Tới phủ Thái Thú, Tê Túc giúp đỡ Mặc Phi xuống xe, đi vào trong phủ theo hướng dẫn của người hầu.
Mặc Phi vẫn mang mũ sa trên đầu, không thấy rõ hoàn cảnh bốn phía, chỉ đó điều những âm thanh thăm hỏi, trò chuyện không dứt bên tai, đồng thời nàng còn cảm thấy nhiều tầm mắt biết nói di chuyển ở trên người.
Đi đến cửa một căn phòng lớn, Tê Túc dừng lại nói: “Đợi ở đây, ngươi theo thị nữ đi vào đi, yên lặng theo dõi mọi chuyện là được.”
Yên lặng theo dõi mọi chuyện là được? Mặc Phi tỏ vẻ hoài nghi, không biết Tê Túc đang có chủ ý gì. Nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, xoay người rời đi theo thị nữ.
Không bao lâu, Mặc Phi được đưa đến một gian phòng có bình phong ngăn cách, bên trong có một cái bàn, trên bàn có vài món trà bánh, trừ những thứ đó ra, xung quanh không còn trưng bày gì nữa.
Trước khi tới đây, Mặc Phi đã nghe Tê Túc nói về yến hội đấu mỹ nhân của U Quốc, yến hội đấu mỹ nhân còn được gọi là yến hội hái hoa, Mỹ nhân như hoa, hoa sẽ rơi vào nhà nào? Tất cả tân khách tham gia đều phải mang theo một, hai mỹ nhân, lấy thi đấu để tuyển chọn. Mà chủ nhân yến hội thì sẽ chuẩn bị năm vị giai nhân, hơn nữa không được trực tiếp thi đấu, chỉ có thể được tuyển chọn làm ứng cử viên để thi đấu.
Khi so đấu, tất cả mỹ nhân đều được đưa đến khoảng nhỏ phía sau một bình phong, sau đó mỗi người được phát cho một đóa hoa tươi, chủ nhân của mỹ nhân sẽ chỉ biết được loại hoa mà mỹ nhân của mình mang, nhưng lại không biết được loại hoa của những người còn lại trong danh sách, nếu như muốn hái hoa, trước hết phải đoán trúng một loại hoa trong danh sách, nếu đoán sai sẽ mất đi một cơ hội hái hoa, còn nếu là đoán đúng, người mỹ nhân đó sẽ từ người được tuyển chọn trở thành người ra thi đấu chính thức, phân cao thấp với mỹ nhân mà người đoán mang đến, kẻ chiến thắng sẽ ôm được mỹ nhân trở về, mà kẻ thua sẽ phải bồi thường mỹ nhân của chính mình.
Trong mắt Mặc Phi hiện lên vài tia tức giận, nữ tử ở thời đại này thật đáng thương, quả thực giống như vật phẩm vậy, thích thì thu về, không thích thì lại bị tặng đi, hôm nay còn bị đem ra làm tiền đặt cược, để cho nam nhân của chính mình mang đi đổi lấy thú vui mới, còn có có thể vô sỉ hơn thế này sao?
Hiện tại, nàng cảm thấy vô cùng may mắn mình đi đến Chiếu Quốc, tuy rằng nam nhân ở quốc gia này cũng không quý trọng nữ nhân được bao nhiêu, nhưng ít nhất sẽ không ngang nhiên đùa giỡn. Nàng càng may mắn ngay từ đầu đã giả trang nam nhi, tránh khỏi bi ai bị coi như đồ vật. Sau này, trừ khi gặp phải trường hợp bất khả kháng, nếu không nàng quyết không thể tiết lộ giới tính của mình!
Không biết chờ đợi bao lâu, đại sảnh bên ngoài bình phong vốn đang ồn ào, sau một tiếng thông báo “Thái Thú đến” đã dần dần yên tĩnh lại. Mặc Phi biết, yến hội bắt đầu rồi.
Thái Thú nói gì đó, Mặc Phi không nghe rõ, nhưng không lâu sau, chỉ thấy thị nữ cầm một cái khay đến, xốc mảnh vải che lên, trên khay rõ ràng là một đóa hoa mềm mại.
Mặc Phi vươn tay nhận lấy, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, bởi vì đóa hoa trên tay nàng đều không phải là loại hoa thường nở vào mùa hạ, mà là một đóa Tử Mạch chỉ nở rộ vào mùa xuân, là quốc hoa trước kia của Ngu Quốc.
Quốc hoa: loài hoa tượng trưng cho một đất nước.
Như thế xem ra, sau khi tiêu diệt Ngu Quốc, U Quốc đã đem Tử Mạch đến trồng ở bổn quốc, lại càng không biết dùng phương pháp gì mà có thể kéo dài thời kỳ nở hoa của nó.
Hóa ra là như vậy! Rốt cuộc Mặc Phi đã biết được ý định của Tê Túc, đưa cho nàng loại hoa này, ai có thể gọi được tên loài hoa của nàng đây? Thế thì xem ra nàng đã tránh được phiền toái phải lên sân khấu chịu bêu xấu rồi.
Ồ, quả thật rất hay!
Lúc này, rốt cuộc Mặc Phi cũng yên lòng, bắt đầu cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Trạc trạc liên y điểm lệ hề” Không biết người nào đã dẫn đầu gọi tên trong danh sách.
Tạm dịch: Một đóa hoa sen, trơ trọi gợn lệ sầu.
“Một đóa hoa sen” Người hầu cao giọng phối hợp, sau đó thông báo, “Người giữ hoa sen, là mỹ Cơ của Bá Quân gia, mời mỹ nhân hoa lan của Khương đại nhân tiến ra hiến nghệ.”
Theo giọng nói của người hầu, Mặc Phi nghe được tiếng hô thật nhỏ phát ra từ nơi nào đó sau bức bình phong, sau đó là tiếng vuốt phẳng nếp áo, cho thấy có người đang dời bước ra ngoài.
Không bao lâu, tiếng đàn vang lên, khi nhanh khi chậm, giống như bươm bướm bay lượn, thản nhiên linh động.
Mặc Phi không giỏi về âm luật, nhưng cũng hiểu được tiếng đàn này vô cùng dễ nghe, giống như tiếng nước chảy róc rách. Chỉ có điều, có được mấy người nam nhân trong phòng chuyên chú nghe tiếng đàn uyển chuyển này?
Một khúc đã đàn xong, âm thanh ủng hộ nổi lên bốn phía, tán thưởng không ngừng. Hình như Thái Thú có nói vài câu khen ngợi, sau đó đến lượt mỹ nhân hoa sen lên sân khấu.
Tiếng ca của nàng vừa vang lên, lập tức kinh động tất cả mọi người, giọng hát đó như âm thanh của tự nhiên, khi thì ngâm nga, khi thì cao vút, khi thì uyển chuyển, khi thì chậm giãi, hòa cùng với tiếng đàn tỳ bà động lòng người, thật sự làm cho người ta nghe thấy là khó có thể quên được.
Hiển nhiên, tiếng hô dành cho mỹ nhân hoa sen nhiều hơn mỹ nhân hoa lan, lần này Bá Quân thắng lợi, chiếm được cơ hội cùng mỹ nhân hoa lan một đêm.
Không thể không nói, ở phương diện tài nghệ ca múa, nữ tử thời đại này quả thật nổi tiếng, Mặc Phi cảm thấy không bằng.
Thế nhưng, bao nhiêu đóa hoa tươi đẹp như vậy, lại đều chỉ để cho đám nam nhân này chà đạp!
Kế tiếp lại là một phen tranh kỳ đấu diễm, đủ loại mỹ nhân thay nhau lên sân khấu, khiến cho nam tử ở đây được mở rộng tầm mắt. Đương nhiên, cũng có không ít loại hoa không đoán được trong danh sách, chỉ có thể bỏ lỡ cơ hội ôm người đẹp mà thôi.
Tranh kỳ đấu diễm: Cảnh trăm hoa ganh nhau đua nở, vô cùng tươi đẹp, diễm lệ.
Mặc Phi ngồi một mình ở phía sau bình phong, yên lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đúng như nàng dự đoán, quả nhiên không ai gọi tên loài hoa của nàng trong danh sách.
Cho đến khi tân khách yến hội đều đã thi đấu xong, không khí bên ngoài mới dần dần dịu đi, nam nhân thì bình luận ưu thế của các mỹ nhân, trong đó, làm cho người ta chú ý nhất chính là mỹ Cơ hoa sen của Bá Quân gia.
Tuy rằng Mặc Phi nhìn không thấy, nhưng theo những lời khen đứt quãng, có thể nghe ra được vị mỹ nhân này tài sắc song tuyệt, kinh diễm toàn trường, chiếm được ngưỡng mộ của mọi người.
Lúc này, chợt có một người nói: “Tê tiên sinh, gần đây thường nghe nói đến tên mỹ nhân của ngươi, đáng tiếc lần đấu mỹ nhân này lại không gọi trúng, nay cuộc đấu mỹ nhân đã kết thúc, có nên mời mỹ nhân của ngươi lên sân khấu hay không?”
Lời vừa nói ra, lập tức đạt được hưởng ứng. Vì vậy, Thái Thú nói: “Sau bình phong vẫn còn mấy mỹ nhân không được gọi trúng, không bằng mời cùng xuất hiện đi!”
Mọi người không có dị nghị gì, đều gật đầu đồng ý, đương nhiên Tê Túc cũng sẽ không phản đối, so đấu đã kết thúc, tạm thời Phù Đồ vô sự.
Mấy người ở đây đều tò mò không thôi với mỹ nhân của Tê Túc, có thể được Địch Kha khen ngợi, chắc chắn phải có chỗ hơn người, đáng tiếc Tê Túc vẫn luôn cất giấu, cho nên không thể nhìn thấy được, vị mỹ nhân thần bí nhất, nghìn trông vạn mong, cuối cùng hôm nay cũng có thể hình thấy hình dáng rồi.
Không bao lâu, vài nữ tử bước ra từ sau bức bình phong, mỗi lần gọi một cái tên, lập tức có một nữ tử tiến lên chào.
“Mỹ Cơ Tê gia, Phù nhi.” Nghe thấy tiếng thông báo, mọi người vốn còn có chút không yên lòng, tinh thần lập tức đã rung lên, chăm chú nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử cao gầy chậm rãi đi tới.
Chỉ liếc nhìn một cái, phảng phất như có gió xuân lướt qua, lịch sự, tao nhã, yên tĩnh; khi nhìn lại một lần nữa, mắt phượng lấp lánh, làn da như mỹ ngọc, dáng người yểu điệu, trong bước đi mang theo một loại nhịp nhàng đặc thù; khi nhìn thấy lần thứ ba, giống như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, rực rỡ không thể chống lại, toàn thân mang theo khí chất trong vắt, làm cho người ta cảm thấy không phải người trên cõi trần.
Nhan sắc này, đó là Phù nhi, là “Sắc đẹp tự nhiên, tuyệt thế thoát tục, giống như tiên nữ ánh trăng” sao? Quả nhiên không giống bình thường.
Mặc Phi chắp hai tay lại, hướng tới phía trước, hơi hơi thi lễ: “Phù nhi tham kiến Thái Thú cùng chư vị đại nhân.”
Từ sau khi Mặc Phi đi đến thời đại này, nàng chưa từng quỳ lễ người khác, lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng mà kỳ quái là không có người nào ở đây lên tiếng chỉ trích, ngược lại cảm thấy lễ tiết này càng thêm cảnh đẹp ý vui, đi, đứng, khom mình, chỉ có vài động tác đơn giản mà cũng có thể làm thong dong như thế, dáng vẻ tự nhiên.
Cho đến khi Mặc Phi đi tới bên người Tê Túc rồi ngồi xuống, mọi người ở đây mới chậm rãi hoàn hồn.
Phù nhi vừa ra, mỹ nhân trong cuộc đã có loại cảm giác ảm đạm thất sắc, cái này không phải là chênh lệch về mỹ mạo, mà là do sự cao thấp về khí chất và phong thái. Ngay cả mỹ Cơ hoa sen vừa mới liên tục được khen ngợi, khi tầm mắt tiếp xúc với Phù nhi, lại theo bản năng mà quay đầu đi chỗ khác. Ánh mắt nàng cũng không phải sắc sảo, nhưng lại có loại lực hấp dẫn tiến thẳng vào lòng người.
Mỹ nhân có đẹp, ở trong mắt nam nhân cũng chỉ là vật để ngắm nhìn, tùy thời có thể hưởng dụng, tùy thời có thể vứt đi. Nhưng mà Phù nhi lại không giống như vậy, đó là một nữ tử làm cho người ta khó có thể bỏ qua, ngồi yên bất động, nhưng lại giống như vực sâu, khí chất như tuyết, thản nhiên như mây.
Trong lúc nhất thời, mọi người phát hiện chính mình không thể đưa ra một từ để nhận xét, không biết nên khen ngợi nữ tử này như thế nào, giống như những từ ngữ để ca ngợi đều đã trở nên vô lực, dùng từ nào cũng đều là một loại khinh nhục nàng.
Vẻ đẹp của nàng, đã khác xa những người khác, phảng phất như không phải người trên thế gian này.
Kinh động này vừa xuất hiện, đã để lại cho người ta ấn tượng vô cùng sâu sắc! Hôm nay qua đi, cái tên Phù nhi chắc chắn sẽ vang động Trung Đô. Cho dù là nàng chưa từng hiến nghệ, cũng chưa từng hiển lộ tài năng…
Tê Túc cầm chén rượu che đi ý cười bên miệng, khóe mắt nhìn về phía Mặc Phi bên cạnh sắc mặt như thường, nếu “Hắn” là nữ tử, vậy thì chắc chắn sẽ là nữ nhân của đế vương, nam tử bình thường sao có khí thế xứng đôi được?
Im lặng trong chốc lát, Thái Thú mở miệng nói: “Đấu mỹ nhân đã chấm dứt, hôm nay chư vị có thể ở lại nơi này một đêm, mỹ nhân trong ngực, thỏa sức mà vui thích.”
Thái Thú lại nhìn về phía Mặc Phi, không hề tỏ vẻ khinh thường, nhưng mà trong mắt hắn lại hiện lên một tia kinh hỉ.
Mặc Phi vẫn chưa chú ý tới điều này, chỉ nghe Tê Túc nhỏ giọng nói: “Đêm nay chúng ta ở lại.”
“Sao cũng phải ở lại thế?”
Tê Túc gật đầu: “Ngươi cho rằng ta làm sao mới khiến cho Thái Thú đồng ý phát cho ngươi bông hoa Tử Mạch kia?”
“Làm thế nào? Ngươi đưa ra điều kiện gì với hắn sao?”
“Quả thật có điều kiện, ngươi đợi là biết ngay thôi.” Tê Túc lộ ra mỉm cười quỷ dị.
Mặc Phi liếc mắt một cái, không nói nữa.
Đêm dài, mọi người tham dự hội nghị lần lượt rời khỏi đại sảnh, đi theo người hầu tiến về phòng ngủ.
Ngay khi mọi người đi hết, tiếng ồn ào dần dần tĩnh lại, Mặc Phi cảm thấy đêm nay còn mệt hơn so với việc đi công tác mấy ngày liền. Thứ nhất, nàng không ưa nổi dục vọng của những nam nhân này, thứ hai, vừa rồi, ánh mắt nóng cháy quanh quẩn ở trên người nàng cũng làm cho nàng vô cùng khó chịu. Nàng thề, đợi đến khi nàng được tự do, từ nay về sau sẽ không bao giờ mặc nữ trang nữa!
Mặc Phi đi vào phòng dành cho khách, sau khi Tê Túc dặn dò thị nữ hầu hạ nàng, đã xoay người rời đi.
Nàng vốn tưởng rằng Tê Túc sẽ ở chung phòng với nàng, dù sao trong yến hội này đều là nữ nhân ôn nhu của nam nhân, làm sao còn chú ý đến lễ nghĩa nam nữ phân phòng nữa?
Hay là Tê Túc đã có mỹ nhân khác trong ngực rồi? Dù sao thì trong mắt hắn, nàng chỉ là một mỹ nhân giả mạo mà thôi…
Nghĩ như thế, thị nữ đã chuẩn bị xong nước ấm cho Mặc Phi. Mặc Phi không định tắm rửa thay y phục ở đây, nàng đi đến sau bình phong, định thay áo khoác, lại tùy tiện lau qua một chút cho xong việc.
Ai ngờ vừa mới cởi áo ngoài ra, ánh nến trong phòng đột nhiên bị tắt, trong lòng Mặc Phi khẽ động, vừa định nói chuyện đã thấy miệng bị một cái bàn tay to che lại từ phía sau, sau đó cả người bị kéo đến phía sau tủ chật hẹp.
Cái này… Là tình huống gì đây?
“Đừng lên tiếng, cũng đừng lộn xộn.” Một giọng nói quen thuộc vang lên ở bên tai, hơi thở ấm áp truyền thẳng vào tai, làm cho Mặc Phi khẽ run.
Tê Túc? Người làm cái gì quỷ gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt chạy tới dọa người à?
“Đừng lên tiếng.” Tê Túc lại thấp giọng nói, “Cứ yên lặng mà ẩn nấp, ngươi đợi rồi sẽ biết nguyên do.”
Mặc Phi ổn định lại tâm thần, thả lỏng thân thể, yên lặng xem xét.
Tê Túc cảm giác được biến đổi của người trong lòng, buông tay che miệng nàng ra, đổi thành vòng qua eo của nàng.
Hai người ẩn nấp ở chỗ vô cùng chật hẹp, thân thể kề sát nhau mới giấu được thân mình.
Bốn phía đen kịt, yên tĩnh không tiếng động, chỉ nghe được tiếng hít thở kìm nén của hai người.
Mặc Phi cảm nhận được nhịp đập trái tim của Tê Túc đang nhảy lên, trong ngực hắn, tấm lưng kề sát vô cùng nóng bức. Đi vào thời đại này, đây là lần thứ hai nàng thân mật với nam nhân như thế.
Nàng rất muốn mở miệng hỏi tình huống trước mắt là gì, thuận tiện dời chút lực chú ý của chính mình đi, nhưng mà bộ dáng Tê Túc thần bí, làm cho nàng không khỏi trở nên thận trọng, bất đắc dĩ đành phải tiếp tục chịu đựng kiểu vô cùng thân thiết này.
So với việc Mặc Phi không khoẻ, Tê Túc cảm thấy tim mình ngày càng đập nhanh hơn. Hắn không ngờ cảm giác ôm Mặc Phi lại kỳ diệu như thế, tuy rằng không nhìn được, nhưng mà thân thể phù hợp làm cho hắn không ngừng xao động, cánh tay giữ lấy lưng áo Mặc Phi cũng cứng ngắc, không dám tùy ý lộn xộn, sợ rằng mình sẽ làm ra hành động có lỗi nào đó.
Hắn lặp đi lặp lại, người trong lòng là nam tử, là nam tử! Trăm ngàn lần không thể có suy nghĩ viển vông gì!