SAU BUỔI ĐI CHƠI, cả nhóm ra xe Haven, ghé qua nhà cô để lấy thêm rượu, rồi đi thẳng xuống thành phố. Ba chúng tôi đậu xe trên đường, rồi đi bộ trên vỉa hè, sóng bước với nhau thành hàng ngang, tay trong tay, nói cười nghiêng ngả làm những người đi đường phải dạt qua hai bên.
Vừa đi chúng tôi vừa hát nghêu ngao những bài từ trẻ con nhất đến buồn cười nhất. Hát rõ to, trật nốt trật nhịp lung tung, làm những người đi đường phải phì cười và lắc đầu nhìn tôi.
Khi đi ngang qua cửa hiệu sách Thời Đại, thấy những poster quảng cáo các cuốn sách về thế giới siêu linh, tôi trợn mắt nhìn sang chỗ khác, lòng lâng lâng một cảm giác xúc động rằng trong khoảnh khắc này, tôi không còn thuộc về thế giới đó nữa. Men rượu đã giải phóng cho tôi, bây giờ tôi là một người tự do.
Chúng tôi băng qua đường đến Main Beach, loạng choạng đi qua khách sạn Laguna, rồi ra đến bãi biển. Cả ba đứa, chân này đá chân kia, tay trong tay, chuyền chai rượu tới lui, và phàn nàn khi nó đã cạn queo, hết sạch.
“Khỉ gió!” Tôi lầm bầm, ngửa đầu ra sau, dốc ngược cái chai, vỗ vỗ chai để nhấm nháp những giọt cuối cùng.
“Ôi trời ơi... Bình tĩnh đi bạn ơi!” Miles nhìn tôi, cười phá lên. “Ngồi xuống đây và tận hưởng cái cảm giác hưng phấn này đi”.
Nhưng tôi không muốn ngồi. Tôi đang thích thú với cảm giác phấn chấn này. Tôi chỉ muốn chắc rằng cảm giác này sẽ kéo dài. Bây giờ, năng lực siêu linh của tôi không còn nữa, tôi muốn chắc chắc là sẽ không còn nữa.
“Các cậu có muốn về nhà tớ không?” Tôi nói líu ríu, tiếng được tiếng mất, hy vọng cô Sabine không có nhà, để chúng tôi có thể uống chai vodka còn lại, giữ mãi cảm giác say sưa kỳ diệu này.
Nhưng Haven lắc đầu.
“Quên đi!”, cô ta lẩm bẩm, “Tớ xỉn quắc cần câu rồi. Tớ còn đang định bỏ chiếc xe lại và bò về nhà nè!”
“Miles?” Tôi nhìn cậu bạn van xin, không muốn buổi tiệc tàn. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy nhẹ nhàng, tự do, không vướng bận, bình thường. Kể từ... Ừm, kể từ lúc Damen ra đi...
“Không! Tớ phải về nhà ăn tối với gia đình. Đúng bảy giờ ba mươi”. Cậu ta lắc đầu quầy quậy, cười phá lên trước khi ngã xuống cát. Sau đó thì Haven ngã chồng lên.
“Vậy còn tớ thì sao? Tớ phải làm gì đây?”
Tôi khoanh tay nhìn hai người bạn, không muốn bị bỏ lại một mình. Hình như trong lúc đùa giỡn, họ quên mất cả tôi.
Sáng hôm sau, mặc dù thức dậy trễ, nhưng điều đầu tiên tôi nhận ra là: Đầu tôi không còn bưng bưng nữa!
Ít nhất là không như những ngày thường..
Tôi lăn người, thò tay xuống gầm giường lấy chai vodka mà tôi đã giấu ở đó tối hôm qua, nốc một ngụm rõ to, rồi nhắm mắt lại để nghe vị nồng ấm thấm vào lưỡi, rồi lan qua cổ.
Khi cô Sabine thò đầu vào phòng xem tôi đã dậy chưa, tôi rùng mình khi thấy vầng hào quang mọi ngày ở quanh cô biến mất.
“Con tỉnh rồi!” Tôi bẽn lẽn giấu chai rượu xuống dưới gối, bước tới ôm cô. Thật ra, chuyện muốn ôm chỉ là phụ, cái chính là tôi muốn thử xem khả năng cảm nhận năng lượng, suy nghĩ từ người khác của tôi có còn không.
“Hôm nay trời đẹp cô nhỉ?” Tôi cố nén một nụ cười cứ chực chờ toe toét trên môi, cảm thấy mình lúng túng và vụng về trong cảm giác tươi mới này.
“Đẹp trời à? Hừm...” Cô nhún vai.
Tôi nhìn ra khung cửa sổ ngoài kia. Bầu trời xám xịt, u ám, đang mưa. Nhưng tôi đâu có nói về thời tiết. Tôi đang nói về tôi. Một tôi mới!
Một tôi mới, khác hẳn hôm qua, bình thường và không có năng lực siêu linh.
“Bầu trời thế này làm con nhớ nhà quá!” Tôi cười với cô, bỏ cái áo ngủ ra và đi vào nhà tắm.
Lúc Miles vừa leo lên xe, cậu ta lập tức trợn mắt nhìn tôi, lắp bắp: “Chuyện quái gì thế...?”
Tôi nhìn xuống chiếc áo len dài tay của mình. Quần jeans sành điệu. Đôi giày xinh xắn kiểu ba lê. Những thứ trước đây của tôi mà cô Sabine đã giữ lại. Tôi cười.
“Xin lỗi, tớ không muốn quá giang người lạ!” Miles hài hước, giả vờ mở cửa định bước ra.
“Là tớ mà, thật đấy, tin tớ đi”.
Tôi cười lớn. “Và làm ơn đóng cửa lại. Ngồi yên cho tớ chạy xe, nếu cậu không muốn chúng ta trễ học”.
“Tớ không hiểu”. Miles tò mò nhìn tôi, mặt rõ ràng đầy nghi hoặc. “Chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Cậu thay đổi o luôn đấy. Mới hôm qua còn ăn mặc kín mít như một bà cô già thế kỷ mười chín, còn bây giờ thì mát mẻ, tươi trẻ như Paris Hilton!”
Tôi nhìn Miles, liếng thoắng: “Đẹp mà, đẹp mà”, và nhấn mạnh chân ga. Chiếc xe lướt như bay trên mặt đường ẩm ướt và chỉ chịu giảm tốc độ đôi chút khi tôi nhớ đến hệ thống ra-đa của cảnh sát.
Miles hết hồn hét toáng lên.
“Ever, chuyện quái quỷ gì thế? Hay cậu còn say rượu?”
“Không!”, tôi nói rất nhanh. “Tớ chỉ vừa thoát ra khỏi cái vỏ bọc của mình, chỉ vậy thôi. Tớ như thế nào à? Để tớ nói cho cậu nghe nhé, đây là lần đầu tiên trong mấy tháng gần đây tớ có được cảm giác như thế này!” Tôi cười lớn. “Nhưng tin tớ đi, đây là tớ thật sự!”
Tôi gật đầu hy vọng cậu ta tin điều đó.
“Cậu có biết là cậu đang chạy xe trên con đường trơn trợt không? Thật là một ngày khủng khiếp nhất trong năm của tớ khi cậu ra khỏi cái vỏ bọc của mình!”
Tôi lắc mạnh đầu khi chạy vào bãi đậu xe, miệng hát líu lo.
“Cậu không biết tớ thấy trời hôm nay đẹp thế nào đâu. Ôi trời ơi, quang cảnh này làm tớ nhớ quê nhà của tớ quá!”
Tôi đậu xe ở chỗ gần nhất. Sau đó chúng tôi chạy vào cổng trường, ba lô che trên đầu thay tạm chiếc dù. Nước từ đế giày văng tung tóe lên chân chúng tôi. Mặc kệ! Tôi cứ chạy. Khi băng ngang qua Haven – lúc này đang run lẩy bẩy dưới mái hiên, tôi cảm giác mình sung sướng biết bao khi không còn thấy vầng hào quang bao quanh Haven nữa.
“Chuyện quái gì...?” Haven trợn tròn mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên.
“Có gì mà ấp a ấp úng thế cơ chứ?” Tôi cười lớn. “Tớ có phải quái vật đâu!”
“Trời thế cậu là ai vậy?” Haven vẫn còn đầy vẻ bàng hoàng, như không thể tin vào mắt mình.
Miles cười to, choàng tay ôm cả hai chúng tôi đi qua cổng. “Đừng có để ý đến cô Hoa khôi Oregon này làm gì. Cô ấy tự nhiên thấy hôm nay trời đẹp!!!”
Khi tôi đi vào lớp tiếng Anh, tôi thấy mình thoải mái hẳn khi không còn thấy hay nghe những điều tôi không muốn. Mặc dù Stacia và Honor vẫn đang xì xào nọ kia, quắc mắt nhìn quần áo của tôi, nhưng tôi chỉ nhún vai không để ý. Kệ họ! Họ thì có bao giờ nói gì tốt đẹp. Tôi không phải nghe nữa, không buồn quan tâm nữa. Sự thật thì đây là lần đầu tiên tôi ăn mặc “khác” như vậy. Khi thấy mọi người trong lớp nhìn mình, tôi làm một động tác chào kín đáo, toe toét cười đến khi họ thôi không dám nhìn chằm chằm vào tôi nữa.
Nhưng đến tiết thứ ba môn Hóa, thì cảm giác hưng phấn trong tôi biến mất. Thay vào đó là hình ảnh, màu sắc, và tiếng động lại tràn ngập, lộn xộn trong tôi.
Tôi lảo đảo khi băng qua hành lang trường, thấy mắt mình hoa lên.
Tôi gượng bước đến tủ đựng vật dụng cá nhân của mình, vặn tới vặn lui ổ khóa số, cố nhớ dãy mã số.
Nó là ---? Hay ---?
Tôi liếc nhìn xung quanh. Đầu tôi bưng bưng. Mắt dàn dụa nước. Tôi vặn số ---. Cánh cửa mở ra. Tôi thò tay lục lọi giữa một chồng sách vở, lôi nó ra, làm rơi vài cuốn xuống đất. Kệ! Tôi không để ý. Thứ duy nhất tôi muốn lấy lúc này là chai vodka giấu bên trong. Tôi cần nó.
Tôi mở nắp chai, nghiêng đầu ra sau, uống một hơi dài, rồi một hơi nữa, một hơi nữa, một hơi nữa.
Khi tôi uống ngụm cuối cùng, thì nghe ai đó lên tiếng:
“Ngẩng lên nào... Cười đi! Được rồi. Tớ đã chụp được rồi!”
Stacia bước tới, tay giơ cao máy chụp hình. Hình của tôi, đang nghiêng ngửa nốc vodka, rất rõ ràng!
“Ôi chao, có ai ngờ cậu lại ăn ảnh thế? Thật hiếm khi có cơ hội thấy cậu không có cái mũ trùm đầu...” Stacia cười, nhìn khắp lượt cơ thể tôi, từ trên xuống dưới.
Tôi nhìn Stacia. Mặc dù năng lực siêu linh của tôi đã lại biến đi sau khi nốc những ngụm chất cồn này, nhưng ý đồ của Stacia thì đã rõ.
“Cậu muốn tớ gửi hình cho ai đầu tiên? Mẹ cậu hả?”
Stacia nhướng mày và lấy tay che miệng vờ như lỡ lời. “Ôi, tớ xin lỗi! Ý tớ muốn nói là gửi cho cô của cậu á? Hay có thể là một giáo viên của cậu? Hay tất cả các giáo viên? Không! Không! Cậu nói đúng, hình này nên gửi đến Ban kỷ luật của nhà trường. Một con chim, một cục gạch, một cái chết nhanh chóng và nhẹ nhàng như người ta nói!”
“Đó là chai nước”.
Tôi nói với Stacia, khom xuống lấy sách vở để trở lại vào hộc tủ của mình, cố tỏ vẻ thờ ơ, làm như tôi chẳng quan tâm mặc dù tôi biết rằng Stacia có thể tạo ra cho người khác một sự sợ hãi tốt hơn cả những người cảnh sát chuyên nghiệp. “Cậu vừa chụp tấm hình tớ uống nước. Chẳng có ý nghĩa gì!”
“Một chai nước?” Stacia cười lớn. “Vâng, cứ cho là vậy đi. Tớ có thể thêm vào. Cậu là người đầu tiên sử dụng chai vodka để đựng nước!” Stacia trợn mắt. “Thôi nào. Cậu sẽ đi xuống nhanh thôi, Ever. Chỉ cần uống một lần thôi, là tạm biệt chim én luôn, và xin chào trại cai nghiện!”
Tôi nhìn Stacia đang đứng trước tôi, cái vẻ quá tự tin, tự mãn, và tôi biết Stacia có lý do để làm như vậy. Cô ta thấy tai tôi đỏ bừng. Và quan trọng hơn, cả hai chúng tôi đều biết cô ta đúng.
“Cậu muốn cái gì?”
Cuối cùng tôi thì thầm, nhận ra mỗi người đều có giá trị của riêng mình. Vấn đề bây giờ chỉ là làm sao để biếtcái giá cô ta muốn. Tôi đã từng nghe đủ mọi suy nghĩ, chứng kiến đủ những tình huống, để khẳng định rằng điều đó là sự thật.
“Tớ muốn cậu đừng làm phiền tớ nữa”. Cô ta nói, tay khoanh trước ngực.
“Nhưng tớ đâu có làm phiền cậu!” Tôi ngơ ngác. “Cậu làm phiền tớ thì có!”
“Ngược lại”.
Stacia nhìn tôi khắp lượt bằng ánh mắt gay gắt. “Chỉ cần nhìn cậu ngày này qua ngày khác, là tớ đã phải chịu đựng một cảm giác phiền muộn, khó chịu khủng khiếp rồi”.
“Cậu muốn tớ chuyển lớp tiếng Anh hả?”
Tôi nhíu mày, tay vẫn cầm cái chai mà không biết phải làm gì với nó. Nếu tôi để nó lại vào hộc tủ, thì cô ta sẽ chỉ điểm cho Ban giám hiệu và nó sẽ bị tịch thu. Còn nếu tôi bỏ nó vào ba lô, thì mọi chuyện cũng y như vậy.
“Cậu còn nhớ cậu nợ tớ một cái áo vì đã đâm sầm vào tớ, làm rách nó không?”
Đây rồi, định tống tiền à. Được thôi, tôi đã thắng rất nhiều tiền ở trường đua ngựa mà!
Tôi đưa tay đút vào túi quần để lấy cái ví, rất sẵn sàng trả tiền cho Stacia nếu cô ta bỏ qua vụ này. “Bao nhiêu?”, tôi lên tiếng.
Stacia nhìn tôi, cố đoán xem tôi có bao nhiêu tiền.
“Ơ, như tớ nói, nó là hàng độc được thiết kế riêng... Không dễ gì mua lại được... Vì thế...”
“Một trăm đô?” Tôi rút một tờ tiền đưa nó cho Stacia.
Cô nàng trợn mắt.
“Biết ngay là cậu không có chút ý niệm gì về giá trị của những chiếc áo thời trang mà. Chừng đó làm sao đủ!” Stacia vừa nói vừa nhìn vào xấp tiền tôi cầm trong tay.
Kẻ tống tiền thì lúc nào cũng đòi tăng giá lên, nhưng tôi biết mình nên giữ giá ấy. Tôi nhìn cô ta, nheo mắt: “Cả hai chúng ta đều biết cậu mua cái áo đó ở cửa hàng trên đường về nhà”, tôi nhớ lại những chi tiết mình đã thấy khi chạm vào cô ta ở hàng lang vào cái ngày hôm đó. “Tớ sẽ bồi thường cho cậu giá thật của cái áo. Nếu tớ không lầm là tám mươi lăm đô. Trong trường hợp này, trả một trăm là hời lắm rồi, cậu thấy sao?”
Stacia nhìn tôi khắp lượt, ngẫm nghĩ một chút rồi tươi cười, nhét tờ giấy bạc vào túi. “Vậy cậu có mời tớ đi uống nước không?”
oOo
Nếu có ai đó bảo với tôi rằng hôm qua tôi đã nói chuyện rất lâu với Stacia, thì chắc chắn chính tôi còn không tin được. Nhưng thực tế tôi đã làm điều đó. Kéo cô ta vào phòng vệ sinh để không ai thấy, và chia nhau cả một chai vodka đầy, cho đến hết giọt cuối cùng.
Không có gì kết nối con người lại với nhau chặt chẽ hơn việc nghiện chung một thứ và giữ chung một bí mật.
Khi Haven đi vào nhà vệ sinh, gặp chúng tôi như thế, mắt Haven như muốn nổ ra. Một tá câu hỏi hiện lên: “Chuyện quỷ quái gì thế này?”
Tôi hú lên, trong khi Stacia liếc nhìn Haven đùa bằng cái giọng nhừa nhựa của người say: “Xin chào cô nàng kỳ lạ!”
“Chuyện gì thế này? Cậu làm sao đấy Ever? Cậu có giấu tớ chuyện gì không?” Haven chằm chằm nhìn tôi, đầy vẻ ngờ vực. Cái kiểu Haven đứng, tỏ ra xét nét, nghiêm túc, không cười càng làm cho Stacia và tôi cười nhiều hơn.
Ngay khi cái cửa đóng lại sau lưng Haven, chúng tôi tiếp tục uống.
Nhưng uống say với Stacia trong phòng vệ sinh không có nghĩa là được gia nhập vào bàn VIP của cô nàng ấy vào giờ ăn trưa.
Tôi biết mình không cần phải thử, cứ thế đi thẳng đến chỗ ngồi thường lệ của mình. Đầu óc tôi trở nên lơ mơ, và phải mất một vài phút tôi mới nhận ra tôi cũng không còn được chào đón ở chỗ ngồi cũ của mình.
Tôi ngồi phịch xuống, liếc nhìn Miles và Haven, rồi bắt đầu cười lớn mà không có lý do gì rõ ràng. Lòng thầm nghĩ nếu họ nhìn thấy nét mặt ngơ ngác của chính họ, thì họ cũng sẽ cười lớn như tôi thôi.
“Chuyện gì xảy ra với cậu vậy, Ever?” Miles ngước nhìn lên.
Haven càu nhàu. “Ever đã thay đổi rồi, thay đổi hoàn toàn. Tớ bắt gặp Ever trong phòng vệ sinh uống vodka với Stacia”.
Miles nhìn tôi, mắt tròn xoe, trán nhăn lại. Điệu bộ ấy càng khiến tôi cười lớn hơn nữa. Khi tôi không giảm âm lượng của mình, cậu ta chồm tới, nhéo vào tay tôi, quát ngay: “Im nào!” Cậu ta nhìn xung quanh, rồi trở lại nhìn tôi. “Ever, cậu có điên không? Trời ơi, từ ngày Damen đi, cậu...”
“Từ ngày Damen đi... cái gì?”
Tôi giật người ra khỏi bàn tay của Miles, mất thăng bằng suýt ngã.
“Thôi nào, Miles, chuyện đó qua rồi”, Haven ra dấu đừng tranh cãi nữa.
Nhưng tôi tiếp tục hét lên.
“Cả cậu nữa, Haven! Qua rồi à? Cậu bảo qua rồi mà như thế à? Các cậu chỉ schthpititowt, làm bọn họ chú ý nhiều hơn!”
“Cậu nói cái gì schthpititowt?” Miles càng tỏ vẻ khó hiểu hơn. “Tớ sẽ rất hạnh phúc nếu bọn tớ hiểu cậu đang nói cái gì. Haven, cậu biết nghĩa của từ gì đó mà Ever vừa nói không?”
“Nghe giống như tiếng Đức”. Haven lắc đầu, nhìn tôi.
Tôi trợn mắt đứng dậy chuẩn bị đi. Nhưng tôi đứng không vững, nên khuỵu đầu gối xuống. “Ôi...!”, tôi khóc, ngồi xuống ghế trở lại, bám chặt chân xuống đất trong khi mắt đầy cảm giác đớn đau.
“Nè, cậu uống cái này đi!” Miles giục, đẩy chai nước khoáng về phía tôi. “Đưa chìa khóa xe đây, cậu không chạy về được đâu!”
Miles nói đúng. Tôi không đưa Miles về nhà cậu ta được. Miles tự lái xe về nhà. Tôi thì quá giang xe cô Sabine.
Cô dìu tôi vào ghế bên cạnh tài xế, rồi cô đi vòng qua ghế bên kia. Vừa khởi động máy, chạy ra khỏi bãi xe, cô lắc đầu và liếc nhìn tôi: “Làm sao mà từ một học sinh giỏi, con để mình trở thành như thế này? Làm ơn giải thích cho cô xem!”
Tôi nhắm mắt, tì phần trán của mình vào kính xe. Mặt kính tạo cho tôi cảm giác mát lạnh trên da.
“Bị đình chỉ...” Tôi lầm bầm. “Cô nhớ không? Cô đã van xin Ban giám hiệu mà. Ấn tượng lắm. Bây giờ con mới biết tại sao cô kiếm được nhiều tiền như thế!”
Tôi liếc nhìn cô, nhận ra lời nói của mình đã biến gương mặt của cô từ quan tâm thành sự oán giận, gương mặt tôi chưa từng bao giờ thấy trước đó. Trong tôi mờ mịt những cảm xúc khác nhau. Phần thì thấy xấu hổ, tội lỗi, phần khác thấy bực tức. Tôi đâu có bảo cô van xin giảm nhẹ hình phạt. Tôi đâu có bao giờ muốn cô vin ra cái cớ rằng, tôi uống rượu trong trường là vì hoàn cảnh của tôi, sự mất mát cả gia đình của tôi.
Tôi biết, cô nói điều đó thật lòng, và cô tin đó là sự thật. Nhưng như thế không có nghĩa nó là sự thật.
Sự thật là tôi cầu mong cô đừng nói gì. Tôi hy vọng cô cứ để nhà trường đình chỉ học tập tôi.
Lúc họ bắt gặp tôi ở tủ đựng vật dụng cá nhân, cảm giác phấn chấn trong tôi mất dần đi và các sự kiện trong ngày theo trình tự hiện lên trong đầu tôi như một buổi duyệt phim – bộ phim tôi chưa từng xem trước đó.
Những khung cảnh lần lượt chạy qua... chạy qua trong đầu, và đứng lại ngay ở đoạn tôi quên bảo Stacia xóa tấm hình trước mặt tôi. Hóa ra mọi chuyện là thế! Lúc lên văn phòng, tôi biết thêm sự thật rằng Honor đã dùng điện thoại của mình để báo với Giám thị là Stacia bị “trúng thực” phải về nhà. Sau đó thì dùng tấm hình đã được Stacia đưa cho, đến báo với Ban kỷ luật nhà trường.
Tôi đành phải chấp nhận mọi thứ. Một lỗi lớn, rất lớn. Thậm chí có thể bị ghi lại vào học bạ mãi mãi. Nhưng trong lúc đối diện với sự việc như thế, một phần rất nhỏ trong tôi vẫn phải thầm khen Stacia. Cái phần nhỏ này lắc đầu, nghĩ thầm: Chúc mừng! Giỏi đấy!
Cô ta gây ra cho tôi một loạt phiền phức mà tôi đang đối mặt – không chỉ với nhà trường mà còn với cả cô Sabine.
Cô ta giữ đúng lời hứa sẽ tiêu diệt tôi. Và trước đó thì lấy đi một trăm đô của tôi, nghỉ cả buổi chiều để tránh rắc rối.
Điều đó thật là đáng ngưỡng mộ.
Ít nhất là về mặt tính toán, tàn bạo và nham hiểm.
Vâng, nhờ sự cố gắng của Stacia và Honor, mà tôi không phải đến trường vào ngày mai. Hay ngày kế tiếp. Hay ngày kế tiếp nữa.
Điều đó có nghĩa là tôi sẽ ở nhà một mình, mỗi ngày. Điều đó cũng cho phép tôi có một chốn riêng tư để tiếp tục uống rượu và vun đắp lòng vị tha trong khi cô Sabine bận bịu với công việc.
Bây giờ, tôi đã tìm được con đường đến với chốn bình yên, không còn có ai xen vô việc của tôi được nữa.
“Chuyện đó đã xảy ra từ bao lâu rồi?”
Cô Sabine hỏi, giọng đầy vẻ băn khoăn, không tự tin về cách tiếp cận tôi, về cách đối xử với tôi.
“Cô có cần phải giấu hết rượu không?” Cô lắc đầu.
“Ever, cô đang nói chuyện với con! Chuyện gì đã xảy ra ở trường? Chuyện gì đã xảy ra với con? Con có muốn cô sắp xếp để nói chuyện với ai không? Cô biết một chuyên gia tư vấn tâm lý giỏi lắm...”
Tôi có thể cảm thấy cô đang nhìn tôi, có thể cảm nhận được sự quan tâm của cô thể hiện trên nét mặt mà không cần đến thứ năng lực siêu linh, nhưng tôi chỉ nhắm mắt giả vờ ngủ. Tôi không biết phải giải thích làm sao, không có cách nào để tôi giãi bày tất cả sự thật về những vầng hào quang, về khả năng đọc suy nghĩ của mọi người, về người bạn trai bất tử.
Tôi biết, mặc dù cô từng nhờ Ava đến góp vui tại bữa tiệc, nhưng đó là vì cô đơn thuần xem nó như một trò vui. Có vậy thôi. Cô Sabine thuộc nhóm người sống nghiêng về lý trí, luôn có tổ chức, ngăn nắp, làm gì cũng trắng đen rõ ràng. Vì thế, nếu tôi kể cho cô nghe mọi chuyện, về những bí mật thật sự trong cuộc sống của tôi, thì tôi chắc trăm phần trăm là cô sẽ càng nhanh chóng sắp xếp cho tôi gặp một... bác sĩ tâm thần hay một chuyên gia tâm lý nào đó.
Đúng như những gì đã nói, cô Sabine giấu hết rượu trước khi đi làm. Nhưng tôi chỉ chờ cho cô ra khỏi nhà, là lén đi xuống cầu thang, vào phòng để thức ăn lấy những chai vodka còn sót lại từ buổi tiệc Halloween, những chai cô để tận trong cùng và đã quên. Tôi mang nó vào phòng, bỏ nó xuống giường, cảm thấy thư thái vì có ba tuần liên tiếp không đi học. Hai mươi mốt ngày tươi sáng treo lủng lẳng trước mặt tôi giống như thức ăn vẫn còn trước con mèo đã no. Một tuần vì bị đình chỉ, thêm hai tuần nghỉ đông. Tôi dự định sẽ biến mọi giây phút trong chuỗi ngày dài lười biếng này đều thấm đẫm mùi vodka.
Tôi tựa lưng vào gối, mở nắp chai, tự quy định thời gian cho mỗi ngụm vodka. Tôi muốn để từng ngụm chảy vào họng tôi, vào hệ thống các mạch máu, rồi mới uống ngụm kế tiếp. Không tham lam, không nốc đầy mồm. Cứ từ từ đều đặn cho đến khi đầu tôi sáng rõ và cả thế giới này cũng sáng hơn hẳn.
Đó sẽ là một thế giới hạnh phúc hơn. Một thế giới không có ký ức. Một căn nhà trống không, không có gì mất mát.
Và trong cuộc sống mới của tôi, tôi sẽ chỉ thấy những gì cần thấy.