Dịch: Nguyễn Hạ Lan
Tâm trạng của Giản Chấn xem ra rất tốt, anh ta thả tay Lục Phồn Tinh ra và nói với cô: “Em tự chơi đi, anh với Lí Âu bận chút việc.”
Rốt cuộc thì việc chính quan trọng, Lí Âu không trêu chọc Giản Chấn và Lục Phồn Tinh nữa. Hai người đàn ông bắt đầu nghiêm túc lượn vài vòng cả bên trong lẫn bên ngoài căn nhà, không bỏ qua một góc nào. Lục Phồn Tinh tò mò với việc họ đang làm, bèn lẽo đẽo đi theo sau tỉ mỉ lắng nghe. Giản Chấn thấy cô rảnh rỗi liền sai cô chụp lại từng góc.
Trước khi hai người họ đến, Lí Âu đã nghiên cứu sơ qua, bây giờ hắn nói với Giản Chấn những suy nghĩ của mình: “Căn phòng này thiếu ánh sáng, tao định phá bỏ hai bức tường, thay bằng kính. Ông tao thích uống trà, có thể vừa uống trà vừa ngắm cảnh trong sân.”
Gian Chấn chăm chú lắng nghe, sau đó hỏi: “Ông có đồng ý chuyện sửa lại nhà không?”
“Nói khô cả nước bọt mới gật đầu.” Nhắc đến chuyện này, Lí Âu lại rầu rĩ: “Tao với ông bô khuyên hết nước hết cái mới khuyên được. Chủ yếu là lần này ông tao bị ngã, ông bô áy náy lắm. Ông tao không chịu chuyển đi, nên ông bô bà bô muốn chuyển về. Tao cũng muốn thường xuyên về với các cụ. Nếu không cải tạo chỗ này thì một nhà mấy người không thể ở được, với lại có ở cũng không thoải mái, nên nhất định phải cải tạo, cải tạo nhiều.”
“Đây là nhà mày, phải để tự mày cầm đao.” Khuôn mặt Giản Chấn thấp thoáng nụ cười: “Đơn hàng đầu tiên của văn phòng chúng ta là vụ này đi. Nhà của mình thì không bị áp lực. Động não đi, cố gắng biến nơi đây thành công trình kinh điển có một không hai.”
“Tao cũng nghĩ thế!” Nét mặt Lí Âu toát lên vẻ háo hức muốn thử.
“Nếu là để cho các cụ ở thì phong cách vẫn nên dựa vào style Thiền.” Giản Chấn chỉ vào trong sân: “Mày có thể triển khai chỗ này.”
Hai người lại thảo luận thêm một lúc. Lục Phồn Tinh ở bên dỏng tai nghe. Họ dùng quá nhiều từ ngữ chuyên ngành kiến trúc nên cô không hiểu cho lắm. Có điều, không một cô gái nào có thể cưỡng lại được một người đàn ông khi đang nghiêm túc làm việc. Ánh mắt của Lục Phồn Tinh dán vào mặt chàng trai bên cạnh Lí Âu từ lúc nào chẳng hay. Cho dù đang ở trong căn viện nhỏ tối tăm và cũ nát thì anh chàng này cũng vẫn nổi bật. Sườn mặt chăm chú của anh ta khiến người khác không nỡ dời ánh mắt đi nơi khác.
Anh chàng trước đây bắn bảy tầng đại bác cũng không liên quan đến cô, ấy vậy mà đã là bạn trai của cô sao?
Lục Phồn Tinh cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
Cô thừa nhận, cảm giác khi ở bên cạnh anh ta cũng không đến nỗi nào, cả ngày chí chóe đấu khẩu, nhưng tâm tình vẫn rất vui vẻ. Anh chàng này tuy độc mồm độc miệng, nhưng ngẫm nghĩ kỹ thì không có bụng dạ xấu. Tối hôm đó, anh ta như thể bệnh nhân tầm thần, đuổi theo cô nằng nặc đòi bức vẽ, thật ra là bởi vì anh ta biết trị an khu ấy không tốt, mới tìm cách để đưa cô về.
Những hành động nhỏ bé ấm áp đó, về sau cô đều ngẫm ra được.
Vì vậy cô cũng không phản đối việc Giản Chấn trở thành bạn trai mới của mình.
Về phần anh ta có thích cô không?
Lục Phồn Tinh cho rằng điều này cũng không phải là vấn đề, chắc chắn đã có rất nhiều cô gái thổ lộ với Giản Chấn, nhưng có lẽ người thành công hiện tại là Lục Phồn Tinh. Nếu anh ta không thích thì sao có thể đồng ý với cô?
Nhìn bộ dạng luống cuống như con khỉ của Giản Chấn khi nắm lấy tay cô, phỏng chừng trong lòng anh ta đã có ý với cô từ lâu.
Với đức tính quái đản của cậu ấm này, ắt hẳn không tiện theo đuổi cô, nên ngày nào cũng tính toán làm sao để cô chủ động bày tỏ tình cảm, vậy thì anh ta có thể tiện đà, vừa giữ được thể diện, còn tiện thể khiến cô trở thành bạn gái của anh ta.
Lục Phồn Tinh đấm ngực, sao lại không kiềm chế được mà chủ động đi tỏ tình cơ chứ? Nếu kiên trì thêm một thời gian nữa, có khi anh ta không giữ được thế chủ động, quay sang theo đuổi cô, đến lúc đó người chiếm được thế thượng phong sẽ chính là cô.
“Nghĩ gì đấy?’ Nhân lúc Lí Âu đi ra ngoài, Giản Chấn đi tới gần cô: “Dán mắt nhìn bạn trai em như vậy, có phải là đang cảm thấy bản thân quá “son”, có được anh bạn trai đẹp như này, đúng không?”
Lục Phồn Tinh cho rằng cần phải hạ bớt uy phong của Giản Chấn, bèn nói: “Cảm thấy bạn trai mình rất đẹp trai, nên em hào phóng mang anh đi tặng nhé, đừng khách khí!”
Giản Chấn phát hiện ra ý đồ của Lục Phồn Tinh, vừa lườm cô vừa nắm lấy tay cô: “Dám mang anh đi tặng cho người khác, có tin anh chết cho em xem không!”
“Anh thay đổi phong cách nhanh quá đấy, em thấy hơi chóng mặt rồi.” Lục Phồn Tinh đau đầu.
“Nào, cứ ngất trong vòng tay anh, thoải mái cảm nhận cơ ngực của anh đây này!” Giản Chấn trơ tráo đáp.
Lục Phồn Tinh lấy làm nhức óc, đây đâu phải là nam thần kiêu ngạo khó gần, căn bản là tên du côn không biết nghiêm túc là gì thì có.
“Anh đứng đắn tí có được không? Thân là bạn gái mới nhậm chức của anh, em còn chưa quen với quan hệ nghiệp vụ của anh.” Cô lườm anh ta, rồi chuyển chủ đề: “Bọn anh định cải tạo nơi này như thế nào?”
Giản Chấn cất vẻ cợt nhả, đoạn dắt Lục Phồn Tinh đi dạo trong sân: “Bản thiết kế sẽ có nhanh thôi, quan trọng là khâu cải tạo. Lí Âu tính không tìm đội thi công, bọn anh sẽ tự làm lấy hết.”
“Hả? Tự làm hết?” Đến lượt Lục Phồn Tinh kinh ngạc.
“Tự làm hết!” Giản Chấn nói với giọng chắc như đinh đóng cột: “Tiền chỉ là thứ yếu, chủ yếu là đây là nhà Lí Âu, hắn không yên tâm để người khác làm. Nhà anh em của anh cũng là nhà anh, cho nên nhất định phải hỗ trợ nhau.”
“Chỉ hai người các anh thôi ạ?”
“Lớp bọn anh đầy lực lượng lao động ra đấy, toàn một đám dư thừa sinh lực không có chỗ để dùng. Sao có thể thiếu bọn họ trong những vụ như thế này được?”
Lục Phồn Tinh linh cảm được rằng chuyện này sẽ rất thú vị, liền hào hứng hỏi: “Em có thể giúp được gì không anh?”
“Thật sự là có!” Giản Chấn nhìn cô, “Căn nhà cũ này có quá nhiều hồi ức, Lí Âu mong em bớt chút thời gian tới đây, vẽ lại căn nhà này cho ông nội hắn.”
“Em dâu ơi!” Sau lưng chợt vang lên giọng nói của Lí Âu: “Nhờ cả vào em nhé!”
“Còn gọi em dâu nữa là thu phí đấy!” Lục Phồn Tinh quay người lại đáp trả.
“Được thôi, gọi chị dâu vậy!” Lí Âu vẫn tí tởn cười đùa.
Lục Phồn Tinh nghiến răng, thôi bỏ đi, so về độ mặt dày mày dạn với những người này, cô nhận thua.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Giản Chấn đưa Lục Phồn Tinh về trường. Lục Phồn Tinh vẫn kiên quyết đòi xuống xe trước. Chỉ là, lần này cô không vội vã rời đi mà ngồi lại trong xe soạn thảo hiệp ước ba chương với bạn trai mới nhậm chức.
“Em nói anh nghe này, Giản Chấn, chắc chắn là em phải hy sinh rất lớn khi yêu đương với anh. Em không nói nguyên nhân thì anh cũng biết. Em làm bên hy sinh lớn như vậy, anh phải cố gắng bù đắp cho em đấy.”
“Được, em nói đi, em muốn bù đắp thế nào?” Giản Chấn nhận lời luôn: “Chẳng phải em luôn ngấp nghé sắc đẹp của anh ư? Lại còn vẽ trộm anh nữa. Về sau, cho em thoải mái sờ cơ bụng cơ ngực nhé!”
Anh ta lại nữa rồi!
“Anh tưởng em ham hố cơ thể anh lắm đấy hả?” Lục Phồn Tinh ngẩng cổ lên, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Một đôi bàn tay mạnh mẽ xoay khuôn mặt làm ra vẻ lạnh lùng thanh cao của cô qua, ánh mắt cô không thể không đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Giản Chấn. Một luồng hơi thở mập mờ nhàn nhạt lưu chuyển trong khoang xe, giọng nói của Giản Chấn lúc này cực kỳ gợi cảm: “Lục Phồn Tinh, em có dám nhìn vào mắt anh mà nói rằng em không ham hố cơ thể anh không?”
Lục Phồn Tinh cứng họng.
Cơ thể hàng đầu thế này, sao cô có thể không ham cho được?
Song, không thể nói quá nhiều lời thật lòng, nói nhiều chắc chắn sẽ khiến mức độ đắc chí của cậu cả này lên tầm cao mới.
“Thân là động vật cao cấp, chúng ta không nên thô tục, mà nên chú trọng vào vẻ đẹp tâm hồn hơn. Sự chìm đắm vào thể xác rất ngắn ngủi, chỉ có tâm hồn cao thượng mới là vĩnh hằng.” Lục Phồn Tinh bắt đầu nói phét không chớp mắt. Tóm lại, có chết cô cũng không chịu thừa nhận rằng bản thân khuất phục trước vẻ đẹp trai của Giản Chấn.
“Giọng điệu này của em quan cách ghê!” Giản Chấn cười nhạt, “Anh phải gọi em là cô Lục rồi. Nào, cô Lục, cô nói tiếp đi, tôi xin rửa tai lắng nghe!”
“Vậy anh phải nghe cho kỹ đây!” Lục Phồn Tinh nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Để tránh ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân, chúng ta cố gắng kín tiếng hết mức có thể.”
Lục Phồn Tinh đưa ra yêu cầu không công khai chuyện hai người đã thành đôi, Giản Chấn xem như miễn cưỡng đồng ý với điều này. Lại thêm mấy hôm nay anh ta đang bận rộn làm nốt dự án với giáo viên hướng dẫn, hai người thỏa thuận tạm thời không gặp mặt trong vài ngày tới, Lục Phồn Tinh đồng ý.
Về đến phòng ký túc xá đã là giờ tối, ba cô bạn cùng phòng đều ở trong phòng. Thấy Lục Phồn Tinh trở về với nét mặt phơi phới gió xuân, người nào người nấy nhìn thẳng vào mặt cô, dáng vẻ sẵn sàng nã pháo vào cô bất cứ lúc nào.
Lục Phồn Tinh có ảo giác như đang bị ba vị Sherlock Holmes nhìn chằm chằm, thế là không dám nhướng khóe miệng dù chỉ một chút. Mặc dù cô năm lần bảy lượt nhấn mạnh với Giản Chấn rằng phải kín tiếng về chuyện của hai người, nhưng hoàn toàn không thể gạt được ba cô bạn cùng phòng và cô bạn thân Liêu Kỳ của cô, chi bằng bây giờ cứ thành thật thì hơn.
“Khụ khụ…” Lục Phồn Tinh hắng giọng, chuẩn bị tinh thần rồi quay đầu lại, dũng cảm đối diện với ba đôi mắt đầy hóng hớt, nói: “Các cậu có muốn ăn bún cay không? Ngày mai tớ mời các cậu đi ăn!”
“Có, tớ muốn ăn!” Chu Khả Phàm tình tình khá đơn giản, không kịp nhận ra ẩn ý trong lời mời của Lục Phồn Tinh, liền vui vẻ gật đầu.
Nhưng La Thi và Điền Vận thì hiểu được, hai cô gái hét lên cùng lúc.
“Aaaaaa!!!”
Tiếng thét chói tai này làm màng nhĩ Lục Phồn Tinh sắp thủng đến nơi.
La Thi nhào tới: “Anh Giản đồng ý với lời tỏ tình của cậu rồi à?”
“Cậu đã là người phụ nữ của nam thần rồi sao?” Điền Vận trực tiếp ấn Lục Phồn Tinh vào tường.
“Làm gì có chuyện đó.” Lục Phồn Tinh gỡ bàn tay của hai cô bạn ra khỏi người mình một cách thản nhiên như không, đoạn nói với ba người bạn cùng phòng: “Nên nói rằng nam thần đã là người đàn ông của tớ!”
“AAAA!!!” Tiếng hét chói tai lần thứ hai vang lên trong phòng ký túc xá .
Tối hôm đó, buổi chuyện trò đêm khuya của phòng kéo dài đến tận giờ sáng mới kết thúc. Dưới sự bức cung của các bạn cùng phòng, Lục Phồn Tinh nói ra ám hiệu ẩn giấu tại tòa nhà Hằng Quang. Mấy cô gái choáng váng trước trình độ thâm thúy khiến người ta phẫn nộ của nam thần. Sau đó, họ lại bắt đầu cảm khái rằng, con người Giản Chấn thật lãng mạn, không hổ là kiến trúc sư tương lai có máu nghệ sĩ. Những anh chàng chuẩn men khác chỉ biết ngơ ngác đồng ý một tiếng “Được”, nhưng Giản Chấn còn có thể giày vò chữ “được” này thành nhiều thứ mới mẻ như vậy, quả là lãng mạn lắm thay!
Các bạn cùng phòng hết lời tán tụng, mở miệng một câu “ghen tị, ước ao, ta hận”. Lục Phồn Tinh không có cách nào nói cho các cô ấy biết Giản Chấn giàu trí tưởng bở đến mức nào, nhất định cần phải có giới hạn tinh thần khi yêu đương với nam thần. Giới hạn đó chính là kìm nén sự thôi thúc muốn tẩn chết anh ta bất cứ lúc nào.
Đêm đã khuya, bốn cô gái lần lượt chìm vào mộng đẹp. Trước khi ngủ, Lục Phồn Tinh mơ mơ màng màng nghĩ, nên nhanh chóng nói chuyện về phòng vẽ tranh với Giản Chấn, bây giờ anh ta đã là bạn trai của cô, càng nên giúp bạn gái đưa ra quyết định mới phải.