Kể từ khi Phong Ngâm từ Qủy Môn Quan trở về một chuyến, Nam Cung Kiệt phát hiện Phong Ngâm thay đổi.
Phong Ngâm trở nên lặng yên ít nói. Nét cười ôn hòa trên mặt cũng từ từ biến mất, tính tình từ ôn nhuận biến thành đạm mạc, cùng Nam Cung Kiệt thường tương đối không nói gì.
Nam Cung Kiệt chưa bao giờ bắt buộc Phong Ngâm phải giải thích cái gì, nói đúng hơn là y không cần Phong Ngâm phải giải thích. Bởi vì y cái gì cũng hiểu, y biết ý nghĩ của Phong Ngâm.
Nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, y phải cần là Phong Ngâm ở trước mặt y. Tóc của Phong Ngâm, lông mày và lông mi của Phong Ngâm, ánh mắt của Phong Ngâm, đôi môi của Phong Ngâm… Chiếu vào trong đồng tử của y, đều chỉ có bộ dạng của Phong Ngâm, cũng chỉ có thể là bộ dáng của Phong Ngâm.
Đây không phải là giam cầm, y chẳng qua là đem nội tâm yếu ớt của mình cẩn thận thăm dò, không thể bày ra cho Phong Ngâm nhìn thấy.
Y sợ mất đi hắn, chỉ có thể sử dụng phương thức hèn mọn như vậy để lưu hắn lại.
Sự kiên cường ngụy trang bị kéo xuống, Nam Cung Kiệt đã sớm đứng ở bờ ranh giới chuẩn bị sụp đổ.
Ánh dương ngày hè bị ngăn cách ngoài phòng. Cái loại khí tức sáng lạng đến chói mắt này không thuộc về bất cứ người nào trong nhà.
Ngắn ngủn trong vòng một tháng, thân thể Phong Ngâm ngày càng sa sút. Tim đập nhanh, thở hổn hển lúc chậm chạp lúc nhanh chóng làm cho hắn chỉ có thể đi lại chung quanh Phù Nguyệt các, sắc mặt bình tĩnh nhìn từng luồng ánh sáng ngoài cửa sổ, vô cùng ít nói chuyện.
Nam Cung Kiệt thích nằm sấp ở mép giường, đem đầu gói lên bụng Phong Ngâm nghe tiếng tim đứa nhỏ đập, còn có…tiếng trái tim Phong Ngâm đập.
Phong Ngâm có đôi khi sẽ đưa tay đẩy đầu Nam Cung Kiệt ra, vừa quyến luyến vừa mang một chút chua xót vuốt ve tóc Nam Cung Kiệt. Nam Cung Kiệt cho đây là “ân sủng” duy nhất mà y có thể lấy được trên người Phong Ngâm, cho nên càng không biết mệt mà dùng ôn nhu hơn trước nghìn vạn lần.
Phong Ngâm thường chống đỡ không được hấp dẫn, ỷ lại dựa vào lồng ngực Nam Cung Kiệt, tham lam bắt lấy hơi ấm trên người y, rồi đến lúc thanh tĩnh lại đẩy ra cái làm cho mình trở nên mơ ước hèn yếu.
Phong Ngâm thủy chung không cách nào quên được. Hắn không muốn để cho Nam Cung Kiệt tận mắt thấy mình chết đi. Hắn không nghĩ đến còn có cái gì có thể đối với Nam Cung Kiệt tàn nhẫn hơn được.
Song, hắn biết, hắn cuối cùng không thể buông tay Nam Cung Kiệt…
Nam Cung Kiệt mỗi đêm thức giấc đều yên lặng tự mình khóc. Nam Cung Kiệt nhẹ giọng khẩn cầu mình không nên rời đi. Nam Cung Kiệt không thèm che dấu yếu ớt cùng bất an. Nam Cung Kiệt tự nhiên mỉm cười cùng ôm lấy hắn… Tất cả đều làm cho hắn đau đớn đến không cách nào hô hấp được, hắn phảng phất có thể thấy Nam Cung Kiệt tươi cười tự mình thiết tha mơ ước tương lai.
Tiết tiểu thử, khí trời nóng bức vô cùng, Phong Ngâm mang thai đã hơn sáu tháng. Bụng trầm nặng cùng tim suy yếu làm cho hắn hơn nửa tháng tới cả ngày đều triền miên trên giường bệnh.
Nam Cung Kiệt chăm sóc ở bên cạnh Phong Ngâm, trong tay bưng đến nước ô mai vừa mới ướp lạnh, ôn nhu khuyên nhủ_: “ Uống một ngụm đi, để giải nhiệt”_ Nói rồi đem cái thìa đưa tới khóe miệng Phong Ngâm.
Phong Ngâm nhăn thật chặt lông mày. Khí trời nóng rang khiến cho tâm tình hắn trở nên phiền não dễ buồn bực, không nói gì liền vung đây đẩy cánh tay Nam Cung Kiệt ra.
Nam Cung Kiệt tránh không kịp, nước canh màu đỏ tím đổ lên cả người, một tiếng”choang” vang lên, bát sứ rơi xuống mặt đất bể ra từng mảnh.
Phong Ngâm ngây ngốc, nhìn nước văng trên người, trên mặt Nam Cung Kiệt, khẽ giơ tay lên.
Nam Cung Kiệt dùng ống tay áo lau qua loa đi vết bẩn trên mặt, giống như thường ngày cười nói với Phong Ngâm_: “Ta đi dọn dẹp một chút”_Nói xong liền đi tới khụy gối trên mặt đất, thật cẩn thận nhặt lấy các mảnh vỡ.
Vì để cho Phong Ngâm có điều kiện an tĩnh điều dưỡng thân thể, Nam Cung Kiệt sớm đã cho bọn hạ nhân rời đi, vì vậy mọi việc chỉ có thể tự thân y làm.
Phong Ngâm lẳng lặng nhìn bóng lưng Nam Cung Kiệt, cổ họng đột nhiên như có cái gì nghẹn lại, từ đáy lòng một trận chua xót dâng lên mũi.
Ở trong nháy mắt Nam Cung Kiệt xoay người lại, Phong Ngâm nhanh chóng đem tầm mắt dời đi, cái đầu chôn vào cánh tay, chỉ nghe được thanh âm ôn nhu của Nam Cung Kiệt_: “Ta đi đổi lại bộ y phục sẽ tới, chờ ta”.
Thiên các cách phòng ngủ chỉ khoảng hai mươi bước chân, Nam Cung Kiệt lại giống như đi xa nhà, mỗi lần chỉ cần rời khỏi Phong Ngâm trong một chốc lát cũng sẽ nói một câu_: “Chờ ta”, chỉ có Phong Ngâm biết Nam Cung Kiệt là ở trong lòng bắt buộc mình phải vĩnh viễn thừa nhận.
Rất nhanh Nam Cung Kiệt đã trở lại, trong tay còn bưng lấy một chậu còn bốc hơi hơi nước nhè nhẹ.
Nam Cung Kiệt quỳ gối trước giường, mò trong chậu lên một khăn vải vắt khô rồi ngồi ở mép giường lau mồ hôi cho Phong Ngâm, hỏi_: “Có lạnh không?”.
Phong Ngâm nắm lấy khăn vải trong tay Nam Cung Kiệt, thản nhiên nói_: “Ta tự mình có thể làm”
Nam Cung Kiệt cười đem khăn vải túm lấy, lau cánh tay cho Phong Ngâm, cúi đầu nói_: “Nước thật lạnh”.
Phong Ngâm nhìn Nam Cung Kiệt một cái thật sâu, cắn môi rồi nghiêng đầu đi.
Cho dù có bao nhiêu khối băng thì ở dưới cái nắng mùa hè cũng rất nhanh bị tan chảy. Mồ hôi trên người Phong Ngâm một lần nữa lại đem áo quần đơn độc mỏng manh thấm ướt.
Nam Cung Kiệt đau lòng nhìn Phong Ngâm bộ dạng nhíu mày khó chịu, nhẹ giọng dặn dò Phong Ngâm mấy câu, liền nhanh chân ra khỏi cửa.