Hắn cho người giam lỏng nàng ở viện phía nam, ngày ngày ba bữa cơm canh chẳng thiếu, cứ vậy đã trôi qua hơn nửa tuần trăng, nhiều lần nàng sai người sang viện chính chuyển lời muốn gặp mặt nói chuyện cho rõ ràng, giải quyết khúc mắc, nhưng lần nào cũng bị hắn từ chối.
" Phu nhân, điểm tâm đã mang đến, người nên qua đó dùng bữa."
Quân Dao ngồi bên cửa sổ dùng ánh mắt ảm đạm để nhìn những áng mây xám màu trôi phiêu dật trên cao, nghe thấy tiếng Đan Quất gọi nàng cũng chỉ thuận mắt liếc nhìn rồi hờ hững quay đi.
Không thấy chủ nhân trả lời, nha đầu đặt khay thức ăn lên bàn gỗ quý, rồi chậm rãi bước lại gần, dè dặt hỏi:
" Phu nhân, người vẫn còn giận Đan Quất sao?
Quân Dao hơi cúi mặt:
" Ngươi nói xem, nếu Đại Lôi bị Thiên Minh Tông cùng Ô Quốc thành công lật đổ, vậy ta và chàng sẽ có kết cục gì?"
" Phu nhân, người vẫn còn một nơi để về."
Nha đầu nhíu mày xót xa.
Trên gương diễm lệ của nàng dần hiện ra nụ cười nhạt nhòa, đến mức có muốn nhìn cũng không nhìn kịp:
" Ngươi nói Thiên Minh Tông sao?"
Nàng hỏi bằng ngữ giọng đầy chế giễu, rồi chậm rãi quay sang nhìn nha đầu:
" Bát cháo độc đó là do ngươi giở trò?"
Đan Quất không dám trả lời chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Như đã rõ đáp án, Quân Dao khẽ nhắm chặt mí mắt, từ đáy tim dâng lên một nỗi chua chát tột cùng:
" Được lắm...!Người ta tin tưởng từng bước dẫn dụ ta vào bẫy, người ta yêu xem ta là kẻ thù, nhà không còn là nhà, đến cả bản thân mình ta cũng không biết được rốt cuộc ta là ai, ông trời thật biết cách trêu ngươi."
Đột nhiên Quân Dao bật dậy, tiến thẳng đến chỗ Đan Quất vươn tay ra bốp cổ nha đầu, ủy khuất trong lòng cùng với bi ai một lúc hóa thành cơn thịnh nộ dữ dội, lực cổ tay càng lúc càng tăng dần, khiến gương mặt nhỏ nhắn trong tay nàng nhăn nhó đến khó coi, Quân Dao như thể oán trách đăm đăm nhìn xuống:
" Đan Quất, ta tin tưởng ngươi như vậy, trước giờ chưa từng xem ngươi là hạ nhân tầm thường, tại sao lại hãm hại ta?"
Nha đầu khổ sở đáp:
" Phu nhân...nô tỳ chỉ làm theo...mệnh lệnh của Chưởng Môn, nô tỳ...không muốn hại người...nhưng..."
" Ngươi câm miệng cho ta."
Quân Dao kích động gầm lên, dù là bất kể lý do chết tiệt gì nàng cũng đều không muốn nghe tiếp, con ngươi nàng xám xịt xuất hiện hàng nghìn tia rạn nứt, như thể muốn nghiền nát sự giả dối trước mắt mình Quân Dao ra sức dùng lực siết chặt cổ đối phương, nhưng...đến cuối cùng kẻ rơi lệ lại là nàng, nội tâm không nhịn được mà tự hỏi: Ngươi thật sự muốn giết chết nha đầu này sao Bạch Quân Dao? Ngươi có thể nhẫn tâm sao?
Quân Dao cười trong nước mắt, bàn tay tàn nhẫn cũng bắt đầu run rẩy, đời này của nàng chung quy thật cô độc, yêu hận, ân nghĩa đến cuối cùng cũng chỉ một mình đương đầu với hàng vạn đợt sóng to, cái gì mà phu thê, cái gì mà tỷ muội, cái gì mà chủ tớ tất cả đều là giả dối.
Tay nàng dần dần buông lỏng, dưỡng khí mất đi quá lâu khiến gương mặt nhỏ nhắn đỏ ngầu, Đan Quất ngồi mọp trên đất tham lam hít thở.
Quân Dao xoay người, phẩy vạt áo rộng chấp hai tay sau lưng lạnh nhạt hỏi:
" Ngươi nói xem sau lưng ta ngươi đã làm bao nhiêu chuyện mà ta không thể biết rồi?"
Nha đầu ngước mắt nhìn lên, thành thật trả lời:
" Phu nhân, nô tỳ không có."
Bỗng lúc này bên ngoài hành lang tiếng bước chân dồn dập vang lên đang chạy về hướng phòng của nàng, một ma ma vận y phục tối màu đơn sắc bước vào, cùng vẻ mặt vô cùng bất ổn:
" Phu nhân, phu nhân."
Quân Dao quay người lại, không vui hỏi:
" Là chuyện gì thế Điền ma ma, bà từ từ nói sao phải hớt hải như vậy?"
Điền ma ma chưa kịp thở hết một hơi liền nói:
" Phu nhân, tin tức trong cung truyền về, Bạch Đại Nhân trên buổi thượng triều sáng nay bị người ta vu khống cấu kết với Ô Quốc, ngấm ngầm thực hiện âm mưu lật đổ Đại Lôi, dưới sức ép của bá quan văn võ, trong cơn thịnh nộ hoàng thượng đã cho người chém đầu sứ giả hòa bình mà Ô Quốc gửi sang, hạ lệnh nhốt Bạch Đại Nhân vào thiên lao rồi."
Quân Dao chấn động, lao vút lên túm lấy cổ áo Điền ma ma hỏi:
" Bà nói cái gì? Tin tức này có chính xác không?"
Điền ma ma hơi ngẩng đầu liền bị đôi mắt đỏ ngầu của nàng dọa sợ, lắp bắp trả lời:
" Hồi phu nhân...là sự thật...tin này được Tống Từ bảo người đưa về...không thể sai được."
" Vậy Tinh Húc, chàng ấy thế nào rồi?"
" Phu nhân, Tướng Quân không sao.
Hoàng thượng ra lệnh giải Bạch Đại Nhân vào thiên lao, ngài ấy cũng đành bất lực tòng tâm."
" Chàng ấy đã hồi phủ chưa?"
" Hồi phu nhân, vẫn chưa."
" Không được, ta phải đích thân vào cung một chuyến."
Quân Dao bước ra đến cửa liền bị hai thanh kiếm chéo trước ngực giữ lại, lính canh gác trước phòng nàng cúi đầu nghiêm nghị:
" Phu nhân, Tướng Quân có lệnh không có sự đồng ý của ngài ấy thì phu nhân không thể ra ngoài."
" Tránh ra."
Quân Dao lạnh lùng nói, ánh mắt vô cùng kiên định.
" Tướng Quân phu nhân người định đi đâu?"
Giọng điệu non nớt nhưng lại không kém phần mê hoặc này chẳng cần suy nghĩ cũng dễ dàng nhận ra là của Đạm Đài Vu Nhiên, nàng trừng đôi mắt ươn ướt về phía nữ nhân trong tử y tím nhạt đang dần bước đến.
Truyện Khác
" Tướng Quân phu nhân quên rằng bản thân đang bị giam lỏng hay sao? Không có sự cho phép của Tinh Húc, cô không thể ra ngoài."
"Tinh Húc" hai từ này nàng ta nói ra cũng thật tự nhiên, khiến lòng nàng đôi phần khó chịu.
Quân Dao không trả lời Đạm Đài Vu Nhiên, mà quay sang đanh giọng với hai tên lính canh:
" Ta bảo các ngươi tránh ra."
" Phu nhân, xin người đừng làm khó thuộc hạ."
Hai tên lính canh kính cẩn cúi đầu, Lục công chúa liền tiếp lời:
" Đúng rồi, bọn họ cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, Tướng Quân phu nhân cũng đừng ép người quá như thế."
" Việc của ta không cần cô quản."
Quân Dao bình thản đáp, một câu nói trực tiếp xuyên thủng gương mặt ngông nghênh của Đạm Đài Vu Nhiên.
Ả trừng đôi mắt to tròn lên nhìn nàng, chỉ tay về phía hai tên lính canh:
" Được lắm, ai dám để cho cô ta đi bổn công chúa sẽ tính sổ với kẻ đó."
" Ai dám cản ta?"
Nàng nắm một thanh kiếm sáng chói trước người mình trực tiếp đưa lên cổ uy hiếp, giương ánh mắt đầy lửa nhìn bọn họ, người cầm kiếm vội vã thu vũ khí về quỳ dưới chân nàng:
" Phu nhân, thuộc hạ không dám, xin người đừng làm khó thuộc hạ."
" Có chuyện gì mà ồn ào thế này, ta về đến cổng đã nghe thấy bên trong nam viện huyên náo inh ỏi."
" Tinh Húc."
Nàng bước vội đến bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh nhạt không hướng đôi mắt về mình:
" Tinh Húc, cha của ta bị người khác vu khống, ông ấy chắc chắn bị oan, chàng có thể ở trước mặt thánh nhan cầu xin cho ông ấy được rời khỏi thiên lao không?"
Hắn liếc mắt nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo đến không ngôn từ gì bì được, giọng hắn lạnh như nước:
" Tin tức cũng thật là nhạy bén."
Gió cuối đông lùa qua mang tai, thổi tóc mái trước trán nàng vắt ngang con ngươi đỏ au đang chăm chăm hướng lên Tinh Húc, mong đợi hắn trả lời.
" Bạch Uẩn cấu kết với Ô Quốc tội chứng rành rành, không lập tức xử tử đã là khai ân, nàng còn muốn cầu xin gì nữa?"
Quân Dao kịch liệt lắc đầu:
" Không, không thể nào.
Cha ta một đời thanh liêm, làm sao lại có thể cấu kết với giặc âm mưu tạo phản gì đó, nhất định là vu khống."
Hắn cười khẩy đầy vẻ khinh thường:
" Bạch Uẩn từng là bằng hữu với Lương Tông Trạch, Thiên Minh Tông, nay Thiên Minh Tông qua lại mật thiết với Ô Quốc, nói cha nàng không sinh lòng riêng thật khiến người ta cảm thấy nực cười."
Nghĩ ngợi đôi giây hắn lại nói:
" Mà đến phút này ta mới kịp nhận ra, hóa ra ngay từ đầu nàng một mực từ bỏ hôn sự với Nhị Vương Gia sớm đã có toan tính, Bạch Uẩn và nàng sớm đã cùng Thiên Minh Tông lợi dụng ta."
Lợi dụng? Hai từ này giống như thanh gươm sắc nhọn đâm toạc vào trái tim nàng, đau đớn tận xương tủy.
Nàng vì hắn mà bất luận sống chết, bất luận hiểm nguy đều vì hắn mà mưu tính, đến cuối cùng thứ nàng nhận được là sự nghi ngờ.
Nước mắt thi nhau rơi xuống, nhỏ giọt trên bàn tay lạnh lẽo đan trước bụng nàng, Quân Dao chậm chạp đưa tay nắm lấy cánh tay hắn, nói bằng âm giọng run run:
" Tinh Húc, ta biết chàng đang hiểu lầm ta, nhưng ta có thể thề với trời Quân Dao ta chưa từng lợi dụng chàng, phản bội chàng.
Xem như lần này ta cầu xin chàng, giúp cha ta rửa sạch hàm oan có được không?"
Tinh Húc lạnh nhạt kéo tay nàng ra khỏi người mình, quay đầu hờ hững đáp:
" Là ông ta tự làm tự chịu."
Bầu trời phủ Tướng Quân bắt đầu giăng mây u ám, bóng lưng hắn bên cạnh Đạm Đài Vu Nhiên nhấp nhô sau lối mòn đá sỏi, dần dần mất hút sau rặng tre trúc, nàng đứng giữa sân viện phía nam không ngừng rơi lệ.
Ít giờ sau, người ta nhìn thấy một Bạch Quân Dao chạy vội đến trước cung môn, binh lính gác cổng nhận ra nàng liền ngăn cản:
" Tướng Quân phu nhân, hoàng thượng có chỉ không cho phép thân quyến Bạch gia vào cung diện thánh, xin người về cho."
Quân Dao khẩn thiết:
" Vị tướng quân này, xin vào trong báo lại ta là Bạch Quân Dao, trưởng nữ Bạch gia xin cầu kiến Hoàng Thượng, Bạch Đại Nhân không phải là người phản nghịch, nhất định có người vu khống nhằm hãm hại trung thần."
Lính canh giữ cung môn kiên quyết:
" Phu nhân, Hoàng Thượng đã hạ chỉ, chúng tôi chỉ có thể tuân theo, xin phu nhân hiểu cho."
Nhiều lần xông vào bất thành, Quân Dao quỳ giữa cung môn nói lớn:
" Xin Hoàng Thượng khai ân, thần thiếp Bạch Quân Dao trưởng nữ Bạch gia, xin được cầu kiến.
Phụ thân Bạch Uẩn trung quân ái quốc, chưa từng sinh lòng phản nghịch, nay mang hàm oan ắt bị người khác vu khống hãm hại trung thần, xin Hoàng Thượng khai ân rửa sạch hàm oan.".