Chương - Đó Là Một Đám Đáng Yêu
Edit - Syeol
"Chị ơi, nạm bò này ăn thật ngon, chị nếm thử một miếng đi!" Lưu Tử Thần gắp một miếng nạm bò được nấu mềm bỏ vào trong chén Tô Nguyễn Nguyễn.
Bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai, bọn họ ở trong phòng nghe rất rõ ràng.
Bọn họ không phải thánh mẫu, bọn họ không muốn đem đồ ăn mình cực cực khổ khổ tìm được, lãng phí đưa cho người khác.
Nhưng bọn họ cũng không phải là người nhẫn tâm, cho nên khi đám người ngoài kia vây quanh nhà bọn họ xin thức ăn, Lưu Tử Thần đã nói cho bọn họ biết trong biển có cá, trong đất có khoai lang đỏ.
Đa số mọi người đều đi đào mảnh đất bên kia tìm đồ ăn. Chỉ còn lại mười mấy người đứng trước cửa, kiên trì không muốn rời đi.
Sự thật là, nhóm người ngoài kia nghe được mùi hương thịt bò, tất cả đều không muốn rời đi. Có thịt ăn, ai lại lựa chọn đi gặm lá rau hay ăn sống khoai lang đỏ chứ?
Vốn dĩ bọn họ còn cho rằng người trong đều mềm yếu dễ bắt nạt, một đám người kéo đến vây khốn những người bên trong, nghĩ rằng sớm muộn gì bọn họ sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Nhưng bọn họ lại xem nhẹ một vấn đề lớn nhất, đó chính ở mạt thế này, những người có thể ăn được đồ ăn ngon như vậy, chứng tỏ thực lực của họ khẳng định không yếu.
Tô Nguyễn Nguyễn nếm một ngụm thịt bò, ăn ngon đến nheo hai mắt lại: "Chị Lưu, tay nghề này của chị rất tốt a, quả thực là tốt giống như tay nghề nấu nướng của em vậy!"
Nói xong còn đều không quên khoe khoang mình một chút.
"Nguyễn Nguyễn đi ra ngoài vất vả, ăn nhiều một chút!" Lưu Phương thấy Tô Nguyễn Nguyễn thích ăn, vội vàng đem chén thịt bò đặt tới trước mặt Tô Nguyễn Nguyễn.
"Hai người cũng ăn nhiều một chút, đặc biệt là Tử Thần còn nhỏ, vừa đúng thời điểm thân thể cần bồi bổ phát triển. Hai người cứ việc buông thả ăn no bụng đi." Tô Nguyễn Nguyễn há miệng ăn miếng to, một chén cơm đầy chỉ gắp vài cái đã hết sạch.
Lưu Tử Thần thấy cô không muốn ăn tiếp, liền nói ra suy nghĩ trong lòng mình với Tô Nguyễn Nguyễn: "Chị, nếu không, chúng ta xây dựng một căn cứ đi?"
Đời trước có 10 căn cứ lớn, hắn là người thành lập căn cứ sau cùng nhưng lại vượt lên trước, an ổn ngồi trên 10 căn cứ lớn.
"Thành lập căn cứ?" Kỳ thật Tô Nguyễn Nguyễn cũng không có ý tưởng này, bởi vì cô cảm thấy thành lập căn cứ là một chuyện rất phiền toái. Hơn nữa cô có thói quen sống một mình, càng có khuynh hướng độc lai độc vãng, đóng cửa lại tự mình trôi qua ngày tháng của riêng mình
Nhiều người cũng có nghĩa nhiều mâu thuẫn, tại mạt thế này đều không phải là một chuyện tốt.
Còn nữa, trong tiềm thức của Tô Nguyễn Nguyễn luôn cảm thấy, căn cứ phải là do phía Chính phủ thành lập.
"Chị cảm thấy không được sao?"
"Cũng không phải không được, chỉ là ta không có kinh nghiệm, ta cũng không biết quản lý, nhiều người thì cũng cần nhiều lương thực, lương thực hiện tại của chúng ta chỉ đủ cho chúng ta ăn một năm. Một năm sau, tình huống như thế nào, ai cũng không biết."
