Bách Hoa cung người đến người đi, tiếng cười không ngừng. Ta cùng Hoa Liễu đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên yên tĩnh lại. Hoa Liễu buồn bực: “Tại sao lại đột nhiên yên tĩnh như vậy.”
“Ân? Đèn cũng tắt .” Chính xác mà nói là đèn bên ngoài đều tắt , chỉ còn những ngọn đèn từ trong những phòng bao hắt ra nhè nhè,
“Đây là do ta thu xếp, Tiểu Huyền nhà ngươi sắp xuất hiện đó.”
“Phải không?” Mọi người cùng nhau ngẩng cổ mà nhìn, từ trong góc võ đài , một nam nhân mặc áo bào màu trắng đi lên, bạch sắc trường bào mang theo có chút trong sáng, đi lại nhanh nhẹn như gió, áo ngoài để tùy ý, nhưng hiện rõ đường cong mạnh mẽ của nam nhân.
Mái tóc dài buông thả phía sau, chỉ lấy dây buộc tóc buôc qua loa lỏng lẻo, toàn thân hắn cao thấp không có nửa điểm tạp sắc.
“Đây là cảm giác của ta đối với Tiểu Huyền , một nam hài trong sáng, thật sự là làm cho người ta phải hâm mộ sự trong sáng đó, ánh mắt của hắn không có bị ô nhiễm bởi hồng trần vô cùng trong suốt.”
Ta nghĩ mà muốn ọe “Thôi đi, hắn có mà tự luyến đó .”
“Đó là khiêm tốn.”
Vuốt cuốt cái trán, tình nhân trong mắt đều là Tây Thi, khuyết điểm đều coi là ưu điểm.
Bên ngoài một khoảng im lặng, Hậu Huyền ngơ ngác cầm kiếm đứng ở giữa khán đài , nhìn hắn hình như rất bất an .Đôi mắt hắc bạch phân minh đưa lướt lên xuống liên tục, giống như đang tìm kiếm một ai đó
“Như thế này là không được đâu nha.” Hoa Liễu không vui mân mê cái miệng nhỏ nhắn, “Khách ở đây mà không vỗ tay khen ngợi là không được tính đâu đó.”
“Ngươi thật đúng là phiền mà.”
“Đó là đương nhiên, đánh cuộc cùng với Hộ Quốc phu nhân mà, yêu cầu đương nhiên phải cao.”
Ta chỉ cây cầm: “Vậy ngươi đàn đi nha.”
Ánh mắt của Hoa Liễu tự nhiên hiểu rõ lời nói của ta: “Được, nghe lời ngươi.”
Ta liền vén lên rèm, tiếng đàn cũng vang lên. Ánh mắt của Hậu Huyền liên hướng đến bên ta, ta giơ cái quạt tròn lên, làm ra một động tác Thái Cực quyền, lập tức hắn cũng tự động múa theo. Kiếm quang như tuyết. Bóng dáng như gió, Phong Tuyết trong cùng một lúc , theo đó là bộ dáng ngạo nghễ khí khái cua Hậu Huyền.
Ha ha ha, tiểu Huyền Huyền của chúng ta thật là đẹp mắt nha.
Đột nhiên, từ không trung một nữ tử xuất hiện, Hoa Liễu không rõ nghi hoặc: “Kỳ quái, nữ nhân kia là ai?”
Điều kỳ quái trong lúc đó là, hai người trên đài ở trong tiếng đàn lại múa kiếm uyên ương . Chẳng qua là uyên ương kiêm này lại không hề có một chút tình ý nào trong đó, mà là hiển hiện sát khí, hai người này lại có ý niệm này, nhưng đúng là chiêu thức cùng dung nhập vào điệu nhảy,điều này chưa bao giờ khách nhân ở tại Lạc Hoa cung được xem cho nên mọi người đều đứng lên hết vỗ tay, vẻ mặt kinh ngạc không thôi.
Những ngọn đèn dầu lại lần nữa châm lên, cả đại đường lập tức sáng như ban ngày.
Đột nhiên, Hậu Huyền phi thân hướng ta chạy đến, theo sát hắn chính là nữ nhân kia, nàng giống như là đang truy đuổi hắn. Hậu Huyền trốn được vào phía sau lưng của ta : “Thê chủ cứu ta!”
“Cứu ngươi? !” Trong mắt ta hiện tại chỉ có thanh kiếm kia mà thôi nha, nó sắp đâm thẳng vào ta rồi đây, không kịp nghĩ nhiều liền giơ lên quạt trong trong tay , bởi vì quá khẩn trương, trong cơ thể xuất hiện cổ nhiệt lưu thẳng hướng lên ngực . Theo cánh tay ngăn trở xung lượng kia từ trên cao xuống, quạt tròn hất xuống phía dưới, đem cổ lực lượng kia hóa giải lập tức, lực lượng kia cũng không mạnh, ta có thể cảm giác được là như vậy , cho nên khi xoay người một cái cuối cùng, bản thân tự động sử dụng tay trái chế trụ cánh tay đang cầm kiếm kia, tất cả động tác giống như nước chảy vô cùng trót lọt.Xử sự liền mạch lưu loát.
“Ai!” Âm thanh lạnh lùng vang lên, ta bỗng chợt tỉnh lại thanh âm đó chính là từ ta phát ra nha, ta liền buông tay nàng ra , thấy rõ được bộ dáng của nàng, dung nhan dị thường trong trẻo lạnh lùng , đứng ở trước mặt của ta nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh giống như một tòa băng sơn, ánh mắt đen nhánh, hắc bạch phân minh trong suốt như sơn tuyền.
“Hàn Tư Ức. Hàn Tư Ức.” Hậu Huyền thì thầm vào tai của ta, ta ôm quyền: “Thì ra là Hàn cô nương, xin hỏi cớ vì gì ? Ngươi lại truy kích Hậu Huyền?”
“Nghe thấy không có nghe thấy không, mỹ nhân kia hóa ra là tam thị của Hộ Quốc phu nhân na.” Bên ngoài truyền đến từng thanh âm bàn tán.
“Ta đã nói mà mỹ nhân kia trông có vào phần quen mắt nha.”
“Hộ Quốc phu nhân thật đúng là biết hưởng tình thú a, gọi thị lang đến Bách Hoa cung nhảy múa.”
“Ngươi không biết hay sao? Cả nước này ai cũng biết hộ quốc phu nhân Phong Thanh Nhã tối ngày chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, ngươi nhìn nàng như vậy a, nàng vừa mới thả tự do cho Thuần Vu San San, ngay lập tức liền sủng ái người khác ,mà vị này hình như là vẫn còn chưa cưới vào cửa đâu nha.”
“Ta xem qua, nhìn vị tiểu mỹ nhân trốn ở phía sau nàng kia, nhìn đã biết được Hộ quốc phu nhân lại mới bắt được tiểu mỹ nam trắng trẻo như vậy.”
“Thật sự là lợi hại.”
Đột nhiên, Hàn Tư Ức bổ kiếm về một bên, , ngay lập tức sượt qua mang tai một nam nhân mặc y phục màu tối , nàng gằn giọng: “Nói thêm một câu nữa ,chết ”
Lúc này, tên nam nhân vừa mới lỡ lời liền hoảng hốt, lập tức lủi về phòng bao của mình, Hoa Liễu nhìn tình hình này liền lập tức hô to: “Tấu nhạc a, các ngươi còn ngơ ngác cái gì nữa?”
Âm nhạc lập tức được tấu lên, một loạt vũ nương đẹp đẽ vội vã trên đài hiến vũ !
Ánh mắt của Hàn Tư Ức lạnh lùng nhìn ta: “Ngươi đã thu Hậu Huyền rồi, ngươi cũng nên tu tâm dưỡng tính chứ, hắn là đường đường là Võ Lâm thiếu minh chủ, há lại có thể bị ngươi đùa bỡn, trêu chọc như thế!”
Đùa bỡn? Trêu chọc!
“Đi vào rồi nói, đi vào rồi nói.” Hoa Liễu đem chúng ta đẩy mạnh vào gian phòng, Hậu Huyền túm lấy ống tay áo của ta: “Làm sao bây giờ? Ta vẫn còn chưa đánh lại được nàng.”
“Đừng có kéo áo ta chứ!” Ta giật lại ống tay áo, trừng mắt nhìn hắn , sau lại đối mặt với Hàn Tư Ức cười cười, “Hàn cô nương, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, hy vọng sẽ để lại cho nhau ấn tượng thật tốt.”
“Hừ! Nữ nhân bại hoại, Huyền , đi theo ta! Nàng sẽ không cho ngươi hạnh phúc được.” Hàn Tư Ức nói xong vẻ mặt dị thường nghiêm nghị.
Hậu Huyền lại bắt đầu ở phía sau túm lấy ống tay áo của ta, hắn thực sự làm cho ta phải bực mình mà, lúc này ta xoay người lại: “Ngươi không nên giống như một đứa trẻ chỉ biết trốn sau lưng của ta như vậy, đây là chuyện của ngươi, ngươi nên tự mình giải quyết cho tốt, ngươi đường đường là một nam nhân, chỗ ngươi nên đứng là ở trước mặt của ta, đối diện với Hàn Tư Ức , lớn tiếng nói cho nàng .” Ta không thích ngươi!”
“Như vậy cũng không tốt lắm nha.” Hậu Huyền nhăn lại mặt, “Mẫu thân phong hoa tuyệt đại của ta đã nói rằng không được để cho nữ hài tử thương tâm.”
“Ta cóc cần biết ngươi được dạy dỗ thế nào , đem mẫu thân của ngươi để qua một bên,đi! Tự mình giải quyết! Bằng không ta thề …. sẽ không bao giờ dạy ngươi Thái Cực Quyền nữa!”
Hậu Huyền cau mày nhìn ta, ta trợn mắt nhìn lại hắn, Hậu Huyền mới nhanh chóng đứng ở trước mặt Hàn Tư Ức, ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay chống nạnh: “Hàn Tư Ức mặc dù hiện tại ta đánh không lại ngươi, nhưng mà thê chủ sẽ dạy ta một võ công cái thế, ngươi chờ đó ! Nếu ngươi muốn thành thân với ta cũng phải chờ thê chủ hưu ta trước đã!”
Mẹ nó! Hắn gả cho ta từ bao giờ vậy. Tiểu tử này hiển nhiên là muốn kéo ta xuống nước. Ta đoán là cái tên tiểu tử này không hiểu được từ chối một người con gái phải nói như thế nào,hắn chỉ biết sử dụng quyền pháp võ công đánh cho tiểu cô nương nhà người ta chạy mất thôi, haiz cái phương pháp gì đây chứ.
“Huyền, ngươi đang nói mơ sao,ngươi căn bản vẫn chưa có gả cho Hộ Quốc phu nhân!” Hàn Tư Ức một mực nói, nàng hình như vô cùng để ý đến Hậu Huyền.
“Hả? Vẫn chưa có gả sao, không có gả, không có gả? Này, chuyện này a ,có sao đâu , thê chủ ta muốn thành thân , thê chủ, ngày mai chúng ta liền…”
“Cút! Cưới rồi còn muốn hưu thư, ngươi có phiền hay không a.” Ta rốt cục nhịn không được quát lên.
Mặc kệ hắn, phất tay áo liền quay người.
“Thê chủ!” Hậu Huyền lại kéo lại ống tay áo của ta, Hàn Tư Ức nhíu mi: “Huyền! Ngươi thà rằng đi theo người phụ nhân bại hoại cũng không nguyện ý theo ta!”
Bại hoại? Lại gọi là ta bại hoại! Cáu!
“Đủ rồi đấy! Hàn Tư Ức, ngươi dù sao cũng là một Cung Chủ ! Ta đường đường là Hộ Quốc Phu Nhân, ngươi không cảm thấy ở chỗ này giành giật một tên tự cao tự đại, cả đời hắn chỉ biết đến luyện võ không biết tình yêu là gì, chưa kể nữ nhân đối với hắn là vô cùng phiên phức, hắn thà cả đời chỉ làm bằng hữu với nam nhân! Ngươi đem hắn tranh đoạt về để làm gì? Cả ngày đối với một tên cả ngày chỉ biết có quyền pháp rồi kiếm pháp, cuộc sống như vậy có ý nghĩa không ?
Ít nhất là bản thân ta cảm thấy được là không có ý nghĩa, giữa ta cùng với hắn chỉ tồn tại một khế ước, là ta bảo vệ hắn khỏi sự theo đuổi của ngươi, Điều này chắc hẳn ngươi cũng không biết đúng chứ, cũng chả phải bộ dáng của hắn đẹp mắt một chút mà ta mới đem hắn thu vào trong phủ, mà là hắn đáp ứng cho ta ba việc, ta mới cố mà đem hắn theo, ngươi nhìn hắn xem, hắn vừa nhìn thấy ngươi bộ dáng đã bị dọa sợ như vậy, Vậy mà ngươi còn cố giành dật hắn, con mẹ nó thật là có ý tứ!”
Hàn Tư Ức nghe xong bộ dáng liền sửng sốt,gương mặt liền thoáng chốc sầu thảm hại, trong mắt lộ ra một tia đau thương. Trong lòng ta đột nhiên cảm thấy tội lỗi, ta đã thương tổn con tim non nớt của Hàn Tư Ức , ta không nên làm như thế. Ai, thật sự là họa là từ ở miệng mà ra, cũng trách bản thân mình cũng quá xúc động đi.