Dịch: Nguyễn Hạ Lan
Buổi tối khi tới phòng tập, Lục Phồn Tinh quét mắt khắp một lượt. Giản Chấn không đến. Cô nhanh nhẹn làm xong công việc của mình rồi lại ra ngoài lượn lờ một vòng, vẫn không thấy bóng dáng của anh ta. Đứng ở cửa phòng thay đồ nam, cô lẩm bẩm: “Ông lớn này tối nay không đến à?”
“Nhường đường tí!” Có giọng nói mất kiên nhẫn vang lên đằng sau lưng, như thể tiếng Trời đột ngột giáng xuống trần gian. Hai mắt Lục Phồn Tinh sáng ngời, cô lập tức quay người lại.
Có lẽ Giản Chấn bị ánh mắt cún con nhìn thấy thịt xương kia của cô làm cho buồn nôn, thế là chỉ liếc một cái đầy chán ghét, sau đó dứt khoát coi cô như không khí, nhấc chân đi luôn.
Giản Chấn tới phòng tập trong hai ngày liên tục. Lục Phồn Tinh cũng quan sát anh ta trong hai ngày liên tục. Cô nhạy bén nhận ra rằng phòng tập có thêm mấy vài gương mặt phái nữ trẻ tuổi trong khoảng thời gian này. Hơn nữa “nói ở đây, chết cây trên rừng”, hiển nhiên những cô nàng ấy không phải là đến để tập, mà là tới ngắm giai.
Còn nhìn ai ư? Đương nhiên là ‘ông lớn’ Giản Chấn rồi.
Phái nữ đến phòng tập ngày càng nhiều. Lục Phồn Tinh phát hiện được điều này thì tất nhiên Giản Chấn lại càng không cần phải nói. Lục Phồn Tinh quan sát anh ta từ xa, thấy anh ta bị nữ giới muôn màu muôn vẻ vây quanh, còn vẻ mặt mỗi lúc một sa sầm.
Cứ tiếp tục thế này, rất có thể anh ta sẽ giảm bớt tần suất đến phòng tập, thậm chí sẽ không tới đây nữa.
Lục Phồn Tinh sốt ruột, nếu cô đã không muốn lừa gạt trái tim thiếu nữ ngu ngơ của Hứa Duyệt thì phải nhanh chóng làm cho xong việc kia.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ tự tay giao những trang truyện tranh cho Giản Chấn. Mặc dù cách đó đơn giản, thô bạo nhưng rất mất mặt. Cô bèn lẻn vào phòng thay đồ nam, lượn một vòng, rồi ngạc nhiên và vui sướng phát hiện ra cửa tủ treo quần áo của Giản Chấn chưa khóa bao giờ. Bên trong chỉ nhét vài món quần áo, không có đồ gì quý giá.
Cách một buổi tối, Giản Chấn lại tới phòng tập. Nhân lúc anh ta chạy bộ trên máy, trong phòng thay đồ không có người, Lục Phồn Tinh lén lút mò vào, lấm la lấm lét bỏ bì thư màu hồng phấn vào dưới áo phông của Giản Chấn, sau đó đóng cửa tủ, xoay người lại… Nhìn thấy người đàn ông đột nhiên bước vào cửa, tim cô run bắn, chột dạ đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích như bị người ta niệm chú khóa lại.
Giản Chấn lại nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt nhìn kẻ trộm, cất giọng hỏi không hề khách sáo: “Cô làm gì trong phòng thay đồ nam đấy hả?” Anh ta thoáng ngừng lời rồi nói tiếp: “Hình như cô là nữ cơ mà nhỉ?”
‘Hình như cô là nữ cơ mà nhỉ?’ Lục Phồn Tinh tức nghẹn. Nói cái gì vậy hả? Từ đầu tới chân cô không có chỗ nào giống nam giới hết nhé!
Cũng may cô luôn mang theo giẻ lau bên người, liền lấy ra, giả bộ giũ mấy cái và nói: “Tôi có thể làm gì ở đây chứ? Làm vệ sinh thôi. Thấy không có ai nên tôi mới đi vào, được chưa?”
Cô lại làm ra vẻ lau chùi cửa tủ để đồ, vừa dỏng tai nghe động tĩnh đằng sau. Giản Chấn đi tới ngăn tủ của mình ở sau lưng cô. Sợ anh ta phát hiện ra lá thư kia, cô quay người định chuồn êm.
“Này, quét dọn!” Giản Chấn gọi cô lại từ phía sau.
“Làm sao?” Lục Phồn Tinh thật sự phát phiền vì anh chàng này.
Giản Chấn nhìn mặt cô: “Trên mặt cô có gì bẩn kìa, không tin cô soi gương đi!”
“Trên mặt tôi có cái gì?’ Lục Phồn Tinh liền bối rối, vô thức đưa tay lên sờ mặt mình. Chẳng có cô gái nào lại không yêu cái đẹp, Lục Phồn Tình lại càng hơn thế. Cô ưa sĩ diện, nên không sửa soạn bản thân thật sạch sẽ, cô dứt khoát sẽ không xuất hiện trước mặt người khác.
Giản Chấn mỉm cười: “Cái đó gọi là chột dạ.”
“Tôi không chột dạ.” Lục Phồn Tinh bùng nổ, càng chột dạ càng lớn tiếng phủ nhận, tiện thể nã pháo vào anh ta: “Tôi nói anh nghe này, bạn học! Đừng có hễ mở miệng ra là ‘quét dọn’. Nhân viên dọn dẹp vệ sinh chúng tôi cũng có lòng tự trọng nhé! Phiền anh nói năng lễ độ chút!”
Lời lẽ của cô chính đáng như vậy, đổi lại vẫn là một tiếng cười nhẹ của Giản Chấn: “Được rồi, quét dọn, tôi đồng ý với cô!”
Thấy bên kia cứ luôn mồm ‘quét dọn’, Lục Phồn Tinh thật sự đã bị chọc tức: “Quét dọn gì chứ! Tôi cảnh cáo anh, tôi có tên họ đàng hoàng!”
“Ồ, hóa ra cô có tên à.”
“Nói vớ vẩn! Tất nhiên là tôi có tên rồi!”
“Thế tên gì? Báo ra nghe xem nào!”
Lục Phồn Tinh toan báo ‘đại danh’ của mình thì lập tức ngớ ra, thầm mắng bản thân ngu ngốc, suýt nữa đã trúng phép khích tướng của anh ta. Cô xoay đầu, lại là câu nói kia: “Anh thêm Wechat của tôi đã rồi hẵng nói!”
Bên kia dường như đoán được cô sẽ nói vậy, bèn hỏi lại: “Cô có mang điện thoại theo chưa?”
“Chưa mang.” Biết rõ anh ta biết tỏng là cô đang nói dối, Lục Phồn Tinh vẫn “mặt không đỏ, tim không run” mà tiến hành nói dối đến cùng.
Đáng tiếc, ‘đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma’, nói dối nhiều cũng sẽ có ngày bị vạch trần. Cô vừa nói dối là mình không mang theo điện thoại, thì điện thoại trong túi lại đổ chuông đúng vào lúc này. Phòng tập quá ồn ào, nên cô còn điều chỉnh âm lượng ở mức tối đa. Bấy giờ, tiếng chuông cao vút rõ ràng là hết sức chói tai trong phòng thay đồ nam yên tĩnh.
Mà nghị lực của người gọi cú điện thoại này quá tốt, không chịu gác máy. Nét cười giễu cợt trên khóe môi Giản Chấn càng thêm chướng mắt. Anh ta đút tay vào túi quần, thong thả đi tới trước mặt cô, hất cằm và nói: “Này, điện thoại reo kìa!”
“Điện thoại gì?” Lục Phồn Tinh vờ lơ mơ: “Tai anh không tốt rồi, đấy là chuông điện thoại trong ngăn tủ của người khác!”
Nói đoạn, cô quay người đi luôn, chẳng khác gì chạy lụt hay có thú dữ ở đằng sau, bước chân nhanh như bay.
Đi ra tới bên ngoài, cô lấy điện thoại ra xem, là “bà trẻ” Hứa Duyệt gọi đến. Lục Phồn Tinh thở dài. Cô đã gây nghiệp gì thế này, trước thì có thú dữ, sau thì có truy binh.
Lục Phồn Tinh bắt máy.
“Chị ơi, chị đưa tranh cho anh ấy chưa ạ?” Giọng nói của Hứa Duyệt trong điện thoại rất khẩn trương.
“Đưa rồi, lặng lẽ bỏ vào tủ cho anh ta rồi!” Lục Phồn Tinh vẫn cứ ăn ngay nói thật với em gái này của mình.
“Anh ta có xem không chị?” Hứa Duyệt lại gặng hỏi.
“Hẳn… là sẽ xem!” Lục Phồn Tinh không chắc chắn lắm. Chung quy, người phàm trần như cô không hiểu thế giới của nam thần.
Hứa Duyệt vừa thấp thỏm vừa phấn khích, không ngớt reo lên “Aaaaa”. Cô gái nhỏ bị bệnh tật giày vò cuối cùng đã khôi phục tình cảm mãnh liệt đối với cuộc sống. Tiếng reo hoạt bát khiến Lục Phồn Tinh xúc động. Cô lại bắt đầu nói phét để thêm động lực cho Hứa Duyệt: “Anh ta nhất định sẽ xem mà. Em vẽ đẹp thế kia, không xem thì chính là điều tổn thất của anh ta.”
Hứa Duyệt vui phát điên lên được, liên tục nói: “Vậy em tiếp tục vẽ chị ạ! Đến lúc đó chị cũng giúp em đưa cho anh ấy với nhé!”
Nụ cười của Lục Phồn Tinh tắt ngúm, cô gian nan đáp lại một câu ‘Ừ’ với vẻ mặt đưa đám rồi cúp máy.
Vừa đối phó xong với truy binh, sau lưng lại vang lên tiếng của thú dữ.
“Nói chuyện điện thoại xong rồi à?” Là giọng của Giản Chấn.
Lục Phồn Tinh nắm di động, ngượng ngùng quay người lại, lúng túng đáp ‘Ừ’, sau đó vờ như không có chuyện gì, nhấc chân, lại định chạy lấy người.
Nhờ ưu thế về chiều cao, Giản Chấn chẳng khác gì ngọn núi chặn ở phía trước Lục Phồn Tinh. Giọng nói anh ta biếng nhác, nhưng con mắt anh ta lại rất sắc bén: “Nếu lần này đã mang điện thoại theo thì nào, thêm Wechat đi!”
Lục Phồn Tinh biết lần này mình không tránh được nữa. Thêm thì thêm. Dù sao cô cũng chẳng bớt đi mấy lạng thịt. Cô ưỡn thẳng sống lưng, đưa ra điều kiện: “Muốn thêm cũng được thôi. Có điều anh phải chính miệng thừa nhận, là anh xin được thêm Wechat của người ‘quét dọn’ tôi đây.”
Cô thiết lập chướng ngại vật cuối cùng, và nghĩ rằng trai đẹp rất kiêu căng tự phụ, sẽ không nói ra nổi những lời cầu xin người khác kiểu này. Ai ngờ rõ ràng là cô đã đánh giá thấp quyết tâm muôn ăn thua đủ với cô của Giản Chấn. Anh ta sảng khoái gật đầu: “Đúng vậy, là tôi xin được thêm Wechat của người quét dọn cô đây. Cô hài lòng chưa, quét dọn?”
Giọng điệu của anh ta vẫn không hề có sự tôn trọng, còn nồng đậm mùi vị châm chọc.
Lục Phồn Tinh không còn cách nào khác, miễn cưỡng đưa mã vạch QR Wechat của mình ra để anh ta quét.
Hai người đã thành bạn bè. Tên Wechat của Giản Chấn là ‘Jim Chấn’, hình đại diện là một siêu sao bóng rổ NBA đang ném bóng vào rổ. Lục Phồn Tinh không quan tâm tới thể thao nên không biết vận động viên da đen này.
Cùng lúc đó, Giản Chấn cũng cúi đầu xem thông tin trên Wechat của Lục Phồn Tinh. Tên Wechat của cô là ‘Phồn Tinh’, ảnh đại diện là một bầu trời sao xanh thẳm. Phong cách rất phù hợp với tên Wechat của cô.
Anh ta lại cười. Cô nàng lừa đảo này thế mà lại còn đi theo đường lối văn nghệ cơ đấy.
“Cô tên là Phồn Tinh?” Anh ta ngẩng đầu lên hỏi cô.
“Không phải.” Lục Phồn Tinh chẳng buồn nghĩ ngợi, phủ nhận ngay tắp lự: “Tôi tên Tiểu Phương, Lục Tiểu Phương.”
Lục Chấn không có phản ứng gì với cái tên bình thường đến không thể bình thường hơn này, chỉ hỏi tiếp: “Cô học trường Đại học nào ở đây?”
“Tôi đang học Đại học xã hội năm ba.” Lục Phồn Tinh nháy mắt liền biến thân thành cô gái nông thôn, nở nụ cười cực kỳ thẹn thùng và chất phác với Giản Chấn: “ ‘Yêm’ đi làm được ba năm rồi ‘đóa’!”
“Quét dọn, Lục Tiểu Phương.” Giản Chấn lặp lại mấy chữ với giọng điệu rất không khách khí: “Cứ gọi cô là quét rác cho thuận miệng.”
Lục Phồn Tinh tức vẹo cả mồm, định không thèm để ý đến người này nữa.
Lúc cô thở phì phò rời đi, thì Giản Chấn ở sau lưng cô lại vội gọi toáng lên: “Ơ kia, thêm Wechat rồi, gửi bản phác họa cho tôi đi!”
Gã này, nam thần gì chứ. Ngay cả việc thêm chữ ‘làm ơn’ khi nói chuyện cũng không biết.
“Vứt rồi!” Lục Phồn Tinh quẳng lại cho anh ta hai chữ đó, đoạn thở hồng hộc mà đi luôn.
Tan làm, Lục Phồn Tinh đạp xe về trường. Các bạn cùng phòng còn chưa về, chỉ có một mình La Thi đang nghịch máy vi tính. Đây cũng là một cô gái không lý tưởng, gia đình rất có điều kiện, đã lên năm ba Đại học, sắp tốt nghiệp đến nơi mà chẳng có cảm giác khủng hoảng gì. Nhà La Thi có ý định gửi cô bạn ra nước ngoài học đào tạo chuyên sâu hai năm sau khi tốt nghiệp Đại học. Dù sao tương lai đã được người nhà sắp xếp xong xuôi, cô bạn vui vẻ hưởng thụ cuộc sống, tận hưởng tuổi thanh xuân.
Hai người chào hỏi nhau, sau đó Lục Phồn Tinh đi tắm rồi giặt quần áo. Ra ban công phơi quần áo xong trở vào, La Thi bỗng tháo tai nghe xuống và hỏi cô: “Phồn Tinh, phòng tập mà cậu đến làm thêm tên là Gia Lạc, nằm trên đường Ngũ Phong Bắc đúng không?”
“Đúng rồi!” Lục Phồn Tinh cầm cốc lên uống nước, thuận miệng đáp.
“Aaaaa” La Thi phát ra một loạt tiếng hú hét vô cùng bi thảm.
Lục Phồn Tinh giật cả mình, còn bị sặc nước. Cô chùi vệt nước bên miệng, trợn mắt với cô bạn: “Cậu trúng gió hả?”
“Anh Giản… Anh Giản của tớ tập thể thao ở phòng tập ấy đấy.” La Thi hào hứng đến nỗi đứng ngồi không yên: “Cậu đã gặp anh ấy chưa?”
“Anh Giản á? Ai?” Lục Phồn Tinh nhíu mày. Cô lấy làm hoài nghi ‘anh Giản’ này chính là Giản Chấn.
“Anh Giản mà đám con gái toàn trường chết mê chết mệt mà cũng không biết. Lục Phồn Tinh, kiến thức của cậu hạn hẹp quá!” La Thi kéo cô đến trước máy tính của cô bạn, cho cô xem các nhóm của mình.
Tên nhóm rất không có khí tiết, nào là ‘Anh Giản, em muốn cởi quần lót của anh!’
Có nhóm khác hơi bảo thủ hơn thì lấy tên là ‘Sinh ‘khỉ con’ cho anh Giản!’
Trong nhóm rặt các fan nữ quỳ mọp dưới ống quần tây của Giản Chấn, họ đa phần là nữ sinh viên trong trường, thậm chí còn có cả sinh viên trường ngoài. Xem ra, sức hấp dẫn của Giản Chấn đã lan khắp các trường Đại học trong toàn thành phố.
Mà cho tới hôm nay, Lục Phồn Tinh mới hay, bạn La Thi cùng phòng với mình cũng là một trong các fangirl có thâm niên.