Dù chỉ là một chút trách nhiệm, nhưng một khi đeo lên lưng, thì không thể bỏ xuống.
"Hơn nữa hiện tại chúng ta không đủ nhân lực, đến lúc đó một khi quản lý thiếu sót, những người này sẽ nhân cơ hội xằng bậy."
"Chị không cần lo lắng......" Lưu Tử Thần còn muốn nói tiếp, lại bị Tô Nguyễn Nguyễn xua xua tay đánh gãy.
"Nếu em có ý tưởng gì thì cứ đi làm đi, cần ta hỗ trợ cái gì cứ nói cho ta biết!" Tô Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhớ tới, Lưu Tử Thần chính là nhân vật chính mà Hệ thống đã chọn.
Hắn muốn làm thì để cho hắn làm đi, suy cho cùng thì hào quang nhân vật chính cũng không phải là giả.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến cấp S. <Nuôi Dưỡng Nhân Vật Chính>: Xác định mục tiêu cuộc đời. Khen thưởng: Không gian trữ vật mở rộng 10 mét, 3 viên tinh hạch Thủy hệ cấp năm, 3 viên tinh hạch hệ Lôi điên cấp năm, 3 viên tinh hạch cấp sáu không thuộc tính, 4 khối đất đen]
[Nhiệm vụ đã hoàn thành, đã phát khen thưởng!]
Quả nhiên đứng ở đầu ngọn gió, heo cũng có thể bay!
Đây quả thực chính là đi theo nhân vật chính, có thể nằm thẳng* a! (*từ chối làm việc quá mức)
Cô còn chưa kịp vui vẻ xong, thanh âm Hệ thống lại lần nữa vang lên.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ mở ra nhiệm vụ chính tuyến cấp SSS. <Điên Cuồng Xây Dựng>: Thu nhận 100 người tị nạn. Khen thưởng: Không gian trữ vật mở rộng 100 mét, 50 viên tinh hạch không thuộc tính cấp năm, 10 mẫu đất đỏ, hạt giống rau quả hỗn hợp 2 cân, các loại ngũ cốc và lúa mạch 50 cân.]
[Xin ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ!]
Khen thưởng nhiệm vụ 3S lần này quả thực là cực kỳ phóng khoáng a! Khen thưởng những nhiệm vụ trước kia đều chỉ có một con số. Hiện tại chẳng những có hai con số mà còn có ba con số a.
Cái khác không nói, chỉ bằng 100 mét không gian trữ vật, thứ này vô cùng hữu dụng đó. Có cái này, cô có thể đem cả siêu thị dọn về nhà.
Vừa rồi đám người kia còn khiến Tô Nguyễn Nguyễn cảm thấy phản cảm, lúc này ở trong mắt cô bọn họ chính là bảo bảo đáng yêu a!
Cũng không biết bảo bảo đáng yêu của cô có đói bụng không, có lạnh không. Không được, cô phải đi ra ngoài xem thử mới được.
E hèm! Cái gì mà khen thưởng hay không khen thưởng chứ, cô chỉ đơn thuần muốn thu lưu bọn họ, sợ bọn họ ăn đói mặc rách thôi.
"Chị? Chị đi đâu?" Chị Nguyễn Nguyễn như vậy là tức giận hắn rồi?
"Chị ơi, em sai rồi, không thành lập căn cứ nữa, chị đừng tức giận!" Nếu chị cảm thấy gánh nặng quá lớn. Vậy thì chờ thêm một thời gian nữa, chờ đến khi hắn cường đại hơn, cũng chờ đến khi hắn lớn hơn một chút nữa.
Dù sao ở đời trước, 30 tuổi hắn mới bắt đầu thành lập căn cứ, khiến cho tất cả những lãnh đạo trong các căn cứ cũ đều phải cúi đầu quy phục hắn.
"Sao lại không muốn chứ? Những chuyện Tử Thần nhà chúng ta muốn làm cũng là chuyện chị gái ta muốn làm. Đây, chị thưởng cho em đó!"
Lắc tay một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện 3 viên tinh hạch Thủy hệ cùng 3 viên tinh hạch Lôi hệ mà Hệ thống vừa mới cho, còn nóng hôi hổi.
Hệ thống thật biết móc nối liên hệ, căn cứ vào mục tiêu nhiệm vụ khác nhau khen thưởng cũng khác nhau. Ví dụ như tinh hạch Thủy hệ này, cô căn bản không dùng được, rõ ràng mục tiêu nhiệm vụ chỉ muốn mượn tay cô cho Lưu Tử Thần.
Cô nhớ kích hoạt nhiệm vụ nuôi dưỡng Thi Vương cũng giống vậy, cho 3 viên tinh hạch cấp sáu hệ Tinh Thần, người làm nhiệm vụ là cô, nhưng chỉ cho cô 2 viên tinh hạch không thuộc tính.
"Chị!" Lại là tinh hạch.
Hơn nữa phẩm chất một lần so một lần còn tốt hơn.
Hắn cho rằng đời trước Tô Nguyễn Nguyễn đã đối với hắn đủ tốt, không nghĩ tới đời này Tô Nguyễn Nguyễn đối tốt với hắn còn nhiều hơn.
Hắn dám nói, nếu là hắn, hắn sợ là không thể đối xử chân thành đến mức đào tim móc phổi với một người mới quen biết chưa lâu.
"Không cần cảm động quá đâu, chúng ta hiện tại đã là người một nhà, mau đi thăng cấp đi, về sau chị dựa vào em bảo hộ!"
Hiện tại cấp bậc miễn dịch của Tô Nguyễn Nguyễn chỉ mới đạt cấp ba, mà đã song hệ dị năng của Lưu Tử Thần đã đến cấp bốn, tất nhiên hắn có thể nhìn ra được cấp bậc của cô. Nhưng hắn không thể nhìn ra cánh của Tô Nguyễn Nguyễn đã đến cấp mấy. Rất rõ ràng là cấp bậc cánh của cô cao hơn so với dị năng của hắn.
"Chị yên tâm, ta sẽ dùng cả tính mạng mình bảo vệ chị!" Trịnh trọng nhận lấy tinh hạch, Lưu Tử Thần trở về phòng tăng cường tu luyện.
Hắn thề, lúc này hắn nhất định phải cường đại hơn so với những người kia, tuyệt đối không để cho cơn ác mộng kia lặp lại.
Hắn còn muốn những người từng khinh thường sỉ nhục hắn cùng Tô Nguyễn Nguyễn phải phủ phục dưới chân hắn.
Tô Nguyễn Nguyễn nghĩ về sau còn còn phải chấn chỉnh đám người ngoài kia, nếu cấp bậc cô thấp khẳng định không khiến người sợ hãi cam lòng. Hiện tại cô còn dư lại một viên tinh hạch cấp năm không thuộc tính cùng 5 viên tinh hạch cấp sáu không thuộc tính.
Cô tự mình hấp thu 4 viên tinh hạch cấp 6 không thuộc tính, viên cho Đại Lực, dư lại 1 viên tinh hạch cấp 5 không thuộc tính tất nhiên sẽ để lại cho Lưu Phương.
Cũng không thể mọi người đều có, chỉ có duy nhất Lưu Phương không có, đó chẳng phải là cố ý làm phân biết không công bằng sao!
Lưu Phương đã vô cùng hiểu biết tính nết Tô Nguyễn Nguyễn, lần này đối mặt với tinh hạch cô cho cũng không chối từ nữa, trực tiếp cầm lấy đi hấp thu.
Chuyện hôm nay cô đã biết, thực lực của cô vẫn còn chưa đủ.
Bởi vì có Cải Cải cùng Đại Lực ở đây, cho nên mới không có tang thi.
Ở một nơi không có tang thi hơn nữa trong đất còn có hoa màu, trong biển cũng có cá.
Nơi này đối với đám người ngoài kia mà nói không khác thiên đường, không cần nghĩ cũng biết, đám người đó không có khả năng chấp nhận rời đi.