Chương : Vật hi sinh
"Rốt cuộc..."
Ba Khắc Vương hài lòng thấy Leola nhìn không chớp mắt vào lôi tháp hắc ám, như mọi khi chờ đợi từ ngữ tán thán của người ngoài phố đối với lôi tháp.
Leola nhìn chằm chằm vào lôi tháp hắc ám hình kim tự tháp, hắn sớm đã quen nhìn kiến trúc quái dị, trong lòng chỉ là nghĩ đến một vấn đề, sau đó liền trực tiếp hỏi ra khỏi miệng: "Rốt cuộc lôi đài là cái gì?"
Cả mặt Ba Khắc Vương ngẩn ra, vệ sĩ lớn tuổi sau lưng mắt cũng trợn lớn, người trẻ tuổi hơn còn trực tiếp trượt chân, Ba Khắc Vương đen mặt: "Cậu, cậu không biết lôi đài là cái gì?"
Leola còn trực tiếp gật đầu hai cái, khiến trên khuôn mặt uy nghiêm của Ba Khắc Vương cũng không nhịn nổi xuất hiện biểu tình khôi hài, sau đó vẫy vẫy tay với Leola, trực tiếp đến trước cửa chính của lôi tháp hắc ám, trước cửa chính đã có rất nhiều người mặt mang hưng phấn xếp hàng mua vé vào sân đắt đỏ, mấy tên vóc người cao lớn một chút cố muốn chen hàng, lại bị mọi người vây lại đánh tàn nhẫn, đoàn người đang xếp hàng đến nhàm chán nhìn thấy có náo nhiệt có thể xem, đều cao hứng vỗ tay kêu hay.
Ba Khắc Vương nhướn nhướn mày, không cho là đúng mà vòng qua cuộc hỗn loạn này, trực tiếp đi về phía cửa chính, điều này khiến cho có người cho rằng Ba Khắc Vương cũng là chen hàng, vươn tay muốn túm cổ áo của Ba Khắc Vương, đáng tiếc, sau một tiếng súng vang lên, hiện trường an tĩnh lại, mà cái gã không biết tốt xấu kia cũng không còn tay để túm cổ áo người nữa.
Ba Khắc Vương kéo kéo tây trang gọn gàng, sau khi ném ánh mắt lạnh cho cái gã đang ôm cánh tay lăn lộn trên mặt đất, hết sức uy nghiêm mà tiến vào lôi tháp hắc ám trước ánh mắt sợ hãi của đoàn người ở hiện trường, lập tức liền có mấy người hầu tiến lên nghênh đón, giúp cầm áo khoác, cầm bồn nước cho Ba Khắc Vương rửa tay, người hầu ngay cả Leola và hai vệ sĩ bên cạnh cũng không dám để chậm trễ, cũng vội vàng bưng lên bồn nước cho ba người sơ tẩy.
Khóe mắt của Leola liếc một cái, nhìn thấy Ba Khắc Vương nhúng nhúng tay vào bồn nước một cách tự nhiên, Leola cũng bắt chước làm theo như vậy.
"Muốn nghỉ ngơi trước, hay là đi xem thử lôi đài mà cậu không hiểu?" Ba Khắc Vương lịch sự hỏi ý kiến của Leola.
Leola do dự một hồi, mặc dù rất tò mò đối với lôi đài, nhưng thân thể của mình lại không ngừng phát ra cảnh báo mệt mỏi và đau nhức, Leola cúi đầu nhìn mấy vết máu và vết bầm trên người mình, nhớ tới mình đã không còn chân khí cường hãn để hậu thuẫn rồi, tốt nhất vẫn là mau chóng liệu thương, Leola mở miệng nói: "Tôi muốn liệu thương trước."
Ba Khắc Vương gật đầu, ra hiệu cho người hầu: "Mang lôi đài thủ mới của ta thu xếp đến cái phòng lúc trước kia."
Người hầu sau khi cung kính đáp ứng, Ba Khắc Vương cười nói với Leola: "Cậu trước liệu thương cho tốt, nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe, mấy ngày sau giúp tôi đánh trận lôi đài, yên tâm, đối thủ đó tuyệt đối không phải đối thủ của cậu."
Leola sau khi gật đầu, đi theo người hầu rời khỏi, Ba Khắc Vương cười nhìn Leola chuyển qua ngã rẽ hàng lang, sau đó nụ cười thân thiện lập tức biến mất, lạnh nhạt nhìn hành lang không người, Ba Khắc Vương giống như đang lẩm bẩm nói: "Cuối cùng cũng tìm được kẻ hi sinh, còn tưởng rằng thi đấu biểu diễn lần đầu tiên ta phụ trách sẽ phải bỏ trống rồi."
Vệ sĩ lớn tuổi vẫn luôn không nói cuối cùng mở miệng nói: "Hắn rất mạnh, thi đấu biểu diễn sẽ rất tuyệt luân."
Vệ sĩ trẻ tuổi lại trầm mặc, nghĩ đến thi đấu biểu diễn khiến người buồn nôn của lôi đài hắc ám, còn có khuôn mặt của Leola hình như còn trẻ tuổi hơn mình, vẻ sĩ trẻ tuổi không khỏi âm thầm thở dài thương tiếc cho hắn.
Vệ sĩ lớn tuổi liếc thấy ánh mắt của đồ đệ mình, nhàn nhạt nói: "Nói không chừng hắn sẽ trở thành "kẻ hi sinh" đầu tiên đánh thắng thi đấu biểu diễn."
Nghe thấy sư phụ nói như thế, vệ sĩ trẻ tuổi nhớ tới ánh sáng bạc bay múa ở trong đám người kia, còn có thân thể nhẹ nhàng giống như khiêu vũ của Leola, hắn ra sức gật đầu: "Người đó nói không chừng thật sự sẽ thắng."
Ba Khắc Vương khinh thường cười cười: "Thắng? Hắn tốt hơn là mau hưởng thụ ba ngày cuối cùng của mình đi."
Leola sớm đã cùng người hầu đi xa đương nhiên không biết mình đã biến thành kẻ hi sinh rồi, sau khi đi theo người hầu vào thang máy, một mạch đi đến trước một cái cửa hoa lệ, người hầu cung kính mở cửa, để cho Leola có thể tiến vào phòng của hắn, Leola có chút ngơ ngác nhìn quanh căn phòng, trong phòng có đủ mọi thứ, vừa đi vào là một cái phòng khách hoa lệ, còn bày biện ghế salon da mềm mại cao quý, mặt đất lót thảm trắng như tuyết, bên cạnh còn để bàn làm việc bằng gỗ thô được chạm khắc tinh tế, trên tường còn có cửa sổ sát đất lớn, có thể nhìn thấy cảnh phố mỹ lệ.
"Xin người trước tiên nghỉ ngơi một chút, nữ hầu lập tức sẽ tới phục vụ cho ngài." Người hầu sau khi cúi đầu một cái với Leola, đóng cửa phòng lại.
Leola nhíu mày, nghĩ thầm căn phòng này mỹ lệ đến có chút khoa trương rồi, giống như là ở phòng tiếp đãi khách quan trọng, không giống để cho một cái lôi đài thủ ở, hắn cũng không tin Ba Khắc Vương sẽ coi trọng một người mới gặp mặt lần đầu như hắn.
"Mình đừng nói là lại chọc ra phiền toái gì rồi?" Leola đau đầu nghĩ.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, sau khi Leola trả lời vào đi, một người phụ nữ gợi cảm gần sắp già đang phe phẩy cái quạt lông vũ lớn, dẫn theo một hàng nữ nhân với đủ loại khí chất khác nhau đi vào, tướng mạo mỗi người đều xem như tương đối không tệ, đang dùng biểu tình đẹp nhất của riêng từng người nhìn Leola, khiến hắn đầy đầu sương mù, không hiểu bây giờ là tình hình gì.
Người dẫn đầu sắp thành bà già kia cười kiều mỵ: "Ái chà, khách lần này thật là dễ nhìn, ngay cả tôi cũng muốn phục vụ ngài đây."
Những cô gái đều ngang nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Leola, mấy người trong đó còn không nhịn được vừa đá lông nheo với Leola vừa cười hí hí, đây khiến cho Leola nhíu mày, mà người phụ nữ dẫn đầu hiển nhiên rất biết xét mặt nhìn sắc, hiểu rõ Leola không thích bị người đánh giá, bà ta vội vàng ra hiệu yên lặng đối với chúng nữ, sau đó quay đầu nói với Leola: "Khách nhân, tôi là người đầu lĩnh của những nữ hầu, vốn là mang những nữ hầu đến để ngài lựa chọn, tôi đảm bảo với ngài nữ hầu dưới tay tôi tuyệt đối đều là xinh đẹp nhất, thái độ tốt nhất, tay chân cũng giỏi giang số một, ngài có thể tận tình lựa chọn nữ hầu ngài thích, để cô ta phục vụ ngài."
Leola lúc này mới hiểu trước mắt thì ra là những nữ hầu, Leola ngay cả nhìn cũng không nhìn một hàng mỹ nữ trước mắt, thuận miệng nói: "Một người tùy ý."
Nói xong, Leola tự mình đi đến trước cửa sổ sát đất, kinh ngạc phát hiện hắn vậy mà có thể từ đây nhìn thấy sân thi đấu ở chỗ đám người Keisy, mặc dù chỉ là nhìn thấy một cái vòng tròn nho nhỏ, nhưng đây cũng đủ để cho Leola đứng lặng im ở trước cửa sổ sát đất.
Nghe thấy câu này, nụ cười của mỹ nữ trung niên đầu lĩnh lập tức cứng ở trên mặt, đáy lòng lẩm bẩm lầm bầm, làm sao có thể có đàn ông không cảm thấy hứng thú đối với đám con gái dưới tay bà ta! Đùa đấy à, bà ta thế nhưng là má mì mệnh danh dưới tay tuyệt đối không có nhan sắc xoàng xĩnh, trong Khu Phố Hắc Ám, nếu không phải là khách quan trọng thì đừng hòng chạm vào đám con gái của bà ta!
"Ái chà, khách nhân, ngài có muốn chọn lựa kỹ càng lần nữa không? Bảo bối dưới tay tôi thế nhưng là đứa nào đứa nấy xinh đẹp, hơn nữa đều vô cùng nghe lời, ngài muốn "làm cái gì" cũng đều được."
Má mì nhe răng cười quyến rũ, chớp mắt ái muội ám chỉ Leola, đáng tiếc, má mì chớp đến mắt cũng sắp chuột rút, cười đến lớp phấn trang điểm cũng sắp nứt rồi, Leola lại vẫn đắm chìm ở trong nỗi buồn ly biệt, căn bản không có nghe lọt lấy nửa câu của má mì.
Còn tưởng rằng thằng nhóc này thoạt nhìn trẻ tuổi như thế, hẳn là không khôn ranh xoi mói như những lão khách già kia mới đúng, má mì thầm xì một tiếng, quạt lông trong tay đập vào lòng bàn tay một cái, la lên với mấy đứa con gái: "Còn đợi ở đây làm gì? Khách không hài lòng các ngươi đấy! Còn không mau cút, gọi thất tiên nữ của ta lại đây!"
Mấy cô gái ủy khuất rời khỏi cửa, còn liên tiếp quay đầu nhìn lén bóng lưng thẳng tắp thon dài của Leola, trên mặt tràn ngập thần sắc thất vọng.
Má mì nôn nóng đi qua đi lại ở cửa, còn điên cuồng phe phẩy quạt lông vũ trong tay, chờ đợi con át chủ bài của mình đến, mà Leola vẫn như cũ đứng ở trước cửa sổ sát đất, trông về phía sân thi đấu nho nhỏ, nghĩ đến nhóm Keisy có phải vẫn đang thi đấu? Bảo Lợi Long không biết có nghe lời ở bên cạnh Jasmine hay không?
Bọn họ hẳn là sẽ không bỏ thi đấu để tìm mình đi? Đáy lòng của Leola có chút bất an, nhưng vừa lại tự an ủi mình, sẽ không đâu, cho dù mới bắt đầu bọn họ sẽ đến tìm hắn, chỉ cần qua mấy ngày, bọn họ hẳn là sẽ từ bỏ, dù sao bọn họ và Leola quen biết không tới mấy tháng, Bạch Thiên còn chỉ là quen biết mấy ngày, bọn họ không có lý do sẽ vì hắn mà canh cánh trong lòng... tay của Leola đột nhiên xoa lên má, nghĩ đến cú đấm kia của Mai Nam.
"Khách nhân ơi, khách nhân... thằng khốn! Ngươi xoay người lại cho ta!" Má mì kêu cả chục tiếng, Leola lại không chút phản ứng, bà ta rốt cuộc không nhịn được nhe răng nhe lợi phát ra má mì sư tử rống.
"Má mì?" Thất tiên nữ chưa từng thấy má mì thất lễ như thế, tất cả đều mặt mày biến sắc nhìn từng lớp trang điểm trên mặt má mì rớt xuống đất, lông mi giả treo lủng lẳng trên mí mắt.
Leola ngẩn người, mặt vô biểu tình xoay người lại: "Có chuyện?"
Vẻ giận dữ của má mì cứng đờ, bộ mặt nghiến răng nghiến lợi cố bẻ thành nụ cười cứng ngắc, phối hợp với lớp trang điểm tàn tạ bởi vì da mặt vận động quá độ mà bong ra từng mảng, quả nhiên là tướng mạo "như hoa", cho dù là Leola lòng như nước lặng cũng không khỏi hơi xúc động, vì cảnh tượng khủng bố này mà xúc động co rúm.
"Ô hô hô." Má mì sau một hồi cười ngượng ngùng: "Ánh mắt của khách nhân quả thật hơn người, mấy cái thứ tầm thường vừa rồi không lọt vào được mắt ngài, ngài xem xem bảy đứa con gái của tôi có hợp với khẩu vị của ngài không?"
Leola mặt vô biểu tình quét qua bảy cô gái, thầm nghĩ hắn vừa rồi không phải mới nói một người tùy ý sao? Leola có chút không hiểu ra sao cả, chọn người nào đối với hắn mà nói căn bản không có khác biệt, Leola bèn cho một câu trả lời giống vừa rồi: "Một người tùy ý."
Rắc! Quạt lông vũ trong tay má mì bị bẻ thành hai khúc một cách gọn gàng, tươi cười trên mặt má mì đứng hình, trán nổi gân xanh, khóe miệng của má mì run lên từng đợt, da mặt giựt giựt, môi còn thấp thoáng có vặn thành hình "Fck you..."
"Đi tìm đại tỷ tới đây."
Má mì rốt cuộc khống chế lại miệng của mình, phun ra câu này chừng như còn mệt hơn cả chạy marathon, má mì thở hồng hộc, mà trái tim treo cao của nhóm thất tiên nữ cũng rốt cuộc hạ xuống, đồng thời cũng phát hiện má mì lại có thể muốn tìm đại tỷ tới?
"Có cần thiết như thế không? Má mì?"
"Bớt dong dài! Gọi con nhỏ đó tới đây, cứ nói là ý của ta." Má mì rống giận với đám con gái, bà ta thầm nghĩ chuyện đến nước này, làm sao cũng phải nhìn thấy dáng vẻ thằng nhóc kia bị mê đến thần hồn điên đảo, phải cho hắn biết rằng đám con gái do má mì của Khu Phố Hắc Ám huấn luyện ra đều là mỹ nữ tài mạo song toàn.
Nói đến, kỳ thực thất tiên nữ cũng đích xác là ai cũng đẹp như hoa, đoan trang của đoan trang, kiều diễm của kiều diễm, đáng yêu của đáng yêu... đáng tiếc, lại đụng phải một tảng băng trước nay chưa từng có.
Ngẫm lại đồ đệ của Leola thế nhưng là nữ sát thủ Jasia xinh đẹp nhất tổ chức lúc đó, về sau lại gặp được thần y Anse y thuật xuất thần nhập hóa dịu dàng mỹ lệ trên giang hồ, Leola ngay cả công chúa Lansecy xinh đẹp có tiếng trong Long Hoàng đế quốc cũng dám cho cô leo cây, thất tiên nữ cỏn con đối với Leola mà nói, ấn tượng duy nhất chỉ có "loài người giống cái".
"Má mì, tìm con có chuyện gì không?"
Một âm thanh quyến rũ yếu đuối không xương, một bàn tay ngọc ngà trắng nõn như tuyết đẩy cửa ra, tiếp đến, nửa khuôn mặt mỹ lệ không tì vết xuất hiện ở phía sau cánh cửa hé mở, lông mày cong như trăng, trong mắt như thể lóe theo ánh sao, ngay cả khóe mắt cũng có vẻ dịu dàng quyến rũ, mấy sợi tóc đen nhánh như đêm tối nghịch ngợm buông xuống trên má, tôn lên khuôn mặt của cô gái càng thêm trắng ngần.
"Mị Cơ." Má mì với quả tim vốn còn bất ổn, Mị Cơ dưới tay bà ta thế nhưng là con bài đỏ nhất, hậu thuẫn vô số, ngay cả má mì cũng không dám cưỡng ép Mị Cơ phục vụ khách mà cô không thích.
"Nghe những chị em nói, ánh mắt của khách rất cao à?"
Mị Cơ vừa nói, vừa ném ánh mắt sang chàng trai bên cửa sổ, vừa nhìn, Mị Cơ cuối cùng cũng hiểu vì sao những chị em bảo cô nhất định phải qua xem thử, từ nhỏ sống ở Khu Phố Hắc Ám, Mị Cơ đời này đã thấy qua vô số đàn ông, già có trẻ có mập có xấu có đẹp có, bất luận là loại người nào, ở trong mắt của Mị Cơ chỉ chia làm hai loại, có tiền và không có tiền, về phần tướng mạo trước giờ không phải là hạng mục Mị Cơ quan tâm, huống hồ căn cứ vào kinh nghiệm của Mị Cơ, đàn ông anh tuấn thường thường đều nghèo rớt mồng tơi.
Nhưng cô chưa từng thấy đàn ông nào xinh đẹp sạch sẽ như thế, dung mạo không tính là vô cùng anh tuấn, nhưng chính là xinh đẹp một cách sạch sẽ, ngay cả khí chất cũng sạch sẽ như vậy, cả người giống như một chậu nước trong suốt.
Mị Cơ vốn chỉ là theo lời chị em đến xem thử, không nhịn được đi vào phòng, muốn dùng tay gạt gạt cái bồn nước trong này, xem biểu tình bình tĩnh của hắn phải chăng sẽ nổi lên một chút gợn sóng.
"Mị Cơ, có hứng phục vụ vị khách này không?"
Má mì hài lòng nhìn thấy Mị Cơ nổi lên hứng thú đối với người khách này, bằng không bà ta vẫn thật không biết nên làm sao để cho Mị Cơ đáp ứng, lúc này, má mì vừa lại quay đầu nhìn hướng Leola, bà ta không tin Leola sẽ ngay cả đối mặt với mỹ nhân cỡ như Mị Cơ cũng không đổi sắc mặt, mà lúc này, Leola quả nhiên đang nhìn vào Mị Cơ, mặc dù vẫn mặt vô biểu tình, nhưng hắn đích xác đang nhìn Mị Cơ, trong lòng má mì không khỏi há to mồm hô lớn "ta gặp may rồi"!
Nói đi thì nói lại, kỳ thực nhân vật chính Leola của chúng ta chỉ là đang nghĩ, nữ hầu bây giờ đều là mặc loại lễ phục tơ lụa váy dài quét đất này làm việc sao?
"Má mì." Mị Cơ mỉm cười, cả nét mặt cũng càng thêm nhu mỹ động lòng người, cánh môi màu hồng khẽ mở: "Vị khách này cứ giao cho con đi."
"Ô hô hô, vậy thì giao cho con đó, Mị Cơ." Má mì cười đến nheo cả mắt, phe phẩy quạt lông vũ đã gẫy thành hai khúc, làn váy lắc lư trái phải rời khỏi phòng, trước khi đi vẫn không quên ném một nụ cười ái muội vào Leola.
Sau khi má mì đi khỏi, Mị Cơ tinh tế đánh giá, cho rằng người khách trước mắt hẳn là sẽ thích con gái rụt rè hơn, Mị Cơ thu hồi nụ cười quyến rũ, sửa thành tươi cười có chút ngại ngùng, nói cũng lạ, chỉ là biểu tình có chút thay đổi mà thôi, khí chất của Mị Cơ vậy mà hoàn toàn thay đổi, từ dịu dàng quyến rũ vừa rồi biến thành có chút ngại ngùng ngây thơ, duy nhất tương đồng chỉ có, mắt vẫn lấp lánh ánh sao thu hút người.
"Xin hỏi anh tên là gì đây?"
Mị Cơ hoạt bát cười hỏi, Leola chợt cảm thấy nụ cười này vậy mà rất giống Jasmine, Leola thành thật trả lời: "Leola."
"Người khách kỳ quái có cái tên kỳ quái." Mị Cơ chớp mắt, đi đến bên cạnh Leola, cũng chính là phía trước cửa sổ sát đất, tò mò từ cửa sổ nhìn ra: "Anh đang nhìn cái gì vậy? Phương xa có thứ gì anh để ý sao?"
Ánh mắt của Leola lại trở về sân thi đấu nho nhỏ kia, giữa trán vô thức lộ ra u buồn mờ nhạt, Mị Cơ không biết chán nhìn nước trong bởi vì bị cô khuấy động mà nổi gợn sóng, đáy lòng vậy mà khát vọng muốn nhìn thêm càng nhiều biểu tình của Leola.
"Là bạn sao?"
Tiếng lòng của Leola bị xúc động, hắn đương nhiên hiểu cái từ bạn bè này, nhưng rốt cuộc bạn bè là cái gì đây? Leola lại hoàn toàn nói không ra nguyên cớ, hắn và Keisy, Mai Nam, Thanh Thanh là bạn sao? Cùng Anse thì lại có tính là bạn không? Cùng Lansecy, Jasmine thì sao? Còn có Bảo Lợi Long luôn gọi hắn là papa?
"Rốt cuộc bạn là cái gì?" Leola vô thức thì thầm.
Mị Cơ mang nụ cười thâm ý: "Người sẽ cùng anh khóc, cùng anh cười, cùng anh trải qua khó khăn, thật sự sẽ quan tâm anh, người đó đại khái có thể gọi là bạn đi."
Leola trầm mặc, trong lòng suy nghĩ định nghĩa đối với bạn của Mị Cơ, nghĩ tới có ai là thật sự rất quan tâm hắn, mặc dù Keisy luôn là bộ dạng tôi kệ anh đi chết, nhưng... Leola nhớ tới cái lần hắn suýt nữa bị Lansecy đánh chết, Keisy và hắn chiến tranh lạnh một tuần lễ; Thanh Thanh càng không cần nói ra, lúc Leola suýt nữa bị Mirrodin đánh chết, chuyện Thanh Thanh trực tiếp đạp Mai Nam bất tỉnh, xông ra khỏi vòng bảo hộ, Leola trước giờ chưa từng quên; mà Mai Nam không lâu trước mới tức giận đến trực tiếp đánh hắn, chỉ bởi vì hắn nói muốn đi; thân thể nho nhỏ của Bảo Lợi Long liều mạng chắn ở giữa Leola và Hoa Hồng Đen; còn có trước khi Leola rời khỏi sân thi đấu,