Dịch: Nguyễn Hạ Lan
Lục Phồn Tinh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nghe thấy những lời hừng hực khí thế như vậy từ con người này. Cô nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt dần dần sáng bừng lên: “Em nhớ rồi, em phải trở nên mạnh mẽ, em đã làm kẻ yếu đuối đủ rồi. Ban nãy ở trước mặt hai người đó, em tức đến nỗi không nói được nên lời.”
“Đám ăn hại đó cũng chỉ phách lối trước mặt chúng ta thôi!” Giản Chấn cười nhẹ rồi ôm cổ cô, chỉ vào chiếc BMW màu trắng đang đỗ phía trước: “Thằng ngố Lí Âu đang chờ bọn mình ở đằng trước. Hai đứa mình lặng lẽ chuồn đi, cho hắn cứ từ từ mà đợi!”
Đây là lần đầu tiên Lục Phồn Tinh thấy Giản Chấn giở trò xỏ lá, bèn lấy làm tò mò, hỏi: “Bọn mình đi đâu ạ?”
“Còn đi đâu được nữa, trước tiên dẫn em đến một nơi để hẹn hò, rồi đi ăn cơm.” Giản Chấn dựa cả người vào người Lục Phồn Tinh, bắt đầu chơi xấu: “Tay anh đột nhiên không cử động được, tối nay em phải bón cơm cho anh đấy!”
Lục Phồn Tinh có cả đống cách hay để đối phó với người thuộc phái diễn xuất này, cô cũng bắt đầu diễn: “Làm thế nào bây giờ? Hình như em bị lây bệnh tàn tật tay của anh rồi, em cũng không cử động được nữa. Chi bằng em gọi Vương Ba Ba đến nhé, để cậu ấy bón cho anh ăn? Vừa khéo củng cố vụ tai tiếng của hai người!”
Vừa nghe đến cái tên Vương Ba Ba, Giản Chấn lập tức biến từ đứa trẻ to xác trở lại làm người bình thường, nói với giọng chán ghét: “Tởm, hôm nay không cho phép em nhắc đến cái tên của người này.”
Địa điểm hẹn hò mà Giản Chấn nói tới có hơi bí ẩn. Lục Phồn Tinh đoán nát óc cũng không ngờ được là anh ta lại dẫn cô đến trường Đại học Thể Dục Thể Thao nằm bên cạnh khu các trường Đại học ở phía nam thành phố. Ngôi trường này có cơ sở vật chất tốt nhất trong tất cả các trường Đại học của thành phố, ngay cả sân thể dục cũng hoành tráng hơn các trường Đại học khác.
Hoàng hôn buông xuống sân thể dục.
Hai người một trước một sau chạy trên sân, Mặt Trời đã xuống núi, bóng hai người đang chạy cũng dần dần trở nên mờ nhạt trên mặt đất. Những người trẻ tuổi đi qua đi lại trên sân không nhận ra hai người họ, cùng lắm chỉ cảm thấy hai người đều rất ưa nhìn, thỉnh thoảng lại liếc họ với ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Mọi người đều cho rằng Giản Chấn và Lục Phồn Tinh đang vận động, chẳng ai hay biết là thật ra họ đang hẹn hò theo cách này để thư giãn, nhân tiện trút ra những cảm xúc tồi tệ đã tích tụ trong ngày hôm nay.
Lí Âu đáng thương đợi họ dưới lầu cả tiếng đồng hồ, giữa chừng có gọi điện thoại tới giục, Giản Chấn còn tỉnh bơ lừa hắn: “Vẫn đang đàm phán với họ. Mày kiên nhẫn đợi thêm tí nữa. Chuyện này nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển.”
Giọng điệu chân thành của anh ta có tính lừa gạt quá cao. Lí Âu mới đầu còn tưởng thật, kiên nhẫn chờ đợi..
“Lí Âu không thù không oán gì với anh, tại sao anh phải ra tay độc ác thế?” Ngoài sự thông cảm ra, Lục Phồn Tinh không khỏi kêu oan thay cho Lí Âu.
“Em thì biết cái gì, anh làm vậy là vì tốt cho hắn thôi. Hắn vẽ đồ án vất vả quá, nên anh để hắn ngồi trong xe nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Lục Phồn Tinh phục sát đất anh chàng này, trêu người ta mà còn có thể bịa ra lí do rất chính đáng. Người không biết tính Giản Chấn, không khéo còn tưởng anh ta là một người tốt bụng rộng rãi xiết bao.
“Bốc phét giả như thế, anh sỉ nhục trí thông minh của em đấy à?” Lục Phồn Tinh vừa đuổi theo sao Giản Chấn vừa hỏi.
“Em có cái gọi là trí thông minh này sao?” Giản Chấn chạy chầm chậm lại, nghiêng đầu thoáng nhìn Lục Phồn Tinh, “Anh việc gì phải sỉ nhục thứ mà em không có chứ?”
Lục Phồn Tinh tức điên, hét to đầy bất mãn: “Giản Chấn, đồ độc ác! Lần đầu tiên hẹn hò đã đả kích người ta thế này! Aaaaa! Anh đến đây cho em, em muốn tẩn chết anh!”
“Chân ngắn, khẩu khí ngông cuồng gớm!” Giản Chấn chân dài chỉ hai, ba bước đã kéo giãn khoảng cách với Lục Phồn Tinh, nở nụ cười hết sức bỉ ổi: “Nào, đuổi theo anh đi!”
“Yêu quái chân dài kia, không được chạy!” Lục Phồn Tinh bị anh ta chọc tức liền kêu oai oái, bắt đầu tăng tốc chạy như điên, liều mạng đuổi theo anh ta.
Giản Chấn còn dừng lại đợi cô thật, tiếp đó nói với giọng rất kỳ cục: “Ôi chao, chân ngắn liều mạng ghê, sợ quá đi!”
Anh chàng này rõ thật là tinh tướng!
Lục Phồn Tinh đuổi theo Giản Chấn với màn chạy nước rút m. Nhưng sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ quá lớn. Khi cô cứ ngỡ vươn tay ra là có thể tóm được Giản Chấn, thì không biết làm sao mà anh ta lại có thể nhẹ nhàng sải bước kéo giãn khoảng cách với cô trước khi cô đến gần. Sau đó, anh ta lại cố tình thả chậm bước chân để đợi cô, rồi lại dùng chiêu cũ để trêu cô lần nữa.
Lục Phồn Tinh không dám tin người đàn ông này lại là bạn trai của mình. Một tiếng trước, anh ta còn giống như một người đàn ông trung niên từng trải lên dây cót tinh thần cho cô, thì một tiếng sau, anh ta đã biến thành một tên quỷ ấu trĩ, đùa bỡn người bạn gái là cô đây chẳng khác gì trêu đùa một con khỉ.
“Đánh mãi vẫn thua”, Lục Phồn Tinh chạy đến khi kiệt sức, bắt đầu vã mồ hôi mà vẫn không chạm được vào góc áo của Giản Chấn. Cô giở tính tiểu thư đỏng đảnh, sau khi để anh ta chạy vọt lên một lần nữa, cô quay đầu chạy ngược về phía sau.
Anh cứ chơi cái trò trẻ con của anh đi, bà đây không chơi cùng nhé.
Lục Phồn Tinh vừa chạy vừa thở phì phò, nhưng vẫn chú ý phía sau. Cô rất muốn ngoảnh đầu lại để xem Giản Chấn có phát hiện ra là cô đang hờn dỗi hay không. Nhịn mãi, cuối cùng cô vẫn nhất quyết không ngoái đầu lại.
Lục Phồn Tinh vểnh lỗ tai lên, không thấy có động tĩnh gì đằng sau thì bắt đầu hơi thất vọng. Liệu có phải là cô đã tìm được một anh chàng chuẩn men “sắt đá” không biết dỗ bạn gái không?
Rốt cuộc, khi Lục Phồn Tinh đang định quay đầu liếc nhìn thì bất thình lình bị lôi mạnh về phía sau. Cô hét toáng lên, sau đó hai chân cô lơ lửng không chạm đất, bị Giản Chấn xốc cả người lên vai, rồi cứ thế bị anh ta vác trên vai, chạy một vòng quanh sân tập.
Tuy đã đến giờ cơm tối, nhưng vẫn có rất nhiều người còn ở trên sân tập. Thấy cặp đôi Lục Phồn Tinh và Giản Chấn chơi đùa thân mật như vậy, một số nam sinh thậm chí còn huýt sáo.
Đời này, Lục Phồn Tinh đâu có lúc nào ‘chơi nổi’ thế này, cô chỉ mong sao đào được cái lỗ nẻ để chui vào, suốt đời không chui ra nữa. Đầu cô chúc xuống đất, tay ra sức đập vào lưng anh ta.
“Giản Chấn, anh phát điên cái gì đấy hả? Mau thả em xuống, bao nhiêu người đang nhìn kia kìa.” Cô thụi anh ta. Nhưng, người này tập luyện thường xuyên, cơ bắp trên lưng rất cứng, nói là nện anh ta, chi bằng nói là gãi ngứa cho anh ta thì đúng hơn.
“Nhìn thì nhìn, anh cõng vợ anh, việc gì đến họ!” Vác cô nàng Lục Phồn Tinh nặng năm mươi cân trên vai, mà Giản Chấn không thở dốc khi nói chuyện, thậm chí tốc độ càng lúc càng nhanh hơn, Có thể thấy được rằng tập luyện thường xuyên sẽ có thể lực tốt đến mức nào.
“Ai là vợ anh hả? Anh mau thả em xuống đi!” Lục Phồn Tinh bị anh ta trêu mà đỏ bừng cả mặt. Cô vặn vẹo người như con cá, càng giãy giụa mạnh hơn.
“Đừng quậy!”
Rốt cuộc Giản Chấn cũng thả cô xuống, sau đó đưa lưng lại và ngồi xổm xuống, bảo cô ôm vào vai anh ta: “Em lên đi, anh dẫn em đi đuổi theo gió!”
Trong ánh mắt Giản Chấn có ánh sáng của sự tự tin, như thể anh ta khỏe đến độ thật sự có thể đuổi kịp gió vậy.
Lục Phồn Tinh không có cách nào từ chối được ánh mắt ấy. Sau khi ngại ngùng qua đi, cô vẫn ngoan ngoãn trèo lên lưng Giản Chấn, còn không quen nói rất oai phong lẫm liệt: “Đi nào, ngựa yêu, đưa trẫm đi đuổi theo gió nào!”
“Em đấy, cứ vồ được cơ hội là ra vẻ ta đây…” Giản Chấn khẽ cười bất đắc dĩ, không chấp nhặt với Lục Phồn Tinh mà nhấc cô lên, chỉ về đằng trước: “Nổi gió rồi! Em nhìn lá cờ tổ quốc kìa!”
Lục Phồn Tinh ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xa. Đúng vậy, gió thổi, lá cờ đỏ với năm ngôi sao rực rỡ đang tung bay trong gió, khiến con người ta cũng khao khát có thể được tắm gió như vậy.
“, , …”
Giản Chấn bắt đầu sải chân chạy, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn. Lục Phồn Tinh dường như cảm thấy gió đang gào thét bên tai, bản thân cũng bị lây bởi tốc độ cực hạn và sự phấn khích tột độ, muốn Giản Chấn chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa để bắt kịp gió, biến tất cả mọi thứ không thể thành có thể.
“Xông lên!” Giản Chấn hô to như một kẻ điên.
“Xông lên!” Lục Phồn Tinh ở trên lưng anh ta cũng biến thành một kẻ điên khác.
Tiếng hô vang khàn cả giọng của hai người từ từ vang vọng trong gió đêm. Trên bãi cỏ, có người đang cười nhạo họ, có người đang hâm mộ họ, thậm chí có người còn giơ điện thoại di động lên quay. Song, đôi bạn trẻ chẳng hề bận tâm, hoàn toàn đắm chìm trong cuộc rượt đuổi này. Không ai biết hôm nay họ đã trải qua chuyện gì, lại càng không có ai biết họ cần một cuộc thi chạy dốc hết sức lực để chứng minh rằng bản thân có thể làm được.
Để nói với chính mình là tuổi trẻ sẽ không dễ dàng bị đánh bại, mọi thứ đều có thể.
Năm phút sau.
Hai người nằm trên bãi cỏ của sân tập, sau khi cõng Lục Phồn Tinh chạy với tốc độ nước rút m, Giản Chấn đang thở hổn hển. Lục Phồn Tinh không mệt về thể xách, nhưng linh hồn hệt như đã được gió gột rửa, từng lỗ chân lông trên người đều đang kêu lên “thoải mái quá”, cảm giác chán chường do những mộng tưởng bị tan vỡ mang đến cũng đã biến mất một cách thần kỳ.
Vết thương lòng và nỗi buồn của cô đã được chữa lành, trong mạch máu của cô bây giờ ấy thế mà lại chảy tràn sức mạnh.
Không ai nói gì, cả hai người lặng ngắm ráng chiều tà lúc hoàng hôn. Mặt Trời trên cao có lẽ đã xuống núi ngủ, nhưng Mặt Trời trong lòng họ thì lại đang từ từ nhô lên, xua tan đi mỗi góc âm u trong lòng.
Lục Phồn Tinh rất rõ một điều, những sự thay đổi này đều là nhờ anh chàng đang ở bên cạnh cô mang lại.
Anh ta an ủi cô bằng cách của mình, khiến cô dâng lại lên ý chí chiến đấu lần nữa.
“Khá hơn chưa?” Giọng nói trầm ấm của anh ta vang lên bên tai cô.
Một nụ cười chậm rãi nở tràn trên môi cô. Lục Phồn Tinh đáp chắc nịch: “Rồi à, tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.”
“Những lúc không vui anh sẽ đến đây chạy, chạy cho tới khi không chạy được nữa mới thôi.” Giản Chấn kê hai tay sau gáy, cười nói: “Con người ấy mà, thay vì rơi nước mắt chi bằng đổ mồ hôi còn hơn.”
“Anh nói đúng.” Lục Phồn Tinh ngắm ánh chiều tà rực rỡ. Giờ phút này, cô rất muốn chia sẻ tâm tình của mình với Giản Chấn, “Trước kia, em sẽ nhốt mình trong phòng vẽ tranh, vẽ vời gì đó mỗi khi tâm trạng xuống dốc.”
Người đàn ông ở bên cạnh cô im lặng chốc lát mới hỏi: “Hôm đó, chúng ta chạm mặt lần đầu tiên, em vẽ trộm anh, cũng là đang có tâm trạng không tốt à?”
Lục Phồn Tinh kinh ngạc với sự liên tưởng nhạy bén của anh ta. Nhưng bầu không khí lúc này quá tốt đẹp, đột nhiên cô không muốn phụ ráng chiều chân thực và người đàn ông đang bộc lộ chân tình ở bên cạnh.
Bỗng nhiên cô không muốn nói dối.
“Đúng vậy.” Lục Phồn Tinh thừa nhận, “Quãng thời gian đó, tâm trạng em rất tồi tệ, lại còn không vẽ ra được tác phẩm ưng ý, đến nỗi em đã nghĩ đến việc từ bỏ.”
Và sự xuất hiện của anh, giống như chàng hoàng tử cưỡi ngựa đến trong đêm đen, cứu vớt cô gái bị nhốt trong bóng tối đã lâu là em đây.
Cuộc sống của cô đã thay đổi từng chút một.
Những lời thật lòng đó bị cô nuốt lại. Cô cảm thấy nói ra những lời như thế rất giả tạo, nhất định sẽ bị anh ta coi là chuyện đùa.
Một bàn tay to lớn ấm áp phủ lên bàn tay phải đã hơi ê mỏi đang đặt trên thảm cỏ của cô. Lục Phồn Tinh nghe thấy giọng nói trầm thấp của Giản Chấn: “Em đừng từ bỏ.”
Có nụ hoa ngủ say rất lâu nơi đáy lòng khẽ run lên, những hạt mầm đã ngủ vùi một thời gian dài lại một lần nữa thức tỉnh. Lục Phồn Tinh không nói gì, chỉ lật tay lại nắm lấy bàn tay ấy.