Quân Triết Minh có nằm mơ cũng không ngờ rằng thằng con bảo bối của ông có một ngày sẽ bỏ mình đi lấy chồng.
Aaaa!!!
Cái quỷ gì!
Khi cái tin quái quỷ đó đến nhà, Quân thái thượng tiên là đang nằm trên đùi phu nhân nhà mình ăn nho tím từ bàn tay nõn nà của nàng.
Thằng nhóc tiên đồng đã thử việc được ba bốn mươi năm nay vẫn vụng về như thế, hớt ha hớt hải chạy lại, hô: "Lão gia! Lão gia!"
Quân thái thượng tiên đang ngậm quả nho mọng nước trong miệng, cau mày nhổm đầu dậy hàm hồ nói: "Ồn ào cái gì, không ra thể thống gì cả!" Ngược lại Quân phu nhân lại điềm tĩnh khoan hòa hơn nhiều, nàng điểm điểm cái trán của phu quân, cười nhẹ: "Ông cũng không xem ông, ra cái thể thống gì."
Quân Triết Minh đối với trách yêu của nương tử chỉ cảm thấy ngọt ngào, đuôi cẩu trung khuyển vô hình vẫy loạn, hì hì hôn mu bàn tay nàng.
Tất nhiên, sự việc này diễn ra là khi không có mặt con trai bảo bối - Quân Thành Thu.
Tiên đồng giúp việc hớt hải chạy đến bậc cửa, môi run thành hai hàng sóng nhỏ, mãi không nói thành lời.
"Lão gia... Lão gia... Tin, tin động trời!"
Không kiên nhẫn cau có mặt mày, Quân lão gia phất phất tay: "Bình tĩnh nói xem nào, đường đường là người Quân cung mà cũng hấp ta hấp tấp như thế, ra thể thống gì?"
Quân Triết Minh tự cho là mình đã đi hết tứ hải tang điền, trần thế này còn chuyện gì có thể khiến ông hoảng hốt được nữa chứ. Vậy nên khi Quân Triết Minh nghe tiên đồng kia nói Ly Quang vừa vào Tống Lăng trận mời cưới, tân nương là con trai ông, Quân Triết Minh còn tưởng là đang nói chuyện nhà ai.
"Hở? Gì? Quân Thành Thu nào? Ly Quang nào? Kết thì kết liên quan gì đến ta."
Chỉ có Quân phu nhân tỉnh táo, lúc này đã sớm hóa đá.
...
"Chờ, chờ đã!"
"Quân Thành Thu?! Ly Quang?! Kết hôn?!"
Quân Triết Minh bị hỏa khí bất ngờ công tâm, thổ một ngụm máu. Ông loạng choạng dùng cả chân cả tay bò dậy, điên đảo chạy ra sân hướng mặt lên trời. Miệng còn ngậm máu, hai tay run rẩy chỉ thiên khản cổ rống:
"Ly Quang cái đồ lão già chết tiệt nhà ông!!!"
Ly Quang đang ôm bảo bối ngủ trưa, đột nhiên hắt hơi một cái.
Quân Thành Thu nằm úp sấp trên ngực y bị động tĩnh này làm tỉnh. Hắn mơ mơ màng màng nhổm dậy, mắt còn chưa mở rõ đã lo lắng đưa tay lên sờ mặt y, khàn khàn mềm mại hỏi: "Ngài sao thế? Cảm rồi ư?"
Phải biết rằng một thân kim đan của Ly Quang, cảm cúm hắt hơi đúng là chuyện tày trời.
Ly đại thần cầm ngón tay hắn lần lượt hôn lên, giả vờ ốm yếu đáp: "Có lẽ, cảm thấy không khỏe." Nói xong còn nhíu nhíu chân mày, ra vẻ tái nhợt.
Quân Thành Thu bị dọa sợ rồi, hai mắt lập tức long lanh thanh tỉnh. Hắn nhoài người lên, áp cái má vào trán y, cảm thấy không có gì bất thường lại mê man nhìn y, nhẹ nhàng hỏi: "Ngài mệt ở đâu?"
Hai tay Ly Quang ở thắt lưng hắn đang ôm nhẹ bỗng rời dần xuống dưới, cười lưu manh nói: "Toàn thân không khỏe."
Xoạch một cái, có hai đám mây hồng ửng trên má Quân Thành Thu.
"...Vô liêm sỉ."
Ly - vô liêm sỉ - Quang vẫn không thu tay về, ngược lại càng lúc càng sờ đến chỗ trọng điểm, còn không biết khó mà lui bóp bóp hai cái. Xúc cảm từ bàn tay làm thượng thần lâng lâng, nhịn không được kéo gáy hắn xuống áp môi lên.
Ưm ưm ưm!
Quân Thành Thu mặt đỏ tai hồng giãy giụa hay cái, sau đó quyết đoán nhắm mắt lại. Khớp hàm còn tự giác buông lỏng thêm chút.
Tiết tháo cái gì, lúc này cũng đâu có ai vây xem, thanh cao cho ai nhìn?
