Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng

chương 32: mỗi người một ngả.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng hôm sau, Yến Nam Thiên dậy rất sớm.

Đương nhiên bọn ta cũng phải dậy theo.

Dường như đêm qua Yêu Nguyệt không ngủ, nàng không ăn, không uống, song trông vẫn còn rất ổn, không hề có chút uể oải.

Mặc dù ta đã ăn, đã ngủ, thế mà có vẻ rất tiều tụy, Yêu Nguyệt nhìn ta một chốc, hỏi, "Tinh Nhi, không thì ngươi quay về trước đi."

Ta phát cáu, không thèm để ý đến nàng.

Tối hôm qua thu hết dũng khí để thổ lộ, ấy vậy mà đằng kia còn không tin, ép ta đi ngủ, nay dậy rõ sớm, còn giả bộ chẳng hề hay biết gì sất, ai muốn cãi lý với nàng đây?

Đúng, bây giờ ta chính thức bị coi là đứa tận dụng quyền lợi được nuông chiều nên tỏ ra hư đốn, hay đại chúng thường gọi là mấy! đứa! con! nít! trẻ! ranh!

Nhưng muốn trêu chọc cái con người tính tình nhỏ nhen như Yêu Nguyệt thì thật quá khó khăn, khẩu khí của nàng cũng lớn, cho nên sao ta có thể không cố nắm bắt cơ hội, trêu chọc thật hăng say, trêu chọc thật cuồng nhiệt, trêu chọc thật tận hứng cơ chứ?

Quả nhiên Yêu Nguyệt hết cách với ta rồi, nàng trầm mặc đi phía trước.

Khinh công của nàng tốt lắm, ta xuất thần bám theo sau lưng nàng, vô tình lại đụng phải.

Yêu Nguyệt nhìn ta. Ta xoa mũi tức tối, "Sao tỷ dừng lại mà không báo trước một tiếng?"

Yêu Nguyệt trừng mắt, ta trợn lại không chút yếu thế, nàng thỏa hiệp, đưa tay tới định xoa mũi cho ta, ta lại hất tay không cho phép nàng đụng vào. Nàng cương quyết đưa tay trở lại nắm lấy tay ta, chúng ta cùng đi về phía trước.

Đến tối, Yến Nam Thiên tới một thị trấn nhỏ, vào quán trọ.

Người ngoài vào thị trấn này mỗi ngày có thể đếm trên đầu ngón tay, huống chi lại chỉ có một quán trọ, quả thực rất dễ bị phát hiện, chúng ta không dám đi theo, cuối cùng đành phải ở bên ngoài giương mắt quan sát.

May thay chẳng bao lâu sau Yến Nam Thiên lại đi ra, ta mừng rỡ, kéo Yêu Nguyệt vào trong thị trấn.

Yêu Nguyệt cau mày nhìn một ngôi miếu đổ nát cách khá xa chỗ Yến Nam Thiên, kéo kéo ống tay áo của ta, "Tối nay vào đấy đi."

Ta mất hứng, "Ở đây có quán trọ mà, tới đó làm gì?"

"Ngươi mà cũng nói thế được, ở quán trọ thì chắc chắn sẽ phải mất tiền."

Ta nhìn qua Yến Nam Thiên, xong lại quay sang nhìn Yêu Nguyệt, rồi chợt bật cười, Yêu Nguyệt thấy thế thì khó chịu, "Sao?"

"Tỷ tỷ có biết có một loại bất tiện trên đời này gọi là không có tiền không?"

Hiển nhiên Yêu Nguyệt không hiểu.

Ta bảo, "Tỷ hãy nhìn quãng đường mà hắn đã đi đi, chỉ ăn bánh bao, bánh nướng, xiêm y cũng chi chít những mảnh vá, đến cả chỗ nghỉ ngơi cũng toàn những nơi hẻo lánh kém tiện nghi, đã như thế, không phải một ngôi miếu đổ rất thích hợp hay sao? Người giang hồ ngao du không có tiền thì luôn sống như thế, ta cũng đã từng như vậy."

Yêu Nguyệt đột nhiên nhìn ta, "Ngươi cũng từng ở những nơi như thế?"

"Ừ." Nhưng trường hợp của ta không phải là không có tiền, mà là không tìm được đường và chỗ ở >__

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio