Hnay còn tính là trung thu … Chap này ngày mai mới up nhưng tặng các nàng chúc các nàng trung thu vui vẻ
Mơ hồ cảm giác rằng tiếng đàn vẫn còn quanh quẩn đâu đây.
“Tuyệt diệu, thực sự là tuyệt diệu.”
Phong Tuyết Âm vẻ mặt mỉm cười, Phong Thanh Nhã cũng mỉm cười gật đầu: “Nếu như tỷ tỷ thích, sau này có hãy thường xuyên đến Hộ Quốc phủ nghe Viễn Trần đánh đàn.”
“Tài năng Hoa cô nương cũng làm Bổn cung vô cùng kinh ngạc, có thể cùng với Viễn Trần công tử cùng nhau so sánh, thật sự cũng không dễ dàng.” Phong Tuyết Âm tỏ vẻ vài phần tán thưởng.
Hoa Liễu khéo léo: “Hoàng Hậu thật sự là quá khen, nô tỳ làm sao xứng với cầm âm của Viễn Trần công tử.”
“Cầm kỹ không liên quan tới thân phận.” Viễn Trần ở một bên lạnh nhạt nói, “Cầm kỹ của cô nương xác thực chính là nhất lưu.”
“Đúng vậy, Hoa tỷ tỷ, ngươi cũng không nên khiêm tốn a .” Hậu Huyền cũng thêm vào vài câu.
Bên kia Lãnh Nguyệt Dao cùng với Thuần Vu San San cũng liên tiếp gật đầu, Thuần Vu Yử Thần còn nói: “Không hổ danh là đầu bài của Bách Hoa cung, cầm kỹ đúng là siêu quần.”
“Nô tỳ thật sự rất vinh hạn.” Âm thanh của Hoa mềm mại nhẹ nhàng, nam nhân nghe được xương cốt cứ như mềm đi ba phần.
Phong Tuyết Âm mỉm cười gật đầu, nàng chuyển hướng nhìn về phía Phong Thanh Nhã: “Bổn cung cũng vẫn nhớ rằng tiếng tiêu của Ly Ca công tử cũng không tồi, không bằng lại mời Hoa Liễu cô nương cùng voi Ly Ca tấu thêm một khúc nữa?”
Khóe môi Phong Thanh Nhã mỉm cười: “Đươc chứ, Ly Ca, ngươi có nghe thấy mệnh lệnh của Hoàng Hậu hay không? Mau mau cùng Hoa Liễu cô nương tấu một khúc.”
Mọi người đều nhìn về phía Ly Ca, vẻ mặt Ly Ca lạnh nhạt, Viễn Trần ngồi bên cạnh hắn hai hàng lông mày đã nhíu lại, trong mắt xẹt qua một tia sầu lo, hắn có chút nghiêng người: “Ly Ca, Hoàng Hậu nói ngươi nên tấu một khúc.”
Tóc mái của Ly Ca có chút quăn quăn giật giât. Hôm nay hắn mặc một thân vải thô màu xanh xám, nhưng như trước vẫn không dấu khí chất của hắn, cùng dung nhan tuấn mỹ , hắn trừng mắt nhìn Viễn Trần: “Ngươi không ngại kia thân phận của nàng là nữ tử phong trần , nhưng ta để ý. Ta sao lại có thể cùng với kỹ nữ đồng đài!”
“Ly Ca…” Viễn Trần nhíu chặt lông mày hơn nhưng hiện tại trong đôi mắt hắn có vài phần bất đắc dĩ.
Ngay lập tức, không khí vừa rồi mới được hòa hoãn một chút nay lại bịt kín một tầng băng sương, Ly ca.này so sánh với ta hắn còn biết phá hỏng không khí hơn a.
Giờ phút này, Hoa Liễu cũng thấy được hoàn cảnh. Nàng lập tức nói: “Không sai không sai, nô tỳ sao làm sao có thể cùng thiên hạ đệ nhất mỹ nam cùng đồng đài, huống chi nô tỳ cũng không biết thổi tiêu, Hoàng Hậu nương nương, xin thứ cho nô tỳ không thể cùng Ly Ca công tử hợp khúc .”
