Bất Thuyết Ái Đích Nam Nhân

quyển 2 chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tựa hồ không ngủ được bao lâu, y lại bị Bùi Văn đánh thức, mơ mơ màng màng cũng không biết tên hỗn đản này ghé vào lỗ tai y nói thầm cái gì, y mệt đến ngay cả mắt cũng không mở ra được, tay chân cũng không có khí lực đẩy hắn ra, rõ ràng là chẳng để ý đến gì cả, chỉ quan tâm cho giấc ngủ của chính mình.

Bùi Văn nhìn bộ dáng chết cũng không mở mắt của Tô Vũ, trong lòng vui vẻ, cũng biết đêm qua đem Tô Vũ làm mệt muốn chết rồi, không đành lòng đánh thức y nữa, chính mình ngậm sữa, trực tiếp cúi xuống môi Tô Vũ.

Một ly sữa đút xong, Tô Vũ vẫn không có tỉnh, vẫn là Bùi Văn chiếm tiện nghi nhu nhu mắt, ôm y tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Đêm qua đem Tô Vũ gây sức ép đến chết khiếp, chính Bùi Văn cũng không hơn gì, cơ hồ đem thể lực toàn bộ tiêu hao hết, hắn còn ôm Tô Vũ đã ngủ thiếp đi đi tắm rửa, sau khi ra khỏi phòng tắm cơ hồ là dính lên giường ngủ luôn. Nếu hắn không nhớ Tô Vũ có bệnh bao tử, không thể để bụng đói, hắn còn không muốn sớm như vậy đã phải thức dậy đi mua bữa sáng đâu.

Nếu điên cuồng làm tình là như vậy, chắc chắn sau này sẽ không chỉ một lần, cảm giác cũng rất tốt. Trên khuôn mặt ngủ say của Bùi Văn dần hiện ra một mạt tươi cười, bất đồng với ôn nhu trước kia, có phần nào đó xấu xa.

Vì thế, một ngày quý giá này, trôi qua trong khi hai nam nhân ôm nhau mà ngủ say.

Thời điểm chạng vạng, Bùi Văn sống chết muốn dẫn Tô Vũ ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn, Tô Vũ kiên trì muốn đến quán bán cháo, hai người giằng co nửa ngày, cuối cùng Bùi Văn nhượng bộ, ngồi trong quán nhìn Tô Vũ vẻ mặt nhiệt tình tiếp đón sinh viên đến ăn cháo, lại nhìn đám sinh viên cùng Tô Vũ không phân lớn nhỏ mà nói chuyện phiếm đùa giỡn, trong lòng nam nhân, cư nhiên có một chút ghen tuông.

Rất muốn chiếm tất cả sự chú ý của Tô Vũ, mang theo dục niệm như vậy, nên còn chưa đến giờ đóng cửa, hắn liền tha Tô Vũ về nhà, ôm y ngủ thẳng đến nửa đêm.

Rạng sáng ba giờ, Bùi Văn hôn nhẹ lên môi Tô Vũ, rất không cam lòng mà nhẹ nhàng ly khai. Hắn là người có tiền, đáng tiếc có tiền không có nghĩa là nhàn nhã, mà Tô Vũ lại là loại người không thể cưỡng ép để giữ ở bên người được.

Dành chậm rãi mà thuyết phục vậy, ít nhất hắn có hai mươi năm để mà tiêu hao, hắn cũng không tin cây vạn tuế không ra hoa, tảng đá ngốc nghếch không gật đầu, Tô Vũ không yêu hắn.

Tô Vũ không biết Bùi Văn rời đi, y có thói quen trước khi đi ngủ uống một viên thuốc ngủ, lúc tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, bên người trống trơn, y ngồi ở trên giường ngây ngốc một chốc mới đứng dậy.

Vào toilet, lúc cầm lấy dao cạo râu, mới phát hiện nguyên lai dao cạo kiểu cũ đã ko thấy đâu, thay vào đó là một dao cạo râu loại mới chạy bằng điện, Tô Vũ không cần nghĩ cũng biết ai làm vậy.

Cười khổ một lát, y bắt đầu cạo đám râu lún phún trên cằm mình. Kỳ thật cái dao cạo râu này, Bùi Văn đã đổi từ ngày hôm qua, chẳng qua râu Tô Vũ mọc không mau, bình thường ba, bốn ngày mới cạo một lần, cho nên thẳng đến hôm nay y mới phát hiện.

Bàn chải đánh răng, khăn mặt đều đổi thành đồ mới, hơn nữa còn là đồ đôi, nhất là hai cái khăn mặt, cũng không biết có phải tính trẻ con của Bùi văn bộc phát hay không, trên khăn mặt có hình hai thằng nhóc tóc vàng, một cái miệng chu sang trái, một cái miệng chu sang phải, song song đặt cạnh nhau, chính là một cái tư thế hôn môi, làm cho Tô Vũ nhìn, nhịn không được bật cười.

Lúc này mới một ngày hai đêm, Bùi Văn đã bắt đầu lưu lại dấu vết trong cuộc sống của y. Đối với việc này, Tô Vũ cũng không biết trong lòng là bất đắc dĩ hay là vui mừng, dù sao những vật dụng hàng ngày mà Bùi Văn mới đổi này, y cũng không vứt đi, giữ lại nguyên dạng.

Quá trưa, quán cháo cũng không buôn bán gì, y đóng cửa quán chuẩn bị về nhà ngủ trưa, vừa muốn nằm xuống, đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa vang, y cả kinh, chẳng lẽ Bùi Văn lại tới nữa?

Mở cửa mới biết được chính mình uổng công vui mừng một hồi, nguyên lai là thợ máy đến lắp điều hòa.

Lắp máy điều hòa?

Lúc này Tô Vũ mới nhớ tới chuyện mua máy điều hòa, nhìn thấy mấy công nhân nâng máy tiến vào, không khỏi có chút mê mang: “Ta còn chưa đi mua nha......”

“Là vị tiên sinh họ Bùi bảo chúng tôi tới.” Một anh thợ giải đáp nghi hoặc của Tô Vũ.

Tô Vũ co rút khóe miệng, dở khóc dở cười, y cảm thấy được chính mình giống như lại được Bùi Văn bao dưỡng.

Bùi Văn ra tay rất hào phóng, mua luôn hai cái máy điều hòa, một cái lắp ở phòng ngủ, một cái lắp ở phòng khách, đương nhiên, chút tiền ấy với hắn mà nói chả là cái rắm gì, chính là Tô Vũ không cao hứng nổi, y còn chưa có quyết định muốn lại để cho Bùi văn bao dưỡng hay không, rất không nguyện ý nhận hai cái máy điều hòa này, chỉ là, tưởng tượng đến sự thoải mái sau khi lắp điều hòa, y tay nhuyễn chân nhuyễn cộng thêm nhu nhược.

Người xưa từng nói, từ tiết kiệm chuyển thành xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ mà quay về sống tiết kiệm thì khó, Tô Vũ chính là một điển hình phản diện.

Chờ lúc Bùi Văn tới thì lại dùng, Tô Vũ suy nghĩ nửa ngày, cấp cho mình một cái cớ thích hợp để mà nhận lấy hai cái máy điều hòa, thì chính là Bùi Văn tiêu tiền để hưởng thụ, y được thơm lây mà thôi.

Về phần sau khi điều hòa lắp xong xuôi Tô Vũ lập tức bật chế độ lạnh...... Khụ khụ, đây là có lý do nha, y chính là giúp Bùi Văn thử dùng một chút, xem xem này hai máy điều hòa có vấn đề về chất lượng hay không, về việc thử máy, đương nhiên là càng dài càng tốt, tốt nhất vẫn là dùng thử đến khi thời tiết mát mẻ mới thôi, về phần tiền điện đương nhiên có thể coi là trách nhiệm của Bùi Văn đi, lần sau hắn đến đây nhất định phải nhớ rõ yêu cầu hắn như vậy.

Đối với tính toán nho nhỏ này của Tô Vũ, Bùi Văn cho dù đang ở một thành phố xa xôi, cũng là đoán ra được, hắn không sợ Tô Vũ vô sỉ, chỉ sợ Tô Vũ không vô sỉ, hắn sớm đem cái tính tình ham hưởng thụ của Tô Vũ sờ thấu, ở biệt thự bên này, quần áo và đồ đạc của Tô Vũ, hắn đều còn giữ nguyên, sớm muộn gì, hắn cũng sẽ đem Tô Vũ trở về.

Bất quá lúc này, vì biểu thị sự tôn trọng Tô Vũ, cùng với chiếu cố chút mặt mũi cho nam nhân này, hắn ở trong khoảng thời gian ngắn, còn phải chạy qua chạy lại hai nơi.

Cho nên cứ cách bảy ngày, Bùi Văn lại chạy đi tìm Tô Vũ.

“Lần này tôi cũng có hai ngày ngày nghỉ.”

Thời điểm Bùi Văn cười tủm tỉm xuất hiện ở trước mặt Tô Vũ, là vào sáng sớm, hắn nửa đêm liền lên máy bay đến đây, lúc xuống khỏi máy bay, trời còn chưa sáng, vốn dĩ tính toán trực tiếp đến nhà Tô Vũ, mới nhớ tới lần trước lúc đi, thế nhưng đã quên đánh một cái chìa khóa. Hắn không muốn đánh thức Tô Vũ, vì thế đánh ngồi ngoài cửa chờ.

Tô Vũ đang muốn đi mở quán, vừa mở cửa liền thấy Bùi Văn, đang lúc giật mình, lại nghe cái câu tối mờ ám kia của hắn, mặt Tô Vũ tái đi rồi, tức giận nói: “Tôi muốn đi bán cháo.”

“Được, tôi đi cùng anh.” Bùi Văn như trước cười tủm tỉm, một bộ dáng tôi rất tôn trọng quyết định của anh.

Tô Vũ thật muốn đá hắn hai cước, nhưng lại không có lý do gì, Bùi Văn lại không có vừa đến liền tha y lên giường, hơn nữa phi thường phối hợp chuẩn bị giúp y bán cháo.

Bán cháo a, ai dám tin tưởng Bùi thiếu gia gia thế tỉ phú cư nhiên phải bồi y đi bán cháo, Tô Vũ cảm thấy được chính mình có phải hay không hẳn là phải mang ơn, rõ ràng Bùi Văn giống một cái tượng vàng được cùng bái trong quán, y tin tưởng hiệu quả khi cúng Bùi Văn tuyệt đối không thể kém hơn so với cúng thần tài, chính là, nhìn cái bộ dáng này của Bùi Văn, y không muốn cúng, thầm muốn đá hai cước.

Tựa hồ cảm giác được ánh mắt Tô Vũ có chút không tốt, Bùi Văn thức thời lui ra phía sau vài bước, đi phía trước dẫn đường, đi xuống lầu, bên ngoài đậu một chiếc xe.

“Mời lên xe.” nam nhân mở cửa xe, dùng tư thế tao nhã mà mời Tô Vũ lên xe.

Mặt Tô Vũ từ xanh biến đen...... quay trái quay phải nhìn, hoàn hảo, còn sớm, hàng xóm xung quanh chưa có ai ra khỏi nhà, chỉ có mấy người qua đường, thỉnh thoảng dùng ánh mắt kinh ngạc hoặc ao ước nhìn lướt qua chiếc xe, dù sao cũng là người không quen, Tô Vũ liền không nhìn.

“Bùi Văn, cậu trêu đùa tôi à?” y nghiến răng nghiến lợi.

Bùi Văn sửng sốt, có chút ủy khuất nói: “Không có a.”

“Vậy cậu chuẩn bị một chiếc xe lòe loẹt như vậy tới làm gì?” Tô Vũ chán nản.

Trước không đề cập tới chất lượng của xe, chỉ là đủ loại hình vẽ màu sắc trên thân xe kia cũng đủ đẹp mắt. Này không phải phong cách của Bùi Văn từ trước tới giờ, chiếc xe này của Bùi Văn cho tới bây giờ cũng chưa từng được trưng bày ở đâu hết. Chiếc xe này thực dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến loại lưu manh có tiền không biết đốt đâu cho hết nửa đêm đua xe ngoài đường, đương nhiên, là lưu manh có tiền.

