Nam Cung Kiệt nóng vội muốn xem mặt tướng công tương lai của mình, sáng sớm liền phân phó chuẩn bị tốt hết thảy, bất chấp sự ngăn cản của Nhan Ca mà chạy vội đến Phù Nguyệt các.
Phong Ngâm vì cái đai lưng kết rườm rà phức tạp bên hông mà phiền não. Hai thị nữ không biết lề mề cái gì mà tìm cách lâu như vậy vẫn chưa kết vào tốt cho hắn.
Vừa đi đến Phù Nguyệt các, Nam Cung Kiệt liền bắt gặp tay của hai thị nữ ở trên người Phong Ngâm không an phận sờ tới sờ lui, vội quát_: “Các ngươi dừng tay cho ta!”
Phong Ngâm nghe tiếng liền quay đầu, thấy vẻ mặt giận hờn của Nam Cung Kiệt, lại thấy hai thị nữ đang vùi đầu bên hông mình đỏ ửng cả mặt liền ngoan ngoãn đứng yên không dám cử động.
-“Các ngươi đi ra ngoài!”_Nam Cung Kiệt liếc tiểu thị nữ, ngữ khí rất không tốt.
-“Dạ vâng, Thiếu chủ!”_Hai thị nữ chần chừ không vội né ra. Dọc đường đi còn có thể nghe hai nàng ta nói cái gì mà “Đẹp quá!”, “Thật ôn nhu!”, “Mùi hương trên người thật thơm” các từ ngữ linh tinh.
Nam Cung Kiệt híp mắt như muốn giẫm nát hai thị nữ đã bước đi xa kia, oán khí từ trên đỉnh đầu dần dần dâng lên cao, giống như thê tử của chính mình vừa bị người khác quang minh chính đại “sờ hết một vòng”, thật làm cho y muốn giết chết hai người kia.
Phong Ngâm cảm giác cả người Nam Cung Kiệt phát ra một cỗ sát khí, liền đi đến phía trước cười cười vỗ mặt y, hỏi _: “Xảy ra chuyện gì?”
Nam Cung Kiệt cầm lấy tay Phong Ngâm, rất bất mãn nói_: “Sau này không được để cho người khác chạm vào ngươi… ngươi chính ta của một mình ta…..của một mình ta…”_Thanh âm của Nam Cung Kiệt đột nhiên thay đổi trở nên nhỏ nhẹ _: “Tướng công”
(T_T thế này là thế nào vậy? Bạn Kiệt nhà ta >