“A Ngọc!” Yến Diên bỗng nhiên ngồi bật dậy, tấm mền gấm được đắp trên người đã rơi xuống eo. Yến Diên nhìn khung cảnh trước mắt, hơi thở cũng gấp hơn nhiều.
Huyền Long cũng bị kinh hoảng, nhẫn nhịn cơn đau mà từ từ ngồi dậy. Đôi mắt màu xanh lạnh lẽo đó của Huyền Long nhìn Yến Diên một cách lo lắng: “Ngươi gặp ác mộng sao?”
Lúc này Yến Diên mới thật sự thoát khỏi cơn ác mộng đó, quay đầu nhìn Huyền Long một cách chậm rãi, đôi mắt màu hoa anh đào đầy mê người đó của hắn lúc này nổi lên những tia máu đỏ trông rất hung dữ.
Huyền Long từ trước đến nay chưa từng thấy dáng vẻ này của Yến Diên nên nhất thời không biết phải làm thế nào mới tốt. Nhưng cho dù Huyền Long có lúng túng như thế nào thì gương mặt của y cũng không hề để lộ bất cứ cảm xúc nào: “Ngươi…”
Huyền Long chưa kịp nói lời nào, Yến Diên đã quay mặt đi nơi khác, bước xuống giường thay y phục. Yến Diên lúc này toát ra một vẻ lạnh lùng thờ ơ như cách xa cả ngàn dặm vậy.
Yến Diên cầm lấy tiết y được treo trên bức bình phong bằng đá vân mẫu, sau khi mặc xong lại cầm lấy long bào màu xanh khoác lên người. Quay lưng với hướng giường nơi Huyền Long đang nằm mà tiếp tục mặc y phục. Hắn không nói gì đáp lại Huyền Long cả.
Tiết y: Một bộ hán phục chỉnh thể được chia ra làm ba phần chính: tiết y, trung y và ngoại y.
Lúc này vẫn chưa đến giờ thức dậy, ngoài điện mưa vẫn chưa ngớt. Nhưng bên trong điện lại yên tĩnh giống như không có người vậy.
Huyền Long không hề giỏi ứng xử trong những tình huống như thế này, nếu như Yến Diên giận y, y cũng không biết nên dỗ hắn như thế nào. Y chỉ biết ngồi yên lặng để hắn đừng giận nữa, nhưng lúc này Yến Diên đang gặp chuyện gì y cũng không thể hiểu được. Rõ ràng tối hôm qua vẫn còn rất tốt, sao bây giờ lại nổi giận như vậy rồi.
“A Diên, ngươi…” Huyền Long nghĩ không biết có phải hắn không thoải mái nên mới khó hiểu như vậy, nhưng Yến Diên cũng không cho y cơ hội hỏi xong câu đó.
“Đừng có gọi ta như vậy.” Bàn tay đang buộc thắt lưng của Yến Diên đột nhiên dừng lại. Tuy rằng ngữ khí không quá nặng nhưng cũng đủ khiến cho Huyền Long im miệng.
“Cũng đừng nói chuyện với ta.”
Cả thiên hạ này trừ phụ hoàng và mẫu hậu của hắn ra, cũng chỉ có một mình Ninh Chi Ngọc mới có tư cách gọi hắn như vậy.
Ngày hôm đó vì muốn gạt cho Huyền Long vui vẻ, hắn mới để cho y gọi hai chữ “A Diên”, nhưng bây giờ lại cảm thấy hối hận rồi.
Giấc mơ đó giống như một lời cảnh tỉnh hắn vậy.
Huyền Long thấy hắn không vui nên im lặng không nói lời nào. Y chỉ lặng lẽ dõi theo bóng lưng cao lớn ấy của hắn mà trong trái tim bỗng hiện lên một cảm giác mơ hồ.
Yến Diên xem y như không khí, lúc rời đi ngay cả nửa chữ cũng không hề nói với y. Ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa, đã đến giờ rồi nên Trần Nham đến gọi hắn dậy.
Cửa vào điện đột nhiên mở ra, Trần Nham ngước mắt nhìn vị đế vương với vẻ mặt khó chịu, mái tóc dài còn chưa búi lên đã bước ra ngoài, y kinh ngạc hỏi: “Hoàng thượng, người đây là…”
“Đến điện Loan Phương.” Yến Diên vừa dứt lời đã lập tức rời khỏi một cách vội vàng, Trần Nham thấy những giọt mưa rơi xuống từ mái hiên liền căng dù lên đi cùng hắn: “Hầy, hoàng thượng, người bảo trọng thân thể…”
Cơn mưa này ngày càng lớn, giống như bầu trời đang bị mất đi mái hiên vậy, mưa to gió lớn ngày càng mạnh hơn khiến cho Yến Diên khi đến điện Loan Phượng, nửa người đều đã ướt sũng. Y phục thấm nước nặng trĩu và lạnh lẽo hắn cũng không quan tâm, chỉ vội vàng chạy về hướng điện Loan Phượng, bỏ lại Trần Nham ở phía sau.
Khi hắn nhìn thấy nam nhân dung mạo như ngọc đang nằm trên giường, khóe mắt hắn rưng rưng. Hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì mà chạy đến bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay xinh đẹp của nam nhân kia đặt lên má mình, lẩm bẩm như người mất hồn:
“A Ngọc…”
“A Ngọc…”
Giờ phút này hắn mới cảm nhận một cách rõ ràng nhất rằng bản thân mình đang sống.
Giấc mơ đó thật sự quá đau khổ rồi.
Giống như từng chút từng chút một moi tim hắn ra vậy.
Yến Diên đã mơ thấy cảnh tượng này vô số lần nhưng vẫn không thể nhìn rõ gương mặt của nam nhân ấy, nhưng cảm giác tuyệt vọng ấy như khắc sâu vào xương tủy, nỗi đau ấy thấm vào tim hắn từng chút một. Khiến cho hắn hận không thể cùng nam nhân trong giấc mơ ấy xuống Hoàng Tuyền.
Đó là một người rất quan trọng, rất quan trọng đối với hắn, còn quan trọng hơn cả sinh mạng của hắn. Điều này Yến Diên là người rõ hơn ai hết.
Hắn đã mơ thấy điều đó từ rất lâu rồi.
Từ khi hắn mười bốn tuổi, hầu như đêm nào cũng gặp lại nam nhân ấy trong mơ, nhưng lần nào cũng là cảnh tượng bi thảm như vậy hiện ra trước mắt hắn, khiến cho hắn mỗi lần tỉnh lại, bên gối đều đã ướt đẫm nước mắt rồi.
Nam nhân đó thật sự tàn nhẫn, khiến cho hắn đau khổ đến như vậy mà đến dung mạo như thế nào cũng không cho hắn một lần nhìn rõ.
Hắn nghĩ rằng đó có lẽ là người mà hắn yêu từ kiếp trước, nếu không sao có thể bước vào giấc mơ của hắn, khiến mọi thứ diễn ra một cách ly kỳ và cố chấp đến vậy.
Có lẽ người đó muốn hắn đi tìm mình, nhưng Yến Diên thân là thái tử, hắn chưa từng được bước ra khỏi hoàng cung mấy lần. Thế nên hắn không biết nên đi đâu tìm y, không biết tìm y bằng cách nào. Chỉ đành ở đây đợi y đến tìm hắn mà thôi.
Nếu như là duyên tiền định, vậy thì chắc chắn sẽ được gặp lại.
Yến Diên đợi mãi, đợi mãi, nhưng cho dù hắn có đợi bao lâu đi nữa thì vẫn không đợi được người đó. Mãi đến năm hắn lên mười sáu tuổi, phụ hoàng nói muốn chọn cho hắn một vị quý nữ đến từ những gia đình quyền quý để làm thái tử phi, nhưng hắn không muốn nghĩ đến điều đó nên đã từ chối rồi. Hắn biết rằng hắn chỉ yêu một nam nhân duy nhất, tuy rằng hắn không rõ người đó có tướng mạo như thế nào.
Nhưng hắn biết y nhất định sẽ đến.
