật cũng không phải, đây chỉ là một loại cảm giác sai lầm mà thôi.”
Bành Diệc Hàn hô hấp thật sâu, tình tự hơi hơi dao động ban nãy đã lặng yên biến mất, ánh mắt giờ đây chỉ còn lại một tia tối đen.
“Ngươi…… Ngươi đang nói cái gì…… Ta hoàn toàn không rõ……”
Y bảo đó là “Ảo giác”, là “Tịch mịch”, khiến hắn cảm thấy hỗn loạn không chịu nổi.
“Ta nghĩ cả hai ta đều biết rất rõ, chúng ta không phải là người cùng thế giới với nhau. Ngươi xem, trên đời có nhiều nam nhân anh tuấn như vậy, cũng đều tuyệt hơn ta đến một trăm lần, ngươi chỉ cần tùy tiện chọn lấy một người. Ta căn bản không phải là loại người mà ngươi thích, vô luận xét theo phương diện nào, ta cũng không cân xứng với ngươi. Ta rất hiểu ngươi, dạng nam nhân ngươi thích chính là kiểu người hiểu được cuộc sống tình thú, cử chỉ tao nhã mà lại toát ra mị lực tuyệt đối, ngươi nhìn ta xem, toàn thân cao thấp, có điểm nào sánh được với hình mẫu người yêu của ngươi? Cho dù ta và ngươi quen nhau, ngươi thật sự có thể cam tâm sao? Nếu có một người yêu giống như ta, căn bản ngươi có dám mang đi giới thiệu cho bạn bè của ngươi không? Ngươi có thể chịu được ánh mắt cười nhạo của bọn họ không? Ngươi là một người rất sĩ diện, khẳng định là không thể chấp nhận được.”
Y nói thật đúng. Mỗi một câu đều rất giống với suy nghĩ lúc trước của hắn, trước đây vô luận như thế nào hắn cũng không bao giờ chọn người đàn ông này.
Nhưng hiện nay ….. mọi thứ giống như sự châm chọc đối với hắn. (Người ta bảo ghét của nào trời trao của nấy.Trời ơi, con rất ghét trai đẹp a T_T.)
Trăm triệu lần không ngờ tới, bây giờ khi hắn tỉnh ngộ ra thì giữa hai người đã có một bức tường cao lớn ngăn cách.
Lâm Tịch Hải có cảm giác mình đã bị bại trận, cảnh tượng trước mắt đều biến thành màu đen, vội vàng run rẩy nắm lấy cổ áo của người kia : “Mọi thứ đều có thể thay đổi, Bành Diệc Hàn, trước kia đúng là ta rất tùy hứng nhưng hiện tại ta đã tỉnh ngộ rồi, chẳng lẽ ngươi thật sự không chịu cho ta một cơ hội sao?”
“Không phải là ta không chịu cho ngươi cơ hội, ta chỉ sợ ngươi sẽ hối hận.”
Bành Diệc Hàn nhìn thật sâu vào mắt hắn : “Ngươi nên đi tìm đối tượng xứng đôi với ngươi để nói lời yêu, chỉ cần có đối tượng mới xuất hiện, chắc chắn ngươi sẽ mất đi cảm giác này, không được bao lâu, ngươi sẽ đem ta vứt đến chín tầng mây. Ngươi tuấn mỹ như vậy, điều kiện lại ưu tú, chỉ cần tính tình tốt hơn một chút, muốn có loại nam nhân nào mà không được, không phải là việc khó đối với ngươi. Ngươi rất đáng giá, không nên dây dưa với loại bán tàn phế như ta.”
Bán tàn phế……
Câu cuối cùng phát ra từ miệng y, làm cho tâm của hắn đau quá : “Đừng tự nói về bản thân như vậy (để ta nói thôi ), ngươi chính là người tốt nhất, những người khác ta đều không cần!”
Nghe hắn nói thế, Bành Diệc Hàn ưu thương nở nụ cười : “Cám ơn ngươi đã cất nhắc ta như vậy, ta vui lắm. Nhưng không nên vì nông nỗi nhất thời mà lựa chọn sai lầm.”
“Ta hiểu rất rõ mình đang làm gì, vì sao ngươi cứ không chịu tin tình yêu của ta dành cho ngươi?”
Lâm Tịch Hải kích động, lớn tiếng quát vào mặt y.
Trái ngược với sự kích động của hắn, y vẫn bình tĩnh như trước.
“Ngươi làm sao biết ngươi yêu ta?Khi chúng ta ở chung, ngươi chưa bao giờ nguyện ý để cho ta bính ngươi, trừ phi chính ngươi chủ động……”
“Ai nói ta không muốn, ta sẽ cho ngươi bính, ngươi bính ta liền đi a!”
Lâm Tịch Hải đột nhiên la lên, cắt ngang lời của y, một phen giữ chặt y, kéo đến ghế sô pha……
Lời tỏ tình không được đáp lại, tự tôn bị thương thật đau đớn, hơn nữa còn bị người kia từ chối, cứ một mực khẳng định là hắn sai lầm, còn có …cảm giác sợ hãi khi sắp mất y…… Nhiều dòng cảm xúc hỗn loạn đan xen vào nhau, làm cho nội tâm hắn sôi trào giống như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ……
Hắn biết biểu tình của mình giờ phút này khẳng định là vô cùng cực đoan, điên cuồng, nhưng hắn đã cố gắng nhiều như vậy, nhất định không thể mất y!
Lâm Tịch Hải đẩy ngã Bành Diệc Hàn lên ghế sô pha, đè mạnh lên người y, hôn vào mắt của y, dùng sức mút vào.
Bởi vì bị kinh hách nên Bành Diệc Hàn còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn cậy mạnh xâm nhập, quấn lấy đầu lưỡi, bắt đầu ở trong miệng quét ngang một mạch.
Nụ hôn thô lỗ, lực công kích kinh người.
Không có nửa điểm nhu tình mật ý, chỉ vì muốn chứng minh lời nói vừa rồi của mình, Lâm Tịch Hải một bên kịch liệt hôn, một bên tháo dây lưng của y ra, mở luôn khóa quần, một phen kéo tụt quần lót xuống dưới, nhất thời, khối dục vọng của y liền lộ ra trước mặt hắn. ( Giống cưỡng gian =)))
“Tịch Hải, mau dừng tay, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Bành Diệc Hàn càng giãy dụa, Lâm Tịch Hải càng xuất hết khí lực toàn thân, chặt chẽ ngăn chặn cái miệng của y, cả người hắn áp sát trên người nam nhân, dưới tay một khắc cũng không ngừng hoạt động, bắt đầu xoa nắn phân thân của y.
Không biết là do nam nhân vốn huyết khí phương cương hay là do nguyên nhân nào khác, tuy rằng kỹ thuật của hắn rất vụng về, chỉ biết chà xát loạn xạ, nhưng không lâu, dục vọng của y liền cứng lại trong tay hắn, xúc cảm này khiến cho hắn cảm thấy thật thân thiết.
Lâm Tịch Hải thấy thế, lập tức cởi quần của mình xuống, lộ ra hạ thân trần trụi, không chút do dự ngồi lên người y, bàn tay tăng tốc ma sát, khi hắn nhìn thấy thứ kia đã bắt đầu trướng to, liền nhếch mông lên, một tay cầm phân thân của y sờ soạng, sau đó nhắm ngay mật huyệt của mình, cố hết sức ngồi xuống……
“Đau quá!”
Nơi kia chưa bao giờ bị người khác tiến vào, lại không được bôi trơn nên không thể nào chứa được phân thân thô to của nam nhân, miễn cưỡng chen vào một chút, hắn đã đau đến mức thấy trước mắt toàn là ngôi sao bay vòng quanh, khối dục vọng của chính mình cũng nhất thời co lại.
“Ngươi thật bậy quá!”
Bành Diệc Hàn vội vàng ngăn hắn lại, xoay người ngồi dậy, ôm hắn đặt trên sô pha, thật cẩn thận mở mông hắn ra để xem xét.(….)
Cửa huyệt mềm mại bị rách ra, có một chút tơ máu, cũng may tình huống không nghiêm trọng lắm, dù sao y cũng chưa tiếnquá sâu, chỉ mới thâm nhập vào miệng khẩu một chút.
“Ta không sao, ngươi cứ tiến vào đi, không cần lo cho ta!”
Lâm Tịch Hải quay đầu, liên tiếp thúc giục, thấy người kia căn bản không có động tĩnh gì, hắn cắn răng một cái, khởi động thân thể, hai tay lại tiếp tục sờ soạng khố hạ của y, thấy được hạ thân của y vẫn còn trong tình trạng bán cương, liền cúi đầu, định đưa nó vào trong miệng của mình……
Đột nhiên, đầu hắn bị y gắt gao cố định lại.
“Không cần như vậy. Trong mắt ta, ngươi giống như một vương tử cao quý, cho nên không cần làm như vậy. Lâm Tịch Hải, ngươi nên tỉnh lại đi!”
Bành Diệc Hàn lấy hai tay trụ trên gương mặt của hắn, cả hai chăm chú nhìn sâu vào mắt nhau.
Tầm mắt dây dưa, nhưng linh hồn lại cách xa nhau ngàn dặm, xa đến mức không thể chạm đến được.
Cảm thụ được khối dục vọng trong tay đang dần dần héo rút, Lâm Tịch Hải đau xót, lệ nóng bắt đầu tràn mi, từng giọt từng giọt chảy dài theo hai bên gò má rơi xuống dưới……
Quá khó khăn, thật sự là quá khó khăn.
Vì cái gì, khi yêu một người lại làm cho hắn trở thành kẻ khó coi đến như thế? Nếu làm như vậy mà có thể lôi kéo trái tim của y quay về, thì cũng đáng, hắn chỉ sợ nếu vẫn khúm núm, thấp kém thì người kia sẽ không trở lại bên cạnh mình nữa.
Hắn thua rồi!
Hắn đã thua không còn một mảnh, đã cùng đường mạt lộ rồi!
“Ngươi như vậy cần gì phải……”
Bành Diệc Hàn nhẹ giọng thở dài, một chút lại một chút, vuốt ve đầu của hắn……
Cho dù đã đến mức này, nhưng đối phương vẫn ôn nhu, càng làm hắn đau thương hơn, Lâm Tịch Hải một phen nắm lấy áo của Bành Diệc Hàn, đem trán úp vào ngực của y, cắn răng mà thất thanh khóc rống.
Khóc là vì muốn giảm bớt sự bi ai sâu nặng, nước mắt chảy càng lúc càng nhiều, sự đau thương vẫn tăng lên, thao thao bất tuyệt, càng lúc càng đau nhức, không hề tiêu giảm.
“Đừng khổ sở như vậy, chúng ta vẫn là bạn tốt.”
Bành Diệc Hàn nhẹ nhàng vỗ lưng của hắn, trên mặt lộ ra biểu tình đau đớn, nhưng y không khóc như hắn.
“Không cần……”
Lâm Tịch Hải kêu lên.
Hắn không muốn làm bạn với y, hắn muốn làm người yêu!
“Có một số việc, ta phải nói cho ngươi rõ.”
Bành Diệc Hàn vuốt đầu của hắn, chậm rãi nói : “Sau khi ta rời xa ngươi, ta nghĩ tình cảm trong ta đã nguội lạnh rồi, không thể yêu ai được nữa, sẽ phải mang tâm tình cô độc cả đời.Khi đến Cam Túc, ta bắt đầu vùi đầu vào làm việc, toàn tâm toàn ý, thầm nghĩ sẽ trở thành một giáo sư tốt. Nhưng mà không bao lâu sau, ta đã gặp được Tiểu Hoa.”
“Trong mắt các lão sư thì hắn là một tên côn đồ, miễn cưỡng đi học, cũng không hảo hảo đọc sách, suốt ngày ở bên ngoài ẩu đả đánh nhau, kết giao với bọn bất lương ngoài xã hội, khuya khoắt mới trở về. Có một buổi tối, khi trường học đóng cửa thì hắn mới chịu về, lúc đang trèo tường định quay về phòng ngủ thì bị ta bắt được, vốn ta định phạt hắn, nhưng sau khi nhìn thấy những vết thương trên người hắn, ta liền dẫn hắn đi băng bó, sơ cứu. Có thể chính là do việc này mà hắn có hảo cảm với ta, sau đó ta liền mượn cơ hội khuyên hắn nên từ bỏ con đường xấu xa kia. Dần dần, chúng ta quen nhau, sau một thời gian lui tới, ta mới biết hắn cũng là người đồng tính, sau đó hắn nói muốn kết giao cùng ta.”
Lâm Tịch Hải dần dần ngừng nức nở, ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn y
“Ta thừa nhận khi đó ta có tư tâm, bởi vì một lòng nhớ đến việc không chiếm được ngươi, thật sự rất thống khổ, cho nên ta đã đáp ứng hắn, cố gắng vun vén tình cảm này, hy vọng có thể nở hoa kết quả. Ai nhìn qua cũng nghĩ là ta đã giúp hắn hướng thiện, nhưng trên thực tế, hắn cũng đã giúp ta rất nhiều. Nếu không có hắn, ta đã không thể trải qua những đêm lạnh lẽo tịch mịch ở nơi tha phương, nếu không có hắn, có lẽ ta đã sớm trở thành một tên đào binh, chạy về nơi này, quỳ dưới chân ngươi, cầu xin ngươi cho ta ở lại bên cạnh……”
Lâm Tịch Hải muốn nói cái gì đó, nhưng Bành Diệc Hàn dùng tay ngăn trở hắn.
“Mà ta biết, nếu thật sự ta làm như vậy, cả đời ta sẽ không thể tha thứ cho chính mình. Ta cùng hắn là một tổ hợp hoàn mỹ, hắn là tên côn đồ không có chí cầu tiến, còn ta là một người tàn tật, chúng ta tựa như một chén trà bị thiếu hụt, có thể bù đắp cho nhau. Còn ngươi là món đồ sứ tinh mỹ xinh đẹp, nếu quen nhau, như thế nào cũng không hòa hợp được đâu.”
“『 môn đăng hộ đối 』bốn chữ này, tuy rằng bình thường đơn giản, nhưng rất chí lí. Ngươi và ta ở hai thái cực khác nhau, căn bản không thể, cho dù ngươi thật mạnh mẽ nhưng cũng không có khả năng gánh vác được một gánh nặng như ta. Bởi vì chân mệnh thiên tử đích thực của ngươi không phải là ta, người có thể khiến ngươi hạnh phúc cũng không phải là ta, ta không muốn thấy ngươi chịu khổ sở vì ta, ta muốn ngươi được hạnh phúc!”
Bành Diệc Hàn nhìn hắn.
Y nâng mặt hắn lên, một chút lại một chút, nâng niu như trân bảo, hôn nhẹ lên những giọt nước mắt đang ứ đọng trên hàng lông mi nồng đậm……
Y biết mình lại khát vọng hắn, nhưng cũng không thể ôm hắn vào trong g ngực được nữa.
“Tịch Hải, nhân sinh dài lâu, sau này ngươi còn có thể gặp được nhiều người hơn, bọn họ ai cũng vĩ đại hơn ta, khỏe mạnh hơn ta, so với ta còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần. Chắc chắn sẽ có người thật tình yêu ngươi, tin tưởng ngươi sẽ có sự lựa chọn chính xác. Không nên vì gấp rút muốn giải tỏa sự cô đơn mà chọn ta.”
“Ta không cần người khác, ta chỉ cần một mình ngươi. Ngươi đã không còn yêu ta nữa phải không?”
Lâm Tịch Hải nhận thấy giọng nói của chính mình thật đau thương, cảnh vật trước mắt lại mơ hồ khó phân biệt, chỉ có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của y gần trong gang tấc.
“Ta yêu ngươi, ta đương nhiên yêu ngươi, vẫn rất yêu ngươi, nhưng mà ta đã đáp ứng với Tiểu Hoa là sẽ trung thành với hắn cả đời.”( thằng wi~ củ lượn này.Zời ơi, chọc cho bà phát tiết )
Sau khi nói xong câu này, y liền chậm rãi đẩy hắn ra.
