Phong Ngâm khi tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong một gian ngục thất, trên người cũng không có vết thương gì, cũng không có cảm giác không khỏe. Chính là trên người xích tay xiềng chân thật nặng, chiều dài dây xích sắt chỉ có thể để cho hắn quỳ trên đất mà thôi.
Vài cây đuốc chiếu sáng cảnh vật bên trong. Trên tường chính là đang treo côn trượng cùng thiết liên muôn hình muôn vẻ làm cho mật thất vốn đã hắc ám càng thêm âm trầm.
Cuối cùng tầm mắt Phong Ngâm dừng lại trên người hắc y nam tử đang bảo vệ mình. Thật lâu, hai người cũng chỉ là đối diện, không nói lời nào.
Phong Ngâm bình tĩnh nhìn người nọ, trong mắt toát ra sự khó hiểu cùng với cảm tình bi thống.
-“Tại sao?…”_ Thanh âm của Phong Ngâm trở nên khàn khàn_: “Tại sao lại là ngươi?…..Thiên Nhai…”
“Két…két” một tiếng, cánh cửa sắt bị mở ra, Ân Kỳ Uyên chầm chậm đi đến. Không đợi Ân Kỳ Uyên nói chuyện, Nhạn Thiên Nhai liền yên lặng ra ngoài.
Thẳng đến khi bóng dáng Nhạn Thiên Nhai rời đi biến mất trước mắt, Phong Ngâm mới đưa tầm mắt nhìn người mới tới.
-“Phong hộ pháp nhìn thấy bạn tốt trước kia của mình, tâm tình cảm thấy như thế nào?”_Ân Kỳ Uyên ra vẻ bừng tỉnh ngộ _: “Phong hộ pháp còn không biết sao? Nhạn Thiên Nhai vẫn luôn đối với Huyền Minh giáo trung thành và tận tâm, Nhạn Thiên Nhai đối với Phong hộ pháp một mảnh tình cuồng dại như thế nào lại đột nhiên gia nhập Hành Vũ phái của môn hạ, tùy ý để cho Ân mỗ đây sở dụng…”_Thấy Phong Ngâm không nói gì, Ân Kỳ Uyên không có ý tốt cười nói tiếp_: “Vì muội phu làm việc, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà thôi”
(thiên kinh địa nghĩa: chuyện bình thường, ai đọc quen rồi chắc biết mà ^^)
-“Muội phu…”_Phong Ngâm trầm ngâm trong chốc lát rồi nở nụ cười tự chế giễu mình.
Nhạn Lạc và Nhạn Thiên Nhai đúng là mối quan hệ này.
Phong Ngâm thản nhiên nói_: “Phong Ngâm đối với quan hệ thân thích của Ân chưởng môn không có hứng thú. Ân chưởng môn có chuyện gì thì nói thẳng, không nên lòng vòng”.
Ân Kỳ Uyên nhíu mày, nghiêm túc nói_: “ Ta đã thỉnh thầy thuốc chẩn bệnh qua cho ngươi, ngươi quả thật đã mang thai được một tháng”.
Phong Ngâm yên lặng không nói.
Ân Kỳ Uyên nói tiếp_: “Phong hộ pháp nhất định biết, linh ngọc trong cơ thể ngươi có ý nghĩa ẩn chứa như thế nào đi?”
Phong Ngâm nâng mắt lên, nhìn ánh mắt Ân Kỳ Uyên giống như sói vồ mồi, lóe ra tia tham lam cùng thâm hiểm.
-“Ý nghĩa ẩn chứa trường sinh bất lão, ý nghĩa ẩn chứa võ công cái thế thiên hạ vô địch.”_Ân Kỳ Uyên dấu không được sự đắc ý_: “Ta muốn chính là khối linh ngọc trong cơ thể ngươi. Linh ngọc trong thời gian sau khi mang thai một tháng đúng là ngưng tụ nhiều nhất linh khí. Ngày mốt ta nhất định lại đến.
Theo như lời Ân Kỳ Uyên biết, linh ngọc sau một tháng sẽ dựa vào ngưng tụ linh khí biến ảo mà đã lớn trở thành huyết nhục, thân thể người cha lúc này là yếu nhất. Ngay cả như vậy, Ân Kỳ Uyên muốn có được linh ngọc cũng không phải đơn giản. Nếu không phải người cha tự nguyện buông tha đứa nhỏ, linh khí từ trong linh ngọc sẽ bay tán đi. Lúc ấy cuối cùng chỉ biết biến thành một khối ngọc thạch bình thường mà thôi.
-“Giải dược ở nơi nào?”_Thần sắc Phong Ngâm bình tĩnh, biểu tình không có nửa điểm gợn sóng. Hắn biết tại thời điểm Ân Kỳ Uyên trăm phương nghìn kế tất nhiên cũng biết đến việc này. Nên hắn sẽ không lo lắng Ân Kỳ Uyên bức bách mổ bụng lấy ra linh ngọc.
Ân Kỳ Uyên cười lạnh_: “Chỉ cần ngươi tự nguyện buông tha đứa nhỏ, giải dược ta chắc chắn sẽ đưa cho ngươi.”
Phong Ngâm lạnh lùng nhìn về phía Ân Kỳ Uyên_: “Ngươi căn bản không có giải dược”.
-“Chậm đã!”_Phong Ngâm gọi Ân Kỳ Uyên dừng lại, giương mắt nhìn hắn ta_: “Ta muốn một mình gặp Nhạn Lạc”.
-“Ngươi hiện tại không có tư cách cùng ta bàn điều kiện”_Ân Kỳ Uyên nghiêng đầu nói
-“Ta có tư cách hay không, Ân chưởng môn tự nhiên sẽ biết”
Ân Kỳ Uyên cũng là lấy sinh mệnh của các đệ tử Hành Vũ phái làm tiền đặt cược, thắng làm vua thua làm giặc (thành vương bại khấu) bốn chữ này tất nhiên hắn ta cũng hiểu được.
Nói Ân Kỳ Uyên tín nhiệm Nhạn Lạc cũng được, nói Ân Kỳ Uyên cuồng vọng tự đại cũng được. Ngay đêm hôm đó, Phong Ngâm đã có thể nhìn thấy Nhạn Lạc như mong muốn.
Nhạn Lạc đứng xa xa ở cạnh cửa, nơm nớp lo sợ_: ‘Ngươi vì sao lại muốn gặp ta?”
Phong Ngâm ngẩng đầu_: “Lại đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Nhạn Lạc suy nghĩ trong chốc lát, chậm rãi đi đến, ngồi xốm trước mặt Phong Ngâm_: “Nói đi”.
Phong Ngâm khẽ cười nói_: “Ta nghĩ ngươi sẽ giúp ta”_Rồi mới nhoài đầu đến bên tai NHạn Lạc, nhỏ giọng nói mấy câu.
Nhạn Lạc lộ vẻ mặt khó xử_: “Ngươi, vì sao lại tin ta?”
-“Là vì biểu ca của ngươi, có được không?”_Phong Ngâm ôn nhu nói lại.
-“Ta sẽ cố gắng!”_Nhớ đến Nam Cung Kiệt thế nhưng lại muốn giết mình, Nhạn Lạc tức giận cong môi_: “Nhưng ta không phải là vì Kiệt biểu ca. Ngươi đã cứu ta một mạng, ta sẽ làm vì ngươi.”
Phong Ngâm cười rồi gật đầu.
-“Còn có….”_Nhạn Lạc quay đầu lại_: “Làm sao ngươi biết ca ca sẽ giúp ngươi?”
-“Chắc chắn!”_Phong Ngâm kiên định cười nói_: “Ta tin tưởng hắn”