Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng

phần ii. con đường rời đi u mê quanh co khúc lượn, sao thật gian nan.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phần II. Con đường rời đi u mê quanh co khúc lượn, sao thật gian nan.

Chương . Rời đi.

Ta nằm mơ.

Trong mơ chỉ có nàng và ta, quấn quít.

Ta thở hổn hển ngồi dậy, Yêu Nguyệt ngồi bên cạnh, cười như không cười, "Tinh Nhi gặp mộng ư?"

Ta gật đầu, sao có thể chỉ nói đây là mơ, hẳn so sánh nó với ác mộng cũng được đấy chứ?

Yêu Nguyệt nhướn người lại, một tay đặt trên đầu giường, một tay đưa tới xoa người ta, "Ngoan nào, tỷ tỷ ở đây."

Đột nhiên ta thức tỉnh.

Đây đã là ngày thứ ba ta rời khỏi cung Di Hoa.

Cuối cùng ta vẫn thả cho Dương Lỗi đi, không phải là ta bỏ qua cho anh chàng, mà vì... với tư tưởng của một người hiện đại, thật sự không nỡ xuống tay giết một ai đó.

Lúc Yêu Nguyệt phát hiện ra anh ta hạ độc, nàng đã hành hạ anh ta rất dã man rồi, xong nàng vứt cho ta, ta để anh ta đi mà chẳng đưa thứ gì, dù cho anh ta có thể tồn tại, song ắt cũng sẽ nếm trải không ít khổ đau. Ta không mềm lòng.

Nói giả nhân giả nghĩa cũng được, nói tàn nhẫn cũng chẳng sao, tóm lại, ta không thể cứu vớt một người đã hãm hại ta hai lần, dù cho đối phương có là bạn trai cũ. Bảo thế sao nghe quá vô tình, nhưng gần đây tâm trạng và lối nghĩ của ta đang chuyển sang hướng rất vi diệu.

Rời khỏi thế giới cũ năm năm, sinh sống dưới áp lực của ma đầu Yêu Nguyệt năm năm, lòng dạ ta đã dần trở nên cứng rắn.

Mặc dù ta không hiểu vì cớ gì Dương Lỗi lại hạ độc ta lần nữa, lần đầu thì vì Mộ Dung thế gia, nhưng lần hai thì sao?

Trong cái túi Tử Kinh đưa ta có giấy tờ nhà đất của mười mấy nơi, một tấm bản đồ toàn quốc, một tập ngân phiếu, một con dao găm ta thường hay mang theo, mấy bộ y phục ta ưa thích, một đôi giày ống da nai, một ít thuốc quý có công hiệu đủ đầy, một vốc vàng lá, một túi bạc vụn và một túi tiền đồng, còn có toàn bộ đống mặt nạ của ta, cả cây trâm bạc Yêu Nguyệt tặng - mặt nạ với cây trâm ta đã giấu trong ngăn kín, ngăn kín ấy chỉ mình ta và Yêu Nguyệt biết, nghe đâu cứ đồ gì ta dùng trong nhà đều đã được gói ghém đưa đến ngôi nhà tại Giang Nam của ta, lần này Yêu Nguyệt đuổi đi mà sắm cho ta từ đầu đến chân thật khiến ta muốn đui mù đôi mắt xinh đẹp của mình.

Lần thứ n, ta lại xách túi lên, đeo chiếc mặt nạ đồng Yêu Nguyệt cho ta.

Mặc dù ta vốn không thích chiếc mặt nạ lạnh băng và dữ tợn này, song bây giờ, thứ đầu tiên ta cầm lên lại là nó.

Nhớ về cái ngày mới chuyển kiếp, lúc rơi xuống từ trên không trung, Yêu Nguyệt đã kéo tay ta.

Khi đó mũi chân ta cách mặt đất chưa tới một tấc.

Liên Tinh đang lén lút đi tìm Giang Phong, còn Yêu Nguyệt thì đi tìm cô ấy.

Thật ra bây giờ khi nghĩ lại, với bản năng công phu của cái thân xác này, dù có rớt xuống thì chắc chắn cũng sẽ không thành vấn đề, song Yêu Nguyệt vẫn hiện thân.

Ta nhớ tới vẻ mặt giận dữ của nàng lúc ấy, và cả bàn tay đang dùng lực, sau đó nàng còn ném ta chiếc mặt nạ để che vết thương, một chiếc mặt nạ vốn thuộc về nàng.

Có phải một khi con người ta đã rời đi xa, đã đánh mất đi một thứ gì đó thì nó mới trở nên tốt đẹp một cách đặc biệt hay không?

Chẳng lẽ ta là bệnh nhân mắc chứng Stockholm trong truyền thuyết?

Bạn nào đọc "Con Tin" chưa ạ :"> Nếu chưa đọc thì vào Wattpad người bạn đồng kiếp nhân sinh của mình -WEMAXIMUM để đọc một bộ BHTT viết về đề tài này nhé =)))) Còn giải thích nôm na dễ hiểu thì nó là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.

Thở dài, ta đeo chiếc mặt nạ đồng lên, tiếp tục tìm phương hướng giữa khu rừng rậm rạp.

Sau đó mới tuyệt vọng nhận ra rằng suốt cả một ngày ta vẫn chưa rời khỏi khu rừng này.

Sớm biết vậy đã không thả cho Dương Lỗi đi, ít ra thì người ta vẫn định hướng tốt hơn mình.

Một con thỏ chạy tới bên ta, ta đưa tay xốc nó lên, đây là con thỏ thứ năm ta bắt được trong mấy ngày qua.

Nhưng ta không ăn nổi nó - thứ nhất, ta không có lửa; thứ hai, ta không nỡ giết thỏ.

Đúng vậy, ta vô dụng như thế đấy, ngay cả một con thỏ cũng không thể hạ thủ.

Nhưng mà đói thật là đói... Cái bọc đồ đầy đủ như thế, vậy mà duy chỉ thức ăn thì lại không có, dường như ngay cả Yêu Nguyệt cũng chẳng nghĩ ra, đường đường là (cựu) nhị cung chủ cung Di Hoa, thanh niên luyện đến tầng thứ chín của Minh Ngọc Công mà lại lạc đường giữa chốn quan đạo náo nhiệt phồn hoa, mà lạc đường xong lại còn hoang mang vô lối giữa khu rừng vô danh này nữa chứ?

Sớm biết thế đã ăn một bữa ra trò tại cung Di Hoa rồi mới đi, phải biết rằng là ta bế quan mấy ngày rồi bị trực tiếp đuổi ra khỏi cửa, nếu ta không phải cao thủ võ lâm thì trong thời gian dài như thế không được ăn cơm, hẳn ta đã sớm đói đến khô người rồi, có biết không?

Nghĩ đến đây, ta không khỏi nắm chặt con thỏ kia, con thỏ rừng vô tội trợn tròn mắt nhìn ta, song ta chỉ thấy được mùi vị của thịt trên người nó.

Chẳng lẽ... ăn sống?

Ta khua chân múa tay một cái, cân nhắc xem liệu có thể cắn nó hay không, chợt nhớ cằm ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục (Vì đại thành thần công cái gì gì đó chỉ có thể bức độc chứ hổng thể nối xương >___

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio