Nam Cung Kiệt cố tình để ý mấy ngày nay, phát hiện mỗi lần đến giờ sửu Phong Ngâm bị nôn ọe đến nghiêm trọng, thế nhưng chính mình lại bị hắn giấu hơn nửa tháng, trong lòng vừa tự trách vừa buồn bực.
Ngày hôm trước, Nam Cung Kiệt không biết từ đâu tìm được mứt mơ tươi ngon, đem cắt thành từng viên nhỏ đặt ở đầu giường, rồi mới đi ra ngoài.
Phong Ngâm ngồi ở mép giường thay quần áo, thấy ở đầu giường một dĩa ô mai(bên bản QT để mơ và ô mai lẫn lộn với nhau như vậy đó T_T) mê người, chẳng hiểu tại sao lại có cảm giác thèm ăn nổi lên. Thừa dịp Nam Cung Kiệt không có ở đây, liền cầm lấy một viên bỏ vào miệng ngậm, tuyệt nhiên lại không có cảm giác chua, lại làm cho cảm giác lo lắng buồn nôn ở ngực giảm đi không ít.
Ngậm xong một viên, Phong Ngâm chỉ thấy cảm giác thèm ăn không có giảm bớt ngược lại càng tăng thêm, tay liền không tự giác hướng về phía cái dĩa.
Đúng lúc này, Nam Cung Kiệt đi lấy chậu nôn (chậu để Tiểu Phong nôn vào đó T_T) trở vào.
Phong Ngâm vừa mới đưa tay đến cái dĩa liền giật mình, lập tức rút về, chột dạ cắn môi.
Phong Ngâm không được tự nhiên liếc Nam Cung Kiệt, ngữ khí có chút oán trách nói_: “Cười cái gì….”
Nam Cung Kiệt ngược lại cười đến vui vẻ, ngồi xuống ở mép giường nắm lấy cổ tay Phong Ngâm, nhìn trên ngón trỏ của hắn còn dính chất lỏng màu tím đỏ của ô mai, giả vờ tức giận nói_: “Cư nhiên lại ăn vụng!”_rồi dùng đầu ngón tay điểm nhẹ lên mũi Phong Ngâm, vẻ mặt cưng chìu_: “ Bị ta bắt được, ngươi thật là một con mèo nhỏ tham ăn”.
Phong Ngâm “thẹn quá hóa giận” nắm lấy đầu ngón tay của Nam Cung Kiệt cắn một cái không nặng không nhẹ, khó hiểu nói_: “Đều rất nhanh sẽ ngủ, còn đem đồ ăn gì đó vào làm gì?
”
-“Thích ăn sao?”_Nam Cung Kiệt nghi ngờ nói_: “Ta thấy ngươi nôn đến nghiêm trọng, liền đi hỏi Sở đại phu xem có biện pháp gì có thể khiến cho ngươi cảm thấy thoải mái hơn một chút, hắn ta liền nói tốt nhất nên ăn gì chua chua một chút”_Nam Cung Kiệt nhẹ nhàng bâng quơ nói_: “Ta phải đi Bắc thành hái cho ngươi chút quả mơ”.
-“Thành Bắc?”_Phong Ngâm có chút kinh ngạc
Thành Bắc nổi tiếng xa gần là kinh đô của hoa quả. Nơi kia, bốn mùa đều giống như là mùa xuân, đều có thể trồng được các loại trái cây không phù hợp, chủng loại đa dạng, hương vị thuộc hàng thượng đẳng, tốt nhất. Chính là Thành Bắc cách xa Trung Nguyên, hơn nữa lại là đường núi gập ghềnh, dù cho có đi ngựa tốt, vừa đi vừa về cũng tốn thời gian hơn nửa ngày.
Phong Ngâm cau mày nói_: “Không cần phải đi lại để hái nó, quả mơ cũng không giữ được lâu, ta nhịn thêm một thời gian nữa là tốt rồi”.
Nam Cung Kiệt cười không đáp lại, chỉ hỏi_: “Mơ có chua hay không?”_Nam Cung Kiệt vươn đầu lưỡi liếm lấy chất lỏng của quả mơ dính trên đầu ngón tay của Phong Ngâm, hương vị chua ê làm cho y phải nhíu mày, ánh mắt cũng hơi hơi nháy lại.
Phong Ngâm nhìn vẻ mặt của y không khỏi bật cười, nói_: “Tuyệt không chua, ăn thật ngon.”
Nam Cung Kiệt giảo hoạt giương mắt nhìn Phong Ngâm, há miệng đem ngón tay trỏ của hắn đưa vào, đem chất lỏng trên đầu ngón tay của hắn liếm sạch sẽ, đắc ý cười nói_: “À, ăn ngon thật!”
Phong Ngâm mím môi cười, nghĩ đến Nam Cung Kiệt đã là người sắp làm cha rồi, mà hành vi cử chỉ ngày càng không an phận, chỉ cảm thấy mình cũng bị y làm cho càng giống như lúc trước.
-“Cười cái gì?”_Nam Cung Kiệt vẻ mặt mê muội phỏng đoán nụ cười không rõ trên khóe môi Phong Ngâm.
-“Không có gì.”_Phong Ngâm giống như dỗ tiểu hài tử mà vỗ đầu Nam Cung Kiệt, cười nói_: “Ngù đi”_Nói rồi liền kéo chăn nằm xuống.
Nam Cung Kiệt nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nghiêng qua hôn hai má Phong Ngâm, rồi mới lấy một tấm vải voan mỏng che lên dĩa ô mai, thổi đi ngọn nến trên án thư, trong bóng đêm nhẹ nhàng ôm hắn ngủ.
Không biết ngủ được bao lâu, Nam Cung Kiệt mơ hồ nghe bên tai có một tia rên rỉ nhỏ, lập tức cảnh giác tỉnh lại.
Nhờ ánh trăng mông lung, Nam Cung Kiệt thấy Phong Ngâm nhíu mi, vội xốc tấm vải voan mỏng trên dĩa ô mai lên, cầm lấy hai viên đem đến bên miệng hắn, nhẹ giọng trấn an_: “Phong, há miệng….”
Nam Cung Kiệt từ trước đã để chậu nôn bên cạnh giường, liền ở phía sau một tay ôm lấy Phong Ngâm, một tay vói vào trong áo lót dịu dàng xoa bụng cho hắn.
-“A…..”_Phong Ngâm quay lại nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Nam Cung Kiệt, ánh mắt cũng dần dần mở to, thanh âm mơ hồ _: “Kiệt…..”.
-“Ta ở chỗ này”_Nam Cung Kiệt cúi đầu hôn lên thái dương Phong Ngâm, nhẹ giọng nói_: “Nhanh ngủ đi.”_Nói xong lại thương tiếc ở chỗ tóc mai của hắn hạ xuống một cái hôn.
Phong Ngâm toàn bộ sức nặng trên người đểu ỷ vào trên cánh tay mà Nam Cung Kiệt đang ôm hắn, lông mi dài run rẩy vài cái, trong lúc Nam Cung Kiệt trấn an là yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Từ đó cho đến hai tháng sau, Nam Cung Kiệt mỗi ngày trước khi đi ngủ đều đều đem ô mai cắt thành các viên nhỏ đặt ở đầu giường, lại theo thói quen đúng giờ sửu tỉnh lại, nhìn Phong Ngâm nhíu mày liền đem hai viên ô mai bỏ vào miệng hắn, bàn tay thuần thục giúp hắn xoa bụng.
Phong Ngâm bình an vô sự trải qua hai tháng của cuộc sống bình lặng, cái bụng bằng phẳng cũng dần nhô lên. Hai người lòng tràn đầy vui mừng nhìn đứa đứa nhỏ mỗi ngày một lớn lên, giống như mỗi ngày đều tràn ngập niềm vui, cả giác thật khó lời nào có thể diễn tả được.
Nhưng làm cho Phong Ngâm nghi hoặc chính là, đứa nhỏ thứ nhất lúc ba tháng nhìn vẫn không rõ ràng, chính mình bình thường mặc áo đều nhìn thấy, chính là chỉ hơi hơi nhô lên. Mà đứa trẻ hiện giờ chỉ mới hơn ba tháng, bụng đã nhô lên thật sự rõ ràng, ngay cả thắt lưng cũng không khỏi phải tháo ra.
Phong Ngâm đem chuyện này nói cho Nam Cung Kiệt biết, hai người đều có chút lo lắng, liền sai người đem Sở Tương Tích đang du sơn ngoạn thủy “trảo” trở về