Chương - Căn Cứ Dương Quang
Edit - Syeol
Hai người ở trong nhà vẫn luôn chờ Tô Nguyễn Nguyễn trở về. Lúc nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn được Cải Cải ôm vào, trong lòng hai người rơi lộp bộp.
"Ai nha, đây là bị làm sao vậy?"
Đợi khi đến gần, hai người thấy rõ trên áo Tô Nguyễn Nguyễn đều là máu, bàn tay Lưu Tử Thần không khỏi siết chặt.
"Là ai làm?" Giọng nói Lưu Tử Thần không tự giác phát run.
"Được rồi, không có đáng sợ như mọi người nghĩ đâu." Tô Nguyễn Nguyễn theo thói quen muốn duỗi tay xoa đầu Lưu Tử Thần. Nào biết tay chỉ mới dùng lực một chút, đã ảnh hưởng đến vết thương trên bả vai, khiến cô đau đến nhe răng trợn mắt.
"Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Tô Nguyễn Nguyễn không muốn nói, hắn càng lo lắng.
"Không có việc gì, là do lúc ta đi tìm vật tư gặp phải mấy con chó biến dị, bị một con trong đó cào một cái." Nói xong còn không quên nhìn Cải Cải chớp chớp mắt, ý bảo hắn đừng nói, miễn cho mọi người phải lo lắng.
Lưu Phương nhìn thấy cả người Tô Nguyễn Nguyễn ướt đẫm, vội tiến lên đỡ cô đi vào phòng tắm tắm nước nóng.
"Cải Cải, ngươi nói." Nếu chị Nguyễn Nguyễn không muốn nói, vậy hắn sẽ hỏi Cải Cải là được.
Chỉ là khoảng khắc hắn ngước mắt lên cùng Cải Cải bốn mắt nhìn nhau, Lưu Tử Thần rốt cuộc nhớ tới, vì sao lần trước hắn thấy Cải Cải có chút quen mắt.
Này, CMN là Tang Thi Vương!
Trước khi chết hắn từng gặp qua nó một lần, bất quá lúc ấy, Thi Vương trước mắt này đang cùng một con Thi Vương khác đánh nhau, tranh giành địa bàn.
Nhân loại có 10 căn cứ lớn, 10 đại dị năng giả chia ra trấn giữ mỗi căn cứ lớn. Tang thi thì có mười mấy con Thi Vương.
Bất quá Cải Cải này cùng những con Thi Vương khác không giống nhau, nó rất ngưu bức a. Trước khi hắn chết, Cải Cải đã xử lý hết một nửa số Thi Vương khác.
Bất quá những Thi Vương còn lại cũng chuẩn bị bao vây diệt trừ nó.
Kết cục của Cải Cải đến tột cùng là thống nhất được đàn tang thi, hay bỏ mạng trong lần bao vây diệt trừ của chúng Thi Vương, Lưu Tử Thần vẫn chưa kịp biết, bởi vì lúc ấy hắn đã trọng sinh.
Chỉ là hắn trăm triệu không nghĩ tới, đời này hắn cư nhiên lại sống cùng nó chung một mái hiên.
"Không có gì để nói, về sau ta tự mình bảo hộ chị ấy!" Cải Cải từ trên cao nhìn xuống nhìn Lưu Tử Thần, "Nhóc con, mau tu luyện cho tốt đi, đừng kéo chân sau."
"Chỉ bằng chút thực lực này của ngươi, đi ra ngoài chỉ có trở thành đồ ăn."
Những lời này của Cải Cải quả thực không chút kiêng dè, hiện tại Lưu Tử Thần hắn xác thật chính là đồ ăn, nhưng không có nghĩa là hắn không nghẹn khuất.
Nhưng vào lúc Tô Nguyễn Nguyễn lấy ra một viên tinh hạch cấp 7, 5 viên tinh hạch cấp 6, chút nghẹn khuất trong lòng Lưu Tử Thần đã biến mất không còn.
Thậm chí còn cảm thấy may mắn vì người cứu Tô Nguyễn Nguyễn chính là Cải Cải. Bằng không, cô không chết thì cũng mất nửa cái mạng.
Đối với chuyện chia tinh hạch, Tô Nguyễn Nguyễn cũng rất công bằng. Năm người, bao gồm cả cô, mỗi người một viên tinh hạch cấp 6, viên tinh hạch cấp 7 còn lại cho Cải Cải.
Rốt cuộc thì nó là người xuất lực nhiều nhất, nếu không phải nó kịp thời đuổi tới, cô có thể sống sót được hay không là cả một vấn đề.
Tô Nguyễn Nguyễn chia tinh hạch xong lại đem vật tư dành cho sau này lấy ra, sau đó liền đi về phòng nằm dưỡng thương.
Đại Lực ném tinh hạch vào trong miệng, ngồi im bất động ở trên sô pha ngoài phòng khách, một bước cũng không dám rời đi.
Cải Cải chào hỏi cùng Tô Nguyễn Nguyễn một tiếng, nói muốn đi ra ngoài một chuyến.
Tô Nguyễn Nguyễn đoán nó muốn đi xử lý chuyện đám tiểu đệ tang thi của mình bị giết, thấy nó không muốn nhiều lời, cô chỉ dặn dò một câu chú ý an toàn.
Lưu Tử Thần nắm chặt tinh hạch trong tay ngồi xếp bằng ở trên giường, tiến vào trạng thái tu luyện.
Tô Nguyễn Nguyễn tắm rửa xong bọc khăn tắm để Lưu Phương giúp cô bôi thuốc. Trong lúc bôi thuốc, Lưu Tử Thần liếc mắt một cái liền nhận ra miệng vết thương kia là do chó biến dị gây ra.
Liên tưởng đến viên tinh hạch cấp 7 kia, Lưu Tử Thần không khỏi nghĩ tới một chuyện. Thì ra, vào lúc này lão độc vật(*chỉ những lão già dùng độc - độc ác) Chu tiến sĩ kia đã thí nghiệm ra chó biến dị cấp 7.
Khó trách sau này lại có 2 con chó săn địa ngục lợi hại như vậy. Lợi hại đến mức có thể dễ dàng một ngụm cắn chết dị năng giả ngang cấp với nó.
Lưu Tử Thần biết mình đang gánh trên vai nhiệm vụ vô cùng nặng nề, hiện tại hắn cần phải nhanh chóng nâng cao thực lực của mình.
Một viên tinh hạch cấp 6 giúp Lưu Tử Thần gần chạm đến cấp 6, sau khi hấp thu xong chính thức bước vào dị năng giả cấp 6.
Nhưng mà cấp 6 thôi vẫn chưa đủ, Lưu Tử Thần chuẩn bị thành lập trước vài căn cứ nhỏ, sau đó lại đi tìm mấy viên năng lượng cực phẩm.
Thời điểm mọi người đều đang bận rộn, Tô Nguyễn Nguyễn tuy đã ngủ, nhưng đầu óc cô lại rất tỉnh táo. Cô biết mọi chuyện đang xảy ra xung quanh, cũng biết Cải Cải quan tâm cô, biết Đại Lực, Lưu Phương cùng Lưu Tử Thần đều ở trong nhà trông chừng bảo vệ cô.
Nói không cảm động là giả, lúc Tô Nguyễn Nguyễn còn rất nhỏ, viện trưởng đã nói với cô. Con người là một loại động vật quần cư, bọn họ phải bôn ba với cuộc sống, những người cô chỉ gặp thoáng qua hoặc vô tình liếc mắt nhìn nhau một cái sẽ có cả trăm vạn người. Nhưng chân chính đối tốt với cô chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đây là một loại bảo vật, dù có bao nhiêu tiền hay bao nhiêu lâu cũng không thể cầu mong là có được.
Mặc dù là người độc lai độc vãng, nhưng chỗ sâu trong lòng mỗi người cũng sẽ ẩn giấu một phần mong mỏi hai chữ Tình Thân.
Lần này Tô Nguyễn Nguyễn ra ngoài bị thương là chuyện ngoài ý muốn, cô không muốn gặp lại những con chó biến dị đáng sợ kia thêm một lần nào nữa.
Hiện tại tu luyện thăng cấp cũng không dễ dàng, Tô Nguyễn Nguyễn bởi vì có tinh hạch do Hệ thống phát, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là sẽ có thêm tinh hạch.
Ngoài ra, cô cũng không thấy người khác có Hệ thống.
Nhưng một đám chó biến dị cấp cao xuất hiện, thậm chí còn có chó biến dị cấp 7. Điều này cũng cho thấy tất cả những chuyện này đều được kiểm soát và tạo ra từ một người nào đó.
Cô không biết những người đó muốn làm cái gì, cô chỉ biết, bọn họ cần phải gia tăng thực lực của mình lên, nếu không khi chuyện này xảy ra thêm một lần nữa, Cải Cải cũng không cứu được cô.
Bất quá chuyện này cũng làm cho Tô Nguyễn Nguyễn cảm nhận được tia ấm áp mà cô chưa bao giờ có được.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ nằm trên giường bệnh mà có người lặng lẽ canh giữ cho cô ở phía bên kia cánh cửa.
Cũng không biết đã ngủ qua bao lâu, lúc Tô Nguyễn Nguyễn tỉnh lại, bầu trời bên ngoài vẫn như cũ đen nghìn nghịt, mưa cũng không có một chút dấu hiệu muốn dừng lại.
Mà lúc này trong nội thành, bởi vì mưa to mấy ngày khắp nơi đã biến thành một vùng đại dương mênh mông.
Cơm chiều chính là xương sườn hầm, Lưu Phương nói cô bị thương nên ăn thanh đạm. Tô Nguyễn Nguyễn vừa ăn vừa nghe Lưu Tử Thần nói về chuyện thành lập căn cứ.
Đám người bên ngoài chỉ có mấy người là dị năng giả, còn đều là dị năng cấp 1, vốn dĩ bọn họ còn cho rằng sẽ rất dễ dàng thu nạp đám kia người, nhưng cuối cùng lại xảy ra một vài chuyện nhỏ ngoài ý muốn.
Cũng đều do bọn họ đã xem nhẹ ngay từ đầu.
Trong làng đúng là có không ít nhà bỏ trống, những người đó sau khi đào được lương thực trong đất cũng tự động vào nhà ở.
Những căn nhà đó cơ bản đều có chút ít gạo và mì còn dư lại trước mạt thế. Có vài nhà còn có bình gas, tuy bên trong chỉ còn chút ít khí gas, nhưng cũng đủ cho bọn họ nấu chín thức ăn trong một thời gian.
Điều này dẫn tới lời mời chào lúc trước của bọn họ rằng sẽ chia nhà, cho thức ăn đã không thể thực hiện được.
Cũng may ống nước máy đã không còn nước, bọn họ không có nước để dùng và nấu ăn. Tuy trời mưa mỗi ngày, nhưng nước mưa màu đỏ kia, cho dù là ai cũng không dám dùng.
Trừ cái này ra bọn họ cũng không có điện.
Mạt thế vốn dĩ đã khiến người ta tuyệt vọng, đêm tối sẽ càng thêm phóng đại nội tâm sợ hãi của con người đến cực hạn.
Cho nên Lưu Tử Thần chỉ dùng một chút thủ đoạn cà rốt và cây gậy* đã thu nạp bọn họ vào dưới trướng mình.
(*Cây gậy và củ cà rốt (tiếng Anh: carrot and stick) là một kiểu chính sách ngoại giao trong quan hệ quốc tế, thường được dùng bởi các nước lớn mạnh nhằm làm thay đổi hành vi của các nước nhỏ hơn. Cây gậy tượng trưng cho sự đe dọa trừng phạt, củ cà rốt tượng trưng cho quyền lợi hay phần thưởng. Nguồn: GG tỷ tỷ)
Cụ thể đã dùng thủ đoạn gì thì hắn không nói với Tô Nguyễn Nguyễn. Chị của hắn không cần biết những thứ này, tuy hiện tại hắn chỉ có 12 tuổi, nhưng hắn vẫn có năng lực để cô có cuộc sống an ổn.
Về phần sau hắn sẽ phải đối mặt với những địch nhân cường đại, nhưng dựa theo tốc độ thăng cấp hiện tại của hắn, hắn hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.
"Chị, chúng ta đặt tên cho căn cứ này đi!"
Tô Nguyễn Nguyễn suy tư một chút: "Gọi là căn cứ Dương Quang được không?"
Căn cứ Dương Quang? Lưu Tử Thần nở nụ cười, chị hắn quả nhiên sẽ lấy cái tên này, đời trước căn cứ của hắn cũng gọi là căn cứ Dương Quang.
Khi đó hắn thành lập căn cứ đã suy nghĩ, nếu Tô Nguyễn Nguyễn ở đây sẽ đặt tên cho căn cứ này là gì. Sau đó trong đầu đã tự động nhảy ra hai chữ Dương Quang.
Bởi vì cô đã từng nói, tất cả mọi thứ trong mạt thế đều quá hắc ám. Cô hy vọng có một ngày, thế giới này sẽ được gặp lại ánh mặt trời.
S❆Y❆E❆O❆L