Ưm…
Một tiếng cắt đứt cảm xúc của Long Hắc Thiên, cũng là Thanh Thủy đã tỉnh lại.
Thanh Thủy từ từ mở mắt ra, ánh mắt của nàng mờ mịt, nhưng khi nhìn thấy Long Hắc Thiên thì trong lòng nàng nhiều cảm xúc đan xen nhau.
Có nổi giận, có ai oán, có căm hận, có phức tạp.
“Cầm y phục lại cho ta.”
Cuối cùng Thanh Thủy tỉnh táo lại, nàng lấy hai tay che bộ phận trên cơ thể, nhưng nàng che được bao nhiêu? Nàng lạnh lùng nhìn Long Hắc Thiên ra lệnh.
Long Hắc Thiên nhìn thân hình nóng bỏng của nàng nở nụ cười nguy hiểm, hắn sải bước đi về phía nàng.
‘Ngươi...ngươi muốn làm gì? “
Thanh Thủy nhìn nụ cười nguy hiểm đó của hắn thì rùng mình, nàng bây giờ hoảng loạn không biết nên làm gì.
Giằng co bao nhiêu lâu rồi hắn còn chưa thỏa mãng hay sao?
Đối với tên này nàng vô cùng căm hận cùng với cảm kích, căm hận là vì hắn cướp đi lần đầu tiên của nàng, cảm kích là vì hắn cứu nàng thoát khỏi Ninh Phong.
Nếu người xâm phạm nàng là Ninh Phong, nàng sẽ giết chết hắn, nếu không được thì sẽ tự sát, chứ không muốn bản thân mình bị nhục.
Lần trước khi hắn cướp lần đầu nàng thì nàng cũng giết hắn, vì vậy nàng mới chưa tự sát, nhưng từ lần đó trở đi nàng vô cùng lạnh nhạt với bất kỳ nam nhân nào.
Nhưng lần này lại khác, tên này cứu nàng từ tay Ninh Phong, nên nàng mang theo tia cảm kích với hắn.
Cộng với sát khí trước kia của hắn, khiến nàng rất sợ hãi, không có dũng khí để giết hắn.
Hiện giờ tâm nàng loạn như ma, không biết có nên giết hay không.
Tên này không lẽ chưa thấy đủ hay sao? Còn muốn hành hạ nàng nữa hay sao? Nàng hiện tại trong lòng rất muốn chết!!
“Ngươi...ngươi...đừng...lại...đây.”
Nàng hoảng sợ nói, khuôn mặt Thanh Thủy trắng bệch.
Long Hắc Thiên cau mày nổi cáu, hắn đang sợ như vậy sao, hắn nhớ là ngoài việc ăn nàng thì chưa làm gì khác với nàng, vì vậy có cần sợ hắn đến mức đó không?
Nữ nhân này, đúng là không dạy dỗ không được mà.
Hắn kéo Thanh Thủy lại, giơ tay vỗ về phía mông nàng, ba ba ba, hắn thường thấy hành động này trong tiểu thuyết, nên học theo.
Thanh Thủy khóc không ra nước mắt, tên lưu manh này làm sao lại thích đánh cái mông của nàng như vậy, chẳng lẽ là từ nhỏ bị lão tử đánh nên tạo thành bóng ma? Nhưng cũng không thể tùy tiện chuyển họa đến trên thân người khác a, bọn ta bao nhiêu người, quả thực mắc cở chết được!
Hơn nữa, hắn lại đánh cái mông!
Mặc dù lúc trước chuyện tình hơn nữa cũng làm, nhưng khi đó là khi đó, nàng trúng mỵ dược nha, hiện tại nàng chính là thanh tỉnh!
Ba ba ba.
Thanh Thủy cắn đôi môi đỏ mọng thật chặc không nói lời nào, nếu vừa rên rỉ chẳng phải là càng thêm mất thể diện! Nhưng bàn tay to của Long Hắc Thiên phảng phất như có ma lực, mỗi một chưởng rơi xuống đều có một cổ nhiệt lưu chảy qua trong thân thể của nàng, làm cho nàng không tự chủ được mà mị nhãn như tơ, hai hạt ngọc châu trên bộ ngực cứng ngắc.
Càng làm cho nàng xấu hổ và giận dữ chính là, trong khe suối thậm chí có nước suối xông ra, nàng có thể cảm giác được rất rõ ràng!
Hiện giờ khuôn mặt nàng đỏ bừng, lòng hiện tại đang xấu hổ muốn chết luôn đi, như vậy không còn mất mặt nữa!
Thu tâm, tĩnh thần.
Long Hắc Thiên hít sâu vô một hơi, nữ sắc đối với nam nhân mà nói chính là mật ngọt ngon nhất, bao nhiêu nam nhân vì nữ sắc mà trầm mê điên đảo.
Có thể dính, nhưng không thể trầm mê.
Long Hắc Thiên tính toán một cái, thời gian trong quá khứ hắn có ít nhất hai phần ba thời gian là phiên vân phúc vũ cùng Thanh Thủy! Đây đối với một võ giả mà nói quả thực là bất khả tư nghị, hoang đường, hoang phế!
Long Hắc Thiên hắn được trời ban hệ thống, sở hữu tri thức hơn những kẻ bình thường, đây là cơ duyên của hắn.
Hắn có thể nhờ vào nó để bước lên đỉnh cao của cường giả.
Long Hắc Thiên ôm Thanh Thủy vào ngực, cầm lấy tay của nàng xoa xoa, thưởng thức vẻ mộng ảo mê ly của nàng.
Thật đúng là yêu tinh câu dẫn người mà!!
“Sau này phải ngoan ngoãn, nghe lời, nếu không ta đánh mông của ngươi.”
Nghe lời uy phong bá đạo của hắn, Thanh Thủy không tự chủ được mà gật đầu.
Một lúc sau nàng lắc đầu, nàng làm sao chịu nghe theo sự sắp đặt của hắn, lúc này tỏ vẻ phản khàng với hắn.
Ba ba ba!
Long Hắc Thiên nhân cơ hội này đánh cái mông của nàng.
“Ngươi đừng hòng.”
Ba ba ba
“Ta sẽ không khuất nhục…”
Ba ba ba
“Lưu manh, ngươi là tên đáng ghét “
Ba ba ba.
Hai người vốn tính tình ương ngạch, nàng vốn là người lạnh lùng không bao giờ cúi đầu trước người khác, còn hắn thì nhận được truyền thừa tính cách thay đổi vô cùng lớn.
Bất quá nàng ta bị vây ở trạng thấy bị động, hắn chỉ việc đánh, nàng ta chỉ có thể nói, điều này khiến nàng ủy khuất nặng nề.
Thân thể trần truồng không một mảnh vải, bị đánh vào cái mông, điều này khiến nàng làm sao chịu nổi.
Nửa ngày sau, nàng ta cuối cùng cũng chịu khuất phục.
Dĩ nhiên đây là ngoài mặt, trong lòng không biết mắng hắn vô sĩ không biết bao nhiêu lần.
Long Hắc Thiên cũng không so đo, miễn là không động chạm đến quyền uy của hắn thì không sao hết.
Hắn là nam nhân sẽ không cúi đầu bất cứ ai, là người của hắn thì phải nghe lời hắn.
Long Hắc Thiên giải phong bế tu vi trên người nàng, để nàng tự lấy trang phục trên người mặc vào.
Nhìn thấy thân thể của Thanh Thủy bị che lấp, Long Hắc Thiên thở dài, hắn cũng đang có ý tưởng nhốt nàng ở tòa cung điện này để một mình hắn ngắm.
Hắn không khỏi nghiêm túc, vội vàng ném suy nghĩ này lên chín tầng mây.
Hắn có thể sát phạt quyết đoán, nhưng giam cầm một nữ nhân không có thù hận gì với hắn thì quá đê tiện, điều này không phải thứ hắn muốn.
Cái gọi là liệt nữ sợ vướng víu, hảo nữ sợ giày vò, dù nói thế nào nàng đã là người của Long Hắc Thiên, hơn nữa đối phương cũng là vì cứu nàng mới thúc đẩy đoạn nghiệt duyên này. Trong thời gian thật ngắn, nàng không biết trải qua bao nhiêu ý nghĩ, cuối cùng vẫn là quyết định tiếp nhận Long Hắc Thiên.
Tình cảm nha, có thể từ từ bồi dưỡng.
Long Hắc Thiên nhìn Thanh Thủy sắc mặt trắng bệch thì cau mày.
“Ngươi thiêu đốt thọ nguyên.”
Long Hắc Thiên nhìn nàng nghi hoặc nói.
Thanh Thủy không nói gì chỉ là gật đầu một cái đầu ử rủ,thiêu đốt thọ nguyên là hành động ngu xuẩn, trừ phi sinh tử nếu không chẳng ai nguyện ý thiêu đốt thọ nguyên của mình.
Bởi vì thọ nguyên là thứ quý giá nhất của con người, nó cũng quyết định tương lai của bản thân.
Mỗi một lần đột phá thất bại thọ nguyên sẽ bị tiêu hao nặng nề, thọ nguyên thấp sẽ khiến cho tỷ lệ đột phá kém đi rất nhiều.
Vì vậy những tông môn chuyên tập hợp đệ tử trẻ tuổi để bồi dưỡng, chứ không bồi dưỡng những người sống quá lâu, thọ nguyên thấp.
Thọ nguyên cũng rất khó tăng lên, trừ những lão quái vật trả cái giá lớn để mua thiên tài địa bảo ra thì không ai nguyện ý bỏ giá lớn để tẩm bộ thọ của mình.
Mà nàng rất yếu cũng không có điều kiện để được tông môn cho những thiên tài địa bảo như thế.
Phần lớn những thứ đó dành cho thái thượng trưởng lão trong tông, cho dù nàng là con của Tông Chủ thì sao chứ.
Phụ thân nàng chắc chắn sẽ bù đắp cho nàng, nhưng sẽ bù được bao nhiêu? Còn phải đối mặt với tông môn khi lấy những thứ đó cho nàng.
Nếu nàng cường đại bọn họ có lẽ là sẽ nguyện ý đưa ra, nhưng nàng quá yếu không được xem trọng thì làm sao bọn hắn nguyện ý chứ.
Còn thiêu đốt thọ nguyên của mình, tiền đồ chắc chắn sẽ không phát triển được bao nhiêu.
Một người là thái thượng trưởng lão đầy cường đại, một người là trẻ tuổi yếu đuối không có tiền đồ thì bọn họ sẽ chọn ai.
Không cần nói thì ngươi ta cũng biết.
“Ngươi khó chịu ta rồi sao, không sao ta không trách ngươi.”
Thanh Thủy ủ rủ nhìn Long Hắc Thiên nói, trước kia người khác yêu thích nàng đúng là vì nàng xinh đẹp.
Nhưng còn một nguyên do nữa nàng có tiền đồ vô lượng nên được nhiều người sùng bái.
Hiện giờ nàng chỉ còn lại sắc đẹp, ngoài việc cho người khác chà đạp ra thì không có tác dụng gì khác.
“Ngươi nghĩ nhiều.”
Long Hắc Thiên nhìn nàng ủ rủ thì cũng bị cảm hóa ủ rủ theo, nhưng hắn ủ rũ trong chốc lát rồi bừng tỉnh.
Chẳng phải hắn có thể bù đắp lại cho nàng sao, không, phải nói là tăng lên.
Làm sao hắn làm được?
Vì hắn một trong Cửu đại Thiên Thư, là Luân Hồi Thư, hay còn được gọi là Thọ Thư.
Trước kia hắn không rõ thứ này, nhưng khi hắn nhận được ký ức của Hắc Diễm Kiếm Đế thì hắn biết được sự cường đại và huyền diệu của thứ này.
Hắn có thể dùng thọ của mình để truyền qua cho nàng.
Hắn bất tử, hắn có thọ nguyên vô hạn, hắn muốn truyền bao nhiêu điều có thể.
Long Hắc Thiên cười cười bước lên trước mặt của Thanh Thủy.
Hai ngón tay chỉ lên trán của nàng ta, một đạo thọ nguyên truyền vào trong cơ thể nàng.
Thanh Thủy nghi hoặc nhìn hành động của hắn, không biết hắn chỉ lên đầu mình làm gì, sỉ nhục nàng sao?
Nhưng đột nhiên mắt nàng ta co rút lại, nội tâm nàng sắp hỏng rồi.
Bởi vì nàng biết hắn ta đang làm gì, hắn đang chuyển thọ của bản thân sang nàng.
“Tại...sao…ngươi...ngươi...lại...làm vậy.”
Thanh Thủy ánh mắt tràn đầy nước nhìn hắn, nàng hiện tại vô cùng cảm động, mặc dù không biết hắn làm như thế nào để truyền sang nàng, nhưng nhãn lực nàng rất cao, lập tức nhận ra hành động của hắn.
Long Hắc Thiên không trả lời vấn đề của nàng, cứ mặc nàng nghĩ sao thì nghĩ, hắn không thể nói bản thân có thọ nguyên vô tận.
Còn nếu nói hắn tiện tay thì nàng không tin, nên không nói gì thì hơn, mà đích xác việc này đối với hắn tiện tay thật.
Hắn chỉ tiếp tục truyền thọ nguyên vào trong cơ thể nàng, khuôn mặt nàng dần màu trắng chuyển sang hồng thuận.
Nàng hiện tại đã hồi phục thọ nguyên lại, nên huyết khí của nàng cũng khôi phục lại ban đầu.
Nhưng thọ nguyên nàng lại tiếp tục tăng lên, dần dần vượt qua số lượng nàng nên có.
“Dừng...dừng...lại.”
Thanh Thủy tuy rằng thích cảm giác này, nhưng nghĩ đến việc đây là thọ của người khác truyền sang cho nàng nên vội khuyên hắn dừng lại.
“Thứ này rất quý giá, ngươi bị điên sao.”
Long Hắc Thiên nhìn nàng như vậy cũng hơi thõa mãn, hảo cảm với nàng tăng lên nhiều, ít ra nàng ta không vì bản thân mà bỏ mặc hắn.
Vì vậy hắn tiếp tục truyền thọ nguyên cho nàng, ban đầu hắn chỉ tính truyền cho nàng tuổi thọ, tương đương với kết đan.
Nhưng bây giờ nghĩ lại nên tăng thêm, coi như là phần thưởng đi, hắn muốn tăng lên cho nàng năm thọ nguyên, tức là Nguyên Anh.