Y sửa sang lại quần áo của mình, cũng không quên giúp hắn chỉnh trang lại y phục. Lau chùi nước mắt của hắn, sau đó lấy giấy ăn cho hắn xì mũi……
Lâm Tịch Hải vẫn ngây ra như phỗng, mặc cho y chăm sóc…… Cả người của hắn, đều bị lời nói vừa rồi của y làm cho choáng váng.
Y yêu hắn, y nói y yêu hắn. Liên tục ba chữ này, hắn không có nghe sai, tuyệt đối không có, chính xác là y yêu hắn mà!
Nhưng vì sao, yêu mà lại chọn loại kết thúc thê thảm như thế này?
Hắn không muốn chấm dứt.
Bọn họ rõ ràng là vừa mới bắt đầu, nhưng chưa được hưởng thụ niềm hạnh phúc khi yêu, lại mất đi trong nháy mắt, không phải là rất tàn nhẫn sao!?
Hắn cả đời chỉ muốn tìm được tình yêu đích thực, nhưng người kia ở ngay bên cạnh hắn, hắn lại không nhận ra, đến bây giờ thì đã quá muộn.
Dứt bỏ lớp áo khoác xinh đẹp bên ngoài, hắn mới phát hiện, thì ra nguyên lai linh hồn của hắn thật là xấu xí đến không chịu nổi.
Kẻ không xứng đáng được yêu chính là hắn, không phải Bành Diệc Hàn.
Hai mươi sáu năm qua, hắn luôn tự cao tự đại, kiêu ngạo và tự mãn, tất cả lí tưởng, mơ ước mà hắn đã đặt ra đều chỉ vì ba chữ “Bành Diệc Hàn”mà ầm ầm sụp đổ.
Mọi thứ đều vỡ tan tành, tro bụi bay đầy bầu trời của hắn.
Mỗi một khối nhỏ, đều hiện ra hình ảnh tư lợi ngạo mạn lúc xưa của hắn, sắc mặt này, ngay cả chính hắn còn cảm thấy thật ghê tởm, xấu xí như vậy, làm sao y có thể yêu hắn được, Lâm Tịch Hải kìm lòng không đậu khiến nước mắt lại trào ra.
“Ta phải đi rồi, ngươi bảo trọng.”
Lâm Tịch Hải run rẩy đôi môi, nhưng cũng không có can đảm giữ y lại.
Hắn không thể nói, cũng không có tư cách nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn y bước từng bước, đi xa khỏi tầm mắt của hắn……
Từ nay về sau, y đã ra khỏi thế giới của hắn.
Thẳng đến khi cửa được khép lại nhẹ nhàng, hắn mới xoay thắt lưng, ngã quỳ trên mặt đất, nội tâm đau nhức khiến hắn muốn đứng thẳng cũng không xong.
Móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, nhưng cũng không có cảm giác đau đớn, trong lòng chỉ có sự hối hận vô biên vô hạn.
Hắn hảo hối hận a, chỉ cần lúc trước có thể đối với y tốt một chút, có thể thoáng buông dáng người, hảo hảo nhìn vào ánh mắt ôn nhu của y, chỉ cần hắn không chấp nhất cái gọi là “Môn đăng hộ đối”, có lẽ sẽ không có kết cục như ngày hôm nay.
Nhưng mà, hết thảy đều đã quá muộn!
Y đã quyết định yêu người khác, vì sao hắn lại không thể chúc phúc cho y giống như khi xưa y đã chúc phúc hắn?
Vì sao, trái tim của hắn hiện tại giống như sắp chết, quặn đau đến mức không thể hô hấp?
Tương lai ở trước mắt Vô Hạn Duyên Thân, hắn cảm thấy được, con đường này nếu không có y bầu bạn, thật sự sẽ rất lâu, lâu đến nỗi làm cho hắn vừa nghĩ đến đã không rét mà run.
Cuộn người nằm trên ghế sô pha giống như một đứa trẻ bất lực, Lâm Tịch Hải không còn cách nào khác, chỉ có thể để mặc cho trái tim của mình quằn quại, tứ phân ngũ liệt.