Mùa hạ năm đó Yến Diên gặp Ninh Chi Ngọc, gương mặt dính đầy máu tươi của nam nhân trong giấc mơ đó bỗng rõ hơn một chút…
Ngày hôm đó hắn tùy ý cùng phụ hoàng xuất cung để đi thăm thừa tướng vì bị bệnh nên không thể rời khỏi giường. Khi đó phụ hoàng vào thăm thừa tướng, còn hắn ở ngoài đợi người, hắn đợi mãi vẫn không thấy phụ hoàng ra bèn đi dạo xung quanh một chút. Không hiểu sao lại đi đến hoa viên.
Ninh Chi Ngọc năm đó đã mười bảy tuổi, còn lớn hơn Yến Diên một tuổi, tướng mạo như trăng thanh gió mát, tính tình rất ôn nhu hiền lành. Mẹ y vốn dĩ chỉ là một nha đầu hầu hạ việc rửa chân không danh không phận, lúc hạ sinh y, vì khó sinh nên đã qua đời. Thế nên Ninh Chi Ngọc lấy thân phận là con trai của thừa tướng mà sống. Bất cứ ai cũng đều muốn bắt nạt y, dù sao từ trước đến nay thừa tướng cũng chưa từng quan tâm đến đứa con trai yếu đuối nhiều bệnh này.
Lúc Yến Diên gặp được Ninh Chi Ngọc, y đang bị con của vợ lớn ép leo lên cây để lấy con diều cho hắn. Cái cây ấy rất cao, Ninh Chi Ngọc mặc một bộ y phục màu trắng, hai bên tay áo đã dồn xuống dưới khiến y lộ ra hai cánh tay gầy yếu đang cố hết sức để leo lên cây. Vào lúc y sắp chạm được đến con diều thì lại trượt chân ngã xuống.
Trán y đập vào tảng đá gần đó, ngã đến mức sưng đầu chảy máu nhưng dường như Ninh Chi Ngọc đã quen rồi. Y run rẩy mà từ từ đứng lên, con trai cả của thừa tướng là Ninh Hoằng nhìn thấy ca ca của mình bị thương, biết mình đã gặp rắc rối nên vội vã bỏ chạy.
Khoảng khắc mà Ninh Chi Ngọc quay đầu về phía hắn, trong tim hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác rung động.
Khi hắn nhìn thấy gương mặt rướm đầy máu của Ninh Chi Ngọc, rồi lại nhớ đến nam nhân trong giấc mơ của mình, trái tim hắn đau đến không ngờ. Nhưng Yến Diên không biết rốt cuộc mình đang thương xót nam nhân trong giấc mơ hay là nam nhân ngay trước mặt, hắn không thể phân biệt rõ được.
Nét mặt của Ninh Chi Ngọc bỗng trở nên tái nhợt, bên cạnh y cũng không có ai cả, cứ như vậy mà khập khiễng bước ra khỏi hoa viên. Yến Diên thần không biết quỷ không hay bước ra từ trong góc tối, đứng trước mặt y, hỏi: “Ngươi…có đau không?”
Yến Diên vốn đang mặc thường phục, Ninh Chi Ngọc cũng chưa từng gặp thái tử điện hạ bao giờ, nên chỉ coi hắn là một vị công tử của một gia đình nào đó mà thôi. Sau khi ngẩn người ra một lúc, y cười nhẹ rồi lắc đầu: “Không đau.”
Nụ cười đó của y thật sự rất thê lương.
Trong giấc mơ của mình, Yến Diên không nhìn rõ dung mạo của nam nhân ấy, cũng không nghe rõ nam nhân ấy đang nói gì, nhưng hắn đoán rằng nam nhân ấy cũng nói với hắn rằng y không đau.
Rõ ràng vết thương nặng như thế, vậy mà lại nói không đau để an ủi hắn.
“Sao có thể không đau chứ…?” Yến Diên nghiêm giọng hỏi.
“Quen rồi thì sẽ không đau nữa.” Ninh Chi Ngọc vẫn mỉm cười, đồng tử của y thật đẹp, giống như tính cách đơn thuần ấm áp của y vậy. Yến Diên nghĩ rằng có lẽ nam nhân trong giấc mơ của mình cũng có đôi mắt ấm áp như vậy. Hắn bị giấc mơ ấy thôi thúc, liền nhẹ giọng nói.
“Ngươi đi cùng ta đi, sau này ta sẽ không khiến ngươi đau nữa.”
“Ta sẽ bảo vệ ngươi.”