Trên tay nàng là bức thư được gửi đến từ Khinh Châu, góc trái phong giấy màu gỗ thông dưới ánh nắng mờ nhạt hiện ra ký hiệu Cửu Phượng mà Quân Dao vẫn có thói quen dùng để đánh dấu mật thư.
Đọc nội dung bên trong tâm can nàng lại càng kích động: " Tướng Quân phu nhân, địch quốc tập trung binh mã trong Hoang Vực Khinh Châu, phòng thủ kín kẽ khó lòng công phá, Hoàng Thượng nghe lời xằng tấu của gian thần nhiều lần gửi thư trách cứ Tướng Quân cố ý kéo dài không chịu tấn công, khiến lòng quân nao núng, lương thảo ngày càng tiêu tốn vô nghĩa, hạ chỉ nội trong năm ngày tới vẫn không mang tin thắng trận gửi về Lôi Thành sẽ giáng tội Thượng Quan Tướng Quân cùng tất cả binh sĩ tham chiến tại Khinh Châu.
Nếu phải công đánh e rằng địa hình hiểm trở của Hoang Vực làm khó binh sĩ, thương vong không thể ước tính dễ dàng, ngài ấy đưa ra hạ sách lấy thân làm mồi nhử.
Khi viết lá thư này Tống Từ hiểu rõ đã làm trái ý chủ nhân, nhưng không thể mặc Tướng Quân liều lĩnh tiến hành kế hoạch, Tống Từ bất tài không ngăn được quyết định của Tướng Quân, mong phu nhân hồi đáp khuyên ngăn Thượng Quan Tướng Quân tìm đối sách lưỡng toàn hơn."
Quân Dao hiểu dụng ý trong kế hoạch của Tinh Húc, hắn định đích thân dẫn đầu cánh tiên phong dụ địch ra ngoài, âm thầm cho Diệp Phó Tướng đi vòng theo đáy Hoang Vực đánh úp từ cửa sau khiến chúng bất ngờ, nhưng đường lui chỉ có một, đối phương lại am tường Hoang Vực, e là còn chưa kịp thực hiện kế hoạch bọn chúng đã đợi sẵn trong bóng tối một đao đoạt mạng, nước đi này thật quá nóng vội rồi.
Nàng gắt gao gọi tên thiếu nữ co người trước mặt:
" Bạch Ngữ Yên."
Nàng ta sợ hãi, né tránh đôi mắt hung dữ của Quân Dao, thấp giọng cúi đầu giải thích:
" Tỷ tỷ, muội biết nếu để tỷ nhìn thấy bức thư này sẽ lập tức rời Lôi Thành tiến thẳng huyện Khinh Châu tìm đến Hoang Vực, nhưng đó là nơi như thế nào chứ? Mảnh đất hoang vắng nằm ở rìa Khinh Châu ấy khô cằn, khắc nghiệt, chiến loạn không dứt.
Huống hồ đánh trận là chuyện của nam nhân sao có thể để một nữ tử tay chân yếu đuối như tỷ bất chấp tính mạng xông pha, nếu tỷ xảy ra mệnh hệ gì cha và cả muội phải làm sao?"
Quân Dao thở nặng nề, cơn thịnh nộ bị những lời này làm căng tức tại lồng ngực, không giải phóng được cũng chẳng thể nuốt trôi, đanh giọng hỏi nàng ta:
" Bức thư này gửi đến từ khi nào?"
Ngữ Yên mím chặt môi, kiên quyết khước từ câu hỏi của nàng, không có nhiều thời gian để nổi giận Quân Dao lập tức sai người chuẩn bị một con ngựa tốt, dù cho Ngữ Yên ra sức ngăn cản nàng vẫn quyết xông thẳng đến Khinh Châu.
Điều nàng quan tâm nhất bây giờ là Tinh Húc đã bắt đầu khởi động kế hoạch này hay chưa? Đến nay vẫn không nhận được thêm bức thư nào của Tống Từ liệu quân doanh có xảy ra chuyện gì không?
" Đan Quất, ngươi ở lại Bạch Phủ giúp ta trông chừng sức khỏe của cha, mặc dù bệnh tình đã thuyên giảm rất nhiều nhưng ta vẫn không hoàn toàn yên tâm, nếu có biến chuyển gì lập tức gửi thư đến Khinh Châu báo tin."
" Vâng, phu nhân."
Mặt đường sáng màu theo vó ngựa của nữ tử nổi lên trận cát mù, giữ chặt dây cương nàng dùng tốc lực nhanh nhất lao thẳng một hướng, Bạch Ngữ Yên đứng trước cổng lớn nhìn theo thân xích y dần dần bị khoảng cách xóa mờ, chờ đến khi Quân Dao khuất dạng Bạch Ngữ Yên vội vàng trở về phòng, viết một bức thư:
" Nhị Vương Gia, ta đã làm theo lời ngài giữ chân được đại tỷ hai hôm, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện, ta không ngăn cản được tỷ ấy.
Bạch Ngữ Yên."
Bồ câu đưa tin bay vút trên bầu trời, đáp xuống khung cửa sổ yên tĩnh trong Nhị Vương Phủ.
...----------------...
Hơn hai ngày trên yên ngựa không ngừng nghỉ cuối cùng nàng cũng đến được huyện Khinh Châu, Hắc Mã kiệt sức gục lại bên đường Quân Dao đành dựa vào sức mình vượt qua biển cát nóng của Hoang Vực.
Dấu tích hỗn chiến ngổn ngang dưới chân, mùi máu tanh tưởi dưới ánh mặt trời gắt gao như hỏa diệm xộc lên mũi, xung quanh cây cối cằn cỗi bị vó ngựa vùi dập xác xơ.
Gương mặt nữ nhân sững sờ, lẽ nào nàng đã đến trễ một bước, đi hết bãi điêu tàn này quân doanh của Thượng Quan Tinh Húc không còn xa, trên tháp canh một binh lính đứng gác nhìn xuống, trong trận bão cát mù mịt ngoài kia hắn nhìn thấy thân ảnh của một nữ nhân đang chống đỡ yếu ớt tiến dần về phía quân doanh, lấy làm lạ liền trở vào bẩm báo.
Tống Từ cùng Lăng Triệt Phó Tướng vội vàng ra đón:
" Mạt tướng tham kiến Tướng Quân phu nhân.
"
Ngay tầm mắt Tống Từ đôi hài đơn sắc và tà xích y bị cát bụi đường dài làm cho vấy bẩn, nàng nhìn một thể xung quanh tìm kiếm rồi hỏi hắn:
" Tướng Quân chàng ấy đâu?"
Tống Từ bất ổn thu ánh mắt xót xa khi nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của nàng, Lăng Phó Tướng biết không thể giấu nên thay hắn trả lời:
" Hồi phu nhân, kế hoạch tấn công Hoang Vực thất bại, Thượng Quan Tướng Quân bị trúng kế của địch đã mất tích gần một ngày rồi."
Quân Dao sớm đã đoán được kế hoạch này thất bại, nhưng lại không ngờ Tinh Húc luôn là người hành xử cẩn trọng sao có thể dễ dàng bị gian kế của kẻ địch dẫn dụ, nàng kích động hỏi:
" Đã cử người đi tìm chàng ấy chưa? Chàng ấy có bị thương không?"
" Hồi phu nhân, khi hai bên giao chiến trong lúc khinh suất Tướng Quân bị đánh lén trọng thương, đã cử người đi tìm nhưng vẫn chưa rõ tung tích."
Bạch Quân Dao tức giận đá mạnh vào kheo chân của Tống Từ khiến hắn khụy gối quỳ xuống, gắt giọng:
" Trước khi rời Lôi Thành ta luôn căn dặn ngươi phải để ý đến Tướng Quân, tại sao lại để chàng gặp nguy hiểm? Vì sao chỉ ngươi an toàn trở về?"
Tống Từ ôm quyền nghiến chặt hàm tự trách:
" Thuộc hạ có tội, đã không bảo vệ được Tướng Quân, xin chịu phạt."
Tống Từ là cánh tay đắc lực bên cạnh Tinh Húc, đâu chỉ dừng lại một thuộc hạ tâm phúc, đôi bên đối đãi với nhau bằng danh nghĩa chủ tớ nhưng tình cảm sớm đã khắn khít như huynh đệ, nàng hiểu Tinh Húc xảy ra chuyện Tống Từ cũng không hề mong muốn, điều quan trọng trước mắt phải nhanh chóng tìm được Tinh Húc trở về.
Hoang Vực khắc nghiệt, ngày nóng bức đến cháy da bỏng thịt nhưng vào đêm khí lạnh xâm lấn, đủ để một nam nhân khỏe mạnh đông cứng giữa chốn hoang vu, trên người hắn lại đang trọng thương, sâu nặng thế nào không biết được.
Nàng nghiêm giọng:
" Bỏ đi, tội của ngươi đợi xử lý sau, ta không cần biết bằng cách gì nhất định phải tìm được Tướng Quân trở về."
Nam nhân bên dưới dáng lưng thẳng tắp, ôm quyền nhận lệnh:
" Tống Từ tuân mệnh."
Lăng Phó Tướng trông nàng đã mệt mỏi, sai người sắp xếp lều lớn để nàng nghỉ ngơi, nhưng Quân Dao không muốn ngồi yên chờ đợi, Tinh Húc lâm nguy tim gan nàng như ngồi trên đống lửa sao còn có tâm tư hưởng thụ an nhàn.
" Lăng Phó Tướng phiền ngài giúp ta cử thêm một số người nhanh nhẹn tiếp tục tìm người.
Tống Từ.
"
" Có thuộc hạ."
Đột nhiên nàng khựng lại, liếc thấy một binh sĩ đang lom khom thay cỏ vào máng ngựa, dường như nàng cảm giác đã vô tình bắt gặp ánh mắt tò mò kia, khi bị phát hiện người đó nhanh chóng quay đầu giấu kỹ cử chỉ mờ ám của mình.
Có lẽ Quân Dao đã nắm chắc điều gì, khóe môi cong nhạt nhòa, nàng thoáng cái thu lại sự chú ý của mình tránh bứt dây động rừng.
Nội tâm nữ nhân xuất hiện âm thanh kiêu ngạo:
" Tìm được ngươi rồi."
Tống Từ ôm quyền đứng đối diện nàng đợi lệnh, thấy Quân Dao không nói thêm gì hắn khéo léo gọi:
" Phu nhân, thuộc hạ cùng người đi tìm Tướng Quân."
Quân Dao điềm tĩnh, bước lên gần Tống Từ thấp giọng:
" Không, ngươi còn có việc khác phải làm."
Hắn nhìn theo ánh mắt ám thị của nàng vào người đứng bên chuồng ngựa, kinh nghiệm bên cạnh Tinh Húc nhiều năm sớm đã dạy cho hắn kỹ năng nhìn sắc mặt hiểu ra được dụng ý của chủ nhân, Tống Từ kính cẩn:
" Thuộc hạ tuân mệnh.".