Bùi Văn thở dài, nói: “Mượn của một người bạn ở đây, cũng không phải của tôi.”

Tô Vũ không có biện pháp, nghĩ muốn nói y không ngồi xe này, chính là ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, âm u như muốn mưa, có xe ngồi sẽ hơn là giữa đường mắc mưa rồi chạy nhiều lắm.

“Cái gì mà bạn chứ, sẽ không là tình nhân cũ đi......” y vừa nói, vừa oán hận leo lên xe.

Bùi Văn cười cười, không nói gì, lên xe, đạp chân ga.

Tô Vũ cũng không nói sai, thật đúng là tình nhân cũ.

Lần trước hắn từ chỗ Tô Vũ rời đi, cũng đã lo lắng muốn mua chiếc xe thay vì đi bộ, không ngờ còn chưa kịp kịp phân phó David đi làm, ngay tại tiệc rượu xã giao đụng phải tình nhân cũ, hai người hàn huyên sơ sơ vài câu, nghe tình nhân cũ nói hắn hiện tại ở cùng thành phố với Tô Vũ, Bùi Văn liền nghĩ, muốn tình nhân cũ giúp hắn mua một chiếc xe, tình nhân cũ biết hắn chẳng qua là chỉ muốn sử dụng xe trong thời gian ngắn thôi, vậy thì mượn xe so với mua xe sẽ thuận tiện hơn, hơn nữa tương lai không cần xử trí chiếc xe đó, liền phi thường hào phóng đem xe của mình cho Bùi Văn mượn.

Đương nhiên, chuyện này Bùi Văn sẽ không chủ động thừa nhận, cho dù là Tô Vũ trong lúc vô ý đã đoán đúng, tình nhân cũ lại hào phóng như vậy, rốt cuộc trong lòng tồn tại loại tâm tư nào hắn mặc kệ, nhưng xe này quả thật không tồi, nhìn Tô Vũ ngồi ở bên trong thoải mái đến vươn vai sẽ biết.

Thời điểm Bùi Văn chạy xe đến quán cháo, Tô Vũ vừa lúc đánh xong một giấc ngắn, vô cùng cao hứng xuống xe, đóng cửa, đối Bùi Văn nói: “Có thể đem xe này đi chỗ nào xa một chút được không, dù sao đừng đậu ở đây.”

Tô Vũ biết mấy trường học phụ cận thường có những nhóm đua xe, có lần y về muộn, tận mắt chứng kiến người ta đua xe trên đường lớn, bởi vì xung quanh đều là trường học, trường học thường giới nghiêm ban đêm, trên đường cơ hồ không có ai, cho nên đường lớn nơi này vừa đến tối, liền trở nên phổ biến với mấy băng nhóm đua xe.

Mà chiếc xe này của Bùi Văn, cái khác không nói, chỉ là trang trí trên thân xe, có chín phần tương tự phong cách của đám đua xe y nhìn thấy ngày đó, cho dù Tô Vũ không hiểu về đua xe, cũng biết xe này nếu bọn đua xe thấy được, khẳng định sẽ có phiền toái.

Bùi Văn đâu có nghĩ nhiều như vậy, hắn ở chung quanh dạo qua một vòng, không tìm được bãi đỗ xe, liến dứt khoát đem xe chạy đến vùng phụ cận trường đại học, tìm một chỗ đậu lại, sau đó chuồn về quán cháo.

Lúc này, Tô Vũ đã mở cửa buôn bán.

Bởi vì bán thêm bánh bao, sinh ý của quán rõ ràng ngày càng tốt hơn, nhất là buổi sáng, có mấy sinh viên ham ngủ lười biếng, không kịp ngồi xuống từ từ ăn, liền một tay ôm bát cháo, một tay cầm hai cái bánh bao, ném tiền bỏ chạy.

Bất quá làm như vậy trên cơ bản đều là nam sinh, có rất ít nữ sinh dám thô lỗ như vậy, cho nên đợi cho tới lúc Bùi Văn đến, những người ngồi trong quán chậm rãi ăn cháo, phần lớn là nữ sinh viên.

Nhìn thấy nam nhân như Bùi Văn tiến vào, ánh mắt mấy nữ sinh này đều dựng thẳng, quả là một nam nhân tốt, thành thục, tao nhã, phong độ, ôn nhu, quả thực có thể đem tất cả những từ dùng để ca ngợi nam nhân mà dùng trên người hắn. Nhưng mà các nàng lại chứng kiến sau khi Bùi Văn vào quán, hướng Tô Vũ ôn nhu cười, sau đó liền xắn tay áo lên giúp y rửa chén, sự tương phản mạnh mẽ làm các nàng vỡ mộng.

Rửa chén...... nam nhân xuất sắc như vậy cư nhiên ngồi xổm trong một cái quán cháo rửa chén?

Thật là phí của trời. Nam nhân như vậy hẳn là phải ở trên giảng đường vung thước dạy học, chỉ điểm giang sơn, hẳn là phải dắt theo mỹ nữ ở dưới tán cây, nắm tay lãng mạn, như thế nào có thể ngồi xổm ở nơi này rửa chén.

Đám nữ sinh cơ hồ phát cuồng.

Tất cả Tô Vũ đều nhìn thấy, khóe miệng co giật, trong lòng lại dâng lên xung động muốn đem Bùi Văn một cước đá đi. Y bắt đầu hoài nghi nam nhân này có phải hay không ngay từ đầu đã bày ra âm mưu làm cho mình không sống nổi ở nơi này, để cho hắn có đầy đủ lý do đem mình đóng gói mang về tiếp tục bao dưỡng.

Sự thật có phải như vậy hay không...... Khụ khụ, trời biết đất biết Bùi Văn biết, cũng không cần đề cập đến, dù sao xem bộ dáng Bùi Văn hiện tại, hiển nhiên hắn thật sự hưng phấn mà rửa chén. Bởi vì hắn hiện tại có thể cảm giác được, ánh mắt Tô Vũ thường xuyên đảo qua lưng hắn, mặc dù có chút cảm giác đứng ngồi không yên, bất quá không quan hệ, chỉ cần lực chú ý của Tô Vũ một mực đặt trên người hắn là tốt rồi.

Được rồi, sự thật là Tô Vũ hoàn toàn đánh giá quá cao Bùi Văn, âm mưu của người ta không có lớn như vậy, chỉ nho nhỏ thôi. Về phần đem Tô Vũ đóng gói về nhà...... Bùi Văn Bùi thiếu gia đã chuẩn bị tốt tâm lý hăng hái trường kỳ chiến đấu.

Lời bàn luận của mấy nữ sinh, Tô Vũ nghe được toàn bộ, thậm chí còn có nữ sinh lúc trả tiền trộm hỏi hắn có phải là làm công ở đây hay không, Tô Vũ có muốn tìm thêm một người làm nữa không...... Tâm tư nữ sinh thật rõ ràng dễ hiểu, đối với chuyện này y cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể cười cười nói là một người bạn, ngẫu nhiên ghé qua hỗ trợ một chút.

Ngày hôm sau, doanh thu của Tô Vũ nhảy vọt lên gấp ba lần, quán cháo nho nhỏ một ngày tiếp đón mấy chục nữ sinh, hi hi ha ha đến mua cháo, toàn bộ ánh mắt đều phiêu đến bồn rửa chén kia.

Sắc mặt Tô Vũ cũng đen suốt một ngày, Bùi Văn còn không biết chết sống cười hỏi y: “Anh ghen sao?”

Phanh!

Làm liều thì phải trả giá, Bùi Văn buổi tối hôm nay bị Tô Vũ nhốt ngoài phòng ngủ, năn nỉ nửa ngày, cũng chẳng có động tĩnh cho thấy Tô Vũ muốn mở cửa, Bùi Văn hối hận đến muốn vả vào miệng mình.

Đợi cho đến bảy ngày sau hắn quay lại, không ngờ phát hiện, Tô Vũ thế nhưng thật sự thuê một người làm, là một đứa nhỏ mặt trắng môi hồng, xem bộ dáng chắc là sinh viên ở đại học phụ cận.

Bùi Văn muốn rửa chén, nam sinh chạy nhanh đến đoạt lấy, miệng vội vàng nói: “Để tôi, đây là việc của tôi.”

Bùi Văn muốn lau cái bàn, thiếu niên lại giành trước một bước, nói: “Đừng đừng đừng, để tôi, bằng không Tô ca lại mắng tôi làm biếng......”

Đương nhiên, đối tượng nam sinh này thi triển sự cần mẫn cũng không phải là chỉ có mình Bùi Văn, ngay cả việc của Tô Vũ, thiếu niên này cũng có thể bao trọn.

“Tô ca, để tôi múc cháo cho, anh ngồi tính tiền là được rồi.”

Theo một câu của thiếu niên, chỉ thấy thân ảnh nho nhỏ của cậu chạy tới chạy lui trong quán, tay chân lanh lẹ làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm.

Tô Vũ thấy một màn như vậy, mừng rỡ đến mắt cũng cười tít.

Bùi Văn sờ sờ gáy, cuối cùng hắn bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh Tô Vũ, nói: “Anh tìm đâu được một thằng nhóc nhanh nhẹn vậy?”

“Nhặt được.”

Tô Vũ thuận miệng đáp, y đang lúc tính tiền, không chú ý tới Bùi Văn sau khi nghe y trả lời sắc mặt liền hơi đổi.

Nhặt được, mấy chữ này tác động đến tâm tư Bùi Văn, hắn nhớ rõ, lúc trước Đỗ Nhược Hàn cũng từng nói chính mình là được Tô Vũ nhặt về. Không ổn a, khóe mắt Bùi Văn nhịn không được cấp tốc nhảy lên, Tô Vũ nam nhân này tựa hồ có sở thích đặc biệt đối với người được nhặt về.

“Cậu ta không phải là ở với anh đi......”

Căn nhà hai phòng của Tô Vũ, hình như là hai phòng ngủ một phòng khách.

“Này cậu cũng đoán ra được? Bùi thiếu gia, cậu từ khi nào thì trở thành con giun trong bụng tôi vậy?” Tô Vũ kinh ngạc nhìn Bùi Văn.

Rốt cuộc sắc mặt Bùi Văn thoáng cái tối sầm.

“Không được, phải bảo cậu ta dọn ra ngoài.”

Tô Vũ hiểu lầm, cười nói: “Không sao đâu, tôi cũng nói rõ với cậu ta rồi, cậ ta biết tôi thích nam nhân, cũng biết tôi có những lúc sẽ dẫn nam nhân về nhà qua đêm, cậu ta không ngại, chỉ cần tôi cho cậu ta chỗ ở, cậu ta giúp tôi làm việc để trả tiền thuê nhà. Cậu không thấy sinh ý của quán tôi tốt hơn nhiều sao? Tiểu gia hỏa này cũng có sức hấp dẫn nữ sinh a......”

Sắc mặt Bùi Văn càng đen, trừng mắt nhìn khuôn mặt trương ra vẻ vô tội của Tô Vũ, không biết nam nhân này thật sự trì độn, hay là cố ý giả ngốc.

Kẻ địch!

Người bình thường nào mà biết rõ đối phương thích nam nhân mà vẫn muốn ở cùng, hơn nữa thiếu niên này môi hồng răng trắng, sẽ không sợ Tô Vũ nửa đêm lang tính quá độ đem cậu ta ăn luôn?

Đương nhiên, Bùi Văn vẫn là nguyện ý tin tưởng Tô Vũ sẽ không coi trọng một tiểu mao đầu như vậy, nhưng là tiểu mao đầu rõ ràng đối Tô Vũ không có ý tốt, nói nhẹ đó là ăn chực ở chực, còn nặng hơn, trời mới biết tiểu mao đầu có phải nghĩ muốn ở cạnh Tô Vũ chờ đem Tô Vũ moi cạn tiền rồi một cước đá bay hay không.

Bùi Văn cảm thấy được trách nhiệm của mình rất nặng, Tô Vũ có tật xấu dễ tin người, hơn nữa tật xấu này không phải ngày một hai ngày, vì không muốn để cho Tô Vũ lại bị thương tổn, hắn có trách nhiệm đuổi tiểu bạch nhãn lang này đi, đóng gói Tô Vũ đem về nhà mà giấu kín đi rồi dưỡng.

Đáng thương cho đứa nhỏ kia còn đang vì cuộc sống của mình mà vội bận rộn nhiều việc, hồn nhiên không biết chính mình đã muốn bị nam nhân tâm nhãn đang dần nhỏ đi kia dán nhãn là một con bạch nhãn lang.

Trái ngược lại là Tô Vũ, tựa tiếu phi tiếu nhìn sắc mặt Bùi Văn biến ảo không ngừng, nhưng mà cũng không lên tiếng giải thích.

Buổi tối lúc trở về, Bùi Văn đem cái xe màu mè kia lại, cố ý chỉ cho Tô Vũ lên xe, lại trừng mắt lạnh lùng nhìn thiếu niên kia.

Thiếu niên cũng không để ý, chỉ là là ngữ khí nhược nhược nói với Tô Vũ: “Tô ca, anh cùng bạn đi về trước, tôi đi bộ là được.”

Tô Vũ liếc mắt trừng Bùi Văn một cái, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Cậu cùng một cái tiểu hài tử tức giận cái gì, vô duyên vô cớ hẹp hòi như vậy.” Nói xong, y hướng thiếu niên vẫy tay: “Triệu Kiệt, lên đi.”

Thiếu niên ngượng ngùng chậm rãi lên xe, ngồi gọn ở ghế sau, Bùi Văn từ kính chiếu hậu rõ ràng nhìn thấy khóe miệng thằng nhóc giương lên, nhìn như cười đến cực kỳ đắc ý.

Quả nhiên là một bạch nhãn lang, Bùi Văn hận đến nghiến răng, nhấn ga một cái, xe liền phóng đi. Hắn cố ý không muốn cho thiếu niên ngồi ghế sau dễ chịu, cố ý ở trên đường lớn làm xiếc xe, một chốc thì cua gấp, một chốc thì lại hất đuôi xe (một kĩ xảo, vô hiệu hóa bánh sau trong khi bánh trước của xe vẫn duy trì chạy ở tốc độ cao rồi đột ngột chuyển bánh trước sang hướng ngược với hướng đang chạy của xe, lúc này đuôi xe sẽ hất lên XD), tới đoạn vắng xe, còn tăng tốc độ lao đi, nhìn thiếu niên ngồi ghế sau chấn động đến lắc lư, chấn động đến đầu óc choáng váng, Bùi Văn trong lòng đắc ý a.

Tiểu bạch nhãn lang, cũng không nhìn xem ai lái xe, trên đời này có thể làm cho Bùi Văn hắn cam nguyện làm tài xế, có thể có mấy người?

Tô Vũ cũng có chút choáng váng, bất quá y có đeo dây an toàn, so với thiếu niên ngồi sau tốt hơn rất nhiều, chính là Bùi Văn chạy quá nhanh, làm cho y có điểm lo lắng, nhịn không được hung hăng liếc mắt trừng Bùi Văn một cái, nói: “Lái xe cẩn thận.”

Bùi Văn cười nói: “Tôi có bằng lái hạng C đó......”

Hiển nhiên, hắn từng chơi bời đua xe, tuy rằng mang tính chất chơi đùa thôi, nhưng là làm xiếc xe so với người bình thường tốt hơn nhiều, bất quá kia đều là chuyện lúc còn trẻ lông bông, hiện tại Bùi Văn dù sao cũng ổn trọng hơn rất nhiều, hơn nữa, thiếu niên ngồi ghế sau đã choáng váng đến muốn nôn, còn tiếp tục nữa sẽ phun hết ra xe, cũng khá phiền toái, cho nên Tô Vũ mở miệng, hắn liền thuận thế giảm tốc độ xe, cũng không tiếp tục diễn trò.

Không ngờ hắn vừa mới thả chậm tốc độ xe, từ phía sau liền vụt lên một chiếc xe, chẳng những lập tức lao lên trước xe hắn, mà còn lạng qua lạng lại đuôi trước mũi xe, hoang mang một lúc rồi tất cả cũng hiểu rõ, đây là đối phương tuyên chiến với Bùi Văn.

Tô Vũ lập tức cho Bùi Văn một cái nhìn xem thường.

Bùi Văn cười cười, không có ứng chiến. Hắn đối với đua xe đã sớm không có hứng thú.

Đối phương thấy Bùi Văn không ứng chiến, thất vọng cực độ hướng hắn chớp đèn sau ba lần, có ý tứ châm biếm, Bùi Văn vẫn là không có phản ứng, chiếc xe kia đành phải bực mình bỏ đi rồi.

Tô Vũ lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Tính ra cậu còn biết nặng nhẹ, cậu nếu dám đua xe, về sau cũng đừng nghĩ bước vào cửa nhà tôi.”

“Tôi đương nhiên lấy anh làm trọng.” Bùi Văn cười rộ lên, nghe ra trong giọng nói Tô Vũ có một mạt ý tứ lo lắng, nhịn không được quay nhanh sang, hôn lên môi Tô Vũ một cái.

Tô Vũ lại liếc trắng hắn, thấp giọng nói: “Đừng ở trước mặt người khác...... coi chừng ảnh hưởng...... nó vẫn là một đứa nhỏ......”

Bùi Văn không suy nghĩ nói: “Đứa nhỏ gì, không thể nhỏ hơn anh năm đó......”

Nói được một nửa, sắc mặt hắn liền đổi, ngậm miệng không nói nữa. Dù sao chuyện năm đó hắn đem Đỗ Nhược Hàn từ bên người Tô Vũ mang đi, vẫn ngạnh ở trong lòng y, tuy rằng miệng Tô Vũ nói tha thứ, nhưng là chuyện này năm đó đã làm Tô Vũ tổn thương rất sâu, cho nên Bùi Văn vẫn sẽ không dám trước mặt Tô Vũ nhắc đến, lúc này buột miệng nói ra, hắn liền cảm nhận sâu sắc mình lỡ miệng rồi, trộm liếc nhìn Tô Vũ, trong lòng có điểm bất an.

Mặt Tô Vũ không chút thay đổi, y không nói lời nào, Bùi Văn cũng không dám nói cái gì nữa, thiếu niên ngồi ghế sau đang ghé vào cửa xe mà hít sâu, bên trong xe trong thoáng chốc liền an tĩnh.

Về đến nhà, bảo thiếu niên về phòng dành cho khách nghỉ ngơi, Tô Vũ mang theo Bùi Văn tiến vào phòng ngủ, đóng cửa, y mới nói: ” Chuyện năm đó đừng nhắc lại.”

Bùi Văn do dự một lát, ánh mắt thẳng thắn dừng trên mặt Tô Vũ, nói: “Tôi không hối hận.”

Tô Vũ nhìn hắn, nở nụ cười thản nhiên, nói: “Tôi cũng chưa từng hối hận, chẳng qua cậu cùng Đỗ Nhược Hàn...... tôi chỉ hy vọng, sẽ không bởi vì tôi mà ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.”

“Tôi cùng Nhược Hàn......”

Tô Vũ phất phất tay, đánh gãy lời giải thích của Bùi Văn, nói: “Tôi mặc kệ cậu cùng Đỗ Nhược Hàn rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, Bùi thiếu gia, nếu hôm nay đã nhắc đến, như vậy tôi liền nói cho cậu biết, tôi không ngại cùng cùng cậu duy trì quan hệ thân thể, nhưng tôi không muốn làm kẻ thứ ba chen vào tình cảm người khác, nếu có một ngày, cậu cùng Đỗ thiếu gia xác định rõ ràng mối quan hệ, như vậy tôi hy vọng cậu có thể nói trước với tôi một tiếng, tôi sẽ không quấn lấy cậu không buông đâu.”

Nghe xong Tô Vũ nói một hồi, Bùi Văn thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, thì ra tâm tư của hắn trong khoảng thời gian này đã uổng phí rồi.

“Tô Vũ, anh là đứa ngốc!”

Hắn mắng một câu, sau đó một phen giữ chặt nam nhân làm cho hắn không thể nào giận hay bực mình được, hung hăng hôn y, hôn đến Tô Vũ sắc mặt đỏ lên, tay chân như nhũn ra, mới ở bên tai y thấp giọng nói: “Không cần cự tuyệt tôi yêu anh, tôi muốn anh đem những lời này ghi tạc trong lòng, khắc vào xương cốt, Tô Vũ, tôi không miễn cưỡng anh phải nói yêu tôi, nhưng là, nhớ kỹ, vĩnh viễn không được cự tuyệt tôi yêu anh.”

Ánh mắt Tô Vũ run rẩy, muốn nói cái gì, lại mãi không nói ra được. Y không dám thừa nhận yêu bất cứ người nào, cũng không dám tin tưởng lời yêu từ miệng Bùi Văn, chỉ là...... chỉ là...... Y vẫn như cũ sẽ vì yêu mà động tâm, sự ôn nhu của Bùi Văn, tựa như một loại dây leo, quấn lấy y càng lúc càng chặt, y sợ hãi có một ngày, chính mình rốt cuộc không thể giãy giụa, không thể quả quyết giống như ngày đó quẳng điện thoại xuống sông.

Nếu thật sự có một ngày như vậy, sẽ không phải là ngày mình bị hủy diệt chứ?

Tô Vũ không biết, nếu không biết, vậy không thèm nghĩ nữa, y thở hổn hển, sau đó thật mãnh liệt hôn đáp lại Bùi Văn. Giống như bây giờ cũng tốt lắm, yêu cầu của y không nhiều lắm, chỉ cần Bùi Văn cách mấy ngày ghé qua một lần thì tốt rồi.

Bùi Văn gắt gao ôm y.

Tuy rằng đối với chuyện Tô Vũ cùng một thiếu niên môi hồng răng trắng ở chung có chút mất hứng, nhưng hai ngày nghỉ trôi qua, Bùi Văn vẫn chỉ có thể mang theo một bụng mất hứng mà rời đi, bất quá sau khi đi rồi hắn cơ hồ cách một tiếng, liền gọi điện thoại đến kiểm tra, làm cho Tô Vũ rất buồn cười, cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Y như thế nào chưa bao giờ biết Bùi Văn cũng có mặt nhỏ nhặt như vậy, rơi vào đường cùng, Tô Vũ đành phải thành thành thật thật nói cho Bùi Văn, Triệu Kiệt chỉ ở nhà y vài ngày, đợi đến khi nhận được học bổng, Triệu Kiệt có tiền liền ra ngoài thuê phòng.

Nói lên Triệu Kiệt, đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, bởi vì bộ dạng môi hồng răng trắng giống tiểu cô nương, lại thêm thành tích học tập tốt, hàng năm đều lấy được học bổng, cho nên ở ký túc xá của trường bị bạn học nhìn không thuận mắt mà khi dễ bắt nạt, sợ tới mức buổi tối cậu không dám quay về ký túc xá, ngay lúc đang quanh quẩn ngoài trường học, bị Tô Vũ buổi tối đi về nhà gặp được, thấy cậu đáng thương, liền đem cậu nhặt về.

Hoàn cảnh gia đình Triệu Kiệt không tốt lắm, cho nên dưỡng thành tính tự ti, ngượng ngùng mình ở không ở nhà Tô Vũ, nên đi ra quán cháo phụ giúp, hơn nữa cũng không dám dựa dẫm lâu, chờ nhận được tiền học bổng học kì này, cậu liền dọn đi.

Tô Vũ rất đồng tình thông cảm với hài tử này, về phần Bùi Văn sao lại nhìn cậu ra bạch nhãn lang, kỳ thật do hắn chính là điển hình của người hay hoài nghi. Kỳ thật Triệu Kiệt là một thiếu niên rất xuất sắc, chỉ là hơi nhát gan, bị người khi dễ cũng không dám trả thù.

