Hà giáo sư ở góc lớp tìm được ổ điện tam giác laptop có thể sử dụng, sau đó chờ cho máy khởi động xong, màn hình còn dừng ở trang lần trước chưa thoát. Hà Luật đem chương trình chưa viết xong hoàn thành nốt, tầm mắt vừa đảo qua liền thấy Thường Kiện một bộ dáng thực hiện được gian kế.
Thường Kiện rất ân cần mà đem thức uống nóng đặt ở trong tay Hà Luật, sau đó mới lấy ra sách bắt đầu ôn tập. Bạn học Thường Kiện trong lòng thấy thỏa mãn, văn phòng Hà giáo sư không phải của một người, dĩ nhiên không tốt nếu mang cậu tới, dưới sự nhõng nhẽo đòi hỏi, Hà Luật rốt cục đáp ứng cùng cậu đến phòng tự học. Lúc này Hà Luật ngồi ở gần bên trong gõ bàn phím, Thường Kiện ngồi cách không xa phía ngoài ôn tập. Phóng tầm mắt nhìn tới, trong phòng học không ít tình nhân dính vào nhau, trong lòng Thường Kiện cười lưu manh, biểu tình đắc ý kia đều biểu lộ ở trên mặt.
Hà Luật phi thường trấn định không nhìn cậu, từ trong công việc thoát ra cũng đã qua hai giờ, người ở bên cạnh ngược lại dáng vẻ ôn tập đến rất tập trung, Hà giáo sư đem laptop thoáng đẩy ra ngoài một chút, tự mình nằm nhoài trên bàn học, mơ hồ có chút mệt rã rời. Cái góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy gò má Thường Kiện, đứa nhỏ này kỳ thực nhìn rất anh tuấn, lông mày rậm mắt to, ngũ quan rõ ràng. Hà Luật nhìn nhìn mí mắt liền không chịu được nữa,cuối cùng dần dần ngủ thiếp đi.
Hà Luật vừa tỉnh ngủ, trong không gian yên tĩnh có chút không xác định được mình đang ở nơi nào, giương mắt nhìn thấy mấy học sinh đang túm năm tụm ba đọc sách viết chữ, mình đã nhiều năm không có ngồi trong phòng tự học, nhất thời có chút không thích ứng. Vừa đứng lên mới phát hiện trên người là đại áo khoác của Thường Kiện, chẳng trách không có cảm thấy lạnh chút nào. Thường Kiện đâu?
Người đang bị nhớ đến giờ khắc này chính đẩy cửa đi vào, thả nhẹ bước chân đi đến bên người Hà Luật: "Tỉnh ngủ?"
Hà Luật mơ hồ gật đầu: "Cậu đi đâu vậy?"
"Đi ra ngoài lấy nước, " Thường Kiện đem cái chén trà xanh đặt ở trước mặt Hà Luật, còn mình chính là nước lọc, "Tỉnh chưa, chúng ta về nhà làm cơm đi."
Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, quả nhiên đã năm giờ, xem ra mình đã ngủ ít nhất một canh giờ. Hà Luật đem áo khoác trên người trả lại Thường Kiện, đứng dậy đã thấy Thường Kiện lưu loát thu thập xong sách của mình, bỏ vào cái cặp quai chéo đeo trên người, lại nhanh tay thu thập xong laptop của Hà Luật bỏ vào túi xách ở trên tay.Thường Kiện làm xong những việc này Hà Luật vừa vặn đem áo khoác mặc xong.
Đi ra phòng học, mùa đông năm giờ sắc trời đã hơi u ám, Hà Luật đi sau Thường Kiện: "Để tôi xách laptop đi."
Trọng lượng theo trên tay đưa tới, Hà Luật còn không phản ứng lại, liền bị đẩy đến một góc bí mật, đường nhỏ này vốn là ở cạnh rừng cây nhỏ, một nhóm người đi lùi vào trong hầu như có thể hoàn toàn ngăn trở. Thường Kiện nhanh chóng cúi đầu hôn tới, thân thể Hà Luật cứng đờ, trong động tác nhu hòa của Thường Kiện dần dần thả lỏng, tùy ý cậu gặm cắn nhiều lần.
"Thầy biết em vừa định nói gì sao?" Thường Kiện lui lại, trong lời nói còn mang theo chút hổn hển.
Hà Luật cười: "Cái gì?"
"Mới vừa xem thầy ngủ đến ngon lành như vậy, rất muốn nói..." Thường Kiện tiến đến bên tai Hà Luật, nhiệt nhiệt do hô hấp quấy nhiễu khiến lỗ tai có chút nóng, "Bảo bối mau tỉnh lại ~ "
Hà Luật đẩy hắn một cái: "Tôi lớn hơn cậu."
"Thầy gọi em là bảo bối em cũng không có ý kiến." Thường Kiện mở tay ra, tuyệt đối ra vẻ bị chiếm tiện nghi.
"Đi thôi, tôi đói." Hà Luật quyết định không tiếp tục xoắn xuýt cái vấn đề này, hai người từ trường học trở lại, thuận tiện trên đường mua chút đồ ăn vặt, đến nhà cũng chỉ hơn sáu giờ, động tác Thường Kiện rất nhanh chóng, không bao lâu liền bưng hai món ăn một món canh đi ra,trong loại khí trời rét lạnh như này, có thể uống một bát nước nóng khỏi nói có bao nhiêu sảng khoái.
Sau bữa cơm chiều bầu trời đêm bắt đầu rơi tuyết, chỉ sau mười phút thì dần dần bắt đầu có xu thế dày đặc, Hà Luật đứng ở bên cửa sổ một lúc: "Thường Kiện..."
"Hả?" Thường Kiện chà xát mặt Hà Luật, vẫn còn tốt, ấm áp, không lạnh một chút nào.
"Đêm nay đừng về, đều có tuyết rồi." Hà Luật ngẩng đầu, để Thường Kiện hôn một cái mặt của anh, "Như vậy cậu sáng mai cũng không cần đạp tuyết lại đây."
"Hừm, em cũng không muốn trở về..." Thường Kiện âm thanh có chút âm ám, từ mặt chuyển đến cổ, dọc theo cổ áo đều hôn qua. Hà giáo sư không nhịn được rên rỉ một tiếng đẩy đầu Thường Kiện ra: "Đừng... Thường Kiện..."
Thường Kiện có chút cứng ngắc, chôn ở nơi đó hồi phục hô hấp chút, sau đó lui lại: "Hừm, em đi thu thập giường chiếu."
Chăn ban ngày phơi qua, rất ấm áp, Hà Luật vào bên trong tiến ổ chăn, nhìn sau gáy một người khác đang nằm ở rìa chăn: "Này."
Thường Kiện không quay đầu lại ừ một tiếng. Hà giáo sư tỉnh lại một chút chính mình có phải là có chút không nhân đạo, sau đó tiến đến gần Thường Kiện một chút: "Cậu cái kia, chăn, che kín không thoải mái chứ?"
Thường Kiện đột nhiên vượt qua thân đến, từ trong chăn thò ra cánh tay sờ sờ mặt Hà Luật: "Ngủ đi, đừng lo lắng."
Hà Luật để sát vào ngửi ngửi, quả nhiên cái kia giường rất ít sử dụng chăn còn có một chút mùi của long não,rất không thoải mái, Hà Luật đem một góc ổ chăn nhấc lên: "Lại đây." Thường Kiện suy tư một chút, đem chăn một lần nữa bỏ ra, gập bọn gàng,sau đó đem chăn nhét tủ âm tường, lại vô cùng tốc độ xông vào ổ chăn Hà giáo sư.
"Cái kia..." Đầu Hà Luật nhanh chôn bên trong, "Chờ cuộc thi của cậu kết thúc đi."
Thường Kiện chậm nửa nhịp mới phản ứng được Hà Luật ý tứ trong lời nói, mới có chút không nhịn được mừng như điên, đưa tay ra, ôm Hà Luật vào lồng ngực của cậu: "Được."
Đêm nay Hà Luật ngoài ý muốn ngủ say sưa, ngôi nhà này từ khi cha mẹ sau khi qua đời, hầu như không có người ngoài ngủ lại. Đương nhiên Thường Kiện ở theo một ý nghĩa nào đó không phải người ngoài.