Thư Hoàn nhảy xuống xe lừa của ông cụ Trương, đứng dưới một cái cây ở ven đường.
Thời gian đã gần đến giờ Ngọ, cái bụng đúng giờ lên án, lúc này Thư Hoàn mới nhớ ra nàng đã quên không mua chút đồ ăn ở trong thành. Xét đến cùng là bị cô nương mất ví tiền đuổi theo quá gấp, lúc đó đầu óc nàng mới nhất thời ngủ gật mắc phải tội lười, không nhớ được chuyện này.
Thư Hoàn này có một tật xấu, chuyên môn hãm hại người nửa quen nửa không. Nói cách khác, bị nàng để mắt tới lại ra tay ăn cắp thì không khác "bạn rượu" là mấy. Ngày hôm qua Thư Hoàn vẫn không quen với Lý Nhược Mai, giữa hai người càng không nói đến cùng lúc xuất hiện, dù sao một người là nữ ma đầu đi dạo lung tung trên phố, một người là thiên kim nhà giàu thường xuyên cổng lớn không ra cổng nhỏ không đi, nhưng hai cô nương gần như không cùng xuất hiện một lúc, nàng không ngăn nổi người khác xúi giục nha!
Thư Hoàn ngại thân phận, quan phụ mẫu ở địa phương sẽ cố ý tìm một vài thanh niên tài tuấn đi theo nàng, mưu tính có một người có thể lọt vào mắt xanh của nàng, sau đó để nàng nhân tiện dẫn vào cung. Châm ngòi quan hệ của Lý Nhược Mai và Thư Hoàn chính là một người trong số các thanh niên này, người nọ tên là Tiếu Cảnh Thăng.
Tiếu Cảnh Thăng tướng mạo tuấn mỹ, thuộc trong đám người liếc mắt một cái là có thể khiến người ta chú ý tới. Thư Hoàn có ấn tượng rất tốt với hắn, nhưng nghe hắn hữu ý vô ý liên tiếp tán thưởng thiên kim Lý phủ Lý Nhược Mai, đáy lòng của Thư Hoàn có chút phản ứng, nghĩ thầm ngươi đã có thích cô nương nhà người ta rồi, lúc bị quan đại nhân tìm đến đi theo ta sao ngươi không cự tuyệt? Ở trước mặt ta đàm luận về một cô nương khác là muốn xem phản ứng của ta sao?
Bị Thư Hoàn chán ghét quá mức đương nhiên cũng phải chán ghét trở lại, nhưng ám vệ Lục vẫn luôn làm việc theo sau nàng không cho phép nàng giống như một người đàn bà chanh chua chửi bóng chửi gió, mang mặt nạ kéo nàng rời khỏi hiện trường.
Nàng chỉ đành nhịn xuống trong lòng mà không căm phẫn, âm thầm quyết định trộm Lý Nhược Mai một phen.
Thư Hoàn lòng dạ hẹp hòi, lại không thích để người khác biết, cho nên chuyện trộm đồ của Lý Nhược Mai ngay cả ám vệ Lục cũng không biết.
Nhưng Lý Nhược Mai được người khác tán thưởng, cười tươi như hoa, người như hoa sen mới nở trong nước!
Thư Hoàn đứng dưới tàng cây chờ ám vệ Lục đến nhàm chán, vừa xoa cái bụng đang lên án vừa lấy ví tiền mới trộm được của Lý Nhược Mai từ trên hông xuống, trong ví tiền nhỏ không có nhiều bạc lắm, có một miếng ngọc bội song uyên ương màu đỏ ngược lại có giá trị liên thành. Thứ tốt Thư Hoàn thấy khá nhiều, cũng không coi trọng liền nhét vào ví tiền.
Lúc Thư Hoàn đói đến mức gần dẹp bụng thì ám vệ Lục mới thong dong đến chậm, nàng ở dưới tàn cây đi qua oán giận nói: "Ngươi đến chậm quá rồi đấy, không phải nói về nhà một chuyến sao, ngươi về nhà bao nhiêu chuyến, bản công chúa chờ ngươi bấy nhiêu hồi, còn tự tiện rời công tác dùng công mưu tư bản công chúa như vậy thì đừng bao giờ đến U thành nữa, để cho ngươi có nhà mà không thể về!" (công, tư là chuyện công chuyện tư; mưu là mưu mô)
Ám vệ Lục một thân hắc y, trên mặt mang mặt nạ đen, gật đầu đồng ý, lại lấy từ trong lòng ngực ra túi giấy dầu đưa tới, "Bánh bao."