Phong Tuyết Âm có chút thay đổi thay đổi tư thế ngồi. Sắc mặt khẽ biến, nhưng cũng là nhiều hơn một phần êm dịu,nàng ôn nhu nhìn về phía Ly Ca, ta sửng sốt, từ trước đến nay ta chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của Phong Tuyết Âm, không nói khoa trương, thì đây chắn hẳn mới là ánh mắt dịu dàng nên có của một nữ nhân.
“Vậy xin mời Ly Ca công tử thổi một khúc tiêu vì bổn cung.”
Mọi người lại lần nữa nhìn về phía Ly Ca, Ly Ca cũng vẫn bất động, thậm chí không liếc mắt nhìn Phong Tuyết Âm, đây chính là hành vi cực kỳ bất kính. Hoàng Hậu nói với ngươi, ngươi lại tỏ thái độ, theo lẽ thường, tất nhiên là nên đêm đi trảm. Bỗng. Ta giống như đã nghĩ tới điều gì, nhưng cái ý nghĩ này lại bị một thân đầy hàn khí của Ly Ca dọa biến mất, Ly Ca lại không thèm để ý đến Phong Tuyết Âm.
Vì vậy,không khí lại lần nữa trở nên tẻ ngắt. Mọi người đều thập phần xấu hổ. Người duy nhất không thay đổi chính là Nam Cung Thu Nguyệt và Phong Thanh Nhã. Mà thái độ của SỞ Dực cũng rất kỳ quái, hắn không có lo lắng thúc giục Ly Ca, mà là bộ dạng phục tùng nhẹ nhàng thưởng trà ,giống như đang chờ đợi trò gì hay ho.
Viễn Trần ngồi bên cạnh Ly Ca hắn mọi ngày vẫn có thái độ vô cùng điềm tình nay lại trở nên lo lắng, hắn có như không huých nhẹ Ly Ca. Dù sao hai người cũng là bạn tốt, khó tránh khỏi không lo lắng thay cho Ly Ca.
Hoa Liễu thấy không khí trầm xuống, đột nhiên vô trán cả mình: “Ai nha nha, ta làm sao mà lại có thể quên, Hi Dương .”
Gì đây? Sao lại gọi ta, ta nghi hoặc nhìn lại Hoa Liễu. Nàng nhìn ta nháy nháy mắt: “Ngươi còn không mau thả con tép, bắt con tôm đi.”
A ta đã hiểu rõ ý tứ của Hoa Liễu, đây là muốn ta lên giúp thay đổi không khí. Nếu như Ly Ca không thể chịu đươc tạp âm ta gây nên, sau đó ngứa nghề sẽ thổi một đoạn. Này phương pháp nói không chừng có thể được đi. Nói thật một điều chính là, những người đang ngôi bên kia thực sự là ta nhìn thấy vô cùng ngứa mắt, vậy thì ta sẽ dùng tạp âm để cho các ngươi thưởng thức một phen.=.=
Ta từ trong tay nhạc công nhận lấy cây tiêu vội vã tiến lên. Hoa Liễu ở một bên cười nói: “Đây chính là cô nương mới ở Bách Hoa cung của chúng ta, nàng đang học thổi tiêu. Hi Dương , vị trên kia chính là người nổi danh trong kinh thành của chúng ta, ngươi còn không mau lên thổi một khúc, để cho công tử chỉ giáo cho ngươi một phen?”
“Vâng” ta có chút khẩn trương, phần khẩn trương này là bởi vì từ tầm mắt của mọi người, Phong Tuyết Âm, Phong Thanh Nhã, Nam Cung Thu Nguyệt, Hậu Huyền và Viễn Trần , Thuần Vu Tử Thần ,Thuần Vu San San, còn có Lãnh Nguyệt Dao, nếu như để cho bọn họ nhận ra ta, thì thực sự là toi đời.
