Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của nàng, Tinh Húc hỏi Đan Quất đang đứng hầu bên cạnh:
" Phu nhân nàng ấy không được khỏe à?"
" Hồi Tướng Quân, mấy hôm nay phu nhân thường xuyên mất ngủ, ăn uống cũng không được ngon miệng, dị ứng với những thức ăn có mùi tanh như cá."
Nha đầu đáp lời, trên mặt vẽ một nụ cười tươi tắn như hoa lê chớm nở.
Tinh Húc chớp chớp mắt nhìn biểu cảm khó hiểu của Đan Quất: Thường ngày nha đầu này luôn quấn quýt bên nàng, tình cảm sớm đã vượt qua khỏi thứ bật chủ tớ, mỗi khi nàng gặp chuyện Đan Quất sẽ là người đứng ngồi không yên, hôm nay chủ nhân không khỏe sao nha đầu lại có vẻ vui mừng như vậy?
Quân Dao trở vào, nét mày thanh tú hơi nhíu lại, trên khuôn trăng diễm lệ làn da vốn trắng hồng đã tái đi nhiều.
" Nàng không sao chứ?"
Hắn trầm tĩnh hỏi, chỉ nhận được một cái lắc đầu.
Nàng đẩy bát canh cá đến gần Tinh Húc, ân cần bảo:
" Chàng nhanh dùng đi, để lâu quá sẽ nguội mất."
Hắn do dự nhìn vào bát canh cá, dường như trong đôi mắt đen sâu ấy có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhất thời nỗi hạnh phúc và vui sướng đã khiến Quân Dao không kịp nhận ra.
Quân Dao ngồi đó, bằng nụ cười dịu dàng mong đợi hắn dùng xong bát canh: Đợi một lát nữa ta sẽ báo tin vui cho chàng biết, để chàng cảm nhận niềm hạnh phúc khi sắp được làm phụ thân, chắc chắn Tinh Húc sẽ rất bất ngờ.
Trong đầu nàng liên tục nghĩ đến hàng vạn cảnh tượng có thể xảy ra, nếu chàng biết nàng đã mang thai chàng sẽ làm gì? Ôm lấy Quân Dao mà siết chặt trong vui sướng? Hay sẽ cười đến không ngậm được miệng, đến cả nằm mơ cũng thấy mình hạnh phúc?
Đột nhiên hắn hạ bát canh xuống mặt bàn, vành mắt trong một khắc ửng đỏ như hòn than nung nóng, trầm lặng nhìn đăm đăm vào con ngươi trong trẻo đang đối diện: Trong canh đã bị người ta hạ độc.
Sắc mặt hắn bình tĩnh đến đáng sợ, khẽ hướng mắt về nàng, không ngăn nỗi nghi ngờ hoang đường trỗi dậy trong đầu, nghiêm túc hỏi nàng:
" Dao nhi…nàng có chuyện gì giấu ta đúng không?"
Hắn cho rằng đây sẽ là lần cuối cùng thốt ra câu hỏi này, cũng là lần cuối cùng cho đối phương thêm một cơ hội nói ra toàn bộ sự thật: Dao nhi, nếu nàng vẫn kiên quyết không chịu nói ra sau lưng đã giấu ta chuyện gì, nếu nàng thật sự vì cấu kết với phụ thân ruột của mình mới đến bên cạnh ta, thì thứ tình cảm oan nghiệt này bổn Tướng Quân cũng không cần cưỡng cầu nữa.
" Nào có, ta thì có chuyện gì giấu chàng? Nhanh uống canh đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa."
Nàng muốn dành cho hắn sự bất ngờ, nàng tự hỏi phải chăng bản thân chuẩn bị không chu đáo, nên đã khiến một người có tâm tư đơn thuần như chàng cũng dễ dàng phát hiện ra?
Hắn không đáp lời, thái độ thản nhiên kia làm nội tâm Tinh Húc càng thêm gay gắt: Được, được lắm, Bạch Quân Dao, đến cuối cùng nàng vẫn không chịu nói thật, đến cuối cùng tâm ý ta dành cho nàng chỉ là một trò cười, vậy ta…
Tinh Húc nghiến chặt răng, khóe mắt và sống mũi bỗng dưng cay xè khó chịu.
Mảnh da thú trong tay áo hắn rơi trên sàn, lại vừa vặn rơi trúng tầm nhìn Quân Dao, nàng tò mò khom người xuống nhặt lên, nhưng chẳng hề hay biết có đôi mắt đầy mưu tính đang âm thầm quan sát nhất cử nhất động của nàng.
Đồng tử nàng bỗng khẽ co lại, từng câu từng chữ trên tấm da thú tức khắc bóp nghẹt tim nàng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà ngỡ như lồng ngực đã không còn thở nổi nữa, Quân Dao run run hỏi:
" Đây là cái gì? Những thứ ghi trong đấy là có ý gì?"
Hắn ngồi đó không đáp lại, rũ mắt nghiến chặt hàm, trên gương mặt ngũ quan sâu sắc và hoàn hảo phủ một làn sương giá lạnh lùng.
Nhìn thấy trượng phu mình chất đầy nghi hoặc, Quân Dao nhỏ giọng hỏi:
" Tinh Húc, lẽ nào chàng cho rằng ta là nữ nhi thất lạc của Lương Tông Trạch, kẻ thù đã sát hại phụ thân chàng sao?"
Nam nhân siết chặt bát canh trong tay, hoàn toàn mất cảm giác với sức nóng lan nhiệt trên thành bát, ngước con ngươi hung hiểm nhìn thẳng vào đối phương không một chút nghĩ ngợi, như thể muốn tận diệt kẻ thù.
Ánh mắt xa lạ này nhất thời khiến Quân Dao cảm thấy sợ hãi.
" Chàng…không tin ta? Cho nên mới sai người âm thầm điều tra ta."
“…”
" Nếu ta nói ta thật sự không biết Lương Bạc đó chính là Lương Tông Trạch, chàng có tin ta không?
Quân Dao ngập ngừng, len lỏi theo mạch máu một cảm giác khó chịu cùng cực, cứ như trăm vạn côn trùng ruồi nhặng bò quanh thân.
" Tin nàng?"
Hắn không nhịn nỗi mà cười giễu, trừng mắt nhìn nàng rồi chậm rãi đứng dậy giơ cao bát canh lên, từ từ trút thứ tinh túy bên trong xuống sàn, liền khi chạm đất canh cá đã sủi bọt trắng đục, nàng kinh ngạc thốt:
" Có độc."
Quân Dao kịch liệt lắc đầu:
" Không phải, Tinh Húc không phải ta làm…là nha đầu ở phòng bếp…Đan Quất, em gọi nha đầu Anh Nhi ở phòng bếp đến đây, vì sao trong canh của Tướng Quân lại có độc?"
" Đủ rồi.
Nha đầu Anh Nhi là người nhất mực trung thành, một cô nương thấp cổ bé họng thì có thể làm ra chuyện tày trời này sao? Bạch Quân Dao, nàng còn muốn đổ trách nhiệm lên đầu người vô tội?"
Tinh Húc gầm lên, trực tiếp vươn tay bóp lấy cổ nàng.
Quân Dao bàng hoàng nhìn đôi mắt nam nhân đỏ ngầu như ác quỷ đầy ắp chế giễu và ghét bỏ, thời khắc nằm trong tay hắn thân thể yếu đuối của nàng bất giác run run, bất lực và oan ức.
" Tinh Húc, chàng…chàng phải tin ta, không phải ta làm."
Mặt nàng đầy lệ ủy khuất ngước lên, dù cho Quân Dao có không ngừng giải thích, nhưng đổi lại chỉ là một ánh nhìn lạnh lẽo như băng.
" Tinh Húc, chàng dựa vào cái gì mà cho rằng ta là con gái của Lương Tông Trạch, dựa vào cái gì mà cho rằng ta hạ độc chàng?"
" Dựa vào cái gì sao?"
Hắn xé toạc vai áo nàng, để lộ vết bớt hồng liên hoa trên vai trái đỏ rực.
" Chỉ dựa vào cái này, chỉ dựa vào cái này thôi sao?"
Quân Dao gào lên trong tức giận và hụt hẫng.
Tinh Húc càng siết chặt cổ nàng, hung hăng như muốn nghiền nát đường thở của đối phương.
" Tướng Quân, phu nhân đang…"
" Ra ngoài."
Hắn quát lớn khi nghe thấy Đan Quất muốn cầu xin cho nàng, rồi quay lại nhìn thẳng vào Quân Dao:
" Vậy nàng nói cho ta biết lý do thật sự nàng hủy bỏ hôn sự với Nhị Vương Gia là gì? Từ nhỏ ta luôn giống như cái bóng không được đặt tên lủi thủi sau lưng nàng, thầm luyến mộ, thầm khao khát, nhưng ngay cả một cái ngoảnh đầu nàng cũng chưa từng dành cho ta.
Vậy thì lý do gì nàng đột nhiên lại muốn gả vào phủ Tướng Quân, dụng tâm đối đãi như thể hai chúng ta đã từ lâu tâm đầu ý hợp?"
Đứng trước câu hỏi này Quân Dao chết lặng, đón lấy ánh mắt đang nhìn nàng vừa tàn nhẫn lại vừa lạnh lẽo, Tinh Húc điên cuồng chất vấn những thứ mà bản thân vốn nên được nghe đáp án từ lâu:
" Còn nữa cái chết của Ninh Hữu Thiện, Từ Khải, Thôi Dĩ Minh, tất cả bọn họ có liên quan đến nàng hay không? Vì sao sớm không đến, muộn không đến lại đến vào lúc ta lâm nguy tại Hoang Vực, kịp thời giải vây?
Cao Trung hành sự kín kẽ tới mức một người cẩn thận như ta cũng chẳng thể nhìn ra, nàng vừa đến liền phát hiện mưu đồ xấu xa của hắn? Cứ như từ trước nàng đã biết rõ mọi thứ.
Thôi Dĩ Minh có thật sự chết trong tay của bọn sát thủ mà Đạm Đài Quân phái tới hay không? Con trai ông ta có thật sự bị hạ cổ trùng? Nàng làm sao thoát khỏi những tên sát thủ ở rừng trúc Tỳ Trấn mà không chút thương tổn nào…nàng không hề biết võ công?"
Quân Dao chết lặng, cổ họng cứ như vướng phải một cuộn bông gòn khó mà nuốt nổi:
" Ngay từ đầu chàng đã nghi ngờ ta, hay những chuyện này chàng đều nghe được từ miệng của Lục công chúa?"
Hắn híp mắt:
" Nàng còn muốn lôi ai vào cuộc nữa? Dao nhi, ta cho nàng thêm một cơ hội, nói cho ta biết nàng không hề cấu kết với Lương Tông Trạch để hãm hại ta, nàng vì yêu ta mà đến bên cạnh ta…Nàng nói đi."
Nàng bỗng nhiên bật cười, nụ cười chua chát vô cùng, nước mắt không ngừng tuôn lăn dài xuống cằm, như trận thủy triều chẳng sao ngưng được.
" Nàng cười cái gì?"
Hắn hung hăng hỏi nàng, Quân Dao như điên như dại đáp:
" Ta cười chính mình, cười cái vẻ ngu ngốc đến đáng hận này."
Hai kiếp người, nàng có đến mấy trái tim mà mỗi kiếp lại đem lòng yêu tha thiết một nam nhân, máu thịt, xương tủy đều vì người ta mà sinh, vì người ta mà diệt.
Đến cuối cùng Bạch Quân Dao nàng nhận lại được gì? Một cái chết hèn mọn, thê lương.
Vậy kiếp này kết cục sẽ là gì? Nếu kiếp này lại hủy đi nhục thể, nàng chỉ mong thần minh hiển linh, để linh hồn nàng được hóa thành tro tàn, mãi mãi tan vào hư vô, không tái sinh cũng không luân hồi.
Quân Dao vô thức đặt tay trước bụng, khi ngẩng đầu lại bắt gặp gương mặt đẫm lệ của mình đang in rõ trong đôi đồng tử Tinh Húc, nàng tự hỏi giờ phút này một câu giải thích có ý nghĩa gì nữa không? Hai chúng ta lòng tin cho nhau đều đã cạn, thất vọng đủ tàn phá một nửa trái tim nàng.
Chợt Quân Dao trừng đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, lạnh giọng nói:
" Tinh Húc, chàng…giết ta đi.".