Thấy đồ ăn, mắt Thư Hoàn tỏa ra ánh sáng xanh, bởi vì thời tiết khô hanh, nên bánh báo lấy từ trong giấy dầu ra vẫn còn nóng hổi, nàng cắn mấy miếng đã diệt sạch một cái bánh bao, bốn cái bánh hoàn toàn không đủ để ăn, sau đó còn ợ quá nhiều thẳng đến khi bị nấc cụt.
"Không, ợ, không ăn đủ rồi!"
Ám vệ Lục rút túi nước từ bên hông ra đưa tới, "Uống nước trước đi."
Thư Hoàn khát nhưng có chút không thích uống nước, uống nước no bụng, lát nữa không ăn được đồ linh tinh.
Ám vệ Lục lại dỗ dành vài câu, Thư Hoàn mới vừa nấc vừa không tình nguyện uống nước. Đáng tiếc, ám vệ Lục như đầu gỗ đứng im tại chỗ, hoàn toàn không phát hiện vẻ trêu chọc ở trong mắt nàng léo lên rồi biến mất. Nàng còn lâu mới nói nàng lừa gạt ám vệ Lục tựa như nam nhân câm này nói thêm mấy câu, mới giả bộ làm ra vẻ mặt uống nước cực kỳ thống khổ, sau đó chờ hắn khuyên bảo.
Thư Hoàn ăn thêm mấy khối điểm tâm nữa mới cảm thấy no, hai tay vỗ vỗ bụng lười biếng nói: "Lát nữa chúng ta đi đâu chơi?"
"Tùy cô."
"Vậy, được rồi, vùng lân cận có một thị trấn Trương gia, đi vào trấn dạo chơi một chút đi."
Thị trấn Trương gia cách ngoài U thành ít nhất cũng hơn mười dặm, nếu dựa vào hai chân để đi thì mệt chết công chúa nàng rồi.
Thư Hoàn đi chưa được mấy bước đã than mệt, nàng quyết định để ám vệ Lục cõng mình, nhưng sự cố chấp ám vệ Lục không đơn giản là nói ngoài miệng là được, hắn sẽ làm một hành động thực tế cho người ta xem.
Ám vệ Lục đi bắt một con ngựa của ổ cướp ở vùng lân cận về.
Được rồi, công chúa đại nhân nàng cưỡi lưng ngựa.
Lưu phủ.
Lưu lão gia tiễn bước Lý lão gia, tiễn đến cửa lớn, còn nói nếu lần sau không bận thì đến chơi, bất cứ lúc nào Lưu phủ cũng chào đón.
Lý lão gia gật đầu đồng ý, Lưu phủ không vì chuyện mất bội Hồng Loan mà so đo, ngược lại còn an ủi ông đã là quý lắm rồi.
Đợi đến khi bóng lưng của ông hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Lưu lão gia mới sầm mặt lại, món đồ đó đến trong tay Thư Hoàn cô nương, xác suất cầm về nhỏ càng thêm nhỏ, ông làm khó Lý gia chỉ ở trên phương diện làm ăn, mất nhiều hơn được.
Lưu mẫu mím môi, hình như có chút không xác định nói: "Mấy năm trước Chỉ Hàn đi qua Ngu thành, có quan hệ không tệ với quan viên nơi đó, nó cũng có chút giao tình với Thư Hoàn cô nương, không thì để cho Chỉ Hàn tự mình mở miệng lấy lại?"
"Cũng chỉ có thể như thế, dù sao nhất định phải lấy bội Hồng Loan về." Lưu lão gia gật gật đầu, "Thời gian không còn sớm nữa, nàng trở về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta phải đến thư phòng viết thư, dùng bồ câu đưa tin giao cho Chỉ Hàn."
Thị trấn Trương gia.
Lúc mặt trời xuống núi, ám vệ Lục dắt dây cương ngựa dẫn Thư Hoàn đi đến ngoài trấn của thị trấn Trương gia.
Thư Hoàn có học qua cưỡi ngựa nhưng không thông thạo, trên đường cưỡi ngựa, hai bắp đùi của nàng vừa mỏi vừa đau, vào thôn trấn nàng đòi xuống ngựa, đi vào một khách điếm buôn bán náo nhiệt.
"Ôi cô nương, ngài nghỉ trọ hay ở trọ?" Tiểu nhị lau trên đầu mồ hôi hỏi Thư Hoàn.
"Ở trọ." Ám vệ Lục sau lưng Thư Hoàn đi vào cửa chính của khách điếm, "Hai gian sương phòng thượng hạng."
Tiểu nhị sửng sốt, nhưng thấy nam nhân mang mặt nạ thần thần bí bí vươn tay đỡ lấy cô nương áo trắng, tiểu nhị mới phản ứng lại nói: "Được, hai gian sương phòng thượng hạng, khách quan ngài muốn dùng cơm ở đại sảnh hay ở trong phòng?"
"Trong phòng." Ám vệ Lục lấy từ trong tay áo ra một thỏi bạc đưa cho tiểu nhị, bảo tiểu nhị đừng quên sau khi hai người dùng bữa xong thì chuẩn bị nước ấm, còn hắn thì đỡ Thư Hoàn đi lên lầu.
Thư Hoàn đẩy cánh cửa gian phòng tối nay phải ở ra, đi vào dò xét một phen coi như sạch sẽ, ngồi xuống giường nói: "Đi mua cho ta một ít thuốc mỡ dãn gân cốt, chân của ta đau quá."
Ám vệ Lục gật đầu, vừa vặn bên trái khách điếm có một tiệm thuốc, lúc vào khách điếm hắn có chú ý đến.
Chủ sự trong tiệm thuốc là một người lớn tuổi, lỗ tai nghe không rõ lắm, ám vệ Lục lặp lại mấy lần rốt cuộc cũng mua được thuốc mỡ dãn gân cốt. Đợi ám vệ Lục kéo dài ít thời gian trở về sương phòng khách điếm, Thư Hoàn đã quét sạch cơm tối, đang ngồi trên giường xoa xoa cái bụng căng tròn.
Ám vệ Lục thở dài, không đợi Thư Hoàn dặn dò, hắn để thuốc mỡ lại rồi đi đến tiệm thuốc lần nữa, mua thuốc tiêu hóa cho nàng.
Đợi ám vệ Lục lo xong chuyện của Thư Hoàn, sắc trời đã hoàn toàn tối lại, hắn đóng kỹ cửa phòng ngồi xuống bên cạnh bàn, tùy ý ăn vài miếng thức ăn trên bàn.
Thư Hoàn vừa tắm rửa vừa ngâm một bài dân ca, từ trong cái bọc lấy ra một bộ váy áo màu trắng sạch sẽ mặc vào người, trong lúc đó cũng không quen lấy thuốc mỡ dãn gân cốt của ám vệ Lục mua thoa lên bắp đùi. Thuốc mỡ có màu nâu, thoa lên bắp đùi trắng nõn giống như đắp một lớp sáp vậy.
Ám vệ Lục nghe có tiếng vang bên cửa sổ, hắn lẳng lặng thản nhiên đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, một con chim bồ câu đưa tin màu trắng đậu trên bả vai hắn.
Là bồ câu đưa tin Lưu mẫu nuôi?
Ám vệ Lục suy tính hắn rời nhà chưa tới một ngày, trước khi đi đụng phải Lý lão gia đến nhà bái phỏng, nội dung trên thư chẳng lẽ có quan hệ với Lý phủ?
Trên đùi bồ câu đưa tin buộc một tờ giấy, ám vệ Lục mở ra xem, phía trên chỉ có một câu ngắn ngủi, "Bội Hồng Loan ở trên người Thư Hoàn cô nương."
Ám vệ Lục đã đoán nội dung trên giấy, nội dung gì cũng đều đoán đến, duy nhất chỉ không ngờ nội dung bên trên có quan hệ với Thư Hoàn, hoặc có thể nói, Thư Hoàn trộm ví tiền của Lý Nhược Mai, trộm tín vật đính hôn của Lý Nhược Mai và Lưu Chỉ Hàn... Công chúa đi trộm bội Hồng Loan chỉ thuộc về vị hôn thê của hắn mới có để làm chi?
Ám vệ Lục rối rắm nghĩ hoài không ra, nghi hoặc suy đoán trả lời thư lại cho Lưu phủ, chỉ là bên trên hắn chỉ nói sẽ cố hết sức.
Thả bồ câu đưa tin đi, ám vệ Lục đã không còn bối rối, đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên trong đầu lóe lên, nếu như vì chuyện ngày ấy Tiếu Cảnh Thăng ở trước mặt mọi người tán thưởng Lý Nhược Mai quá mức, Thư Hoàn vì thể diện vì tranh khẩu khí đi trộm ví tiền của Lý Nhược Mai để tiến hành cái gọi là "nhỏ trừng phạt lớn cảnh cáo" cũng không phải là không có khả năng.
Ám vệ Lục dừng bước lại, ngón tay hờ hững có tiết tấu gõ lên mặt bàn, Lý Nhược Mai và Tiếu Cảnh Thăng có quan hệ biểu huynh muội, qua lại dường như có chút quá gần rồi.
Lúc Thư Hoàn kéo tấm màn xuống chuẩn bị ngủ, tiếng gõ cửa kéo nàng ra khỏi ổ chăn, nàng từ trong tấm màn lộ ra một đầu nhỏ, cách cửa phòng hỏi, "Ngươi có chuyện gì sao?"
"Có."
"Ngày mai nói không được sao?"
"Rất vội." Ám vệ Lục gõ cửa lần nữa.
Thư Hoàn nghe vậy liền biết trốn không được, đành phải cầm áo khoác bên gối lên mặc vào, lê giày đi mở cửa.
Ám vệ Lục ở ngoài cửa trực tiếp vòng qua nàng đi vào trong phòng, ánh mắt dừng trên cái bao đồ của nàng.
"Trong bao đồ của ta có thứ ngươi cần?" Thư Hoàn kinh ngạc.
Ám vệ Lục giờ đầu, "Muốn tìm."
Thư Hoàn liếc mắt khinh thường, "Tìm đi."
Ngày thường ám vệ Lục làm việc rất có chừng mực, nên Thư Hoàn cũng không chú ý hành vi có đôi khi quái dị của hắn, trực tiếp ném bao đồ vào trong ngực của hắn, Thư Hoàn vừa lê giày lừa ngáp bò lên giường.
Đồ trong bao cũng không nhiều lắm, có vài bộ quần áo sạch sẽ, Thư Hoàn thích mặc váy áo màu trắng, ám vệ Lục cho rằng cái yếm của nàng cũng sẽ là màu trắng, nhưng dường như mặc màu đỏ? Đây là lần đầu tiên ám vệ Lục thấy yếm của nữ tử nên có chút không xác định.
Ám vệ Lục tìm hết cả bao đồ nhưng cũng không thấy ví tiền đâu, đành phải mở miệng dò hỏi. Nhưng cô nương trên giường đã ngáy khò khò, không thể trả lời vấn đề của hắn.
Chờ căn phòng truyền đến tiếng đóng cửa, Thư Hoàn giả bộ ngủ nằm trên giường lặng lẽ mở một con mắt ra, sau khi xác định trong phòng không còn ai thì mới xuống giường, đi chân trần kéo cái bao đồ trong bàn lại.
Vẻ mặt Thư Hoàn rầu rĩ, vừa rồi quên mất trong bao đồ có y phục nhỏ, nhất định ám vệ Lục đã nhìn thấy, hắn còn lật ra nữa... Thiệt là, ám vệ Lục hắn muốn tìm cái gì nhỉ, hắn xài hết bạc của mình rồi sao?
Y phục nhỏ bị nam nhân chạm vào, dù cho người đụng vào là ám vệ Lục, Thư Hoàn cũng không muốn mặc.
Thư Hoàn lấy hỏa chiết ra ném y phục nhỏ vào trong bồn, trực tiếp đốt đi.