Một nụ hôn cứ thế kéo dài hơn mười phút.
Hơn mười phút!
Hơn mười phút là thời gian Quân Thành Thu tắm rửa xong (khi còn làm tiểu nhị ở hạ giới), là thời gian ăn xong một bàn cơm canh, là thời gian hắn chém đầu bảy cái Ma Quân.
Thế mà bây giờ, hơn mười phút hắn chỉ ở đó chổng mông gặm gặm cắn cắn với Ly Quang!
Ra thể thống gì!
Sa đọa không thể cứu nổi.
Kết thúc nụ hôn trường kì, đôi môi vốn nhạt màu của thượng thần nhiễm một sắc hồng khả nghi. Còn đôi môi vốn đỏ như hoa tường vi của ai đó thì trông như sắp nhỏ ra máu. Mặt mũi đỏ tưng bừng, e thẹn gục đầu xuống ngực y.
Không dám nhìn.
Dù sao cũng là mới yêu, e thẹn một chút chứ. Hắn...cũng đâu có dễ dãi (vả mặt liên hoàn).
Ly Quang vuốt ve lọn tóc của hắn, bình thản rũ măt nhìn người trong ngực.
Độ này ăn nằm chảy thây trên Thập Tam Vân, Quân Thành Thu cũng không mang theo được pháp lực bên người. Tống Lắng trận không vào được, tin tức không hóng được, cả ngày sáng tối một tiếng hôn một cái. Đầu óc và sự nhạy bén của Quân thượng đột nhiên, mất tích.
Vậy nên khi Ly Quang hỏi hắn 'Hôn lễ, em muốn làm ở tầng mây nào?' Hắn còn đang như người trên mây.
"Hả? Hôn lễ? Hôn lễ nào? Tầng mây gì?" Đâu liên quan tới em.
Ai đó nhìn dáng vẻ ngu ngơ này không khỏi bật cười, rút từ trong ống tay áo Càn Khôn ra một viên Tống Lăng châu. Viên này cũ rồi, bên dưới còn đang có người loạn xạ bình luận. Bên vỏ ngoài sáng lóng lánh đề hai số ''. Quân Thành Thu hở hở hở nửa ngày mới tìm được cách vào xem.
...
Gì đây?!
"Hôn lễ cái gì?!"
Ai đồng ý?! Ai cho phép?! Ngài kết hôn với ai?!
"Ngài còn chưa cầu hôn em mà đã đòi?!"
Aaaaaa cái quỷ gì!!!
Tại sao trong nháy mắt đã biến thành hàng chờ xuất khẩu rồi?!!!
Trước khi hôn lễ diễn ra không thể thiếu tiết mục thỉnh an nhà ngoại. Ly Quang tuyệt không phải là kiểu người hồi hộp không thôi cả ngày bám theo Quân Thành Thu hỏi hắn cha em thích quần áo họa tiết gì, có thích uống rượu đế không. Y đơn giản chỉ chụp con trai nhà họ vào tay áo, một đường băng băng xuống Cửu Vân.
Tay xách nách mang lỉnh kỉnh một đống quà ra mắt.
Vừa đi vừa thầm tính toán, nhà ngoại này gần quá, lúc em ấy giận dỗi rất có khả năng chạy về đây. Lúc đó muốn dỗ được thê tử còn phải qua cửa chó dữ của nhạc phụ. Không-tốt-một-chút-nào.
Tân phòng tốt nhất nên chuyển xa hơn.
Ly - sâu không lường được, đôi khi muộn tao, cấu tạo khác người - Quang, nghĩ mà không hề đề cập đến việc Thập Tam Vân là cái xứ bí hiểm nhất Lục giới này. Y mặt lạnh như tiền, một thân áo trắng trông khoan khoái nhẹ nhàng biết bao đáp mây vù vù lướt đi. Cũng không biết dưới lớp áo trắng kia là bao nhiêu lòng dạ đen tối.
Quân Thành Thu đang ngồi trong tay áo y, ngơ ngác nửa ngày vẫn chưa hiểu gì.
Bây giờ...đang đi ra mắt nhạc phụ đại nhân ấy hả? Đại nhân là người phương nào, chức vị gì, có khó tính không, sao thượng thần còn phải ra mắt đại nhân nào nữa?
Một hồi phong ba bão táp, tay trái tự đánh tay phải trong túi áo của y, Quân Thành Thu mới chợt giác ngộ một điều.
Thập Tam thánh mẫu đây là muốn đi thỉnh an Quân Triết Minh!
Vậy nên, tỉnh tỉnh mê mê một trận, mọi chuyện đại khái là diễn ra như thế này:
Ly Quang: "Lão Minh, không, nhạc phụ đại nhân, ta có chút quà mọn từ quê đem tới biếu ngài và nhạc mẫu. Xin hãy nhận lấy." Lễ độ, ưu nhã, thắt lưng gập sáu mươi độ, khoan thai chỉnh tề.
Ngược lại ai đó được gọi là nhạc phụ đại nhân thì dựng ngược ria mép, ngửa mặt lên trời thổ một ngụm huyết.
"Ông ông ông ông!... Cái đồ mặt dày nhà ông!!!" Quân Triết Minh giơ hổ khẩu về phía Ly Quang đang đứng thẳng tắp như tượng, điên cuồng xả khí nóng.
"Còn không biết ngại mà vác mặt tới đây!! Năm xưa ông thay tã cho nó, tính ra còn là một nửa phụ thân của nó! Mà giờ, mà giờ ông dám, ông dám..."
Còn bày đặt quà quê! Ông sinh ra từ tảng đá mà dám nhận quê! Tôn Ngộ Không còn không xưng quê ở tảng đá mà ông dám thế à! Để tôi xem quê ông có cái quà gì!
Ly Quang liếc Quân Triết Minh, vẻ mặt rành rành 'Ta làm sao? Ta dám cái gì?' hại Quân Triết Minh ho ra một ngụm máu nữa. Nhạc mẫu đại nhân bên cạnh cũng trực tiếp nhũn như bún trong vòng tay mấy nha hoàn.
Bò dậy từ vũng máu, Quân Triết Minh chỉ thẳng tay vào mặt lão già không biết xấu hổ nào đó, nói nốt: "Ông dám xơi tái nó!!!"
"Còn! Ra! Thể! Thống! Gì!"
Nói xong thở hổn hển lùi ra sau mấy bước, tiên đồng giúp việc nhà vội vã chạy lên đỡ mới không ngã lăn ra đất.
Thượng thần vẫn cay như ngày nào, nghe thế tuyệt không giận dỗi. Y vuốt vuốt cằm, ra vẻ đăm chiêu 'Có vẻ thế thật' rồi lại ghé vào tai Quân Triết Minh đang đấm ngực liên hồi nói nhỏ: "Thế năm xưa ông với phu nhân tình chàng ý thiếp ở bên cạnh người nội thương sắp chết là ta đây là thể thống gì?"
Một đao chuẩn xác, Quân Triết Minh nhất thời như quả bóng xịt hơi, ngơ ngẩn không nói câu nào. Riêng nhạc mẫu đại nhân đã cáo bệnh, thân thể không khỏe để nha hoàn dìu đi rồi.
Ai đó thỉnh thoảng xuống tay rất tàn độc, khoanh tay rung chân đứng cạnh cẩu bằng hữu, chờ ông mời vào uống trà rồi nói chuyện cưới xin.
Đột nhiên Quân Triết Minh tìm được lí lẽ từ thuở nào, mặt đỏ gay gắt y: "Ông nội thương cục cít!!! Rõ ràng hôm ấy ông còn một tay bóp chết hai con hổ núi Phạn cơ mà! Nội thương chỗ nào?!"
Ly Quang xua xua tay, ý bảo thôi chuyện ấy nói sau. Tay y lại dâng quà lên, lễ độ hỏi lại: "Nhạc phụ đại nhân, không mời con rể vào uống cốc trà sao?"
Quân Triết Minh thấy mình sắp không xong rồi, hơi tàn mong manh hét lên: "Con rể cái đầu ngươi!!! Nhạc phụ cái đầu ngươi!!!"
Quân Thành Thu ngồi trong tay áo thượng thần ngoáy ngoáy lỗ tai, thầm nghĩ cha già nhà hắn sức khỏe vẫn còn cường kiện lắm. Lần tới đưa đồ bổ sang, có khi chỉ cần một nửa của lần trước.
Đại khái là, sau trận mưa máu gió tanh đó Quân Thành Thu vẫn được gả đi không chút trắc trở.
Dù sao thì phu quân hắn cũng là người lập ra một cõi, hắn cũng là thượng tiên một cõi. Chỉ bằng Quân Triết Minh phun nước miếng mấy câu sao có thể thọc gậy bánh xe, chia uyên rẽ thúy được.
Vậy nên có một ngày lành tháng tốt nào đó ở Lục Vân, rình rang tổ chức một hôn lễ náo nhiệt chưa từng thấy. Dưới sự chúc phúc của tất cả tiên nam tiên nữ Tiên giới, Quân Thành Thu từ đó trở đi ngoài danh xưng Quân thượng tiên còn có thêm một chức danh rất oai nữa:
"Thượng thần phu nhân, sớm sinh quý tử nhá, khà khà." Đó là Lăng, nào đó, uống say hồ đồ chúc phúc kiểu thế.
Mà đáng chết ở chỗ Quân Thành Thu còn lén lút nghe được ai đó không biết xấu hổ đáp lại: "Được, ta sẽ cố gắng."
Quân Thành Thu mặc áo hỉ dài ba thước, dứt khoát nhấc chân đạp bay Lăng Lam khỏi Lục Vân.
Sinh quý tử cái đầu ngươi!
Còn ngài nữa!
Một đôi mắt lúng liếng hơi say nhìn y, thượng thần để ly rượu trong tay xuống. Dùng cả hai tay ôm lấy hắn vào lòng, áp xuống một nụ hôn mạnh mẽ.
"Đừng trốn, còn phải sinh quý tử mà."
___________________
HOÀN TOÀN VĂN.