Ta ngồi chồm hỗm trên đài, Hoa Liễu nhìn vào mắt ta, giống như cho ta thêm can đảm. Ta mặt hướng Phong Tuyết Âm, đem chiếc tiêu đên gần môi hướng Ly Ca cúi chào, vẻ mặt thật là khiêm tốn thỉnh giáo, “Xin Ly ca công tử thỉnh giáo.”
Ly ca vẫn thờ ơ, ta quay người lại bắt đầu thôi, khúc ta luyện gần đây nhất 《 đầy vườn sắc xuân 》. Ta cố ý thổi từng hơi đứt quãng, giống như là nữ tử nưc nở, lúc lại giống như quỷ hồn đang lê thê sướt mướt, còn thêm vào vài âm rõ dài, giống như sói tru, trong nháy mắt, độ ấm đột nhiên hạ xuống, tất cả mọi người nhăn mi lại. Suýt nữa thì bật cười, ta đang cực lực làm lại không khí đó chứ.
Thôi thôi, một giọng cười vang lên, tất cả mọi người đều bật cừơi. Ta nhìn trộm nhìn Ly Ca, sắc mặt Ly Ca đen xì, thậm chí còn nhiều hơn một phân tức giận, giống như hắn đang muốn nói hồ nháo, quả thực chính hồ nháo. Sát khí trên người hắn giống như muốn đem ta bầm thây vạn đoạn, dẫm nát dưới chân, cái này mà là thổi tiêu sao! Đứng có dùng cái tài nghệ sứt vẹo này của ngươi để chà đạp một khúc nhạc đẹp như thế nữa !
Đột nhiên, Hoa Liễu đụng dụng ta: “Ngươi muốn chết a! Nếu ngươi muốn chết thì chết một mình thôi ta không muốn! Thổi cho tốt vào!”
Ta liền từ âm điệu gà mờ liền thay đổi, đổi khúc 《 quân cảng dạ 》. Mặc dù ta cùng với Ly Ca tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng ta biết hắn vô cũng yêu thích âm luật, chỉ cần là khúc nhạc hắn chưa từng nghe qua, hơn nữa nếu là một khúc nhạc hay, đều sẽ khiến hắn có hứng thú. Giống như lúc đầu ta dậy Viễn Trần khúc 《 tiếu ngạo giang hồ 》, hắn chính là bị khúc《 tiếu ngạo giang hồ 》 hấp dẫn mà đến.
Thổi khúc《 quân cảng dạ 》 chỗ tốt của khúc nhạc này chính là ôn nhu, sự yên lặng, làn điệu cũng mang theo gió xuân nhẹ nhàng, rất dễ dàng bị cho rằng đây là một khúc nhac địa phương nào đó, cũng sẽ khiến cho người khác chú ý.
Những người khác đồng dạng chuyển sang vẻ mặt thưởng thức, Ly Ca nhìn lại ta, đôi mắt của hắn mang theo tia buồn bưc, khúc nhạc hay như vậy mà ta thổi vô cùng hữu khí vô lực, như là muốn tắt thở giống như An Hồn khúc.
Hắn chậm rãi cầm lên ngân tiêu của mình, cùng hòa vào tiếng tiêu của ta mà lên, ta dừng lại, cười nhìn, hắn chỉ cần nghe một lần, đã có thể đem khúc. 《 quân cảng dạ 》thổi ra, dưới tiếng tiêu của hắn có thể làm cho người ta tâm bình khí hòa, vừa lúc cùng với tiếng đàn rung động lòng người vừa rồi của Viễn Trần là đối lập.
Mềm nhẹ như gió biển, mềm nhẹ như sóng biển, nhàn nhạt như ánh trăng, như những ngôi sao trên trời, bóng dáng kia ngồi trên xe lăn, lẳng lặng nhìn bầu trời, nước như dưới xe lăn của hắn nhẹ nhàng chập chùng vỗ, hắn chậm rãi nhắm lại đôi mắt to sáng ngời, vẻ mặt trở nên bình thản, đôi môi mỏng nhẹ nở nụ cười nhạt, giống như tiến vào giấc mộng đẹp.
Tiếng tiêu dần dần ngưng, Phong Tuyết Âm lập tức lên tiếng: “Tiếng tiêu của Ly ca công tử thật là âm thanh tuyệt diệu nhất mà bổn cung từng nghe…”
Ly Ca chậm rãi mở mắt, đôi mắt sáng ngời nhìn vào ta, hắn không có cảm kích lời ca ngợi Phong Tuyết Âm, mà là bĩnh tĩnh hỏi ta: “Khúc này tên là gì?”
“Thưa công tử, khúc này là 《 Vịnh Dạ Nguyệt 》.”
Ly ca gật đầu. Viễn Trần ở một bên nhẹ nhàng nhắc nhở: “Ly ca, Hoàng Hậu đang nói chuyện với ngươi.” Lập tức, hàn khí trên người Ly Ca xuất hiện, lạnh lùng nói: “Ta mệt mỏi.” Nói xong, hắn liền đẩy xe lăn xoay người.
Nhìn trộm nhìn Phong Tuyết âm, lại không nghĩ rằng trên mặt của nàng chút nào không có sinh khí vẻ, ngược lại là một phân ân cần: “Đã như vầy, Thanh Nhã, để người đưa Ly Ca công tử trở về phòng đi.”
“Được thôi. Tiểu Nhược, đưa Ly Ca công tử trở về phòng.”
Kỳ quái, rất kỳ quái, nhưng mà kỳ quái ở chỗ nào cơ chứ.
“Khúc nhạc này của ngươi không tệ nha.” Hoa Liễu mềm nhũn tựa vào trên người của ta, “Nghe tiếng tiêu cũng rất dễ nghe, hôm nào ngươi dạy lại cho ta.”
Ta nhíu mi: “Như vậy phải nộp học phí a.”
Hoa Liễu nhẹ nhàng cắn ta một phen. Sau đó lão quản gia đột nhiên đi tới, trong tay cầm một khay nỏ, bên trên là bạc trắng bóng, Hoa Liễu liền ra mặt, sau đó tiếp nhận, lôi kéo ta khom lưng: “Tạ ơn Hoàng Hậu ban thưởng, Tạ ơn phu nhân ban thưởng.”
Phong Tuyết Âm đứng lên: “Sắc trời cũng đã không còn sớm, Bổn cung cũng cần phải trở về.”
Tất cả mọi người lập tức đứng dậy, ta cùng Hoa Liễu vẫn một mực cúi lưng.
“Cung tiễn Hoàng hậu nương nương hồi cung, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Phong Tuyết Âm nghênh ngang rời đi.
Lão quản gia đúng chúng ta phẩy phẩy tay áo: ” Tất cả các ngươi cũng quay về đi.”
“Dạ!” Hoa Liễu thật vui vẻ đứng dậy), lúc này phia bên trên mọi người cũng nhao nhao cúi chào.
Thuần Vu Tử Thần, Thuần Vu San San: “Hộ quốc phu nhân, xin cáo từ.”
Lãnh Nguyệt Dao: “Thanh Nhã, rảnh đến Lãnh phủ chơi với ta, ta rất buồn.”
Phong Thanh Nhã: “Được.”
Một nhà Thuần Vu rời đi. Có người đẩy ta một cái: “Mau nhìn kìa, Thuần Vu Đại công tử đang nhìn ngươi đó.”
Ta ngoái đầu nhìn lại, Thuần Vu Tử Thần có chút lúng túng, lập tức thu hồi lại ánh mắt, Thuần Vu San San bên cạnh đưa mắt nhìn ta, khóe môi mang theo một tia cười xấu xa, lại cùng Thuần Vu Tử Thần nói gì đó, vẻ mặt của Thuần Vu Tử Thần chuyển sang kinh ngạc, nhưng sau đó không biết lại cùng San San nói , vẻ mặt trêu chọc của San San cung biến mất, sau đó lại là nghi hoặc nhìn về phía ta. Bọn họ là làm sao vậy?