Bầu Trời Đầy Sao Trong Mắt Anh

chương 58: sự im lặng của anh ta khiến người ta thấy tuyệt vọng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

Biên: Đỗ Sửu

Nhìn hai chữ “chia tay” trên màn hình điện thoại, Lục Phồn Tinh cay cay sống mũi. Cô từ từ ngồi thụp xuống, ôm lấy đầu gối mà khóc không thành tiếng.

Tay của Diệp Hải Triều đã được chụp X - quang, có dấu hiệu nứt xương trên phim chụp, nên cần phải bó bột. Lục Phồn Tinh hỏi bác sĩ là về sau còn cầm bút bằng bên tay này được không? Bác sĩ trả lời một cách chắc nịch, rằng không thành vấn đề, chỉ cần nghỉ ngơi tử tế là hoàn toàn có thể hồi phục.

Có sự đảm bảo của bác sĩ, cuối cùng Lục Phồn Tinh cũng trút xuống được tảng đá đè nặng trong lòng.

Sau khi chạy ngược chạy xuôi một phen cũng đã gần giờ tối. Lục Phồn Tinh và Diệp Hải Triều đi ra khỏi cổng bệnh viện, mỗi người chuẩn bị bắt xe về nhà.

Diệp Hải Triều vẫn luôn quan sát Lục Phồn Tinh.

Vừa rồi cô đi ra ngoài một lát, lúc trở lại thì hai mắt đỏ hoe, rành rành là cô đã khóc. Có lẽ, anh chàng bạn trai mới đã nói gì với cô nên mới khiến cô đau lòng như vậy.

Về phần anh ta đã nói gì? Ban nãy Diệp Hải Triều cũng ở đó. Anh chàng tên Giản Chấn kia rõ ràng rất để ý đến việc Lục Phồn Tinh và hắn gặp nhau. Cuối cùng, Lục Phồn Tinh vẫn chọn đi cùng hắn đến bệnh viện. Cô và anh chàng đó đã tan rã trong sự không vui.

Nghĩ đến việc trong lòng Lục Phồn Tinh vẫn còn có hắn, Diệp Hải Triều chỉ cảm thấy vết thương trên tay không đau lắm, thậm chí trong thâm tâm còn cảm thấy lần này bị thương cũng rất đáng giá.

Diệp Hải Triều chỉ mong sao thời gian cô và hắn đứng sóng vai bên nhau có thể lâu hơn nữa, đêm thu này có thể dài hơn nữa.

Hắn lên tiếng: “Anh đưa em về nhé!”

“Nhờ anh nói giúp với Nhan Tiêu Lộ câu này.” Lục Phồn Tinh nhìn về phía trước, vẻ mặt lạnh tanh, “Nếu chị ta muốn phá hoại cuộc sống của tôi, không muốn tôi được sống hạnh phúc, thì chị ta đã đạt được mục đích rồi đấy.”

Nét mặt Diệp Hải Triều hiện lên sự bối rối.

Lục Phồn Tinh thờ ơ nghiêng đầu ngắm sắc mặt khó coi của hắn một giây, đoạn thở dài nói tiếp: “Dừng tay đi! Lục Phồn Tinh tôi chỉ là một con kiến hôi thôi, không đáng để chị ta tốn sức như vậy để giẫm đạp tôi đâu.”

Đến lúc này, Lục Phồn Tinh đã chắc chắn rằng, Mưu Nhã Phỉ bị người khác xúi giục, mới lừa cô đến quán cà phê đó. Mặt khác còn nhờ người chuyển lời cho Giản Chấn, để anh ta tận mắt chứng kiến cảnh cô và Diệp Hải Triều ở cùng một chỗ. Còn như người đứng đằng sau giật dây là ai, điều này đã không phải là vấn đề phải bận tâm nữa.

Trong thời điểm tình yêu thầy trò bị đồn đại xôn xao rất nhạy cảm này, Nhan Tiêu Lộ không ngại hủy hoại cả Lục Phồn Tinh lẫn Diệp Hải Triều.

Lòng dạ con người có thể độc ác đến thế là cùng. Lục Phồn Tinh xem vậy là đủ rồi.

