Ân Kỳ Uyên ngơ ngẩn, gã không dám nghĩ Tiêu Hà Thần lại đi cầu ngươi, hơn nữa người nọ còn là mình.
Tiêu Hà Thần giọng ôn hòa lại_: “Ân Kỳ Uyên, ta van xin ngươi, dàn xếp thêm một tháng nữa…..”
-“Hà Thần!”_Ân Kỳ Uyên ánh mắt bén nhọn_: “Ngươi từ khi nào trở nên mềm lòng như thế.?”
Tiêu Hà Thần không trả lời, chậm rãi đi đến trước mặt Ân Kỳ Uyên, tháo nón che ném xuống đất, một tuyệt thế dung nhan không chút che đậy hiện ra trước mặt Ân Kỳ Uyên.
Mặc dù Ân Kỳ Uyên đối với khuôn mặt này không xa lạ gì nhưng vẫn không tự chủ từ đáy lòng bị mê hoặc.
Gảy nhẹ khóe mắt đuôi lông mày nơi chứa đựng mọi phong tình, đôi môi đỏ mọng diễm lệ càng làm cho người thương nhớ, khó trách Ân Kỳ Uyên vẫn luôn vô lực phản kháng một chút xíu hấp dẫn của người trước mắt.
Tiêu Hà Thần năm nay đã ba mươi tám, cùng Ân Kỳ Uyên qua lại suốt mười lăm năm, trên mặt đã không còn nửa điểm tang thương trước mắt năm tháng, chỉ có ánh mặt cô quạnh cùng hờ hững tiết lộ hắn rốt cuộc đã đi qua bao nhiêu tháng năm.
Tiêu Hà Thần mắt phượng híp lại, môi mỏng phun ra một loại tiếng nói rét lạnh_: “Đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng, van xin ngươi, bỏ qua cho bọn họ….”
Ân Kỳ Uyên trong miệng tiếng “không” còn chưa kịp ra khỏi, Tiêu Hà Thần đã ôm lấy hắn, dùng cái hôn che môi của gã lại. Như vậy so với những thứ qua loa mang theo chút giao triền lung tung trước kia có chút không giống. Tiêu Hà Thần chính là thành kính, thờ tế giao cả người ra.
Ân Kỳ Uyên nhất thời trợn to hai mắt. Mặc dù mình cùng hắn đã qua nhiều lần da thịt thân cận, nhưng cũng chỉ là….Chẳng qua lần này….
-“Hà, Hà Thần….”_Ân Kỳ Uyên chợt đẩy Tiêu Hà Thần vẫn còn say mê ra, dùng ống tay áo lau môi, chột dạ liếc người trước mặt một cái, thấp giọng nói_: “Ngươi không cần phải như vậy….”
Tiêu Hà Thần khóe môi khẽ cong, nhiệt tình lập tức mất đi, nói_: “Hôm nay ngươi có mỹ nhân để ôm rồi, không cần ta nữa?”
Ân Kỳ Uyên nghe không quen Tiêu Hà Thần đến lời châm chọc mà cũng nói, lạnh lùng nói_: “Ta và ngươi trong lòng đều biết rõ, kia chỉ là giải quyết khi cần, cho đến bây giờ đảm đương không nổi sự thực”.
Tiêu Hà Thần tâm nguội lạnh từng đoạn, nói cho cùng, hắn cũng chỉ có thể là nam sủng của Ân Kỳ Uyên.
-“Kỳ Uyên, ta không cầu cái gì khác….”_Tiêu Hà Thần đi đến kéo ống tay áo Ân Kỳ Uyên, mắt đen ngận nước cất dấu sự cô đơn_: “Ta chỉ muốn ngươi, yêu ta nửa canh giờ….”
Ân Kỳ Uyên nhìn Tiêu Hà Thần từ từ quỳ xuống, tự mình đem phân thân bán nhuyễn (nửa mềm) ngậm vào trong miệng, đại não “ầm” một tiếng trong nháy mắt trống không.
Trong vòng nửa canh giờ sau, Tiêu Hà Thần tin tưởng Ân Kỳ Uyên thật dụng tâm cùng hắn giao hợp, mà không phải chỉ bởi vì dục vọng. Hắn tình nguyện nghĩ như vậy.
Ân Kỳ Uyên thở gấp khí thô, cuối cùng vô lực gục ở trên người Tiêu Hà Thần. Tiêu Hà Thần hai chân còn không ngăn được run rẩy.
-“Chỉ một tháng, Kỳ Uyên, sẽ một tháng….”_Tiêu Hà Thần vuốt ve lưng Ân Kỳ Uyên, ghé vào lỗ tai gã nhẹ khuyên nhủ.
Ân Kỳ Uyên lặng yên một hồi lâu, mới buồn “ân” một tiếng, sau đó đứng dậy mặc quần áo, đẩy cửa rời đi.
Nửa canh giờ, đã qua rồi.
Ân Kỳ Uyên coi như là khó mà tin tưởng đươc, trong một tháng sau thật không hề có động tĩnh gì. Trên võ lâm đồn đãi một chút chuyện nhảm cùng với có chút tâm cao khí ngạo phản bội của đồ đệ cũng bị gã xảo diệu hóa giải. Thiên hạ nhất thời như thái bình thịnh thế.
Tinh tế như Nam Cung Kiệt, cơ trí như Phong Ngâm cũng đoán không ra hành động của Ân Kỳ Uyên lần này rốt cuộc vì sao, liền cũng vô cùng cẩn thận án binh bất động, bình tĩnh quan sát sự tình phát triển.
Cách làm như thế của Ân Kỳ Uyên đối với hài tử trong bụng Phong Ngâm mà nói giống như cố ý đặc xá. Thai nhi không sóng không gió nhanh chóng lớn đến tám tháng, làm cho Phong Ngâm và Nam Cung Kiệt vui mừng đến “nhọn” lông mày.
Mà bây giờ võ lâm vẫn là âm thầm kín đáo nặng nề, tùy thời tùy chỗ có thể nổi lên sóng gió để hủy diệt Huyền Minh. Phong Ngâm công lực mặc dù đã khôi phục được năm phần nhưng nếu muốn kiên trì giúp Huyền Minh một tay vẫn có vẻ “bọ ngựa đấu xe” có tâm mà vô lực. Huống chi chính hắn cũng không nắm chắc có thể cầu được toàn thân trở lại an toàn.
Một bên là nhân nghĩa trung thành, một bên là như chân với tay….Phong Ngâm trầm ngâm tại sân viện của Phù Nguyệt các đi dạo.
-“Phong Ngâm”
Trong không gian vang lên thanh âm trong trẻo lạnh lùng linh hoạt kỳ ảo.
Phong Ngâm thức tỉnh ngẩng lên đầu. Buổi trưa, ánh mặt trời chói mắt làm hắn mở mắt không ra.
-“Tiêu Hà Thần”_Phong Ngâm bật thốt lên.
Tiêu Hà Thần chắp tay đứng ở mái hiên, giơ tay ném ra một hộp gấm, nói_: “Đây là một nửa liều thuốc khác”.
Phong Ngâm trong bụng cảm kích, chắp tay nói_: “Đa tạ….”
-“Không cần cám ơn ta”_Tiêu Hà Thần cắt ngang lời nói của Phong Ngâm. Giọng nói lạnh như băng nhưng mang theo ôn nhu không dễ dàng phát hiện_: “Ta không phải cứu ngươi, ta chỉ là muốn cứu nhi tử của người kia”.
Người kia…..Phong Ngâm đoán được đại khái, thử dò xét hỏi_: “Người kia…..là cha ta?”
Tiêu Hà Thần cũng không trả lời, chỉ thản nhiên nói_: “Một tháng kỳ hạn đã đến, ngày mai võ lâm tứ phái chắc chắn vây công Huyền Minh” _Tiêu Hà Thần hướng phía sau tung người, thanh âm trong suốt dần trở nên mơ hồ_: “Sau này có chuyện, ta không thể ra sức, các ngươi tự giải quyết cho tốt”.
Phong Ngâm lần nữa ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hà Thần mới vừa rồi đứng yên trên mái hiên hiện giờ chỉ còn một mảng lớn sáng rỡ, sa sút cô đơn.
Ân Kỳ Uyên suốt một ngày bận rộn an bài mưu kế cho sự tình tiến công ngày mai, cho đến nửa đêm mới về đến Uyên Tế các.
-“Hà Thần….”_Ân Kỳ Uyên kinh ngạc phát hiện Tiêu Hà Thần đứng ở góc sân viện_: “Ngươi sao lại tới đây?”
Tiêu Hà Thần xoay người, đến gần Ân Kỳ Uyên. Hắn không đội nón che, dưới ánh trăng sáng chiếu sắc mặt hắn tái nhợt đến kinh người.
Chỉ thấy môi mỏng hồng diễm khẽ nhếch, lạnh lùng phun ra bốn chữ_: “Ta tới giết ngươi”