Một ngày trong tiết trời rét mướt, Tinh Húc dẫn nàng đến mảnh đất Vân Phong, quê nhà của dòng dõi Thượng Quan gia.
Biệt phủ trải rộng giữa cánh rừng đào rực rỡ, tứ bề núi non xanh ngát hữu tình.
Hắn nói với nàng: Chờ sau khi gió lặng trời trong, Lôi Quốc trở lại những tháng ngày phồn thịnh, nơi nơi bá tánh an cư lạc nghiệp thì chúng ta sẽ về lại quê nhà, sống một cuộc sống thong dong, tự tại.
Quân Dao không dám gật đầu, chỉ thẹn thùng nhìn vào mắt hắn.
Bởi nàng biết rõ nỗi chướng ngại trong lòng Tinh Húc vẫn còn, một ngày thù hận chưa trả lòng người chưa an.
Quân Dao luồn ngón tay mình vào kẻ tay hắn, trong gió đông heo hút bàn tay gầy guộc kia đã lạnh lẽo từ lâu.
Hắn quay sang nhìn nàng, chăm chú lắng nghe từng lời Quân Dao nói:
" Bất luận sau này xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ cùng chàng gánh vác, sống làm đôi phu thê trần tục viên mãn đến đầu bạc răng long, chết làm đôi phu thê âm ti hạnh phúc, mãi mãi cũng không thể phân li."
Hắn nhàn nhạt cong môi, ôm lấy vai nàng vào bờ ngực vững chãi của mình.
Nán lại biệt phủ khá lâu, khi hai người quyết định trở về thì cũng là lúc mặt trăng đã lên cao.
Tuấn mã ung dung giẫm lên con đường đất tối màu, vượt qua đêm đen đến một bãi đất trống.
Những ngọn cỏ lau thi nhau vũ khúc theo cơn gió dập dờn hiện ra trước mắt nàng, trong khí tiết hanh khô lành lạnh mùi hương thoang thoảng mang theo chút bùn đất thổi bay khắp nơi, khiến người ta đắm chìm trong cảm giác thanh tao dễ chịu.
Ngồi trên yên ngựa, Quân Dao nhìn thấy phía xa xa bóng cây to lớn xõa tán ôm trọn một vùng hoang dại, bên dưới lập lòe phiêu lượn những ánh đèn xanh rực rỡ, nàng mỉm môi cười vui như đứa trẻ:
" Là đom đóm."
Tinh Húc chiều theo, nhìn về hướng Quân Dao chỉ tay.
Nàng liền xuống ngựa:
" Tinh Húc, chúng ta sang đó một chút đi."
Hắn ngạc nhiên, cảnh đẹp trong mắt nàng chợt hằn rõ trên đồng tử bất an của Tinh Húc, nam nhân nín lặng thất thần: Sao lại là nơi này?
" Tinh Húc, chàng làm sao vậy?"
Mãi không thấy hắn phản ứng, nàng khẽ khàng níu cánh tay y lay gọi.
Trầm mặc hồi lâu Tinh Húc mới chịu nói ra:
" Năm đó sau khi phụ thân qua đời chưa được bao lâu, mẫu thân đã đặc biệt dẫn ta về lại quê nhà, ta còn nhớ rất rõ ngày hôm ấy bầu trời Vân Phong cao xanh tuyệt mỹ, bà nói với ta nơi đây là nơi phụ thân cùng người lần đầu gặp mặt nhau.
Người đời vẫn nói tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu nghìn năm mới chung chăn gối, vừa nhìn thấy nhau hai kẻ hữu tình đã vương nỗi tương tư."
Quân Dao ngoan ngoãn đứng cạnh hắn, ngẩn ngơ nghe âm giọng trầm ấm đó như làn nước mát chảy vào tai mình.
" Trong một kiếp ngắn ngủi của đời người, điều khiến mẫu thân hạnh phúc nhất đó chính là được gả cho người mình yêu và người đó cũng yêu mình.
Bà từng thầm khấn nguyện với thần minh, nếu có kiếp sau vẫn mong gặp lại phụ thân, cùng người đời đời kiếp kiếp day dưa không dứt.
Ta khi ấy còn quá nhỏ để hiểu hết những lời thâm thúy này, chỉ cảm thấy khi mẫu thân nhắc về chuyện cũ trong mắt người rực rỡ vô cùng, pháo hoa có kinh diễm thế nào cũng không phồn thịnh bằng đôi mắt lấp lánh của người."
" Ắt hẳn mẫu thân phải rất yêu phụ thân."
Nàng dịu dàng tiếp lời, chợt nhận ra nụ cười chưa kịp nở trên môi Tinh Húc đã nhanh chóng lụi tàn.
" Bẵng đi một lúc, người nói bản thân có chút buồn ngủ, bảo ta tự mình chơi đùa, khi trời đã sập tối, nhìn thấy dáng vẻ say ngủ của bà ta lại không nỡ đánh thức, ta ngây thơ cuộn mình ngồi bên cạnh mẫu thân, chờ mãi, chờ mãi cho đến khi tàn nguyệt, cánh tay nhợt nhạt vô tình rơi xuống chân ta, mới phát hiện ra bà ấy sẽ không bao giờ thức dậy nữa."
Hắn ngước mắt lên bầu trời tối đen, chỉ có một ánh trăng lơ lửng, đơn độc giống như hắn lúc này, thanh giọng cũng trở nên nhàn nhạt:
" Có lẽ bây giờ mẫu thân cùng phụ thân đang đoàn tụ bên nhau."
" Vì thế chàng ghét nơi này?"
Tinh Húc ngậm ngùi cúi đầu, dùng con ngươi ươn ướt nhìn nàng, trầm lặng không trả lời.
Quân Dao muốn xoa dịu nỗi ám ảnh trong tim hắn, nàng chủ động:
" Bất kỳ ai cũng có một nỗi sợ hãi của riêng mình, nỗi sợ hãi ấy không phải bởi vì nó to lớn hay hung bạo cỡ nào, đôi lúc chỉ đơn thuần là một vật vô tri, vô hại, là một nơi êm ả đến tịch liêu, nhưng vì nó đã vô tình giữ lại cơn ác mộng đủ sức tàn phá một tâm hồn từng thương tổn."
Quân Dao kéo tay hắn tiến vào cánh đồng cỏ lau:
" Theo ta, ta cùng chàng đối mặt với những cơn ác mộng đáng hận đó, đừng mãi trốn tránh nữa, nó chẳng giúp chàng quên đi được tất cả đâu."
Hắn vội bước để kịp chân nàng, cứ vậy tiến gần hơn cây Kim Tước cao lớn.
Nhìn Quân Dao vui vẻ trong trăm nghìn ánh đèn đom đóm vây quanh, hắn chợt nhận ra bản thân cũng quên mất đi nỗi sợ hãi, nhiều năm nay mỗi khi bước qua nơi đây chưa một lần Tinh Húc dám ngoảnh đầu, có nàng bên cạnh thật tốt biết bao.
Giữa lúc yên ắng thanh tịnh, đám côn trùng bỗng hốt hoảng bay tứ tung, trong gió truyền vào tai hơi thở xa lạ của một vài vị khách không mời, Tinh Húc liền đề phòng.
Hắn cố gắng cảm thụ tung tích của đối phương, nghe thấy bước chân nhẹ tựa gió thu, hơi thở nhạt hơn cả sương khói, người này không dễ đối phó.
" Dao nhi, có nguy hiểm."
Chỉ bằng một cái chớp mắt tứ phía đã lao đến vô số thanh ám khí, xẹt qua gò má cao đầy của hắn, đánh dấu đường đi bằng vệt máu tanh dài.
“…”
" Haaahaaaa"
Không trung mịt mù vang dội điệu cười tà ác, nam nhân y phục xám xanh xuất hiện cùng một toán người.
Tinh Húc dường như đã nhận ra danh tính kẻ đối diện:
" Tiêu Lãng, Thiên Minh Tông."
" Không hổ danh là chiến thần Lôi Quốc Thượng Quan Tinh Húc, mới đó mà đã có thể điều tra ra được thân phận của ta, nhưng trước nay những kẻ biết được những chuyện liên quan đến Tiêu Lãng này đều xấu số."
Thiếu niên ngạo nghễ mỉm cười, khua đai lưng Bạch Cốt phát ra âm thanh linh dị, đột nhiên Tiêu Lãng lia mắt lên người nàng, thâm thúy dò xét rất lâu.
" Hôm nay chỉ cần thủ cấp của ngươi, nữ nhân bên cạnh có thể rời khỏi."
" Nằm mơ, ta sẽ không để ngươi tổn hại chàng."
Thiếu niên kinh ngạc nhếch cao đôi mày, khẩu khí này cũng thật hiếm khi nghe thấy từ một nữ nhân xuất thân khuê các, quả là can đảm.
" Vậy để xem bản lĩnh của ngươi tới đâu."
Tiêu Lãng quyền uy động ngón tay, toán người phía sau đồng loạt xông lên, chẳng mấy khó khăn Tinh Húc đã đối phó sạch sẽ toán người đó mà không cần đến vũ khí.
Hắn bắt đầu tiếp cận Tiêu Lãng, hai bên giao chiến kịch liệt.
Quân Dao nhặt thanh kiếm từ tên Thiên Minh Tông đã bị hạ gục, ném đến tay Tinh Húc làm vũ khí, nàng ở phía sau dùng ám châm yểm trợ hắn.
Hai thanh trường kiếm va vào nhau bắn ra tia lửa, sáng bừng đôi mắt cuồng nộ của Tinh Húc đang trừng nhìn đối phương, trông vô cùng đáng sợ.
" Tại sao đám Thiên Minh Tông các ngươi cứ luôn muốn tận diệt Thượng Quan Gia? Tại sao?"
Đáp lại cuồng dại từ Tinh Húc, Tiêu Lãng chỉ nhếch nhạt mép cười, một đòn hất Tinh Húc ra xa, khiến hắn chệnh choạng lùi lại mấy bước.
Tiêu Lãng nói:
" Nay thế sự nhiễu nhương, hôn quân bạo ngược rũ bỏ trung thần, Lôi Quốc cũng đã đi vào mạt vận, là người thông minh Thượng Quan Tướng Quân nên biết quy phục tân quân, giúp sức thay triều đổi đại."
" Nói trắng ra là các người âm mưu lật đổ Đạm Đài Dạ Đế?"
Tinh Húc cười khinh:
" Nếu ta không đồng ý quy thuận thì sao?"
Môi mỏng bạc hiện ra nụ cười tựa trăng lưỡi liềm, tà mị đáp:
" Khó tránh họa sát thân."
" Không đời nào.
Ta sẽ không bao giờ quy phục kẻ thù đã giết chết phụ thân mình."
" Haaaaa.
Thượng Quan Tướng Quân, ta vừa mới khen ngươi thông minh đã cảm thấy quá đỗi hối hận rồi, đừng mãi mụ mị nữa, đế vương mà đời đời Thượng Quan Gia ngươi tôn sùng không cao thượng như các ngươi vẫn nghĩ đâu.
Có những việc nghe thôi, chưa đủ, có những chuyện nhìn thấy thôi vẫn chưa đủ, mà là phải mắt thấy tai nghe, dấn thân để biết đâu là thật giả."
Nghe xong những lời Tiêu Lãng nói, Quân Dao chợt giống như tỉnh ngộ, thông tỏ đôi chuyện: Ô Quốc trước kia từng có mưu đồ xâm phạm Lôi Quốc, nhưng chẳng hiểu vì cớ gì lại dè dặt ẩn mình, nay chiến tranh mặc dù tạm dừng, nhưng nhìn cho kỹ thì Lôi Quốc vẫn chưa thật sự an ổn.
Lúc này Ô Đế lại cho sứ giả nhân danh hảo ý thường xuyên lui tới, tán thưởng Lôi Đế chìm trong hoang lạc, bên ngoài nhìn có vẻ đang nịnh bợ, lấy lòng, thực chất là từng bước đẩy Lôi Quốc vào lụn tàn.
Hoàng thượng ra sức ban sưu cao, thuế nặng, lòng dân oán thán, chính quyền ngày càng hủ bại, dung túng cho lòng tham vô đáy của đám quan lại bất lương, từ đó triệt để diệt tận nhân tâm.
Khi lòng dân sinh ra oán hận, khi họ nhận thấy nỗi khổ ải của mình đều là do hôn quân ngu muội ban cho, lòng người nổi loạn, đất nước ắt lâm nguy, không đánh cũng sẽ tự mới chính là điều mà Ô Quốc và Thiên Minh Tông muốn thấy.
Trở ngại trước mắt của họ chỉ còn mỗi dòng dõi Thượng Quan, nếu mang binh công đánh lại chẳng bì được binh lực hùng mạnh của Lôi Quốc, nếu dụng trí tấn công lại không qua nổi một Thượng Quan văn võ song toàn, nhân tài mà không thể chiêu mộ đứng về phía mình, còn không diệt trừ sau này sẽ trở thành hậu họa, đáng tiếc Thượng Quan gia cứng nhắc, nhất nhất trung thành với Đạm Đài Dạ Đế, thế nên mới trăm phương nghìn kế ám toán Tinh Húc như bây giờ..