Về phần Mưu Nhã Phỉ ngu xuẩn và thâm độc kia, Lục Phồn Tinh đã chẳng còn lời nào để nói với cô ta. Là bạn học cùng lớp ba năm, nhưng cô ta lại có thể không màng đến tình bạn chung lớp mà đẩy Lục Phồn Tinh cô vào vũng bùn “tình yêu thầy trò”, để chuyển dời sự chú ý của dư luận. Có một số người dù vẫn đang sống đấy, nhưng trái tim thì đã thối rữa.

Giờ phút này, Lục Phồn Tinh vừa sợ hãi lại vừa thất vọng trước lòng người.

“Đàn anh!” Lục Phồn Tinh nhìn thẳng vào Diệp Hải Triều, nói: “Anh đã làm gì mà khiến chị ta chĩa mũi nhọn vào em như thế, thậm chí còn không tiếc ‘gối’ thêm cả thanh danh của anh vào nữa.”

Câu hỏi của Lục Phồn Tinh khiến Diệp Hải Triều không ngẩng đầu lên được. Một lúc sau, hắn mới nói ra sự thật: “Anh gọi tên em lúc say rượu, với cả… cô ấy phát hiện anh vẫn giữ lịch sử những cuộc trò chuyện trước đây của chúng ta.”

“Bọn anh… đang nói về việc chia tay, nhưng vì ý kiến bất đồng nên vẫn chưa đạt được sự nhất trí. Chuyện đó vẫn dằng dai suốt đến tận bây giờ.”

Nếu đổi lại là Lục Phồn Tinh ngày trước thì cô nhất định sẽ hết sức vui sướng khi nghe thấy Diệp Hải Triều bộc bạch thật lòng thế này, và mong chờ bắt đầu lại lần nữa với anh ta ấy chứ.

Có điều, Lục Phồn Tinh đã không còn là Lục Phồn Tinh trước kia nữa.

Lời bộc bạch muộn màng này là sự phiền phức, là gánh nặng đối với cô, lại chẳng hề khiến trái tim cô xao động. Tất cả những gì Diệp Hải Triều đã làm trong quá khứ đã bóp chết tấm chân tình của cô dành cho hắn. Bây giờ, dẫu hắn có ba hoa chích chòe hơn nữa cũng không thể làm tấm chân tình đó sống lại.

“Đàn anh!” Cô nói với vẻ lạnh nhạt, xen lẫn một thoáng rầu rĩ, “Cho dù em và Giản Chấn đã chia tay thì chúng ta cũng không thể quay lại được nữa.”

“Với anh thì hai lần anh lội qua không phải cùng một dòng sông. Còn với em, em sẽ không lội qua một con sông đến hai lần. Anh là người thông minh, hẳn rằng có thể hiểu được ý của em.”

Diệp Hải Triều ngẩn ra. Lục Phồn Tinh như này hoàn toàn xa lạ đối với hắn.

Cô gái trước đây thích cười, thích dựa dẫm vào hắn, luôn nghe lời hắn đã đi đâu mất rồi?

Một chiếc taxi đang chạy tới trước mặt, Lục Phồn Tinh đưa tay vẫy, đoạn quay sang nói với Diệp Hải Triều: “Thầy Diệp, thầy về dưỡng thương cho tốt nhé, em đi trước đây!”

Cô lại khách khí gọi hắn là “thầy Diệp”, một lần nữa ấn định mối quan hệ giữa họ ở mức độ thầy trò.

Trong trường, mỗi giáo viên đều thầm hiểu rõ, họ phải có chừng mực khi tiếp xúc với sinh viên khác giới, phải giữ khoảng cách với họ, kẻo sẽ bị phê bình vì quá thân thiết với sinh viên khác giới.

Một tiếng gọi “thầy Diệp” rất lễ phép này của Lục Phồn Tinh giống như lời niệm chú, khiến trái tim đang nhộn nhạo của Diệp Hải Triều không dám làm bất cứ hành động mập mờ nào thêm nữa.

Hắn chỉ có thể buồn bã nhìn cô ngồi lên xe taxi rời đi.

Về đến ký túc xá, Lục Phồn Tinh không về phòng mình ngay mà đi tới gõ cửa phòng Mưu Nhã Phỉ.

“Mưu Nhã Phỉ, cậu ra đây cho tôi.” Cửa vẫn đóng im ỉm, Lục Phồn Tinh càng gõ to hơn, “Đồ lòng lang dạ sói, có giỏi thì cậu cứ trốn cả đời đi!”

Tiếng chửi mắng của Lục Phồn Tinh đã thu hút sự chú ý của các bạn học ở những phòng bên cạnh. Có người đi ra hóng chuyện, La Thi cũng nằm trong số đó.

Mọi người đều thấy được tâm trạng của Lục Phồn Tinh rất khác lạ. Họ đoán rằng đã có chuyện gì xảy ra, thế là nhao nhao ló đầu ra nghe ngóng.

Bạn cùng phòng với Mưu Nhã Phỉ ra mở cửa với vẻ mặt đầy khó hiểu. Lục Phồn Tinh phăm phăm xông vào phòng. Mưu Nhã Phỉ đang cười nhạt, đứng dậy. Lục Phồn Tinh tức không để đâu cho hết, bèn ném mạnh chiếc hộp màu đen vào người cô ta.

Chiếc hộp trống không, bên trong hoàn toàn không có gì.

Mưu Nhã Phỉ giơ tay chặn được.

“Phồn Tinh, cậu sao vậy? Có chuyện gì?’ Các bạn cùng phòng với Mưu Nhã Phỉ thấy thế thì đều ngơ ngác.

Càng có nhiều người vây quanh cửa để xem hơn. Tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng ba cô bạn cùng phòng với Lục Phồn Tinh vẫn xông vào trước tiên để làm hậu thuẫn cô.

“Cậu hỏi cô ta ấy!” Lục Phồn Tinh chỉ vào mặt Mưu Nhã Phỉ, tức đến nỗi mặt mày xanh mét, lồng ngực phập phồng, “Mưu Nhã Phỉ, học cùng nhau ba năm, Lục Phồn Tinh tôi tự nhận không làm điều gì có lỗi với cậu, tại sao cậu lại phải hại tôi như thế? Cậu tưởng hắt chậu nước bẩn “tình yêu thầy trò” lên người tôi thì bản thân cậu sẽ yên ổn chắc? Mơ đi cưng! Chỉ cần cậu còn ở trong trường Đại học Mỹ Thuật ngày nào thì mọi người hễ nghe thấy tên của cậu là sẽ nhớ ngay tới chuyện cậu phá hoại gia đình người khác ngày đó.”

Mưu Nhã Phỉ cười khẩy một tiếng rất chối tai: “Lục Phồn Tinh, cậu nghĩ đến chính cậu trước đi. Tôi sống không yên ổn thì cậu có thể sống ngon lành sao?”

“Phồn Tinh, cô ta đã làm gì với cậu vậy?” Điền Vận đứng ra hỏi Lục Phồn Tinh. Cho dù không hiểu toàn bộ sự việc, nhưng thân là bạn cùng phòng, Điền Vận vẫn rất nghĩa khí mà chọn đứng về phía Lục Phồn Tinh.

Những người bu ở cửa hóng hớt càng lúc càng đông.

Lục Phồn Tinh chưa bao giờ là người để bản thân phải chịu thiệt thòi. Nếu Mưu Nhã Phỉ đã vô tình vô nghĩa thì cô cũng không cần thiết phải che giấu cho cô ta. Chẳng phải Mưu Nhã Phỉ muốn gắp lửa bỏ tay cô sao? Được thôi, nếu đã như vậy thì cô bỏ thêm đống củi, mọi người cùng chết cháy chung.

Trước mặt quần chúng, cô kể lại sơ qua về quá trình mình bị lừa một cách ngắt quãng. Các cô gái đều có vẻ mặt không dám tin. Họ đều là những người trẻ tuổi chưa trải sự đời, dường như ngày hôm nay mới được trải nghiệm sự nham hiểm của lòng người. Có lẽ, chuyện xảy ra với Lục Phồn Tinh sẽ có một ngày nào đó xảy ra với chính họ.

Với tư cách là cán bộ lớp, Chu Khả Phàm hết sức phẫn nộ: “Mưu Nhã Phỉ, sao cậu có thể làm chuyện đó! Cậu đê tiện quá.”

Điền Vận nổi cơn tam bành: “Đồ lòng dạ thối tha. Giở trò bẩn với cả bạn cùng lớp. Còn có chuyện gì mà mày không làm được không, hả Mưu Nhã Phỉ?”

Lục Phồn Tinh đã bình tĩnh lại. Cô hỏi: “Ai bảo cậu làm việc đó? Có phải Nhan Tiêu Lộ không?”

Ánh mắt của tất cả mọi người mang theo vẻ tò mò và khinh bỉ. Ngay cả các bạn cùng phòng với Mưu Nhã Phỉ cũng không đứng ra nói đỡ cho cô ta. Sắc mặt Mưu Nhã Phỉ đã xám xịt nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình thản. Nghe thấy câu hỏi của Lục Phồn Tinh, cô ta khẽ cười nhạt, rồi đáp: “Là chị ấy thì sao? Bớt giả vờ ngây thơ vô tội đi Lục Phồn Tinh! Nếu cậu không làm gì thì chị Nhan có thể ‘chơi’ cậu như vậy không? Không có lửa làm sao có khói. Chính cậu với thầy Diệp nhập nhằng với nhau, không chơi cậu thì chơi ai?”

Đã đến lúc này mà Mưu Nhã Phỉ vẫn không quên hắt nước bẩn vào Lục Phồn Tinh. La Thi và Điền Vận toan xông lên đánh cô ta, nhưng bị Lục Phồn Tinh lập tức ngăn lại: “Bỏ đi, đừng vì tớ mà làm bẩn tay các cậu. Lục Phồn Tinh tớ là người thế nào, trong lòng mọi người có tấm gương cả thôi. Thời gian sẽ trả lại sự trong sạch cho tớ.”

Mấy bạn học trong ban cán bộ lớp đến khuyên giải, cuối cùng những người cãi nhau và đám đông vây xem vụ cãi nhau đều giải tán. Lục Phồn Tinh về phòng. Căn phòng im lặng như tờ. Sau cùng, La Thi hỏi Lục Phồn Tinh câu hỏi mà mọi người đều muốn hỏi.

“Phồn Tinh, cậu với anh Giản vẫn ổn chứ?”

Lục Phồn Tinh liền dừng động tác cởi áo khoác, đưa mắt nhìn ba cô bạn cùng phòng.

“Bọn tớ chia tay rồi!”

Tối hôm đó, quả nhiên có người đăng bức ảnh chụp Lục Phồn Tinh và Diệp Hải Triều gặp nhau ở cửa quán cà phê lên diễn đàn trường. Chuyện này bị lan truyền khắp Học viện. Lục Phồn Tinh thậm chí còn bị giáo viên phụ đạo tìm gặp nói chuyện. Diệp Hải Triều là giáo viên mới cũng phải chịu áp lực của lãnh đạo nhà trường. Về sau, vẫn là thầy Phó đức cao vọng trọng đích thân ra mặt, cam đoan rằng giữa hai học trò của ông không có gì, cơn sóng gió này mới lắng xuống.

Song, vẫn có người ghim bài đăng “Hôm nay anh Giản chia tay chưa?” lên trên đầu mỗi ngày. Gần đây, các fan nữ đều trả lời là “Sắp rồi!”

Lục Phồn Tinh đã hoàn toàn chẳng bận tâm đến việc người ngoài đánh giá cô thế nào. Cứ rảnh rỗi là cô lại đi đến văn phòng Phàm Thanh. Kể từ sau tối hôm ấy, Giản Chấn theo giáo viên hướng dẫn đi tới tỉnh khác để điều tra nghiên cứu dự án mới, tận bốn ngày Trời.

Đêm đó, Lục Phồn Tinh đã nhắn tin qua Wechat, kể tỉ mỉ với Giản Chấn chuyện cô bị Mưu Nhã Phỉ lừa đến quán cà phê như thế nào, bị cô ta hãm hại ra sao. Cô hi vọng anh ta có thể ít nhiều nghe cô giải thích. Tuy rằng toàn bộ sự việc nghe ra rất khó bề tưởng tượng, nhưng nó thật sự đã xảy ra. Rõ ràng cô là người bị chơi xỏ, và cũng là người vô tội bị hại.

Cô gửi một tin nhắn dài dằng dặc, nhưng Giản Chấn không nhắn lại lấy một chữ.

Sự im lặng của anh ta khiến người ta thấy tuyệt vọng.

Lục Phồn Tinh đã nhiều lần khóc thầm, chẳng còn tâm trí học hành, vẽ tranh.

Đến chiều ngày thứ năm sau khi chuyện xảy ra, cuối cùng cô đã đợi được Giản Chấn ở dưới lầu của văn phòng Phàm Thanh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio