“Hàn công tử, đã đến giờ ăn tối rồi, người có muốn dùng cơm không?”
Trời nhá nhem tối, cánh cửa tẩm điện được thái giám gõ nhẹ ba tiếng, hắn nhẹ giọng nói vọng vào.
Huyền Long vẫn đang ngồi xếp bàn trên giường để điều tức, nghe thấy giọng nói, y từ từ mở đôi mắt màu xanh thẫm của mình nhìn về phía cửa, nói: “A Diên khi nào qua đây?”
Cả thiên hạ này ngoại trừ hoàng hậu có thể gọi thẳng tên của Yến Diên ra, có lẽ chỉ còn vị công tử bên trong tẩm điện này mà thôi. Tiểu Đức Tử bên ngoài điện bị dọa đến kinh hãi lẫn ngạc nhiên, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Tuy Huyền Long chỉ mới đến đây vài ngày, nhưng bây giờ nói dối y, Tiểu Đức Tử cũng có chút lo lắng.
“Hoàng thượng dạo gần đây rất lao lực lo toan đến quốc sự, đã mấy đêm rồi không ngủ.”
“Hàn công tử xin đừng trách hoàng thượng, người thật sự không thể làm gì được.”
Tất cả mọi người trong cung Càn Khôn đều biết rõ, Yến Diên mấy hôm nay ngoài việc triều chính ra thì mỗi đêm đều đến bên cạnh hoàng hậu, nửa bước cũng không rời. Đến cả việc triều chính cũng đem đến điện Loan Phượng để xử lý, nhưng chỉ có Huyền Long cư nhiên không biết gì cả.
Y vốn cảm thấy mình dung mạo xấu xí nên không thích đi ra ngoài, trước đây khi ở trong đầm cổ cả ngàn năm, y đều như vậy, không dám ra ngoài sợ dọa đến người khác, càng không muốn bị người khác ruồng rẫy. Hôm ấy khi Yến Diên đến lấy vảy rồng, đã hứa với y rằng buổi tối sẽ đến tìm y, nhưng hắn lại không hề thực hiện lời hứa ấy.
Họ cũng đã ba ngày không gặp nhau rồi.
Huyền Long vốn đã quen sống một mình, lại thích không gian yên tĩnh, ba ngày đối với y mà nói chỉ trôi qua như chớp mắt. Nhưng y đợi mãi cũng không thấy Yến Diên xuất hiện nên trong lòng luôn mang một cảm giác đứng ngồi không yên.
Có lẽ đây chính là “tương tư” mà con người thường hay nói.
“Ta không hề có ý trách hắn.” Huyền Long ngập ngừng nói.
Vị công tử bên trong tẩm điện thật sự rất thần bí, không biết có tướng mạo như thế nào mà tính khí lại tĩnh lặng như vậy. Yến Diên đã hạ lệnh không cho bất cứ ai được gặp y, mỗi khi có người trong cung đưa đồ ăn đến, y đều tránh né họ.
“Công tử, người có muốn dùng cơm không?” Tiểu Đức Tử tò mò hỏi lại lần nữa.
Huyền Long ho vài cái rồi khàn giọng nói: “Không cần đâu.”
Có vẻ y bệnh rồi.
Hoàng thượng quả nhiên không hề đặt y vào mắt, nếu không sẽ không hề giấu giếm, đến cả một thân phận cũng không ban cho y. Tiểu Đức Tử vốn muốn lui ra, nhưng lại không kiềm được lòng mà hỏi thêm một câu.
“Công tử, có phải người không thoải mái? Có cần truyền thái y không?”
Huyền Long lại ho thêm hai cái, đưa tay ôm lấy ngực, không chịu được mà nằm xuống, như vậy có thể khiến y dễ chịu hơn một chút.
“Không sao, ngươi lui xuống đi.”
Vết thương sau khi róc vảy chỉ được dùng vải băng lại, không hề bôi bất cứ loại thuốc nào. Nếu là trước đây, Huyền Long chỉ cần điều tức vài ngày là sẽ khỏi, nhưng bây giờ lại không thể làm gì được.
Huyền Long từ trước đến nay chưa hề sợ thiên kiếp, nếu như có thể đắc đạo thành tiên, y sẽ là tiên, nhưng nếu như không may mà chết đi, y cũng không hề gì. Dù sao cũng chẳng có ai quan tâm đến y.
Nhưng bây giờ lại khác rồi.
Y bắt đầu biết sợ, y sợ rằng nếu bản thân chết rồi, để lại Yến Diên một mình thì phải làm sao đây.
Thuốc của phàm nhân không có tác dụng đối với y, nên y đành phải cắn răng mà chịu đựng.
Ngay lúc đó tại điện Loan Phượng.
Dùng vảy rồng làm thuốc, một ngày uống ba lần, sau khi uống liên tục ba ngày, sắc mặt của Ninh Chi Ngọc đã khá hơn rất nhiều.
Tôn Họa đứng nép bên giường, đặt miếng lụa lên tay của Ninh Chi Ngọc chẩn bệnh cho y.
Yến Diên đứng bên cạnh giường, đến cả hít thở cũng không gây ra tiếng quá lớn, căng thẳng hỏi thái y kia: “Thế nào?”
Không lâu sau, thái y đứng lên chắp tay nói: “Bẩm hoàng thượng, thuốc từ vảy rồng quả nhiên giống như thần nói, mạch tượng của hoàng hậu đã dần dần ổn định rồi, có lẽ dùng đủ ba mươi ngày thì hoàng hậu sẽ tỉnh lại.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Yến Diên vui vẻ cười nói, “Những ngày qua Tôn thái y vất vả rồi.”
“Đợi A Ngọc của trẫm khỏe lại, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi.”
“Đây là bổn phận của thần, không dám mong hoàng thượng ban thưởng.”
Nói xong, Tôn Họa lập tức thu dọn đồ lui xuống.
Yến Diên ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay của Ninh Chi Ngọc, đột nhiên hắn nhớ ra chuyện gì liền nói: “Đợi chút.”
Tôn Họa quay đầu lại nhìn Yến Diên, trong lòng không biết có chuyện gì.
Yến Diên: “Ái khanh có mang theo thuốc trị thương tốt nhất đến không?”
Tôn Họa: “Hoàng thượng, người bị thương sao?”
“Không, nếu như ngươi có mang theo thì cứ đưa cho trẫm là được.”
Mấy ngày nay Yến Diên túc trực bên cạnh Ninh Chi Ngọc, hoàn toàn lạnh nhạt với Huyền Long. Hắn vừa nhớ đến Huyền Long bị mình nhốt trong tẩm điện, trong lòng cảm thấy áy náy.
Tối nay phải đến dỗ dành y mới được.