Bất Tố Ly Thương

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhạn Lạc dọc theo đường đi nghiền ngẫm lời nói của Ân Kỳ Uyên, không biết nên làm thế nào cho phải. Thắng y nhận thấy được người nọ ở phía sau hô hấp bất ổn liền nhíu nhíu mày, bước chân nhanh lên thêm một chút.

Thật vất vả mới đến Nhật Thiên các, Nhạn Lạc cúi thấp đầu giương mắt đối mặt với nguy hiểm, nhìn Nam Cung Huyền đang ngồi ở chính giữa, Nhan Ca bắt chéo hai tay đứng ở phía sau. Còn Nam Cung Kiệt thì trên mặt nhìn không ra biểu tình. Đến nỗi duy nhất Phong Ngâm bị vai phải của y che đi nửa khuôn mặt mới làm cho Nhạn Lạc đang lo lắng cảm thấy có sự tồn tại trong phòng.

Vừa vào khỏi cửa, thắng y Khinh Doanh đích thân mình bước đến trước mặt Nam Cung Kiệt. Nam Cung Kiệt hiểu ý liền nghiêng đầu, nghe lời nàng nói ánh mắt dần dần tối lại sau đó mới giật giật ngón trỏ. Thắng y liền cung kính khom người, bước ra ngoài cửa.

Nhạn Lạc đoán thắng y nhất định là nhìn ra được manh mối, trái tim nhỏ bé sợ đến mức đập thình thịch, lo lắng đưa mắt nhìn Nam Cung Kiệt. Thấy thần sắc của y vẫn lãnh đạm như ngày thường, lại càng thêm nhiều một phần sát khí sắc bén, hoảng sợ đến nỗi muốn khóc lớn một trận.

Thanh âm trầm ổn của Nhan Ca vang lên đánh vỡ bầu không khí hít thở không thông trong phòng_: “ Nhạn nhị tiểu thư nên nói ra những suy nghĩ của mình”_ Làm như đã biết rõ còn cố hỏi, trong lời nói một nửa điểm ý tứ muốn hỏi cũng không có.

Nhạn Lạc cắn môi, ánh mắt mơ hồ bất định, sau môi thấy nói gì.

Nam Cung Huyền không thể nhịn được nữa. “Rầm” Tiếng đập bàn vang lên, đang muốn tức giận. Nhan Ca đúng lúc kéo góc áo của hắn lại, ý bảo không cần hành động thiếu suy nghĩ. Nhạn Lạc nhát gan lại sợ phiền phức, dù cố gắng đến mấy cũng chỉ làm nhiều công ít mà thôi. (ý chỉ là kẻ làm theo sự sai bảo)

Từ trong miệng nhi tử biết được Nhạn Lạc chính là đầu sỏ gây nên chuyện, Nam Cung Huyền bởi vì trách lầm Phong Ngâm mà hối hận tự trách đủ mọi cách. Nhưng nghĩ lại Nhạn Lạc bản tính không phải xấu xa, một lòng còn muốn hỏi có phải nàng có nổi khổ gì trong lòng không. Hiện giờ vừa nhìn đã thấy, rõ ràng chính là bộ dáng chột dạ của kẻ làm chuyện xấu, lại có thể nào làm cho Nam Cung Huyền không sinh khí (tức giận).

Nam Cung Kiệt nhìn chằm chằm vào Nhạn Lạc, lạnh lùng nói _: “Ân Kỳ Uyên có phải đã suy nghĩ cho ngươi kế sách vẹn toàn rồi. Tên kia chính là nói: thẳng tay hạ độc ta là ngươi, chúng ta cũng không thể làm gì ngươi, ngươi nói có phải hay không?”

-“Đó không phải là độc!”_Nhạn Lạc kinh hoảng nhìn Nam Cung Kiệt, thanh âm run rẩy nói_: “ Là Ân Kỳ Uyên lừa ta, nói gốc thảo dược kia là….có thể khiến huynh yêu thương ta…..ta mới…”_Nhạn Lạc cúi đầu, bất an mà nắm chặt góc áo.

Nhan Ca nghe xong, cười lạnh nói _: “A, trên đời lại có việc thần kì như thế sao. Cho dù thật sự có, hắn ta như thế nào lại không dùng trên người của ngươi?”.

Giao tình của Ân Kỳ Uyên cùng Nhạn Lạc cũng không tính là bí mật, nhưng lại là hai bên chính tà không thể cùng nhau, nên trong lòng mọi người đều xem là điều kiêng kị.

Nhạn Lạc xấu hổ đem tầm mắt nhìn xuống đất, giống như chưa nói gì.

Điều Phong Ngâm quan tâm nhất là độc trên người Nam Cung Kiệt chưa được giải, truy hỏi đến cùng _: “Đối với độc trên người Thiếu chủ, Ân Kỳ Uyên có nói gì đến không?”

-“Có….”_Nhạn Lạc đem những lời nói của Ân Kỳ Uyên ở trong đầu nhớ lại một lần, rồi nói_: “ Độc này chính là Thiên Trúc thảo đã thất lạc từ lâu, bảy ngày sau sẽ hộc máu mà chết”_Nhạn Lạc ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp_: “Hơn nữa, vô dược khả giải” ( không có thuốc nào giải được độc).

Nam Cung Kiệt ở một bên không cho là đúng, lạnh nhạt nói_: “Đừng có [nói lời hại người]. Nếu như không có thuốc nào giải được, hắn ta như thế nào lại để ngươi lưu lại?”

Nhan Ca hơi ngưỡng thân mình ra phía sau, bình tĩnh nói_: “Điều kiện là gì?”

Nhạn Lạc kinh ngạc về lòng dạ thâm sâu của Ân Kỳ Uyên, thế nhưng lại đoán được Nam Cung Kiệt bọn họ quay về hỏi không sai một câu, ngượng ngùng nói _: “Trên đời này chỉ có một loại dược có thể giải được độc của Thiên Trúc thảo, mà giải dược duy nhất này lại ở trên tay hắn, điều kiện là….”_Nhạn Lạc mắt nhìn Phong Ngâm nói_: “Thỉnh phái Phong Ngâm đi đến đó một chuyến”

-“Vọng tưởng!”_Nam Cung Kiệt theo bản năng che trước người Phong Ngâm, nheo mắt hung hăng nói_: “Ta cho dù không cần cái mạng này, cũng không để Phong Ngâm đi”_Nam Cung Kiệt khóe miệng cong lên, lạnh lùng nhìn Nhạn Lạc, cười nói _: “ Tính toán lần này của hắn ta sai rồi, đem mạng của ngươi mà thế vào!”_Nói rồi Nam Cung Kiệt ở trong lòng bàn tay nhanh chóng ngưng tụ lại một cỗ khí chưởng, hướng Nhạn Lạc đánh đến.

Phong Ngâm cảm thấy kinh hoảng, không kịp suy nghĩ liền vụt đến phía trước Nhạn Lạc, dùng sáo ngọc đã hỏng ngăn cản chưởng phong của Nam Cung Kiệt.

Phát hiện Phong Ngâm thế nhưng lại che trước mặt mình, Nam Cung Kiệt cắn răng một cái, đột nhiên thu hồi chưởng vừa đánh ra. Ngũ tạng bị độc tố ăn mòn lúc trước lại thêm hao tổn nghiêm trọng, lúc này chân khí ở trong cơ thể chạy tán loạn, máu tươi chậm rãi từ miệng y trào ra.

Nam Cung Kiệt không bận tâm đến thương thế của chính mình, một phen kéo Phong Ngâm đến ôm vào trong ngực, đau lòng hỏi_: “Có tổn thương đến ngươi không?”

Phong Ngâm giơ tay lên, dùng ngón tay lau đi vết máu trên khóe miệng Nam Cung Kiệt, lắc đầu nói_: “Ngươi có nghĩ đến hay không, bởi vì một mình ta mà ngươi mất đi tính mạng, ta còn có thể tiếp tục chống đỡ mà sống tiếp hay không?”

Nam Cung Kiệt cười, ngả đầu tìm đến bên tai Phong Ngâm, nhẹ giọng nói_: “Ngươi cũng không phải là chỉ có một người…”_Nói xong còn quấn lấy vành tai Phong Ngâm một chút.

Nhạn Lạc vừa tránh được một kiếp nạn không biết từ khi nào trên mặt đã treo hai hàng nước mắt, chỉ nức nở nhìn Nam Cung Kiệt và Phong Ngâm nói không nên lời.

Nam Cung Huyền tâm phiền ý loạn nhìn hành vi không coi ai ra gì của nhi tử cũng nhìn không được nữa đành ho nhẹ hai tiếng, vờ nghiêm mặt nói _: “Giao Phong Ngâm ra là chuyện không có khả năng! Ta không tin Huyền Minh giáo ngay cả một người bảo hộ cũng không được!”.

Ân Kỳ Uyên cũng lường trước được Nam Cung Huyền sẽ xúc động mà nói như thế, nhưng hắntin với tính tình của Phong Ngâm sẽ không để cho Huyền Minh giáo vì một người như hắn mà trở nên “nước sôi lửa bỏng” (tình thế cấp bách, nguy cấp). Bởi vậy cũng không để cho Nhạn Lạc tiếp tục làm việc gì, chỉ cần nói _: “Thiên Trúc thảo lợi hại ở chỗ vô sắc vô vị đưa ngươi đến chỗ chết. Mà bảy ngày sau, mỗi đêm đến giờ tý trên ngực đều chịu đau đớn tra tấn, làm cho người ta sống không bằng chết”_Nhạn Lạc nói thêm_: “Một câu cuối cùng của Ân Kỳ Uyên là sẽ ở Hành Vũ phái đợi Phong Ngâm hộ pháp đích thân mình đến”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio