"Chủ công, lần này tiến cung đã xảy ra chuyện gì?” Minh Hàn thấy Vu Việt trở về thì trầm tư không nói đành dò hỏi.
Trong thư phòng ngồi năm người, Vu Việt ngồi ở vị trí đầu, Minh Hàn ngồi thứ hai, tiếp theo là Yên Kiều và hai vị nam tử mặc trang phục võ giả.
Vu Việt nói: “Vương thượng cố ý phái ta đi đóng quân ở thành Viễn An nơi biên giới.”
“Ồ? Thành Viễn An?” Minh Hàn thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt hơi dãn ra.
Đối với dáng vẻ ngây ngốc tự hỏi của Minh Hàn, mọi người sớm đã thấy nhưng cũng không thể trách được, Yên Kiều mở miệng nói: “Viễn An là nơi giao nhau giữa ba nước Ngu, Chiếu, Cảnh, nay Vương thượng phái Chủ công đến đó, là để phòng ngừa chiến tranh từ hai nước kia lan đến quốc gia chúng ta sao?”
Một vị võ giả tiếp lời: “Không có khả năng, nếu chỉ là phòng thủ thành, Chiếu Quốc có nhiều đại tướng như vậy, sao phải phái Chủ công đi?”
“Thế nhưng, nếu không phải vì phòng thủ thành, chẳng lẽ Vương thượng định làm ngư ông đắc lợi, thừa dịp các quốc gia hỗn loạn mà múc về một chén canh sao?” Một võ giả khác đoán.
Vu Việt không nói gì, chỉ nhìn về phía Minh Hàn.
Minh Hàn nói: “Gia nhập vòng chiến lúc này là không khôn ngoan, sợ rằng điều Vương thượng muốn chính là phân chia binh quyền của Chủ công.”
Vu Việt rũ mắt xuống, ánh mắt chuyển qua chén trà trong tay.
“Không phải chứ?” Yên Kiều cả kinh nói, “Thời điểm này mà còn muốn phân chia binh quyền của Chủ công? Đó không phải là tự chặt một cánh tay của mình sao?”
“Trong thời điểm đặc biệt mới có cơ hội thu hồi binh quyền.” Minh Hàn chầm chậm nói, “Vương thượng đại khái là muốn chuẩn bị lập người kế vị, trước lúc tân Vương đăng cơ, tất nhiên hắn sẽ vì người đó mà giải quyết tai họa ngầm này.”
Yên Kiều nhíu mày: “Tạm thời không đề cập tới việc lập người kế vị, tân Vương đăng cơ vẫn còn khoảng mấy năm cơ mà?”
Minh Hàn gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà bắt đầu kế hoạch lúc này thì sẽ thuận lợi hơn. Hiện nay ba nước Ngu, U, Cảnh đang tranh đấu kịch liệt, trong khoảng thời gian ngắn, Khánh Quốc khẳng định cũng chỉ có thái độ bàng quan, như vậy Vương thượng sẽ có thời gian mà chậm rãi phân nhỏ lực lượng của Chủ công.”
Những người còn lại đều lộ ra vẻ kinh ngạc, cẩn thận cân nhắc lại cũng hiểu được quả thực là như thế.
Minh Hàn nhìn về phía Vu Việt, tiếp tục nói: “Chỉ có điều, không biết Vương thượng sẽ xuất động hắc thiết kỵ trước, hay là binh lực bình thường trước.”
Vu Việt mở miệng: “Vương thượng muốn cho Ngư Gia tạm thời thống lĩnh hắc thiết kỵ, chỉ cho ta nắm giữ ba vạn quân.”
Minh Hàn cười lạnh: “Vương thượng thật cẩn thận, không tùy tiện xuất động hắc thiết kỵ. Ba vạn? Gần bằng một nửa binh lực của Chủ công.”
Một trong hai võ giả nói: “Lấy khả năng của Chủ công, ba vạn binh lực thừa đủ để thủ vững Viễn An, thậm chí còn có cơ hội đạt thêm nhiều chiến tích, như thế thì sao Vương thượng có thể làm suy yếu lực lượng của Chủ công được?”
“Sóc Vưu tướng quân, chỉ sợ là sự tình không đơn giản như thế thôi.” Một võ giả khác nói, “Cho dù là tiến đánh hay phòng thủ, đội quân đều không thể thiếu lương thảo, chỉ cần động tay động chân vào lương thảo, Chủ công sẽ lâm vào khốn cảnh.”
“Mặt khác,” Minh Hàn bổ sung, “Chủ công rời khỏi đất phong đã lâu cũng bất lợi cho sự phát triển của đất phong. Lúc này chính là thời cơ để tích tụ lực lượng, Chủ công tuyệt đối không thể đi biên thành.”
“Nhưng mà,” Yên Kiều nhíu mày, “Một khi Vương thượng đã hạ chỉ, chẳng lẽ Chủ công còn có thể kháng mệnh không theo sao?”
Minh Hàn không trả lời vấn đề này mà chuyển hướng sang Vu Việt nói: “Ba ngày sau, Đại vương tử sẽ tổ chức Tài sĩ luận hội?”
Vu Việt gật đầu.
“Chủ công có tham gia không?”
Vu Việt nhìn Minh Hàn: “Mọi năm bổn vương đều ở đất phong, chưa bao giờ tham gia kiểu tụ hội này, không phải trước giờ việc này đều do ngươi và Yên Kiều xử lý sao?”
Yên Kiều gật đầu: “Những lần Tài sĩ luận hội trước, phủ Nhung Trăn vương đều phái một, hai thực khách tham gia. Ở Tiệm Hề, tài sĩ trong nội phủ của chúng ta trước nay đều không màng hư danh.”
“Nơi này là dưới chân thiên tử, nội liễm là cần thiết.” Minh Hàn nói, “Nhưng mà lần này, tốt nhất Chủ công nên tham gia, hơn nữa còn phải khua chiêng gõ trống mà tham gia.”
“Vì sao?”
Minh Hàn cười nói: “Để có người chủ động thay Chủ công tiếp nhiệm vụ đi biên thành.”
Tất cả mọi người nhìn về phía hắn, nhưng không có ai vạch trần lời giải thích cho đáp án này.
Vu Việt sờ sờ miệng chén, thản nhiên nói: “Chỉ tham gia là được?”
“Đúng vậy.”
“Được, lần này bổn vương sẽ tự mình đi xem xem.”
Minh Hàn thi lễ: “Chủ công yên tâm, chỉ cần ngài tham gia tụ hội, nguy cơ lần này có khả năng sẽ được giải quyết dễ dàng.”
“Bổn vương tin ngươi.”
Minh Hàn mỉm cười, những người còn lại hai mặt nhìn nhau, đáy lòng đều không khỏi oán thầm. Là đệ nhất mưu sĩ của Nhung Trăn, Minh Hàn làm việc quỷ bí dị thường, trong lúc người khác còn chưa kịp phản ứng thì đã tính toán xong xuôi mọi việc, thậm chí ngay cả Vu Việt cũng không biết hắn làm như thế nào.
Minh Hàn hay làm theo ý mình, mặc dù tài năng trác tuyệt, nhưng cách thức làm việc thiên mã hành không như vậy thường sẽ khiến cho chủ tử không vui, vậy mà Vu Việt lại tín nhiệm hắn như thế, có lẽ cũng bởi vậy, Minh Hàn mới nguyện ý ở lại đây mưu sự vì hắn.
Thiên mã hành không: ngựa thần lướt gió tung mây (hào phóng, không câu thúc).
Ở Nhung Trăn, nếu như nói Vu Việt là một người vô cùng tàn nhẫn, nghiêm khắc, vậy thì Minh Hàn chính là người đáng sợ nhất.
“Đúng rồi,” Yên Kiều bỗng nói, “Lần này Chủ công muốn dẫn theo vị tài sĩ nào tham gia tụ hội?”
Minh Hàn khôi phục lại vẻ lão tăng nhập định, mà mặt khác, hai người kia là võ giả, cũng không cần suy tính gì. Về phần bản thân Yên Kiều chỉ am hiểu xử lý nội vụ, tài học có hơi khiếm khuyết, huống chi hắn là chủ quản trong phủ, không có khả năng bỏ lại chính sự đi tham gia tụ hội gì đó.
Lão tăng nhập định: nhà sư ngồi thiền, có nghĩa là không nói gì, không tham gia cái gì.
Trong phủ hiện tại chỉ có tám vị thực khách, tựa hồ không thể trấn trụ được trường diện. Đáng tiếc đây là Tiệm Hề, nếu ở Nhung Trăn, làm sao mà không tìm được nhân tài?
“Việc đó, chọn Phù Đồ đi.” Giọng nói trầm thấp của Vu Việt truyền đến.
Yên Kiều sửng sốt: “Phù Đồ? Chủ công, vị công tử kia mới nhập phủ được mấy ngày, tài học chưa hiển lộ bao nhiêu, tuổi lại không lớn, có hay không…”
Vu Việt nheo mắt nhìn hắn, những người còn lại đều rùng mình, vội vàng cúi đầu.
Vu Việt thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Một kẻ dám nhìn thẳng bổn vương, hơn nữa có thể ở trước mặt bổn vương mà chậm rãi trò chuyện, cho dù có tài năng hay không, chỉ dựa vào sự thong dong bình tĩnh này đã đủ để khen ngợi rồi.”
Yên Kiều cúi đầu nói: “Yên Kiều đã hiểu.”
“Ngày mai ngươi đi thông báo cho ‘Hắn’, hơn nữa chọn thêm một người trong đám thực khách, ba ngày sau theo bổn vương tham gia Tài sĩ luận hội.”
Lúc này Mặc Phi đang nghiên cứu sách cổ ở thư các còn chưa biết bản thân sắp lấy thân phận tài sĩ “Phù Đồ”, chính thức tiến vào thượng tầng của Chiếu Quốc.
Ngày hôm sau, Yên Kiều mang phù bài tới giao cho Mặc Phi, người kia sau khi nhận phù bài màu xanh thì trong lòng vui sướng, cuối cùng không còn phải vướng bận chuyện hộ khẩu nữa rồi, rốt cuộc nàng có thể quang minh chính đại đi lại trên đường, không cần lo lắng bởi dung mạo mà bị người ham muốn.
Mặc Phi thi lễ: “Phù Đồ đa tạ Yên chủ quản.”
“Không cần, muốn tạ thì tạ Chủ công đi.” Trên khối phù bài này có nhiều hơn hai chữ “Thượng khanh”, đủ để cho tài sĩ, văn nhân mừng rỡ như điên, thế nhưng vẻ mặt của nam tử trước mắt này không biến đổi, khó trách ngay cả Chủ công cũng kính trọng “Hắn” vài phần, quả thực có vài phần khí độ.
Chỉ là Yên Kiều không ngờ, Mặc Phi căn bản không biết hai chữ thêm vào kia có ý nghĩ gì, đương nhiên, nàng trời sinh mặt than, cho dù có cao hứng tới đâu cũng sẽ không lộ rõ vui mừng trên mặt.
Mặt than, thực sự giúp cho người ta tùy thời tùy chỗ đều có thể bảo trì thâm trầm bình tĩnh như tuyệt thế cao nhân cường đại, sắc bén…
“Mặt khác,” Yên Kiều lại nói, “Hai ngày sau Đại vương tử sẽ tổ chức Tài sĩ luận hội, Chủ công quyết định mang công tử và thực khách Lô Ngôn tham gia.”
“Tài sĩ luận hội?” Mặc Phi nói, “Vì sao Chủ công lại mang ta theo? Thời gian Phù Đồ nhập phủ còn ngắn, chỉ sợ…”
“Việc này là quyết định của Chủ công, công tử chuẩn bị cho tốt đi.”
Nói cách khác là không thể thay đổi. Mặc Phi lải nhải nói thầm, cái này là Tài sĩ luận hội gì? Là hội giao lưu trao đổi của tài sĩ thời đại này sao?
Mặc Phi đang muốn hỏi tình huống cụ thể của luận hội, không ngờ Yên Kiều đã cáo từ rời đi trước một bước.
Nàng trầm mặc một lúc lâu, quay đầu hỏi Mộc Hề: “Mộc Hề, ngươi biết Tài sĩ luận hội không?”
Mộc Hề trả lời: “Đó là hội mà chỉ có quyền quý thị tộc và học sĩ tài năng mới có thể tham gia, tiểu nô chưa bao giờ chứng kiến. Nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
“Cứ cách một đoạn thời gian, Đại vương tử và Nhị vương tử sẽ tổ chức luận hội như vậy một lần, tiểu nô từng nghe các thực khách đàm luận, mỗi lần luận hội đều sẽ chuẩn bị trước vài cái luận đề, sau đó mọi người xung quanh sẽ bắt đầu biện luận trực tiếp, hoặc là dùng bút viết văn, người xuất sắc có khả năng sẽ đạt được các phần thưởng bất đồng.”
“Thế ngươi có biết những lần trước đưa ra dạng luận đề gì không?”
Mộc Hề suy nghĩ, nói: “Tiểu nô nhớ rõ vài cái, có ‘Quân thần rút kinh nghiệm’, ‘Nghiên cứu hình pháp’, ‘Thu thuế’, giải tự, v.v…”
Mặc Phi lấy tay xoa xoa trán, nàng vừa mới tiếp xúc với tiêu chuẩn của thời đại này, đối với hệ thống tri thức và các loại sáng tác thì cơ bản đều không biết, cho dù có là viết văn theo chủ đề, hoàn toàn không trích dẫn câu chữ của thời đại này sẽ không tránh được bị coi là lập dị. Huống chi khi tiến hành biện luận cùng với người khác, ngay cả luận cứ đối phương đưa ra được trích từ đâu cũng không biết, nàng phản bác lại người ta kiểu gì đây?
Ôi, sao việc này lại chất lên đầu nàng thế này? Xem ra chỉ có thể hành sự theo hoàn cảnh, có thể không mở miệng thì tốt nhất là không mở miệng.
Sau hai ngày, Mặc Phi tiếp tục ngâm mình trong sách cổ ở thư các, bây giờ lo lắng cũng vô dụng, phải bảo trì bình tĩnh, gặp chiêu thì nghĩ chiêu đi.
Ngày luận hội đến rất nhanh.
Bên ngoài phủ Đại vương tử, xe ngựa xếp thành một hàng dài, đến từ các nhóm tài sĩ thị tộc lớn, hoặc là bạn bè bên ngoài của chủ tử đáp ứng lời mời mà đến.
Lần này, số người đáp ứng lời mời có khoảng hơn sáu mươi, chân chính tham dự Tài sĩ luận hội ước chừng có hơn ba mươi người.
Rất nhiều người đều không phải lần đầu tiên tham gia tụ hội, vì vậy, khi tiến vào trong đại sảnh thì đón tiếp, vấn an lẫn nhau, bình tĩnh mà tự nhiên. Khi tụ hội còn chưa bắt đầu, hội quan viên quý tộc sẽ nghỉ ngơi ở bên trong, nhóm tài sĩ cũng sẽ không tùy tiện ngồi xuống, trước hết đợi các chủ nhân an tọa xong xuôi rồi sau đó mỗi người mới có vị trí ngồi riêng của mình.
Không bao lâu, mấy người dẫn mười vị quý nhân đến chỗ ngồi, nhóm tài sĩ vừa rồi còn đang đàm tiếu lập tức đều quay trở lại bên cạnh Chủ công của mình, nếu vị Chủ công chưa tới hoặc những người dựa vào thanh danh của chính mình thì sẽ ngồi ở vị trí phía sau.
“Đại vương tử, Nhị vương tử đến.” Tiếng người cao giọng hô.
Tiếng hô vừa vang lên, trong sảnh nhất thời an tĩnh lại, mọi người đều chắp tay nghênh đón chủ tử.
Ngoài cửa từ từ đi vào mấy người, dẫn đầu là một người có thần thái tuấn lãng, cẩm y cao quý, mỉm cười ôn hòa, chậm rãi tiến lên trong cái nhìn chăm chú của mọi người.
Nam tử theo sát cũng mặc trang phục hoa lệ, chỉ kém hơn vài phần ôn hòa so với người đi trước, lại nhiều hơn vài phần tùy tiện, trên mặt lộ vẻ anh khí bức người, nở nụ cười trào phúng như có như không.
Phía sau cùng là vài vị văn sĩ, bọn họ đi theo hai vị vương tử, đều tự ngồi xuống.
Đại vương tử Lệ Thần nhìn xung quanh một vòng, mở miệng nói: “Chư vị, xin hãy ngồi xuống.”
Lúc này mọi người mới thẳng thân ngồi ngay ngắn.
“Hôm nay lại là một lần Tài sĩ luận hội mới, nhớ lần trước, các danh sĩ tranh luận phong thái hơn người, đưa ra cao luận khiến người ta tỉnh ngộ, bổn vương được lợi rất nhiều. Hi vọng luận hội lần này sẽ hơn lần trước, thể hiện hết tài hoa của chư vị.”
Mọi người đều khiêm tốn phụ họa.
Sau khi khách sáo lẫn nhau, Lệ Thần lại cười nói: “Lần này vẫn có bốn đề như cũ, đề thứ nhất là…”
Lời còn chưa dứt, một người hầu vội vàng tiến vào bẩm báo: “Điện, điện hạ, Nhung Trăn vương đến.”
“Vu Việt đến đây?” Trong mắt Lệ Thần hiện lên vẻ kinh ngạc, người trong sảnh cũng nhỏ giọng nghị luận, ai cũng không ngờ quỷ tướng bất bại Vu Việt sẽ đến nơi này, phải biết rằng cho tới bây giờ, vị đại tôn này chưa từng tham gia loại đại hội như vậy!
Sau khi kinh ngạc, trong lòng Lệ Thần vui vẻ, lập tức cho người mời vào.
Mà Nhị vương tử Lệ Kiêu ở một bên thì sắc mặt hơi thay đổi, kinh nghi không chắc chắn dâng lên trong lòng.