Bát Phú Lâm Môn

quyển 2 chương 22: đỉnh đầu tráng lệ lệ tiểu hồng mạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta từ từ mở tờ giấy Nam Cung Thần đưa, mặt trên tờ giấy hiện lên dòng chữ thanh nhã ,aiz những văn tự này đối với ta mà nói thì chỉ giống như là giun thôi.

“Xem không hiểu.” Ta đưa trả lại cho Nam Cung Thu Nguyệt ,Nam Cung Thu Nguyệt cười thu hồi lại, bàn tay hắn mạnh mẽ cầm lại bàn tay của ta: “Tay của người tại sao vẫn con lạnh như vậy?”

“Ân.” Ta rút tay về bỏ lại vào trong chăn, hắn lại thở dài: “Không bằng như vậy,bây giờ ta phong bế lại huyệt đạo của người, niêm phong lại một số nội lực, để phòng ngừa người tẩu hỏa nhập ma, nguy hiểm cho tính mạng.”

“Được, tùy ngươi. Nhưng, kia mảnh giấy kia viết cái gì vậy?”

Một tia kinh ngạc xẹt qua mặt của Nam Cung Thu Nguyệt , hắn chăm chú nhìn vào gương mặt của ta: “Ngươi… Không phải là giả bộ xem không hiểu?”

Ta xoay người nhìn hắn: “Không phải là ta nói dối. Những chữ này thật sự là ta xem không hiểu.” Đừng có nói là cổ văn, cho dù là giản thể, lúc trước các lãnh đạo viết chữ uốn lượn thế này ta xem còn không hiểu ,cái trình độ kia, mỗi từ mỗi chữ này đều là đẳng cấp khác hẳn.

“Ha hả ha hả.” Nam Cung Thu Nguyệt cúi đầu cười, ta buồn bực đánh hắn một cái: “Đừng cười, mau nói đi.”

“Được.” Hắn mở tờ giấy ra, “Ngày mai giờ Thìn gặp.”

Nam Cung Thần nhìn chăm chú vào ta, không có nói tiếp.

“Xong?”

“Ân, đã xong.”

“Không đầu không đuôi như vậy là có ý từ gì?”

“Thê chủ, chim bồ câu này là từ Lãnh gia bay tới viện của Thuần Vu San San.” Nam Cung Thần vẻ mặt vẫn bình thản như trước, nhưng trong mắt lại mang ra thâm ý.

Ta lập tức sửng sốt, Nam Cung Thu Nguyệt nhướng mày: “Như vậy cho nên chuyện này ta mới không biết phải nói cho nàng (nàng ở đây chỉ PTN trong thân thể Tiểu Cưu) như thế nào, ngươi cảm thấy là ta nên nói như thế nào?”

Thở sâu một cái, cầm mảnh giấy trên tay của Nam Cung Thu Nguyệt lại, xé nát, rồi lại để lại vào trong tay hắn: “Chuyện này xảy ra đã bao lâu?”

“Từ lần trước bốn người chúng ta đi dạo phố về thì bắt đầu.”

“Được, thành bạn qua thư à . Cái gì cũng đừng nói, ta sẽ tự xử lý.”

“Người định xử lý như thế nào?”

“Dù sao ta tự có phương pháp của ta.”

“Cần ta hỗ trợ hay không?”

“Không cần.”

“Thê chủ vì sao không lợi dụng chuyện này? Thật ra cho Thuần Vu San San làm đầu bếp cho tiệc của Cổ Minh Khải chăc chắn là chủ ý của Hoàng Hậu.”

“Mượn cơ hội này thu dọn Thuần Vu San San?”

“Ừ.” Nam Cung Thu Nguyệt vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Cho nên Thu Nguyệt cũng nghĩ được đây là một cơ hội tốt.”

“Cơ hội tốt?” Ta nhìn Nam Cung Thu Nguyệt , Nam Cung Thu Nguyệt nhìn ta, bốn mắt nhìn nhau, nhìn nhau thật lâu , “Ta không muốn!” Ta bỏ cuộc dời tầm mắt qua một bên , không đồng ý cách mà Nam Cung Thu Nguyệt bắt buộc ta.

“Tại sao?”

“Ta thích hắn.”

Rõ ràng cảm giác được thân thể của Nam Cung Thu Nguyệt ngẩn ra,vẻ mặt bình thản ngày thường ngưng trọng lại, đột nhiên, hắn giữ chặt cánh tay của ta : “Ngươi không thể!”

“Ta thích đồ ăn hắn làm!” Ta giật lại cánh tay của ta, “Thích có rất nhiều loại, ta đây là thưởng thức hắn, không có đồ ăn của hắn ta sẽ sống không nổi! Hơn nữa, thu dọn họ Thuần Vu San San, Hiên Viên Dật Phi còn có thể phái thêm người khác đến, hắn chỉ cần hạ một đạo thánh chỉ tứ hôn khác, không chừng ta lại phải lấy thêm một Thuần Vu Ất hay Thuần Vu Bính nào nữa đó .Bộ dạng của Thuần Vu San San trông cũng dễ nhìn, làm đồ ăn lại ngon, hiện tại chúng ta lại hiểu biết tính cách của hắn, cớ sao lại phải tìm thêm cho chúng ta một địch nhân khác?”

Nam Cung Thu Nguyệt lẳng lặng nghe, gương mặt của hắn dịu lại trong màn đêm dần buông xuống giống như một đạo kim quang.

Ta thu hồi ánh mắt, ôm lấy đầu gối của chính mình : “Dù sao nếu như là chuyện hãm hại Thuần Vu Thu Nguyệt , ta sẽ không đồng ý.”

Sau đó, một mảnh trầm mặc, ta nghiêng mặt nhìn vào bên trong tường, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng của ta và Nam Cung Thu Nguyệt .

“Thu Nguyệt đã biết, là do ta đã quá vội vàng.”

“Vội vàng?” Ta quay đầu lại nhìn, “Ngươi vội vàng cái gì?”

Hắn thì đã nhìn về phía ngoài cửa: “Nàng đã trở về…”

“Nàng?”

Chỉ thấy dưới trời chiều chuẩn bị tối đen, có một cái bóng nhỏ bé đang chạy lại, hắn lao đi rất là bối rối, sau khi vào cửa còn bị bậc cửa làm suýt té ngã, mà ngay cả Tiểu Nhược, cũng không đuổi kịp cước bộ của hắn.

“Không có việc gì chứ! Ngươi không sao chứ!” Hắn vội vàng chạy đến trước giường của ta , bò lên trên giường, cẩn thận bắt mạch xem xét cánh tay của ta, tay, thân thể, vẫn còn vén chăn lên kiểm tra chân của ta, ta không biết nói gì, nàng chăc là lo lắng cho thân thể của mình có điểm gì sơ suất.

Trong lúc vô tình nhìn thấy Nam Cung Thu Nguyệt không biết khi nào đã quay người đi, hắn đưa lưng về phía chúng ta ngồi, màu vàng sáng rỡ của hoàng hôn bao vây lấy hắn, hạt bui li ti bay bay xung quanh hắn làm cho hắn trở nên mông lung.

“Không có việc gì là tốt rồi, là tốt rồi…” Tiểu Cửu ôm lấy thân thể của ta, chôn mặt vào trước ngực của ta, mặc dù nơi đó không lớn lắm. . . .

“Ta… Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận động tới nội lực, kết quả không biết khống chế thế nào cho tốt, cho nên…”

“Thu Nguyệt !” Tiểu Cửu lúc này hô một tiếng, bóng lưng Nam Cung Thu Nguyệt lướt qua một tia chần chờ cuối cùng mới xoay người, ta đã ăn mặc chỉnh tề .

“Không phải ta đã nói là ngươi dậy cho nàng vận khí sao!” Tiểu Cửu chỉ vào chóp mũi của Nam Cung Thu Nguyệt , Nam Cung Thu Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu: “Thanh Nhã, ngươi như thế nào lại càng ngày càng xúc động giống như nàng vậy , ngươi quên rồi sao, cách vận khí không phải là một hai năm có thể thông thạo, dục tốc tắc bất đạt.”

“Đúng a, ta sao lại quên được, ta chỉ biết là ta có nội lực…” Tiểu Cửu mất mát ngồi ở trên đùi của ta, ta an ủi vỗ vỗ phía sau lưng của hắn: “Yên tâm,Thu Nguyệt có nói, đem các huyệt đạo của ta phong bế lại, như vậy chân khí cũng sẽ không chạy loạn.”

“Hô…” Tiểu Cửu yên tâm cười, “Cũng vẫn là Thu Nguyệt suy nghĩ chu đáo.”

“Thê chủ…” Trước cửa truyền đến một tiếng la quỷ mị, mọi người nhìn ra cửa , thì ra là Tiểu Nhược, nàng dựa vào cửa thở phì phò, “Thê chủ… Không có, không có việc gì chứ…”

Mọi người cùng nhau nhìn về phía Tiểu Nhược, đều bật cười, làm cho vẻ mặt của Tiểu Nhược khó hiểu.

Màu vàng của trời chiều dần dần thu hồi, màn đêm lập tức lặng lẽ phủ xuống.

Đối với Thuần Vu San San, ta là có tâm tư, ta là thực sự thích đồ ăn hắn làm, lấy được hắn thật ra ta cũng có chút tâm . Đương nhiên là ta đem hắn trở thành bạn tốt, cho nên lúc Nam Cung Thần đưa cho ta mảnh giấy đó, ta một mực phản ứng muốn giấu diếm chuyện này với Phong Thanh Nhã.

Không phải là ta không muốn thành toàn cho Thuần Vu San San và Lãnh Nguyệt Dao, mà là ta không thể chấp nhận được phương pháp hãm hại người như vậy, nếu như Thuần Vu San San bị rời Hộ Quốc phủ như vậy cũng bị gọi là hồng hạnh vượt tường a…Ách, không, như vậy là hắn mang tiếng cho ta đội nón xanh như vậy, một thân dính vết nhơ lại không chỗ giải oan, hắn chắc chắn là không cam lòng, như vậy có mặt mũi nào mà di lấy Lãnh Nguyệt Dao?

Cho dù đổi lại, là Lãnh Nguyệt Dao lấy hắn, thì chắc hắn cũng chỉ là một thị lang mà thôi.

Ta không muốn Thuần Vu San San mà lại chịu cảnh đó, như vậy ta sẽ đau lòng.

Chút bất tri bất giác, đi vào một lối đi bằng đá xếp ngay ngắn. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống lối đi chỉ hiện lên một bóng người của ta. Ta không có cho Nam Cung Thu Nguyệt đi theo, những lúc này, có thể ở một mình vẫn là tốt nhất.

Trong Hộ quốc phủ trừ viện của Viễn Trần ra, ta chưa từng đi qua viện của những người khác, cho nên khi bước đi ở trên con đường này,trong lòng cũng mang theo một tia khẩn trương.

“Hô… Hô…” Vừa đi một vừa hít sâu, càng bước cảm giác càng vắng vẻ,aaa thật sự là nghiệp chướng mà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio