Chương - Thế Giới Rối Loạn
Edit - Syeol
Mạt thế ngày thứ 10, không có ánh mặt trời, mây đen trên bầu trời lại bắt đầu tụ lại, tựa hồ đang ấp ủ đợt mưa to tiếp theo. Tiếng gió thổi đến xôn xao vang lên, tất cả cây xanh bên đường lớn trong thành thị đều to lớn gấp đôi so với trước kia.
Cây cối vốn dĩ chỉ cao khoảng bảy tám mét, hiện tại đã cao đến hơn 20 mét, tán cây che khuất bầu trời, đem toàn bộ kiến trúc thấp bé trong thành thị cắn nuốt dưới bóng cây.
Một bóng hình xẹt qua trong không trung, dừng lại trước cửa sổ của một tòa nhà, phía sau cô có một đôi cánh trong suốt vô cùng linh động, nhưng người khác lại không thể nhìn thấy đôi cánh phía sau mà chỉ có thể nhìn thấy một người đang lơ lửng bên ngoài tòa nhà.
Không sai, người này chính là Tô Nguyễn Nguyễn. Sau khi bị hệ thống hố*(lừa gạt), cô trực tiếp đem hai khối tinh hạch cấp ba nâng đôi cánh tàng hình lên cấp bốn.
Cánh cấp bốn không chỉ có tốc độ nhanh, còn có một công năng nữa đó chính là có thể tàng hình, không phải chỉ mỗi đôi cánh tàng hình, mà còn có thể làm cho toàn thân Tô Nguyễn Nguyễn tàng hình.
Phương pháp cũng rất đơn giản, chỉ cần dùng đôi cánh đem bản thân bao bọc lại, là có thể thực hiện chiêu thức tàng hình toàn thân.
Vì để thí nghiệm, Tô Nguyễn Nguyễn cố ý bay đến trước cửa nhà trêu đùa cùng con tang thi vẫn luôn cố chấp phá cửa lớn nhà cô.
Khi nó nhào qua, cô liền bay lên trời,. T𝗋𝘶𝔂ệ𝐧 ha𝔂? Tìm 𝐧ga𝔂 t𝗋a𝐧g chí𝐧h ﹙ T𝗋𝑼mt𝗋 𝘶𝔂ệ𝐧﹒VN ﹚
Khi nó nhảy lên, cô liền bay cao hơn,
Cũng vì trêu đùa nó, cô thậm chí còn quên mất bản thân mình mắc bệnh sợ độ cao.
Thỉnh thoảng cô sẽ dừng lại cách nó vài mét, đến khi nó đi qua, cô sẽ trở nên vô hình ngay trước mặt nó.
Tô Nguyễn Nguyễn phát hiện ra chỉ cần cô quấn đôi cánh lên cơ thể thì tang thi sẽ không thể cảm nhận được sự hiện diện của cô.
Cho dù đi ngang qua cũng không để ý tới, rất hiển nhiên sản phẩm do hệ thống sản xuất ra có chất lượng rất cao!
Tuy nhiên, sau một vài lần xoay chuyển, tiểu tang thi vốn không thể nhảy nhót hoặc cũng chỉ có thể vô thức cào cửa, trong lúc vô tình được Tô Nguyễn Nguyễn huấn luyện trở nên không chỉ nhanh nhẹn thoăn thoắt mà còn có thể nhảy cao ba thước.
Tin rằng trong tương lai sắp tới, tiểu tang thi này sẽ có thể dễ dàng nhảy vào sân nhà Tô Nguyễn Nguyễn.
Tiểu tang thi hung hãn không những nhảy cao, thân thủ truy bắt Tô Nguyễn Nguyễn cũng ngày càng nhanh nhẹn hơn. Lực cào cửa cũng mạnh mẽ hơn trước một chút.
Đến khi cánh cổng sắt lớn gần như bị cào thủng, Tô Nguyễn Nguyễn mới muộn màng nhận ra tính nghiêm trọng trong đó.
Để ngăn chặn tang thi lại cào cửa, Tô Nguyễn Nguyễn đã bắt con gà mái duy nhất còn sót lại trong sân, cắt cổ nó để lấy máu, trước khi máu gà chảy ra hết, tang thi cũng bị cô đưa ra khỏi làng.
Ngoài làng có một đàn tang thi di chuyển chậm chạp, chúng cũng đang đi về phía cô.
Khi Tô Nguyễn Nguyễn nhận thấy có gì đó không ổn, đang bối rối không biết phải làm sao lại nhìn thấy tang thi phá cửa mà cô đưa đến tỏ vẻ hân hoan, vui sướng lao vào đàn tang thi, thuần thục ăn uống thoả thích.
Động tác thành thạo, chính xác của nó khi đào tinh hạch trong đầu tang thi cho thấy nó là kẻ đã làm qua rất nhiều lần!
Cô đã nói mà, tại sao một đường từ nhà đi đến đây lại không hề nhìn thấy bóng dáng tang thi nào. Hoá ra đều bị nó ăn thịt.
Nghĩ đến đây, trong bụng Tô Nguyễn Nguyễn quặn lên, hình ảnh ghê tởm đến nỗi cô thực sự không dám nhìn hay nghĩ tới!
"Hệ thống, hệ thống, tại sao nhiều tang thi như vậy lại không thể đánh bại một mình nó?" Tô Nguyễn Nguyễn khó hiểu, đối diện có tới bốn mươi năm mươi con tang thi. Cho dù chúng nó hành động chậm chạp, nhưng cũng không đến mức bị một mình con tang thi cô đưa đến tàn sát sạch sẽ.
Hệ thống giải thích: [Những tang thi đó là tang thi cấp thấp nhất, trí tuệ không có khả năng được khai phá. Chưa từng ăn thịt đồng loại, thậm chí còn không biết cắn nuốt đồng loại.]
[Tang thi trước cửa nhà ký chủ đã tiến hóa thành tang thi cấp ba, đã bắt đầu có được trí tuệ, chỉ số thông minh hiện tại của nó tương đương với trẻ con ba tuổi. ]
Hệ thống sẽ không bao giờ nói cho Tô Nguyễn Nguyễn biết, sở dĩ tang thi có thể tiến hoá như vậy hoàn toàn là do lỗi chương trình của nó, đã vô tình để lại hơn phân nửa năng lượng của hệ thống trong cơ thể tang thi.
"Ý ngươi là con tang thi ở trước cửa nhà ta đã cắn nuốt những tang thi khác, tự động tiến hóa?"
Tô Nguyễn Nguyễn kinh ngạc nói: "Khó trách nó có lúc ở đó, có lúc không ở đó. Hóa ra là nó đi ra ngoài tìm đồ ăn khi không có ở đó."
"Không đúng a, tại sao nó lại cố chấp phá cửa nhà ta như vậy?" Tô Nguyễn Nguyễn khó hiểu.
[Bởi vì trong phạm vi năm dặm chỉ có một mình ký chủ là người sống sót, nói trắng ra là nó muốn ăn thịt ký chủ!]
Ách, nghe xong lời này Tô Nguyễn Nguyễn không tự chủ được rùng mình một cái.
Thừa dịp tang thi phá cửa đang ăn uống vui vẻ, Tô Nguyễn Nguyễn quyết định đi ra ngoài nhìn thử tình huống bên ngoài một chút.
Tô Nguyễn Nguyễn vô tình bay quá nhanh suýt chút nữa tông vào tòa nhà trước mặt.
"Phanh, phanh, phanh!" Tiếng thủy tinh va đập vang lên từ cửa sổ trước mặt, Tô Nguyễn Nguyễn nhìn đàn tang thi bên trong cửa sổ kính sát đất, chúng đang nhe răng vươn móng vuốt về phía cô, móng tay kia sắc bén như lưỡi dao cào xước một đường trên kính cường lực của tòa nhà.
Vừa nhìn là biết nó không phải là một tang thi cấp thấp, cũng không biết con tang thi này cùng con tang thi trước cửa nhà cô ai mạnh hơn ai.
[Ký chủ, tang thi này vừa mới đạt đến cấp một! Nhưng trước đó nó đã ăn thịt người rồi.]
Ăn qua thịt người rồi? Vậy chẳng phải tang thi trước mặt này cũng chỉ là một tiểu đệ đệ đối với tang thi phá cửa nhà cô thôi sao? Tang thi phá cửa nhà cô cho dù không ăn thịt người cũng đã đạt đến cấp ba rồi!
Chỉ là một tiểu đệ đệ thôi mà dám kiêu ngọa như vậy, thật buồn cười!
Tô Nguyễn Nguyễn hoàn toàn không nhận ra bản thân đã đem con tang thi phá cửa kia xếp vào hàng người một nhà.
[Tích, năng lượng hệ thống không đủ, khởi động chương trình dự phòng! Thỉnh ký chủ làm nhiều nhiệm vụ, để đảm bảo cho hệ thống luôn online trực tuyến.]
Trói buộc với một ký chủ không thích làm nhiệm vụ như vậy thì khi nào nó mới có thể tích lũy đủ năng lượng để sửa chữa chương trình đây.
Hệ thống trong lòng sầu khổ a!
"Cứu mạng, cứu mạng!" Phía xa đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai. Không đợi Tô Nguyễn Nguyễn đi qua, không gian lại lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Không cần nghĩ cũng có thể biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, bất quá Tô Nguyễn Nguyễn vẫn quyết định đi xem.
Lúc này, Tô Nguyễn Nguyễn cũng không dám tùy tiện đi xuống, hiện tại không chỉ đơn thuần phải đề phòng bị tang thi cắn, ngay cả động vật cũng phải đề phòng. Suy cho cùng thì gà nhà cô đều có thể tiến hóa, càng đừng nói đến những động vật khác.
Vừa mới tìm đến một tán cây rậm rạp thì cô nghe được bên cạnh có người nói chuyện.
"Đại ca, chúng ta còn phải ngốc ở chỗ này bao lâu nữa đây? Nếu cứ ở trên cây mãi cũng không phải không được, nhưng không có thứ gì để ăn, em nghĩ trước khi biến thành tang thi em đã chết đói trước rồi!"
Tán cây quá rậm rạp, chỉ nghe thấy thanh âm nhưng lại không nhìn thấy người, Tô Nguyễn Nguyễn nghĩ như vậy cũng tốt, hai bên đều nhìn không thấy nhau mới an toàn.
"Ăn ăn ăn, đã là lúc nào rồi! Mày còn nghĩ tới ăn?"
Một giọng nói phẫn nộ quát lên, hiển nhiên là đại ca mà người nọ kêu lúc nãy.
"Nếu mày muốn trở thành tang thi vậy thì mau đi xuống, vừa rồi không nhìn thấy người phụ nữ phía đối diện kia sao? Ngã xuống là chết, tao thấy mày không còn kiên nhẫn để sống rồi."
"Đúng vậy! Tôi đúng là không còn kiên nhẫn sống tiếp đó, cuộc sống chịu tội như vậy, tôi sống tiếp để làm gì?"
Người nọ hiển nhiên bị đói đến hoảng, khi nói chuyện cũng rất kích động: "Cái gì tôi cũng đều không có, cũng không sợ chết. Đối diện bên kia có siêu thị, không sợ chết thì cùng tôi đi xuống thử một chút. Các người sợ chết thì cứ tiếp tục sống tạm trên gốc cây này đi!"
Người đàn ông vừa nói vừa ôm thân cây trèo xuống dưới, tốc độ trèo xuống của gã quá nhanh. Cơ hồ trong nháy mắt đã đến mặt đất, đại ca ở bên cạnh muốn ngăn cản cũng đã không kịp.
Cùng nhau đi theo gã xuống còn có bảy tám người đàn ông cùng một người phụ nữ.
Người phụ nữ trước khi trèo xuống đưa tay sờ sờ đầu cậu bé mới 12 tuổi bên cạnh, lặng lẽ đưa cho cậu một khối bánh quy nhỏ cuối cùng, rồi trượt xuống với âm thanh khe khẽ.
Cậu bé nắm bánh quy nhỏ mà mẹ đưa cho, cậu biết đó là phần đồ ăn cuối cùng của mình. Nhìn mẹ theo sau mấy người đàn ông đi xa cùng với đàn tang thi đang chậm chạp lao qua, hai mắt cậu bé ngập nước mắt, lại không dám khóc thành tiếng.