Qua vài ngày Bùi Văn lại đến, thấy thằng nhóc kia quả nhiên đã dọn ra ngoài, phi thường cao hứng, ai dè khi theo Tô Vũ chạy đến quán, nhất thời sắc mặt lại liền biến đen.

“Vì sao cậu ta còn ở đây?”

Nhìn thiếu niên như cái cối xay gió quay tới quay lui ở trong quán cháo, trong bụng Bùi Văn liền giống như bị mèo cào, không thoải mái tới cực điểm.

Tô Vũ trả lời hắn bằng bốn chữ: “Làm bán thời gian.”

“Nơi này của anh một ngày có thể kiếm ra bao nhiêu tiền?” Bùi Văn giận dữ, không phải hắn xem thường quán cháo của Tô Vũ, với qui mô này, nuôi sống bản thân y đã khó, Tô Vũ cư nhiên còn muốn nuôi thêm một con bạch nhãn lang.

Tô Vũ vừa nghe lời này, mất hứng, tức nghẹn nói: “Đúng vậy, tôi mỗi ngày kiếm được chút bạc lẻ ấy, cũng không được bằng cái móng tay của Bùi thiếu gia.”

Bùi Văn nghe được giọng điệu y bất thường, lập tức ý thức được mình nói sai rồi, đành cười nói: “Tôi không có ý đó......”

Tô Vũ bĩu môi: “Vậy cậu có ý gì? Không bằng tôi giúp cậu lập thêm một phòng nhỏ, làm cho tiểu tử kia ngủ với cậu mấy đêm, ngón tay cậu cũng không cần phải dài quá, cũng chỉ cần khoảng một tấc, liền đủ cho cậu ta cả đời này khỏi lo ăn ở.”

Bùi Văn ho nhẹ một tiếng, làm bộ không nghe, tự kỉ mà ngồi nghịch ngón tay mình.

Tô Vũ trừng mắt liếc hắn một cái, lúc này vừa lúc có người lại đây trả tiền, y vội vàng lấy tiền, cũng không nhắc lại nữa.

Mãi cho đến nửa đêm, thời điểm Bùi Văn ở trên giường đem Tô Vũ gây sức ép đến chỉ có thể thở dốc, hắn mới hắc hắc cười nói: “Cái loại quả non vừa xanh vừa chát như vậy sao có thể so với anh......”

Lúc này Tô Vũ toàn thân cao thấp đều phiếm hồng, trừ bỏ liếc hắn một cái xem thường, cũng không có thể nói thêm cái gì nữa.

Ngày hôm sau Bùi Văn lại đi, mỗi lần hắn đi đều là lúc nửa đêm Tô Vũ đang ngủ, dần dà, Tô Vũ cũng dưỡng thành thói quen, trên cơ bản Bùi Văn đều là cách bảy ngày đến một lần, mỗi lần ở lại hai ngày, Tô Vũ tính toán tốt thời gian, cứ mỗi hai ngày Bùi Văn tới kia, y liền đem toàn bộ việc ở quán ném cho Triệu Kiệt làm hết, y thì cả ngày cũng Bùi Văn dính với nhau, ngày ngày trôi qua cũng thật tiêu diêu tự tại, duy nhất không tự tại chính là trong tay không có tiền, lợi nhuận của quán sau khi dùng để trả lương cho Triệu Kiệt thì cũng không còn mấy, Tô Vũ chỉ có thể lại một lần nữa bắt đầu nghề phiên dịch cũ.

Bùi Văn sau khi tìm được Tô Vũ thì không hề cho y một đồng nào, tựa hồ cố ý muốn đem mình thoát ly ra khỏi địa vị kim chủ, tuy rằng trong nhà Tô Vũ thiếu cái gì đều là hắn mua, nhưng là cùng chuyện trực tiếp đưa tiền trước kia, kia hiển nhiên là hai việc khác nhau.

Tô Vũ cũng không hề đòi tiền Bùi Văn, tuy rằng y từng dự địng thảo luận một phen với Bùi Văn về vấn đề tiền điện cho điều hòa, nhưng theo thời tiết dần dần chuyển lạnh, vấn đề này cũng bị y để ra sau đầu.

Hai người cứ như vậy duy trì một thỏa thuận ngầm, ai cũng không có tư cách quản chuyện của người kia, chỉ cần cùng một chỗ, bất kể y với hắn là quan hệ người yêu hay là tình nhân bí mật, cũng chẳng quan trọng.

Ít nhất, trước mắt mà nói, cách nghĩ của hai bên vẫn duy trì nhất trí.

Đánh vỡ cục diện bế tắc này, là Đỗ Nhược Hàn.

Một ngày, là ngày kỉ niệm Tô Vũ cùng Bùi Văn quen biết, Bùi Văn trước tiên gọi điện thoại báo muốn tới vào ngày đó, Tô Vũ trong lòng vui mừng, hôm đó đặc biệt dậy sớm, mua đồ ăn chuẩn bị làm một bữa tối lãng mạn với ánh nến.

Y đợi đến tám giờ tối, người đến, không phải Bùi Văn, mà lại là Đỗ Nhược Hàn.

Tô Vũ nhìn đôi mắt phượng xinh đẹp đặc trưng của người nào đó trước mặt, theo bản năng muốn sập cửa.

Đỗ Nhược hàn nhanh tay lẹ mắt, chặn cửa, nói: “A Vũ, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh, được không?”

Nhìn thấy bộ dáng ăn nói khép nép của hoa hoa công tử phi dương ngày xưa, Tô Vũ nhếch nhếch khóe môi, buông lỏng tay, mở ra một con đường.

Đỗ Nhược Hàn vào phòng, nhìn bữa tối với ánh nến trên bàn, thần sắc buồn bã.

“Mời ngồi.” Tô Vũ khách khí rót trà cho hắn, sau đó mới nói: “Ngượng ngùng, nơi này của ta không có rượu.”

“Tôi kiêng rượu.” Đỗ Nhược Hàn tiếp nhận trà, nhấp một ngụm: “Bác sĩ tâm lý nói với tôi, uống nhiều rượu không tốt.”

Tô Vũ sửng sốt một chút, sau đó thản nhiên nở nụ cười, nói: “Không uống cũng tốt.”

“Là a Văn bắt ta đi gặp bác sĩ tâm lý......” Đỗ Nhược Hàn dừng một chút: “A Văn thật sự rất tốt với anh, những chuyện cậu ta làm...... đều là vì anh...... cậu ta trước kia chưa từng vì bất cứ kẻ nào mà đánh tôi......”

“Bùi thiếu gia là người ôn nhu, ta cùng hắn ở chung...... thật sự khoái trá.” Tô Vũ cân nhắc một chút, mới dùng mấy chữ “thật sự khoái trá” giải thích một chút quan hệ của y và Bùi Văn.

“Chúng ta cũng đã từng khoái hoạt, phải không?” Đỗ Nhược Hàn trầm mặc thật lâu mới hỏi.

Tô Vũ nhìn nhìn hắn, một hồi lâu mới nói: “Ta không phủ nhận điểm này.”

“Như vậy...... Tôi có còn cơ hội không?”

“Không phải sự tình gì cũng có cơ hội vãn hồi, nhất là tình cảm.” Tô Vũ thu liễm biểu tình, thanh âm tuy rằng không cao, nhưng ngữ khí lại cực kỳ kiên định: “Với ta, tình cảm vĩnh viễn chỉ có một lần, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, Tô Vũ ta...... chưa bao giờ quay đầu nhìn lại quá khứ, trên đời này người đáng để ta yêu, cũng không phải chỉ có một mình An Địch, ngươi hiểu chưa?”

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Đỗ Nhược Hàn nhắm lại, dưới ánh nến, mí mắt hắn run đến phi thường lợi hại, qua hồi lâu, hắn mới thở dài một hơi, mở mắt.

“Tôi nghĩ...... tôi đã hiểu được, a Vũ, tôi sẽ không cưỡng cầu anh gì hết, chỉ hy vọng anh có thể nhận lấy cái này.”

Nói xong, hắn từ trong túi lấy ra một tấm chi phiếu, đặt ở trên bàn trà, chậm rãi đặt trước mặt Tô Vũ. Hiển nhiên, trước khi hắn đến đây cũng đã chuẩn bị tốt, tựa hồ sớm đã biết Tô Vũ sẽ lại cự tuyệt hắn.

Tô Vũ nhìn thấy chi phiếu thì nhíu mày, không nói lời nào, cũng không nhận lấy.

“Đây là những gì tôi nợ anh......” Đỗ Nhược Hàn đột nhiên cười cười, hắn bình thường đã đẹp, cười rộ lên càng đẹp hơn: “Bác sĩ tâm lý nói với tôi, nếu tôi muốn thoát khỏi am ảnh bới cái chết của mẹ mình năm đó, trước tiên phải xóa bỏ những áy náy với anh, anh nếu đã không cần tình yêu của tôi, vậy hãy nhận tiền đi, những gì tôi có thể cho anh, cũng chỉ có hai thứ này.”

“Nếu cậu đã nói vậy......” Tô Vũ cũng cười, cầm lấy chi phiếu tùy tay bỏ vào túi: “Như vậy tôi nhận.”

Trong phòng an tĩnh lại.

Đỗ Nhược Hàn lại uống một ngụm trà, rốt cục cảm thấy được tựa hồ đã không còn gì để nói, hắn đứng lên: “Như vậy...... tôi đi.”

“Tôi tiễn cậu.”

Tô Vũ đứng dậy đi theo, đưa Đỗ Nhược Hàn đến cửa.

Đứng ở cửa, Đỗ Nhược Hàn do dự một lát, mới lại nói: “Người nhà a Văn gần đây cũng đã nghe được một số tin đồn, cậu ta cùng người nhà huyên náo cũng không vui vẻ gì, chỉ sợ sẽ có chút phiền toái.”

Tô Vũ nhíu nhíu mày.

Đỗ Nhược Hàn lại nói: “Bất quá cũng không phải là quá nghiêm trọng, Bùi gia dù sao cũng không phải chỉ có mình a Văn là con, với lại a Văn cũng đã sớm độc lập tách ra, hơn nữa, còn có tôi đây, tôi sẽ đứng về phía a Văn, cho nên anh cũng không cần lo lắng, sẽ không có ngoại lực đến chia rẽ hai người.”

Tô Vũ buông lỏng chân mày, cười cười với Đỗ Nhược Hàn, nói: “Cám ơn cậu nói cho tôi biết chuyện này.”

Đỗ Nhược Hàn ngơ ngác nhìn y tươi cười, một hồi lâu mới nói: “Tính cách của a Văn...... cậu ta sẽ không nói cho anh mấy chuyện đó, có khó khăn gì, cậu ta sẽ tự giải quyết, tôi nói cho anh, chính là muốn cho anh biết, a Văn là thật tâm với anh, tôi quen cậu ta nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta hao tâm tổn trí như vậy...... A Vũ, tôi hy vọng anh được hạnh phúc...... xin anh nhất định phải hạnh phúc......”

Nói xong những lời này, Đỗ Nhược Hàn rời đi, Tô Vũ đóng cửa lại, lẳng lặng ngồi xuất thần trên sô pha.

Không biết xuất thần bao lâu, thẳng đến khi ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng gió rít gào, y mới dần dần thanh tỉnh lại. Dự báo thời tiết có nói, ngày mai sẽ có luồng không khí lạnh thổi qua, hiện tại xem ra luồng khí lạnh đã tới sớm rồi.

Kéo rèm cửa lại, tắt hết đèn đi, Tô Vũ yên lặng châm ngọn nến trên bàn tiệc.

Trong bóng tối, một ngọn lửa nhỏ vụt sáng, Tô Vũ ngừng thở, vươn hai tay đem ánh sáng ôm trọn vào hai bàn tay. Tuy rằng chỉ có một đốm lửa nho nhỏ, nhưng mà sự ấm áp vẫn từ từ thấm vào lòng bàn tay.

“Bùi Văn, nếu như trước khi nến tắt, cậu có thể xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi liền nói với cậu —— tôi yêu cậu!”

Ngọn lửa nhỏ chập chờn chập chờn, tiếu ý trên mặt Tô Vũ cũng dần trở nên ấm áp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio