Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Trần Dã chờ thêm một lát đến khi nghe tiếng cửa phòng bà nhẹ nhàng khép lại.
Cậu cầm điện thoại lên, nhấn vào acc của Lục Tuần định phản hồi lại, nhưng ngay giây phút chuẩn bị trả lời, ngón tay đặt trên màn hình bỗng dưng khựng lại. Cậu nhìn tên Lục Tuần, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nhắn lại một tin.
—— Tôi không sao.
Bên phía Lục Tuần phản hồi lại rất nhanh.
—— Đi bệnh viện đi.
—— Ừ.
Trần Dã hít sâu một hơi, nắm lấy đồng hồ đeo tay, nằm ngửa trên giường.
Ánh đèn trần nhà trong mắt cậu dần hoá thành những vòng sáng chồng chéo, đung đưa qua lại khiến cậu chỉ muốn nôn. Trần Dã nhắm mắt lại, giơ tay lên, dùng cánh tay che kín tầm mắt.
Sáng hôm sau thức dậy, Trần Dã đứng trước gương xoa mặt cả buổi mà mặt vẫn tái mét. Cậu giơ đồng hồ lên kiểm tra nhịp tim, biểu hiện vẫn bình thường, chắc là do hôm qua cảm xúc bức bối dồn nén trong người không giải toả ra.
Nhưng bà lại không biết điều đó, lúc ăn sáng bà cứ nhìn cậu chằm chằm, cuối cùng nhịn không được bèn tiến lên sờ trán cậu, “Bị cảm à?”
“Không phải đâu ạ.” Trần Dã tránh ra, không muốn làm bà lo lắng, “Con học bài muộn thôi.”
Bà nhíu mày, vừa định nói gì đó thì cửa nhà bị gõ ầm ầm. Gõ cửa kiểu ồn ào thế này thì chỉ có Bành Dũng thôi.
“Tiểu Dã ơi! Bà ơi! Mọi người có nhà không?” Bành Dũng cười vọng vào bên trong.
Bà bực bội đặt đũa xuống, đứng dậy đi mở cửa.
“Ồ, đang ăn à?” Bành Dũng ló đầu ra ngửi ngửi, “Thịt bò kho tương bà làm đấy sao, thơm quá đi.”
“Ừ.” Gần đây gặp ai bà cũng chẳng vui vẻ niềm nở gì.
“Đúng lúc cháu đang thèm món này đây.” Bành Dũng cũng không để bụng, chú vui vẻ đi vào bếp tự lấy bát đũa cho mình rồi ngồi vào bàn ăn, tự gắp hai miếng thịt bỏ vào miệng.
“Hôm nay dọn phòng tập à chú?” Trần Dã hỏi.
Hồi trước phòng tập boxing của Bành Dũng hết hạn thuê nhưng chủ thuê tăng giá quá cao, thế nên chú quyết định thay đổi địa điểm. Chỗ mới cách không xa, ở ngay con đường bên cạnh phòng tập cũ.
Bà bưng tô cháo qua, đặt xuống bên cạnh Bành Dũng.
“Ôi chao, cảm ơn bà ạ.” Bành Dũng cười với bà rồi húp cháo xì xụp, lại nói tiếp, “Đúng vậy, bên kia đã dọn dẹp xong rồi, đồ đạc lớn đều chuyển sang rồi, chỉ còn vài món nho nhỏ, chú tự chuyển là được.”
“Để cháu giúp chú.” Trần Dã đề nghị.
“Không cần cháu giúp, chỗ chú không đủ nhân viên, cháu giúp chú đi giám sát là được.” Dứt lời, Bành Dũng chờ xác định bà nghe thấy được thì mới gắp tiếp mấy miếng thịt bò bỏ vào trong miệng.
Sau khi đánh chén hết nguyên một tô thịt bò trên bàn, Bành Dũng nghiêm túc quan sát sắc mặt Trần Dã mấy lần, thấp giọng hỏi thầm, “Tim cháu không gặp vấn đề gì đó chứ?”
“Không đâu ạ.” Trần Dã giữ vẻ mặt tự nhiên, ngó ra chỗ bà nội.
“Không nghe được đâu.” Bành Dũng chép miệng, “Bà vừa ra ngoài đi thu quần áo rồi.”
“Dạ.” Trần Dã thu dọn bàn ăn.
“Khó chịu hả?” Bành Dũng hỏi cậu.
“Vẫn ổn ạ.” Trần Dã đáp.
“Ừ, nhịn tiếp đi. Nhịn chết luôn đi.” Bành Dũng gật đầu bất đắc dĩ.
Lấy cớ đến phòng tập khiêng đồ, Bành Dũng thành công dẫn Trần Dã rời khỏi nhà.
Phòng tập đã dọn trống trơn, ngay cả đồ đạc nhỏ cũng đã được chuyển đi gần hết, dì tạp vụ mà Bành Dũng gọi tới thậm chí đang quét nhà luôn rồi. Chẳng có gì để khiêng, cũng chẳng có gì cần trông, Bành Dũng sẽ không rỗi hơi kéo cậu sang đây.
Trần Dã nhìn Bành Dũng khoanh tay nhìn trái ngó phải mà chẳng dám đối mặt với cậu, bèn gọi, “Nè.”
“A, sao thế?” Bành Dũng giả vờ sực tỉnh, “À, cháu có ít đồ còn để trong ngăn tủ, mang về đi nhé. Ở đây không còn việc gì nữa rồi, chú phải qua bên kia xem sao đây. Thế nhé, chú đi trước đây, bái bai!”
Cái…… kỹ năng diễn xuất này.
Còn bày đặt bái bai nữa chứ.
Từ bao giờ mà Bành Dũng nói bái bai với người khác vậy?
Trần Dã ngờ ngợ đoán được Bành Dũng làm tất cả những việc này vì lý do gì.
Tủ chứa đồ ở trong phòng thay quần áo, trong phòng đã được dọn dẹp trống trơn, chỉ trừ dãy tủ chứa đồ đặt dựa vào tường và một chùm chìa khoá cắm ở một trong những ngăn tủ đó.
Là ngăn tủ của cậu.
Trong ngăn tủ chỉ để quần áo làm việc của cậu và vài món đồ lặt vặt cậu tiện tay bỏ vào. Mấy thứ này Bành Dũng tùy tiện cất đi giúp cậu là được, sao phải gọi cậu tới lấy làm gì.
Khóe mắt Trần Dã bỗng thấy cay cay, cậu vặn chìa khóa, chậm rãi mở cửa tủ ra.
Trong ngăn kéo là một đôi găng boxing màu đen ánh kim, bên cạnh găng tay còn có một tấm thiệp nhỏ màu hồng, trên thiệp là chữ viết của Lục Tuần.
Tiểu Dã, chúc mừng sinh nhật.
Mong sao cậu sẽ vui vẻ.
Nước mắt ứa ra, chóp mũi cũng sụt sùi, Trần Dã cầm tấm thiệp, phải cắn răng mới không khóc ra thành tiếng.
Sinh nhật cậu đến sau sinh nhật bà nội vài ngày, tuy nhiên sự việc vừa rồi xảy ra nên chẳng ai có tâm trạng đón sinh nhật nữa, ngay cả chính cậu cũng quên mất.
Trong khoảng thời gian này, có lẽ Lục Tuần mãi không tìm được cơ hội tặng quà cho cậu nên mới để ở chỗ này.
Trần Dã nghiêng đầu dụi dụi mắt lên bờ vai, cậu ôm găng tay, đứng tại chỗ một lúc chờ cho cảm xúc bình tĩnh lại rồi lau mặt, sau đó mới yên tâm ra khỏi cửa.
Bành Dũng đã rời đi từ lâu, ngay cả dì tạp vụ quét dọn cũng đã đi đâu không biết, song ở cửa phòng tập lại có một người đang đứng.
Người đó có vóc dáng rất cao, đội chiếc mũ lưỡi trai hạ thấp, sau khi thấy Trần Dã thì liền khẽ nghiêng đầu nở nụ cười.
Trần Dã ôm găng tay, bật cười nhìn hắn, bảo, “Hay lắm, chờ tôi khóc xong mới đi ra.”
“Chúc mừng sinh nhật.” Lục Tuần tiến lên hai bước, đi tới trước mặt cậu, hắn nhìn Trần Dã, nở nụ cười nhẹ nhàng, “Tuy có hơi muộn, nhưng…… nhìn thấy món quà làm cậu vui chứ?”
“Vui cực kỳ.” Trần Dã gật đầu.
“Sao trông không giống vui lắm vậy?” Lục Tuần đưa tay chạm vào bờ mi ươn ướt của cậu.
“Tôi vui phát khóc thôi.” Trần Dã tặc lưỡi, lại hỏi, “Cậu nhờ Bành Dũng à?”
“Ừ.” Lục Tuần nói, “Ở trường học không tiện, mà lúc khác thì…… Tôi sợ bà thấy tôi tìm gặp cậu.”
“Tuần trước Đông Tử rủ tôi sang nhà nó ăn cơm, kết quả bị bà cầm chổi đuổi đánh.” Trần Dã nhớ lại là liền buồn cười.
Cái thằng Trình Tiến Đông mất não này, cứ tưởng như vậy là có thể dẫn cậu ra ngoài được. Bà là ai cơ chứ, cho dù mọi khi không biết, nhưng về sau ngẫm kỹ lại thì nhận ra lúc ấy Trình Tiến Đông hoàn toàn chẳng hề ngạc nhiên. Ở trong mắt bà, Trình Tiến Đông đã biến thành đứa phản bội tay trong tay ngoài, vong ân phụ nghĩa rồi.
“Cậu ta bảo với tôi.” Lục Tuần cũng cười theo, “Bảo là bà luyện thành Thiết Sa Chưởng rồi, khuyên tôi tuyệt đối chớ nên đi tìm cậu.”
“Bà chưa từng đánh nó bao giờ, lần này bà giận lắm nên mới thế. Nếu cậu qua đây……” Nói đoạn, Trần Dã chợt dừng lại.
“Dù có đi qua thì bà cũng không đánh tôi đâu.” Lục Tuần tiếp lời Trần Dã.
Trần Dã không nói gì, cậu cũng biết rõ những lời không nói ra khỏi miệng ấy.
Trong lòng bà, cậu và Trình Tiến Đông vốn là khác biệt, bà với hắn vừa thân thiết mà cũng vừa khách sáo. Bà có thể thoải mái đánh Trần Dã hoặc Trình Tiến Đông, nhưng sẽ không làm như thế với hắn.
Trần Dã cũng im lặng.
Đến nay bà mới chỉ nhắc tới Lục Tuần đúng một lần. Đừng nói tới chuyện để bà đánh Lục Tuần một trận, có khi ngay cả tên Lục Tuần bà còn không muốn nghe ấy chứ.
“Ăn gì chưa?” Lục Tuần chuyển qua đề tài khác.
Sáng nay Trần Dã không có hứng ăn nên chưa ăn được bao nhiêu, bây giờ thấy cũng hơi đói bụng rồi.
“Ăn bánh bao đi.” Cậu nói.
Cả hai tìm một quán ăn vắng người, trong quán ấm cúng dễ chịu, ông bà chủ cũng có gương mặt rất thiện cảm, chắc có lẽ do hay cười chăng.
“Ba lồng bánh bao, hai lồng bánh nhân thịt bò và một lồng bánh chay.” Bà chủ nhanh chóng bưng đồ họ gọi lên bàn, “Đây là canh tặng mấy đứa nha.”
Bánh bao khá ngon, nhưng không ngon bằng bánh ông ngoại Lục Tuần làm.
Trần Dã vừa cắn bánh bao vừa hỏi, “Ông ngoại dạo này có khỏe không?”
Lục Tuần im lặng một thoáng rồi mới đáp, “Ông vẫn khỏe.”
Trần Dã không nghi ngờ gì, cậu thuận miệng nói, “Lâu lắm rồi ông chẳng làm bánh bao nhỉ.”
“Dạo này ông bận trồng hoa rồi.” Lục Tuần giải thích đơn giản, “Bà ngoại thích hoa.”
“Ừ.” Trần Dã cúi đầu nhấp một hớp canh.
Canh quá nóng, Trần Dã uống một hớp rồi lại đặt xuống.
“Cậu……” Lục Tuần nhìn đôi môi nóng đỏ của cậu, hỏi, “Hôm qua cậu có đi bệnh viện không?”
“……Đi rồi.” Trần Dã trả lời lấp lửng, cố gắng nói dối, “Bác sĩ nói không sao cả.”
“Trần Dã.” Lục Tuần bất đắc dĩ, “Cậu đã soi gương chưa?”
“Soi rồi.” Trần Dã xoa mặt, “Ngầu lắm.”
“Hôm qua có chuyện gì vậy?” Lục Tuần rốt cuộc cũng hỏi, “Bà…… nói gì ư? “
Bàn tay đang cầm bánh bao của Trần Dã chợt cứng đờ.
“Không có gì.” Trần Dã vẫn dùng lý do thoái thác cũ, “Làm bài tập mãi mới xong, bị tiếng Anh chọc tức ấy mà.”
“Thật không?” Lục Tuần cười cười, không truy hỏi nữa.
“Tôi thực sự không sao mà.” Trần Dã bất đắc dĩ nhìn mặt Lục Tuần, “Còn cậu đã soi gương chưa?”
“Tôi bị cậu dọa sợ nên mới thành ra thế này đấy.” Lục Tuần nói.
“Gan quá nhỉ, muốn tôi ôm cậu vuốt lông hả?” Trần Dã nhoẻn miệng cười.
“Được sao?” Lục Tuần hỏi.
Nụ cười của Trần Dã đờ ra.
Gặp nhau lâu như vậy rồi, nhìn bên ngoài thì có vẻ hai người vẫn giống trước đây, nhưng vẫn có vài thứ đã khác xưa. Ở giữa hai người đang là người bà đau khổ tức giận, chẳng ai có thể lờ đi sự tổn thương của bà và nhìn vào đối phương một cách vô tư không ngần ngại.
Trần Dã nắm chiếc găng tay đặt trên đùi, cúi đầu suy nghĩ một thoáng rồi hỏi, “Hay là cậu thuê nhà lần nữa xem sao?”
Chỗ ông ngoại Lục Tuần ở thực sự quá xa, Lục Tuần không tiện đến trường đi học, mà nhất là phía bà nội thì ——
“Trần Dã, con muốn bà đi chết luôn đúng không?”
Giọng nói vừa cố chấp vừa đau đớn của bà nội lại văng vẳng bên tôii, khiến lồng ngực Trần Dã nhói lên.
Tạm thời bà nội sẽ không chấp nhận chuyện này, Trần Dã không dám ngẩng đầu lên, không dám nhìn vào mắt Lục Tuần.
“Được.” Lục Tuần đáp ứng.
Miếng bánh bao mắc nghẹn trong họng Trần Dã.
Cậu chẳng biết làm sao nữa, cậu muốn Lục Tuần đừng đồng ý. Ấy thế nhưng Lục Tuần cứ luôn đáp là “Được”.
Cậu nói không muốn đeo đồng hồ ở trường, Lục Tuần đáp “Được”.
Cậu nói tạm tách nhau ra tập trung học hành, Lục Tuần nói “Được”.
Cậu nói cái gì Lục Tuần cũng đều đáp là “Được”.
Được cái đếch.
Mặc dù Trần Dã biết Lục Tuần đang nhường nhịn mình, nhưng sự nhường nhịn ấy khiến cậu cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
Cậu chẳng làm được gì cả. Cậu không thể cho bà một lời cam đoan, cũng chẳng thể cho Lục Tuần một lời hứa hẹn.
Ăn bánh bao xong, Trần Dã đứng dậy rời đi.