Khi tập trung làm một chuyện gì đó quá mức, thì không còn tâm trạng nghĩ đến những việc khác nữa.
Huyền Long đã bỏ ra năm ngày trời để khắc hoàn chỉnh người gỗ đó. Thời gian gần đây nếu không ăn cơm và đi ngủ thì y hầu hết thời gian đều khắc người gỗ. Trên tay để lại không ít những vết thương, nhưng y thật sự rất nghiêm túc. Dù vậy, người gỗ được khắc không hề tinh tế và tỉ mỉ chút nào cả, khác hoàn toàn với dung mạo xinh đẹp của Yến Diên.
Thế nên Huyền Long chắc chắn sẽ không dám tặng vật này cho Yến Diên rồi.
Huyền Long lặng lẽ đặt người gỗ vào một cái hộp rỗng, chuẩn bị khắc một cái mới, y thật tâm muốn khắc một người gỗ tuyệt đẹp rồi mới có thể tặng nó cho Yến Diên, nhưng nếu như vậy chắc chắn lại phải cần tốn thêm không ít thời gian rồi.
Y không biết tại sao Yến Diên lại giận lâu như vậy, đã năm ngày trôi qua rồi, hắn lẽ ra nên nguôi giận rồi mới đúng. Nếu như đổi lại là y, chỉ cần một ngày thôi là đã không còn giận nữa rồi.
Vào lúc chính ngọ, những nô tỳ trong cung mang đồ ăn vào điện, để đầy cả một bàn tròn. Sau khi xong xuôi họ lập tức rời đi, Huyền Long liền gọi Tiểu Đức Tử ở lại.
Tiểu Đức Tử đưa tay ra hiệu cho những tiểu thái giám có phẩm hàm thấp hơn ra ngoài, rồi đưa mắt nhìn về phía nam nhân đang ngồi sau bức bình phong bằng đá vân mẫu kia, nhẹ cúi người nói: “Hàn công tử có việc gì muốn phân phó?”
Huyền Long: “A Diên…có từng nói với ngươi điều gì không?”
Tiểu Đức Tử trong lòng biết rõ nhưng lại nói: “Hàn công tử coi trọng nô tài rồi, hoàng thượng sao có thể nói những lời tri kỷ với nô tài cơ chứ.”
“Nô tài cho rằng có lẽ hoàng thượng lại quá bận, nên mới không có thời gian qua đây.”
“Nếu như Hàn công tử nhớ hoàng thượng rồi, hay là để nô tài qua đó thông báo một tiếng?”
“Không cần, ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi.” Huyền Long ít nhiều cũng biết hoàng đế của loài người bình thường đều phải xử lý rất nhiều việc, không thể nào có thể cùng y sớm tối bên nhau được.
Có lẽ là bản thân y quá quấn người rồi, chỉ mới năm ngày mà thôi, sao lại không chịu nổi cơ chứ.
“Vậy nếu như không có chuyện gì nữa, nô tài xin lui xuống trước, ngài tranh thủ lúc cơm còn nóng thì nên dùng cơm đi.” Tiểu Đức Tử nhỏ nhẹ nói.
“Ừm.”
Sau khi Tiểu Đức Tử ra khỏi điện, Huyền Long mới đến bàn ngồi, nhưng y không hề ăn cơm, mà lấy ra một miếng ngọc trụy từ trong áo ra, vuốt ve một cách cẩn thận.
Ngọc trụy (玉坠): Là một loại trang sức thường được đeo rủ xuống bên trên quần áo, cũng có thể coi như ngọc sức đeo một cách riêng lẻ. Thể tích ngọc trụy khá nhỏ, được mài giũa một cách tinh xảo, đẹp đẽ, xinh xắn và đáng yêu. Hình dáng ngọc trụy đa phần lợi dụng các ngọc thạch thể tích nhỏ mà điêu khắc, được chế tác một cách đơn giản, phong cách giản dị mà hào phóng.
Miếng ngọc trụy này được y cất ở túi bên trong áo, mỗi ngày đều lấy ra ngắm nhìn khá nhiều lần. Y lại không nỡ treo nó lên y phục của mình bởi vì sợ không cẩn thận sẽ khiến cho nó bị sứt mẻ hoặc vô ý đánh mất.
Hoa văn cổ hình đóa hoa diên vĩ rất tinh tế và giản dị, cũng chính là tín vật định tình mà Yến Diên tặng cho y.
Cái gọi là một ngày không gặp như trải dài tam thu, bây giờ cũng đã năm ngày trôi qua, thế nên lại tưởng chừng như đã rất lâu rồi. Khi nỗi nhớ dâng lên trong trái tim y, y sẽ cầm miếng ngọc trụy này ra xem là sẽ nhớ đến nụ cười đầy vui vẻ và tình ý vào ngày hôm đó. Thế là những sự cô đơn hay nóng ruột đều sẽ được thay thế bằng cảm giác ngọt ngào này.
Sau khi hồi tỉnh, Huyền Long đột nhiên nhớ đến buổi sáng hôm đó, trong mơ Yến Diên đã vô thức mà gọi tên một người. Thế nên đợi đến khi giờ cơm trưa qua đi, lúc những người trong cung đến thu dọn, y liền hỏi: “Ngươi có biết A Ngọc là ai không?”
Tiểu Đức Tử đang dọn dẹp bàn ăn bỗng bị thất kinh mà sững người trong chốc lát, y liên tục lẩm bẩm…A Ngọc không phải là nhũ danh của hoàng hậu sau, chỉ có hoàng thượng mới gọi như thế.
Tám phần là chuyện này đã bị ai đó để lộ ra rồi!
Tiểu Đức Tử suy nghĩ trong phút chốc rồi nói với Huyền Long đang ngồi sau bức bình phong kia:
“Bẩm Hàn công tử, nô tài không biết.”
“Có điều…một năm trước hoàng thượng từng nuôi một con cáo tuyết toàn thân màu trắng, tên là A Ngọc, sau này không biết vì sao lại lạc mất rồi, hoàng thượng ra lệnh rằng cho dù có lật tung cả hoàng cung lên cũng phải tìm được nó. Thế nhưng có tìm như thế nào cũng không thể tìm thấy. Hoàng thượng cũng vì chuyện này mà buồn bã rất lâu.”
Một năm trước trong cung quả thật có một con cáo tuyết, và quả thật nó cũng đã đi lạc mất rồi. Chỉ có điều đó là thú cưng được Yến Diên ra lệnh cho người đem từ Tây Vực về chỉ để dỗ cho Ninh Chi Ngọc vui. Cáo tuyết rất xinh đẹp và không hề quậy phá, Yến Diên cảm thấy nó rất giống với Ninh Chi Ngọc, nên mới đặt cho nó cái tên A Ngọc này.
Người đau lòng chính là Ninh Chi Ngọc, nhưng khi thấy Ninh Chi Ngọc đau lòng như thế, Yến Diên cũng cảm thấy khó chịu theo y. Vậy nên theo lý mà nói lời của Tiểu Đức Tử không phải là nói dối, chỉ có thể nói đó là một hành động giả vờ không biết để lừa Huyền Long mà thôi. Tuy rằng bây giờ Tiểu Đức Tử đang hầu hạ Hàn Bạc, nhưng không bao giờ quên chủ nhân thật sự của mình là ai. Như vậy thì cho dù sau này Yến Diên có lật thuyền trong mương thì cũng sẽ không thể lấy đầu của y được.
Nguyên văn 阴沟里翻了船: Thuyền đi trong mương chắc chắn không thể nào lật, thế nhưng lại bị lật thì mang hàm ý là chuyện không thể xảy ra lại xảy ra rồi, ám chỉ những điều xui xẻo, xúi quẩy.
Huyền Long im lặng suy nghĩ: “Hóa ra là vậy.”
Ngày mai y sẽ đến núi tuyết để tìm lại một con tặng cho Yến Diên.
……
Hoàng hôn, điện Loan Phượng.
Ngày nào Tôn Họa cũng đến đây để bắt mạch cho Ninh Chi Ngọc, hôm nay cũng không là ngoại lệ.
Đã dùng vảy rồng được mười ngày rồi, ba mươi miếng vảy đó bây giờ chị còn lại một miếng, tối nay uống một lần nữa là đã hết rồi. Nhưng Ninh Chi Ngọc vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại gì cả, vì thế nên Yến Diên rất lo lắng mà cứ đi tới đi lui trong điện. Hắn nhíu mày nhìn về phía các thái y nói: “Không phải ngươi nói mạch tượng của A Ngọc ngày càng ổn định sao? Tại sao y mãi không tỉnh lại?”
Tôn Họa không nói gì, một lát sau mới bỏ tay ra khỏi cổ tay của Ninh Chi Ngọc: “Bẩm hoàng thượng, nhanh thôi.”
“Tiếp tục dùng thuốc theo phương thức này, vảy rồng không thể dừng uống được.”
Yến Diên vốn dĩ định rằng sẽ không gặp lại Huyền Long nữa, nhưng sau khi nghe Tôn Họa nói như vậy, hắn bỗng trở nên tức giận khôn nguôi: “Trẫm đi đâu tìm nhiều vảy rồng như vậy đây.”
“Tên lang băm nhà ngươi, lẽ nào trừ vảy rồng ra thì không thể tìm thuốc khác cho A Ngọc hay sao?”
Tôn Họa quay người về phía Yến Diên, chắp tay cúi đầu nói: “Thứ cho vi thần vô năng, mong hoàng thượng giáng tội.”
Nếu như thật sự có cách khác, thì ban đầu Yến Diên cũng sẽ không khổ tâm tìm cách để lừa Huyền Long về cung đâu. Tuy rằng bây giờ hắn nổi giận như vậy nhưng đợi đến khi hắn bình tĩnh lại rồi thì cũng sẽ đi lấy vảy rồng mà thôi.
Mấy hôm nay Yến Diên lòng như lửa đốt, một bên hy vọng rằng Ninh Chi Ngọc mau chóng tỉnh lại, một bên lại không thể kiềm chế được mà nhớ đến Huyền Long bị mình đối xử một cách lạnh nhạt đang ở trong cung Càn Khôn kia.
Ngày hôm đó hắn không phải là cố ý lạnh nhạt với Huyền Long, mà là hắn tự cảm thấy chán ghét chính mình. Rõ ràng tất cả chỉ là diễn kịch, tại sao lại suýt chút nữa là sa chân vào sự ấm áp đó chứ. Nếu như không phải có giấc mơ đó, e rằng hắn sẽ càng ngày càng lún sâu hơn.
Bây giờ hắn chỉ hy vọng A Ngọc có thể sớm ngày khỏe lại, như vậy hắn sẽ có thể cắt đứt mọi thứ với Huyền Long.
“Bỏ đi, ngươi lui xuống đi.” Yến Diên cuối cùng cũng nhụt chí, liền bất lực mà nói.
Sau khi cánh cửa của điện được mở ra, Huyền Long đang ngồi trên giường, bên cạnh song cửa sổ. Huyền Long dung mạo mĩ miều, thật sự rất xinh đẹp đang chăm chú khắc người gỗ. Khi y ngước đầu lên nhìn, thấy người đó là Yến Diên, liền nhanh chóng cất giấu đi người gỗ đang khắc dở trong tay.
Yến Diên khoác trên mình một tấm áo bào có hoa văn hình cây tre màu bạc, sắc mặt không hề lo ngại mà bước về phía y. Huyền Long không biết nên phản ứng như thế nào nên chỉ ngồi yên bất động.
“Gần đây có tốt không?” Yến Diên dừng lại trước mặt Huyền Long, đưa tay sờ lên phía bên mặt trái không đeo mặt nạ của y.
Yết hầu của Huyền Long có chút di chuyển: “Rất tốt.”
“Ngươi không hỏi ta có tốt hay không sao?” Yến Diên tủi thân nói.
Huyền Long nhìn dung mạo tuyệt sắc của hắn mà im lặng trong chốc láy: “Ngươi sống có tốt không?”
“Không tốt.” Giọng nói của Yến Diên cực kỳ phiền muộn, giống như thật sự không tốt vậy.
Huyền Long cảm thấy lo lắng: “Tại sao?”
Yến Diên nghiêng người ôm lấy y: “Nhớ ngươi rồi.”
Huyền Long bị hành động bất thường của Yến Diên làm cho có chút không biết nên đáp lại như thế nào, nên chỉ im lặng dựa vào lòng của Yến Diên.
“Ngươi thì sao? Có nhớ ta không?” Yến Diên hỏi.
“Ừm.” Huyền Long đáp.
Đương nhiên là có rồi.
Mỗi ngày đều nhớ.
Yến Diên ôm Huyền Long một chút rồi buông ra, giống như người hôm đó mặt lạnh mày nhẹ với y không phải là hắn vậy. Hắn nắm lấy hai ống tay áo của Huyền Long, mở ra xem thử, rồi hướng tầm mắt xuống dưới eo của y, cuối cùng ánh mắt đó lại dừng lại trên gương mặt y.
“Hình như ngươi ốm đi rồi.”
Lúc dùng cơm tối, Yến Diên rất nhiệt tình gắp thức ăn cho Huyền Long, mùi thịt và dầu mỡ xộc vào mũi Huyền Long khiến cho sắc mặt y trắng bệch. Cơn đau bụng cuồn cuộn trong dạ dày khiến cho y nhíu mày. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt háo hức của Yến Diên, y chỉ im lặng mà gắp thức ăn trong bát vào miệng mình rồi nói:
“Ngươi nguôi giận rồi sao?”
Yến Diên sững người trong chốc lát rồi nhìn nam nhân bên cạnh mình: “Ngươi biết rằng ta mỗi lần thức dậy thường hay nổi giận mà, không phải là giận ngươi đâu.”
“Ừm.” Huyền Long gật đầu, không nói thêm lời nào nữa.
“Ta xin lỗi, nếu như lần sau ta lại tái phạm như vậy, ngươi cứ…cứ không cho ta vào phòng, có được không?” Yến Diên đặt đôi đũa xuống, nắm lấy tay Huyền Long, dịu dàng nói.