CHƯƠNG
Một tuần sau.
Sau khi Bành Diệc Hàn mang toàn bộ số hành lý ít ỏi của mình đến nhà trọ của Lâm Tịch Hải, đang xoa xoa thắt lưng thì người kia bắt đầu tuyên bố”Ước pháp tam chương”.(Ba điều quy ước)
Một, không được can thiệp vào tự do của nhau
Hợp tình hợp lý nên Bành Diệc Hàn cũng không dị nghị.
Hai, không được mang bọn đàn ông xa lạ về nhà qua đêm.
“Vậy còn ngươi?”
Bành Diệc Hàn hỏi Lâm Tịch Hải.
“Ta là chủ nhân nơi này, đương nhiên có thể, ngươi thì không được.”( em này thật độc tài a)
Lâm Tịch Hải vẻ mặt thản nhiên: “Bất quá ngươi yên tâm đi, ta cũng không tùy tiện lắm đâu.”
“Phải không đó?”
“Đương nhiên.”
Lâm Tịch Hải rất không vừa ý thái độ hoài nghi này của y: “Bổn đại gia chính là luôn giữ mình trong sạch, chưa hề bị tai tiếng.”
Bành Diệc Hàn nhịn không được cười ha ha.
“Ngươi cười cái gì?”
Lâm Tịch Hải lông dựng lên khắp người, thật sự rất giống một con mèo Ba Tư hung dữ.Khiến Bành Diệc Hàn không nhịn được trêu chọc
Ba, bạn cùng phòng chính là bạn cùng phòng, không được sản sinh tình cảm yêu đương
“Ta hiểu rồi.”
Bành Diệc Hàn gật gật đầu, nụ cười dần dần nhạt đi….
Ngụ ý của hắn chính là, con cóc không được ăn thịt thiên nga.
Kỳ thật y hiểu rất rõ sự việc, nên chỉ muốn làm một con cóc an phận mà thôi, như vậy sẽ thoải mái hơn.(ta chém gió chút, đoạn này dài dòng lắm = =’’)
Đới AnNy ( hjx, mình đổi từ Mang Anny sang Đới nhé, dùng bản QT mới, thấy khác nhau nhìu wa’= =’’) vừa nghe đến tin tức này, lập tức gọi điện thoại cho Lâm Tịch Hải, hưng phấn mà thét đến chói tai, “Tiểu Hải Tiểu Hải, ngươi thật sự cùng với Tiểu Bành ở chung? Da, thật tốt quá đi!”
“Chờ một chút, cái gì ở chung, ta cùng y chỉ là bạn cùng phòng thôi, bạn cùng phòng đó!”
Lâm Tịch Hải đang lái xe, thiếu chút nữa quên phanh lại mà vượt luôn đèn đỏ.
“Biết biết, Tiểu Bành là người thành thật, cũng không nên khi dễ y, phải đối xử tốt, “Yêu thương”y nha.”
Đới AnNy phát ra một trận cười gian làm cho người ta sởn gai ốc.
Lâm Tịch Hải trở mình xem thường, nghe nữ nhân này nói chuyện, chỉ e thiên hạ đại loạn mất.
“Thôi được rồi, không nói những điều vô nghĩa nữa, ta đang lái xe, liên lạc sau nha.”
Gác ống nghe điện thoại xuống, giảm tốc độ, hải cảnh nhà trọ đã ở ngay trước mắt.
Sau khi lái xe nhập vào ga ra, theo thang máy đi lên tầng trên, ấn chuông cửa, một giây sau, từ trong nhà vang lên thanh âm trầm ổn của nam nhân:”Đến đây……”
Nghe được thanh âm mong muốn, khóe môi Lâm Tịch Hải hơi hơi cong lên, tâm tình vô cùng vui vẻ.
Vốn nghĩ đến, hai con người có tính cách khác nhau hoàn toàn— lại phải cùng ở chung đúng là “Ma hợp kì”( ko hiểu cái này )
Nhưng Lâm Tịch Hải không nghĩ tới, bọn họ bất quá chỉ mới “Ở chung” hai tuần mà thôi, cảm giác lại giống như là bằng hữu lâu năm, căn bản không có trải qua “Ma hợp”, liền trực tiếp nhảy luôn đến giai đoạn ăn ý “Hôn hậu kỳ”.
“Đi làm về rồi sao?”
Cửa mở, lộ ra khuôn mặt ôn hòa tươi cười của người kia.
“Ân.”
Lâm Tịch Hải gật gật đầu, đi vào cởi giày.Đột nhiên, hắn chú ý đến vài điểm bất đồng, “Ngươi vừa thay đổi cái gì sao?”
“Ân, ta mua một cái tủ đựng giày ẩn trong tường, như vậy khi đẩy, liền đem giày che lại, không chiếm nhiều diện tích, khá tiện lợi.”
Bành Diệc Hàn cười giải thích.
“Ác.”
Lâm Tịch Hải gật gật đầu.
Hắn đối với căn nhà rộng rãi này lại dốt đặc cán mai.Không giỏi bài trí vật dụng.
Từ khi Bành Diệc Hàn đến đây, chẳng những cả căn nhà so với trước kia sáng sủa sạch sẽ hơn rất nhiều, ngay cả đồ vật này nọ đều được tổ chức rất có trật tự, nghiễm nhiên có phong thái Gia đình hẳn ra.
Ban đầu là một phòng bếp vô cùng tán loạn, hiện tại không nhiễm một hạt bụi. Đồ ăn phân loại, chén bát, thau chậu ở đâu thì vào chỗ nấy, trà xanh, cà phê, ấm trà, ly nước đều ngăn nắp, chả bù trước đây khi hắn muốn uống cà phê, nhưng lục tung cả phòng, cũng không tìm thấy.
Bành Diệc Hàn thậm chí còn dành thời gian cả ngày để thay hắn lau sạch phòng ngủ, đem đống quần áo loạn thất bát tao nhất nhất sửa sang lại cho hoàn hảo.
Mấy cái áo sơ mi cùng quần tây vốn nhăn nhúm của hắn hiện tại đều được giặt ủi sạch sẽ, được treo trong tủ. Tất cả nội y, được cất trên ngăn thứ hai, ngăn thứ ba dùng để đặt áo ngủ, ngăn thứ tư treo đồ thể thao, ngăn thứ năm đặt tất, vớ các loại, ngăn tủ đầu tiên dùng để đặt phục sức, linh kiện, phân loại rõ ràng, cẩn thận tỉ mỉ, chỉ cần kéo ra là có thể tìm được vật mình cần..
Lúc ấy, Lâm Tịch Hải lười biếng dựa người vào tường, xem nam nhân đang lau dọn trong phòng của hắn, một bên sửa sang lại, một bên lải nhải khuyên hắn nên đem đồ vật này nọ cất cho hảo, hắn còn cảm thấy người này thật sự giống y như gà mái mẹ khó chịu, phiền phức muốn chết, quả thực là tên”Cuồng quét dọn”!
Nhưng hiện tại, chỉ cần duỗi tay ra, có thể lấy được thứ mình muốn, loại cảm giác này cũng khá tốt. Ít nhất, hắn không cần mỗi ngày lãng phí thời gian, tìm tòi đồ vật trong đống rác to tướng kia.
Bành Diệc Hàn chỉ mới dọn đến đây hai tuần, Lâm Tịch Hải liền cảm thấy được, cuộc sống của hắn lập tức trở nên”Phương tiện”hơn, “Phương tiện”đến nỗi làm cho hắn sắp rơi lệ.
“Ngươi đang nấu canh sao?”
Mới bước vào phòng khách, Lâm Tịch Hải đã nghe được hương thơm tràn ra từ phòng bếp.
“Ân, nhưng còn hơi nóng, ăn món khai vị trước đi.”
Bành Diệc Hàn tiếp nhận áo khoác cùng túi công văn từ tay hắn, đem cất ở một góc.
“Ngươi có muốn tắm rửa trước hay không? Tẩy rửa sạch sẽ ăn cơm thoải mái hơn.”
“Tốt.”
Lâm Tịch Hải tháo bỏ cà- vạt, đi vào phòng tắm.
Mở cửa phòng tắm, bên trong tỏa ra một làn sương mỏng màu trắng, còn bay ra mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng, xem ra tên khủng bố “Cuồng quét dọn”kia đã tấn công đến tận nơi đây rồi, thật không hiểu hắn lấy đâu ra lắm thời gian như vậy.
Chờ nước ấm ngập đầy bồn, Lâm Tịch Hải lấy muối ăn tẩm vào trong nước, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, nháy mắt dòng nước ấm áp gợn gợn vây quanh, cảm giác thoải mái này làm cho hắn phun ra một hơi thở dài
Thích a……
Hắn hoàn toàn có thể lý giải vì sao ở thời cổ đại nam nhân lại muốn có tam thê tứ thiếp. Ai lại không muốn được các bà xã hiền lành vây quanh, giờ cơm đến chỉ việc há mồm, cái gì cũng không cần làm, được hầu hạ thư thư phục phục, cũng giống hắn hiện tại.
Hắc hắc hắc……
Trên mặt Lâm Tịch Hải nhịn không được nên để lộ ra “Nụ cười – đãng”.
Lúc trước hắn quyết định thế này tuyệt đối chính xác, bạn cùng phòng của hắn vừa là đầu bếp, là nữ giúp việc và cũng là bà quản gia luôn, đi nơi nào tìm được người như Bành Diệc Hàn? Hắn thật là may mắn a!
Tắm hơn nửa giờ, Lâm Tịch Hải ngủ quên, thẳng đến khi bên ngoài phòng tắm truyền đến tiếng đập cửa om sòm, hắn mới thanh tỉnh lại, lau khô thân mình, lười biếng đi ra.
“Như thế nào tắm lâu như vậy? Ta còn nghĩ ngươi ngủ luôn ở trỏng rồi.”
Bành Diệc Hàn đứng chờ ở cửa, thấy hắn đi ra, khẩn trương hỏi han.
Lâm Tịch Hải rất thích tắm, hay ngâm mình đến mấy giờ liền, thậm chí có một lần ngủ quên bị sặc nước, từ đó về sau, Bành Diệc Hàn rất chú ý thời gian hắn tắm ( iu anh Hàn quá hà.Kím đâu ra người tốt như vậy nữa :-